– Tôi không có ý định dừng chân ở thành Nortre.
Turan cất tiếng. Cảm giác ngờ ngợ vẫn còn đó, nhưng nó tin tưởng hơn rằng mục đích thật sự của đối phương còn chưa có lộ ra. Giống như, đang cố tình kéo dài thời gian, chờ đợi thứ gì đấy.
– Nếu thế thì càng phải cẩn thận, chàng trai. – người đàn ông nghiêm giọng – Thành Nortre bây giờ dễ vào khó ra. Những kẻ có ý định rời đi đều sẽ bị nhắm vào trước hết, tránh xảy ra sự ngoài ý muốn. Nghĩ xem, nếu là cậu, cũng sẽ làm như thế, không phải?
Lời nói rất có sức thuyết phục, nhưng Turan quyết định không nghe theo. Đang lúc nó định hỏi thẳng ý đồ của đối phương thì một bóng người bất ngờ lao đến, suýt nữa thì ánh mắt nó không theo kịp, và bản thân ngay lập tức phản ứng lại bằng cách nghiêng người, đưa tay sang hông, sẵn sàng đón đỡ bất kì công kích nào.
– Turan. Cậu ở đây à.
Giọng nói pha trộn vẻ ngạc nhiên giả tạo không chút giấu giếm. Là Kull.
Đáng chú ý hơn nữa là, trên người cậu ta tồn tại sát ý một cách mơ hồ. Có đối tượng đang bị nhắm tới, và không cần phải tốn sức đoán cũng có thể biết được kẻ đó là ai.
– Ừm… Tôi xin phép.
Nói gọn như vậy, người đàn ông vội đứng lên, quay người bước đi luôn. Trông qua, đối phương mặc dù có vẻ như đang hoảng hốt, nhưng bước chân vững vàng ấy cho thấy rằng mọi điều đều nằm trong tính toán từ trước.
– Người quen? – Turan hỏi.
Kull chờ cho đến khi bóng người đàn ông khuất hẳn một lúc lâu mới thả người ngồi vào vị trí vừa rồi của ông ta, cười đáp:
– Tính một nửa đi.
Một nửa còn lại, hẳn là kẻ thù, hoặc ít nhất có mâu thuẫn nào đấy với Kull đến mức khiến cậu ta sẵn sàng ra tay sát hại. Nếu không phải đang có mặt Turan ở đây, có khi hai người đã đại chiến một trận rồi.
Turan hé miệng, định lên tiếng hỏi thăm một chút, lại thôi, quay sang nhấc lấy ly cà phê vẫn còn hơi ấm. Vừa đưa đến trước cằm, nó sực nhớ ra hương vị nhạt thếch như nước lã trộn than trước đấy, đành tặc lưỡi, lại đặt sang bên.
– Chuẩn bị xong rồi?
Turan nghĩ ngợi một hồi thì quyết định xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
– Cũng chẳng phải là cần chuẩn bị cái gì. – Kull đáp – Định tranh thủ dạo chơi một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến đây.
Nói rồi, cậu ta còn nhún vai, nhướn mày làm ra vẻ không thể hiểu nổi, chỉ thiếu điều thốt thành tiếng “thần kỳ thật đấy” mà thôi.
Turan cười đáp, cũng không nói thêm lời nào nữa, cứ thế lẳng lặng chờ đợi. Darmil còn chưa có đến, thời gian cũng còn thừa ra rất nhiều, thư giãn tốt là được.
Kull ngồi đối diện, đưa mắt qua lại, chốc thì bậm môi, chừng như đang suy nghĩ để làm một quyết định quan trọng lắm. Cuối cùng, cậu ta thốt:
– Turan. Cậu… nghe tôi nói một vài lời.
Turan hơi nhướn mày. Nó không phải là ngạc nhiên gì, nhưng vẫn khó có thể hiểu được vì sao người đồng đội của mình lại đột ngột đổi ý, chịu mở miệng nhờ vả, hoặc ít nhất là trông như thế.
– Nói đi. – Turan nhẹ giọng bảo.
Nếu Kull đã không kiêng dè gì, thì nơi đây đã có thể coi như đảm bảo an toàn, hoặc có lẽ, những điều cậu ta sắp nói dù có bị ai biết được thì cũng chẳng gây tác hại gì.
– Chúng ta có cơ hội nào để di chuyển đến lục địa phía Tây không? – Kull cất tiếng.
Turan im lặng không đáp, càng chẳng có biểu hiện nào khác, tức ý là muốn tiếp tục nghe thêm, cụ thể là lời giải thích cho câu hỏi của Kull.
Ngoài mặt là vậy, trong tâm trí Turan đã bắt đầu hiện lên vô vàn những giả định về tình huống của Kull. Tin tức về tòa tháp Ma pháp Tối thượng chắc chắn không thể thoát khỏi tầm ngắm của cậu ta, nhưng để khiến cậu ta chủ động hỏi về tòa tháp thì có chút không đủ.
Ra vẻ e dè trong giây lát, Kull nói tiếp:
– Tôi biết điều này có hơi đột ngột, nhưng sự tình nơi đó, tôi cần phải tham gia. Dĩ nhiên, tôi sẽ hành động một mình, không làm ảnh hưởng tới tổ đội. Nếu là bất đắc dĩ, một mình tôi tới đó cũng được.
– Không thể.
Turan lên tiếng, dõng dạc. Vẻ quả quyết này của đội trưởng lập tức làm Kull cứng hết cả người vì sốc, sau lại nhanh chóng mềm nhũn đi vì hụt hẫng.
– Cậu không được phép hành động một mình ở chỗ lục địa phía Tây. – Turan nghiêm giọng – Tổ đội chúng ta sẽ cùng đi với nhau. Sự tình nơi đó, không hề đơn giản đâu.
Kull ngớ người ra một lúc, xong lại thốt:
– Cậu nói ý là… tổ đội chúng ta sẽ đến lục địa phía Tây, còn là nhắm vào sự tình nơi đó?
– Đúng vậy. – Turan gật đầu xác nhận – Đó vốn là kế hoạch ban đầu của tôi, cũng là lý do tôi bắt mọi người phải sớm nâng cao Thần cấp.
Kull nhìn chằm chằm đội trưởng của mình, không biết nên nói cái gì. Có lẽ, cậu ta đang cảm thấy bản thân quá ngốc, khi mà lại vội đánh giá rằng tổ đội mạnh mẽ như hiện tại mà không nhắm tới nơi đấy. Ý nghĩ như thế, kì thực lại phù hợp với con người mà trước giờ luôn cứ hành động đơn độc như Kull.
Tuy nhiên, Turan dần có cảm giác lo lắng bất an. Kull phải đi đến nước cất tiếng hỏi như vừa rồi, cho thấy tình hình phía cậu ta, khả năng cao chính là tình hình của hội Zalt luôn, đang không hề yên ổn, bằng cách nào đấy tác động tới Kull, thúc ép cậu ta phải hành động.
Mà vấn đề là, Kull lại có vẻ đang xem nhẹ sự tình nơi ấy. Chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng không phải là nơi một du hành giả cỏn con và đơn độc có thể tự tung tự tác, nhất là khi Turan còn chưa thấy được hình bóng bất kì đức Chính thần nào đứng sau cậu ta cả.
“Nếu có, hẳn đã có từ sớm…”
Turan nói thầm. Kull vốn không nên nhận được quá nhiều sự chú ý, ngoại trừ sự thật rằng cậu ta có mối liên hệ đặc thù với cô nàng sở hữu thân phận không tầm thường mang tên Hein kia. Nhưng là chỉ bấy nhiêu đó, cộng với tính cẩn thận vốn có của cậu ta, mà thời gian từ lúc đột phá Nihr cũng chỉ mới có một tháng rưỡi, hoàn toàn không thể có người phát hiện được sự bất thường.
Dù sao thì chẳng phải ai cũng xui xẻo như Turan, chỉ vì trong phút bốc đồng thử cất lời cầu khấn, cuối cùng đưa đến hai cặp mắt nhìn chằm chằm mình không dứt. Vẫn còn may, đã sớm bị nó gạt bỏ, ít nhất là tạm thời.
Suy nghĩ kỹ, nguyên nhân chính hẳn không phải do bản thân Kull. Cậu ta có lẽ là nghe được tin tức gì về cô nàng kia, quyết định lên đường. Vẻ kiên quyết cùng lời nói rằng sẽ bất chấp mà đi một mình đã cho thấy hết.
Có điều, dù còn chưa đến nước ấy, Kull vẫn nên hiểu rõ rằng cậu ta không có quyền bỏ mặc tổ đội này mà rời đi, bất kể lý do là gì đi chăng nữa. Turan sẽ không nhắc lại điểm mấu chốt ấy làm chi. Khi có vi phạm, nó sẽ tự khắc hành động.
– Ừm. Thế thì tốt rồi.
Kull cười bảo, trong giây lát gỡ bỏ vẻ mặt lúng túng của mình. Trông vào thật khó mà nhận ra được rằng cậu ta đang cười thật hay giả, nhưng niềm vui hẳn là có đi.
– Chuyện này cứ như vậy. Tạm thời còn chưa cần báo cho Darmil.
Nghe Turan nói, Kull không nhịn được thắc mắc:
– Tại sao?
– Sẽ làm cậu ta phân tâm. – Turan đáp ngay – Khiến Darmil suy nghĩ những thứ phiền phức như thế sẽ chẳng dẫn đến đâu cả. Đương nhiên, cũng không phải là cậu ta không được phép biết.
Kull gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu. Việc này kì thực không có gì đáng ngờ hay cần phải thắc mắc thêm. Ít nhất, chính bản thân Kull cũng đồng tình với đội trưởng.
Giả định Darmil biết về sự tình chỗ lục địa phía Tây, còn là tổ đội mình dự định tham gia, chắc chắn sẽ tối ngày lo nghĩ, nôn nao hết lên, giống hệt một đứa nhóc vậy. Khi ấy, khó mà tránh được cậu ta quên mất rằng mình đang cần phải kiềm chế bản thân khỏi việc sử dụng kỹ năng chủ đạo, vì ham mau chóng săn giết một con quái nào đó mà làm quá.
Hồi lâu, chừng như đã tạm lắng xuống được nỗi lòng của mình, Kull mới lên tiếng hỏi tiếp:
– Chuyện tới thành Junil, không phải vì tôi gọi báo nên mới đưa vào kế hạoch chứ?
Turan không vội đáp mà nghĩ ngợi một lúc. Kull hỏi câu này hẳn không phải vì lo lắng bản thân làm ảnh hưởng đến tổ đội, mà giống hơn đang dò xét cái nhìn và thái độ của Turan.
– Phải mà cũng không phải. – Turan đáp, ngừng lại vài giây, giải thích – Chuyện tới thành Junil vốn đã nằm trong kế hoạch. Có điều, vì thuận tiện giải quyết vấn đề của cậu, được thực hiện sớm một chút.
Kull nhướn mày. Cậu ta cảm giác được đội trưởng đang cố tránh né nói chi tiết, nên cũng không hỏi kỹ thêm, thay vào đó bảo:
– Thế còn mấy miếng ngọc dưỡng thần thì sao? Nếu cậu là đang nhắm tới chúng, tôi có thể thay đổi cách mình hành động chút ít.
“Như là từ săn giết du hành giả thành giết người cướp của ư?”
Turan chợt nghĩ, lại cố nhịn không thốt thành lời. Chút ít của Kull thật khó mà đo đạc nổi.
– Đừng bận tâm làm gì. – Turan đáp – Tôi đã có một vài sắp xếp, khi cần tự nhiên sẽ báo cho cậu.
Trên thực tế, Turan không hề muốn Kull bị dính líu vào vụ việc. Đây vốn là chuyện riêng của nó, còn chưa chắc có thể thành công. Mà kể cả khi đã thành công, lợi ích nhận được vẫn chẳng đáng là bao cả. Nói không ngoa thì giống như một loại sở thích vậy.
Chỉ là hao phí cũng quá nhiều rồi, tương lai sẽ còn nhiều hơn gấp bội. Chỉ tính riêng mười một miếng ngọc dưỡng thần mà Kull kiếm về đã ăn đứt hai tháng tiền mà Wyndur cần phải giao cho Turan dựa theo nội dung giao kèo.
Nghĩ đến, Turan chợt phát hiện tu luyện theo hệ tinh thần quả thực tốn kém. Chẳng trách mèo Jorz đã khẳng định rằng nó không nên đi theo con đường này. Nguyên khí vốn cũng chỉ cần chú tâm thu nạp và hồi phục mà thôi, Thần cấp càng cao, việc này lại là càng hiệu quả. Điểm khó khăn duy nhất là săn giết quái, thứ mà bất kì du hành giả nào cũng cần thưc hiện.
Đương nhiên, chỉ vì một chút khó khăn tăng thêm là chẳng thể nào làm Turan chùn bước được. Cho tới khi nào sự hứng thú của nó bị dập tắt hoàn toàn, nó mới sẽ từ bỏ. Huống hồ chi, bây giờ còn là đang có tiến triển không thể coi là nhỏ.