Tổ đội Turan hội họp ở cổng phía bắc của thành Junil và bắt đầu rời đi khi trời vừa đổ chiều. Một vài đám mây sẫm màu trôi nổi, cùng độ ẩm tăng cao, báo hiệu cho một thời tiết không mấy tươi đẹp.
– Trời sẽ mưa?
Darmil cất tiếng hỏi.
– Khả năng cao là vậy. – Kull đáp – Nghĩ tới, đúng là đã lâu rồi không thấy trời mưa.
– Trời mưa… sẽ có chủng quái đặc thù xuất hiện, phải không?
– Ừm. Không chỉ khi trời mưa, bất kì loại thay đổi thời tiết nào cũng sẽ dẫn đến việc ấy.
Turan điềm tĩnh lái xe tiến về trước. Trời có mưa hay không đối với nó chẳng quan trọng. Cấp độ của mấy con quái có khả năng xuất hiện trên đường trở về thành Nortre vốn không thể gây khó khăn cho tổ đội tụi nó.
– Đội trưởng. Cậu thật sự định ghé vào thành Nortre?
Kull chồm người về trước, thắc mắc.
Turan chưa vội đáp, chừng như đang chìm trong suy nghĩ. Hồi lâu, nó bảo:
– Trừ phi chúng ta định đi thẳng tới thành Kyrult.
Đó chính là điểm đến tiếp theo của tổ đội Turan. Cuộc gặp giữa Darmil với quân đoàn Ungreilt sẽ diễn ra ở đấy. Bên cạnh đó, bản thân nó cũng có một số việc cần phải làm.
Từ thành Junil di chuyển thẳng tới thành Kyrult cũng không phải là không thể, chỉ là mang theo rủi ro quá cao. Với những đoạn đường xa như vậy, đi thành đoàn hoặc sử dụng thú cưỡi sẽ phù hợp hơn. Hoặc là, có thể dùng xe chuyên dụng, nhưng thứ đó chẳng phải muốn là có thể mua được, càng chẳng nói đến việc thuê mướn.
Theo suy nghĩ của Turan, ghé vào thành Nortre không tính là tệ. Trong khoảng thời gian này, ở đó dễ vào khó ra, mà tổ đội của nó đã có thể đi ra một lần, thêm một lần nữa chẳng phải là điều gì quá đáng cả. Huống hồ chi, tấm thẻ bài nhận được từ người bạn mới quen ở hội Anthumn vẫn còn trên người nó đây.
Kull ngồi phịch xuống lại chỗ của mình, thở dài một hơi vẻ chán chường. Có lẽ cậu ta có lý do riêng để tránh đi thành Nortre, nhưng nếu chính cậu ta không lên tiếng phản đối thì lộ trình vẫn sẽ cứ giữ nguyên như thường.
– Nhiệm vụ hoàn thành tốt?
Rời thành Junil được vài cây số, Turan mới lên tiếng hỏi.
– Tốt. – Kull đáp ngay, như đã chuẩn bị sẵn – Sẽ chẳng ai có thể nhận ra là do chúng ta.
Kì thực, có bị nhận ra cũng chẳng sao hết, nhưng càng ít bị để mắt tới, tự nhiên là càng tốt. Turan vốn không muốn gây thêm khó khăn cho nữ y thuật sư trong việc muốn tìm đến mình bàn chuyện hợp tác.
– A! Trời mưa!
Darmil thốt lên, ngó đầu ra ngoài ô cửa sổ. Cậu ta trông tinh nghịch hệt như một đứa trẻ, nhưng với dáng hình to lớn, vạm vỡ kia thì thật khiến người ta khó mà nói nên lời.
Từng hạt đầu tiên của cơn mưa vừa đến thi nhau đổ xuống, dội lên từng nhánh cây ngọn cỏ rồi thấm xuống mặt đất, lại từ đấy làm bốc lên một mùi hương đặc trưng, vừa thân quen, cũng có phần xa lạ. Mát mẻ.
Turan đưa tay bật cần gạt nước tự động lên, tiếp tục lái về trước, nhưng tốc độ bây giờ đã phải chậm lại. Không có cách. Mưa làm giảm tầm nhìn hiệu quả đi đáng kể, nếu cứ giữ nguyên tốc độ sẽ khó mà kịp thời phản ứng trước các mối nguy hại.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với Kull đang ở đây, rất khó để bất kì nguy hiểm nào có thể đột ngột xuất hiện. Hành động của Turan nhiều lắm chỉ giúp chính nó an tâm hơn mà thôi. Hoặc thực tế hơn, để nó có thể tránh được chướng ngại vật nào đấy bất thình lình nằm ở trên đường như khi vừa rời thành Nortre.
– Turan! Chúng ta ra ngoài chứ?
Darmil thốt, vẻ hào hứng. Cậu ta hẳn không chỉ đơn giản là muốn đắm mình trong mưa, mà định tìm một vài đám quái đặc thù nào đó, đấu với chúng một hồi.
Thay vì đáp lời Darmil, Turan quay sang Kull hỏi ý. Nó cần xác định rằng quanh đây có xuất hiện con quái nào hay chưa đã. Nếu là không có quái, việc ra ngoài là không cần thiết. Đường đến thành Nortre vốn cũng chẳng phải là ngắn.
Kull nhún vai, lắc đầu, lại bảo:
– Nếu có gì bất thường, tôi sẽ báo ngay. Đội trưởng cứ yên tâm.
– Thế đấy.
Turan nói với Darmil. Cậu ta nghe xong thì kêu chán một tiếng, chẳng mấy chốc lại bắt đầu tận hưởng cơn mưa đang đổ xuống ngày càng thêm nặng hạt.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Chiếc xe bán tải của tổ đội Turan chạy thêm được chừng cây số nữa về phía trước thì đành phải dừng lại theo báo hiệu từ Kull.
Có một đám quái ở cách đây không xa, nếu muốn bỏ qua thì sẽ phải di chuyển vòng đi khá dài. Nhưng đó vốn chẳng phải là vấn đề. Tổ đội Turan đâu cần tránh né đối phương.
Và vì vậy, Darmil dẫn đầu, kế đó là Kull. Turan vẫn giữ nhiệm vụ cũ, ở phía sau quan sát tình hình.
Là một đám Tinh linh mưa, chủng quái phổ biến nhất có thể xuất hiện mỗi khi trời đổ mưa lớn. Cấp độ của chúng phụ thuộc nhiều vào khu vực mà chúng xuất hiện, nhưng đôi khi cũng có trường hợp cấp độ của chúng vượt xa. May mắn là, đó không phải tình huống lúc này.
Giống như Tinh linh cát mà tổ đội Turan từng đối mặt ở gần phó bản ‘Tàn tích Gufara’, Tinh linh mưa sở hữu khả năng vô hiệu hóa hầu hết các đòn tấn công. Mặc khác, chủng quái này còn có thể thực hiện các đòn tấn công lợi dụng cơn mưa đang diễn ra.
Kỹ năng tấn công cơ bản nhất của Tinh linh mưa là ‘Xâm nhiễm’. Đòn tấn công này được chia ra làm hai loại, công kích trực tiếp bằng cách tạo ra một luồng nước bắn tới với tốc độ cao, hoặc tác động lên những hạt mưa đang rơi xuống, từ từ xâm nhập vào mục tiêu.
Bị trúng ‘Xâm nhiễm’, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ thấp dần, khả năng vận chuyển các loại năng lượng cũng giảm đi. Đến một mức độ nhất định, khí huyết và nguyên khí sẽ bắt đầu bị bào mòn, đồng thời gây ảnh hưởng đến năng lực của du hành giả ở nhiều mặt.
Đây thật sự là một đòn tấn công đáng gờm, không dễ đối phó, tốt nhất là nên giữ khoảng cách. Mặc dù ‘Xâm nhiễm’ có thể tác động thông qua những hạt mưa, nhưng đối tượng càng xa thì thời gian tác dụng và hiệu quả là bị giảm thiểu đáng kể. Bên cạnh đó, nếu là phương thức công kích trực tiếp, du hành giả cũng có nhiều không gian hơn để tránh né.
Ngoài kỹ năng ‘Xâm nhiễm’, Tinh linh mưa còn có thể lợi dụng màn mưa để lẩn trốn, khiến cho chúng trở nên khó đoán, dựa vào đó thừa cơ tấn công du hành giả khi họ không chú ý. Tuy nhiên, nhờ có Kull ở đây, tổ đội Turan chẳng phải lo lắng quá nhiều về việc bị đánh lén.
Darmil như mọi khi, hùng hổ lao về trước. Cậu ta không hề suy nghĩ về việc đối phương có thể làm những gì, chính mình tùy theo phản xạ bản thân mà ứng đối là được.
Kull di chuyển sang bên, chờ thời cơ tấn công phụ trợ hoặc quấy rối. Số lượng quái chỉ có sáu con, cấp độ dao động từ đến , đối với hai người họ mà nói hoàn toàn có thể giải quyết chẳng mấy khó khăn.
Trên thực tế, sẽ là đáng lo ngại nếu Darmil chỉ là một đấu sĩ bình thường như bao du hành giả khác. Tinh linh mưa có thể vô hiệu hóa hầu hết các đòn tấn công, đây là sự thật khiến mọi người đều lựa chọn tránh né chúng.
Thế nhưng đòn đánh mang theo hiệu quả ‘Bạo phát’ của Darmil lại không nằm trong số đó. Thậm chí, khi cậu ta bổ sung thêm hiệu quả của kỹ năng ‘Xung chấn’ và ‘Búa tạ’, con quái sẽ còn nhận thêm sát thương.
Tinh linh không có cơ thể máu thịt, tồn tại chủ yếu thông qua tinh thần, linh và hồn. Do đó công kích và bản thân chịu công kích cũng chỉ có thể thông qua ba yếu tố ấy. Đương nhiên, không nhất thiết phải trực tiếp, đơn giản như một đòn xung chấn mạnh mẽ cũng có thể gây được sát thương, nhưng mà sẽ không quá nhiều.
Tinh thần, linh hay hồn, đến cùng vẫn chỉ là một loại vật chất hoặc năng lượng. Chúng tồn tại thì có thể chịu tác động, mà chịu tác động đủ lớn thì sẽ bị hủy hoại, trở nên không còn thống nhất thành một thể mà duy trì sự sống được nữa. Đó chính là nhận tổn thương, kết quả sau cùng sẽ là tử vong.
Turan nghĩ ngợi một hồi, thử đưa tay về trước. Ngón trỏ và giữa của nó chỉ thẳng tới trong khi những ngón khác hơi co lại.
Tập trung tinh thần, Turan bắt đầu cảm nhận dòng nguyên khí đang vận chuyển. Mọi thứ diễn ra thật trơn tru, nhưng nó hoàn toàn không thể nắm bắt được bước tiếp theo.
– Tinh thần à…
Turan nói nhỏ. Có lẽ, chỉ dựa vào tinh thần và nguyên khí là không đủ. Dù sao thì xét về hệ tinh thần thì nó còn rất yếu.
– Linh và hồn thì sao?
Turan tự hỏi. Nó theo đó nhắm hờ mắt lại, thả lỏng tâm tình, lắng nghe tiếng mưa rơi hòa vào âm thanh của trận chiến đang diễn ra phía trước.
Một cách mơ hồ, sự vận chuyển, hay đúng hơn là sự tồn tại của mấy chỉnh thể linh hồn hiển hiện lên. Hai trong số đó nổi bật hơn hẳn những cái còn lại, chúng bùng nổ, linh động, dường như đang cố gắng triệt tiêu lẫn nhau.
Turan chẳng mất quá lâu để nhận ra đấy là thuộc về Darmil và Kull. Trước đây, nó đã có thể dễ dàng cảm nhận sự tồn tại của linh và hồn, chỉ là không quá rõ ràng. Giờ đây, nó lại có thể phân biệt được một cách chắc chắn. Theo cách này, thậm chí khi đối phương giả trang, vẫn sẽ không thể qua mặt được nó.
Nhưng nếu chỉ sử dụng như vậy thì thật chẳng bõ công. Linh và hồn, nói đến thì còn khó nắm bắt hơn cả tinh thần. Chẳng phải là ngẫu nhiên mà Turan tới giờ vẫn chưa thể đạt được chút tiến triển nào trong việc học cái kỹ năng mang tên ‘Gọi hồn’ kia.
Hoặc là, nó chỉ đơn giản không có năng khiếu, giống như mèo Jorz đã bảo vậy.
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?”