Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Metrosios nhẹ nhàng mở mắt, hít sâu một hơi. Cô đưa tay quệt đi vết máu chảy dài bên khóe môi, lại vội vàng lấy một tấm khăn lau sạch.
Mất thêm ít phút làm quen với cơ thể, Metrosios mới ngồi dậy được. Cô vươn vai, cảm nhận từng chút một sự mệt mỏi đang rời đi, thay dần vào đó là cảm giác thoải mái và mát mẻ, khiến cả người lâng lâng.
Khi cảm thấy cơ thể đã có thể hoạt động bình thường, Metrosios bèn đưa tay sang bên, với lấy một tấm áo lụa choàng lên người, cẩn thận che chắn lấy cơ thể trắng nõn trông yếu ớt vô cùng của mình.
Lạnh. Đó nên là điều mà Metrosios cảm thấy lúc này. Hơi lạnh tràn ngập khắp nơi, kèm theo đó là sự sắc bén đến từng chút một tồn tại ở mọi vật thể xung quanh mà bất kì ai nếu vô ý chạm vào sẽ liền bị cắt và chảy máu.
Thế nhưng bản thân Metrosios lại không hề thấy lạnh. Cơ thể của cô tồn tại ở đây đủ lâu để quen với nó, và cho đó là điều bình thường. Trước khi rời khỏi đây, cô vẫn còn cần chút thời gian để điều chỉnh.
Vừa rồi, Metrosios đã đánh mất đi thân xác mà cô dày công cất nên. Cô đã làm rất tỉ mỉ, đến từng chi tiết một, bao gồm cả lai lịch của đối phương. Việc ấy tất nhiên tốn nhiều công sức, nhưng đủ thú vị để cô dành thời gian.
Đổi lại, Metrosios đã hoàn thành nước cờ mà chị cô mong muốn. Đó là một nước đi không lớn, nhưng quan trọng. Huống hồ chi, cô còn có cơ hội cho tên Listrosain kia một bài học. Hắn ta hẳn đang phải đắc ý lắm khi có thể gây lên người cô một vết thương nguy hiểm và cực kì khó xử lý, điều mà cả trong mơ hắn ta cũng chẳng dám nghĩ rằng có thể thực hiện được.
Metrosios chỉ đơn giản là vứt bỏ thân xác ấy mà thôi. Việc đó mặc dù gây tổn thương không nhỏ lên cô, nhưng so với chuyện phải gánh vác vết thương kia thì vẫn còn tốt chán.
Tất nhiên, trong thời gian ngắn. Metrosios sẽ cần ẩn mình, để tránh khiến đối phương sinh ra nghi ngờ. Muốn chữa trị vết thương ở cấp độ ấy nhanh nhất cũng phải mất đến vài ngày, còn là dưới sự hỗ trợ của các loại thuốc quý hiếm. Cũng may cô đã có chuẩn bị sẵn cho sự vắng mặt của mình trong nhiều ngày tới.
Metrosios bước đến bên chiếc bàn đá, từ tốn ngồi vào ghế. Đôi mắt của cô lim dim mở, nhìn sâu vào trong tấm gương bóng loáng trước mặt mình. Ở nơi ấy, cô thấy được một dáng người thon gọn và có phần nhỏ nhắn, cơ thể như bị phủ lên một lớp kim loại màu xám bạc. Đáng chú ý là gương mặt trơn nhẵn, hầu như không còn sót lại chút gì của tai mắt mũi miệng mà một con người bình thường nên có.
Dẫu sao, Metrosios cũng chẳng phải con người. Chỉ là ở trong hình dáng con người quá nhiều rồi khiến cô khi nhìn vào bản thân lúc này vẫn thấy có chút kì cục, không quen thuộc.
– Mình cần một gương mặt… Một nhân dạng.
Metrosios nói nhỏ, giọng như thỏ thẻ, bên vết hằn như khóe miệng của khuôn mặt hơi nâng lên. Cô đang suy nghĩ xem một nhân dạng như thế nào thì tốt. Có lẽ nên thật xinh xắn, hoặc là đầy uy nghiêm cũng không tệ.
Đương nhiên, nếu kế hoạch không có gì thay đổi, tốt nhất Metrosios nên dùng hình dáng mà mình thường xuất hiện như thần Fyratr. Có điều giờ nghĩ lại, cô thấy rằng như thế thì hơi quá bình thường, hay nói cách khác là nhàm chán.
Hiện thân dưới hình dạng của một vị thần chẳng có nghĩa là sẽ có người nhận ra Metrosios, nhưng bước chân của cô lúc nào cũng sẽ phải cẩn thận vì mỗi hành động đều đại diện cho ý muốn của một Chính thần. Và như một điều tất yếu, các Chính thần khác cũng sẽ một mực chú ý đến Metrosios. Đó tự nhiên là điều mà cô không mong muốn xảy ra, ít nhất là bây giờ.
Tình huống hiện tại rõ ràng là phù hợp cho một cuộc dạo chơi, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ. Metrosios chẳng phải rảnh rỗi gì, nhưng cũng chẳng có ai cấm cô chọn con đường thú vị hơn để làm việc cả.
Chỉ cần chị Thenia không biết là được.
– He he.
Metrosios cười tinh nghịch, cũng bắt đầu đưa tay lên mặt, xoa nắn, nhào bóp từng chút một. Cô không nhất thiết phải làm vậy để tạo hình cho gương mặt của mình, nhưng cảm giác ở từng đầu ngón tay có độ chân thực lớn, khiến cô tự tin hơn. Bất cẩn nặn ra một gương mặt hỏng sẽ khiến cô xấu hổ chết mất.
Dù sao thì, là một nữ tính, khi gặp mặt người khác phải thật xinh đẹp. Lý do kì thực cũng không quan trọng, đơn giản là không muốn bị đánh giá là kém hơn, sâu xa thì là muốn giành sự chú ý. Metrosios ưa thích được chú ý, vậy nên cô luôn cố gắng trở nên bắt mắt nhất, dễ thương hoặc là lộng lẫy nhất có thể.
Có điều, kể cả là một Chính thần, chuyện đôi khi cũng chẳng được như ý muốn. Lần gần nhất mà Metrosios còn nhớ được là ở lễ hội tôn thờ chính cô ở một tòa thành nọ. Cô đã dành ra những gì tinh túy nhất, thế nhưng lại bị đánh bại bởi một đôi nam nữ không biết xấu hổ kia. Đám con dân tầm thường thật sự là biết cách chọc giận các vị thần mà.
Vậy nên một sự trừng phạt nho nhỏ là thích đáng. Bọn chúng chẳng lẽ lại không biết đức Chính thần của Không khí trân trọng cái đẹp đến nhường nào. Chị của Metrosios vốn là minh chứng rõ ràng nhất rồi.
Metrosios bất giác nghiến răng. Cô chỉ vừa nặn ra cho mình một bộ hàm phù hợp, lại lập tức bị cơn bực tức tác động đến. Cơ thể của con người quả thật là khó khống chế được cảm xúc, cực kì dễ bị lấn át. Chị Thenia đã bảo rằng năng lực gây dựng và thích ứng với cơ thể mong muốn đến từng chi tiết một của Metrosios là cực kì đáng quý nhưng cô lại chỉ thấy điều đó thật phiền phức mà thôi.
Metrosios liếm mép, nâng nhẹ làn môi. Hương vị, hình ảnh, âm thanh, xúc giác, hay bất cứ thứ gì khác mà một sinh vật có thể sở hữu, cô đều cẩn thận hình dung và tạo dựng một cách chính xác. Trên thực tế, Metrosios lại chẳng cần phải cố gắng nhiều. Cô đã quá quen thuộc với chuyện này, huống hồ chi nhân vật mà cô đang định biến thành còn là hình dạng mà cô thường xuyên sử dụng.
Đằng hắng một tiếng, điều chỉnh giọng nói và tâm tình, kiểm tra bằng một vài lời đơn giản xong, Metrosios mới rướn người đứng dậy, chậm rãi nâng chiều cao cơ thể của mình thêm một đoạn ngắn. Ngoài chiều cao, cô còn phải chỉnh sửa thân hình của bản thân cho phù hợp, bao gồm kích cỡ vòng ngực, eo, mông hay cả độ thon của chân và rất nhiều thứ nữa. Toàn bộ chúng kết hợp tạo thành một cô gái trẻ xinh xắn với đôi mắt nâu trông không quá quyến rũ nhưng sức hấp dẫn lại khó mà chối từ. Như thế, ngay cả khi đối phương là con người nghiêm nghị, hay thậm chí là ghét phái nữ cũng sẽ chẳng đành lòng làm phật ý cô.
Tất nhiên, điểm mạnh mà Metrosios đặt ra cho nhân vật này không chỉ giới hạn ở vẻ ngoài. Đó còn là tính cách đặc trưng và lượng kiến thức không thể tính là uyên bác nhưng hoàn hảo để lấy lòng bất kì ai. Một cô bạn thông minh, xinh xắn và được việc, thực sự chẳng có lý do nào để tránh né cả. Nói không ngoa, thậm chí lúc giận dữ, một người cũng sẽ vô thức ép bản thân nghĩ kỹ càng thêm vài lần trước khi quyết định trút cơn giận của mình lên đối phương.
Điều đáng tiếc là những cố gắng tầm thường này của Metrosios hoàn toàn không có hiệu quả với các Chính thần khác. Đây cũng là một phần không nhỏ lý do khiến cô chẳng thấy có chút tự hào nào về năng lực bản thân. Nhiều nhất chỉ giúp cô có được đôi khoảng thời gian vui chơi thú vị mà thôi.
Metrosios đưa tay, tóm lấy một xấp vải vóc khoác lên người. Từng tấm vải cuốn lấy người cô, trôi đi khắp cơ thể rồi trong chốc lát hóa thành một trang phục màu cam nhạt dễ thương có chút dân dã. Một hình tượng xinh xắn mang lại cảm giác gần gũi nhưng cũng đồng thời khiến người xung quanh gánh lấy chút ngần ngại muốn giữ khoảng cách tránh xâm phạm.
– Tốt rồi.
Metrosios mỉm cười đánh giá, hơi hạ thấp trọng tâm cơ thể để kiểm tra mức độ linh hoạt và uyển chuyển. Việc nặn hình đã diễn ra suôn sẻ. Đây sẽ là một khởi đầu tuyệt vời cho cuộc dạo chơi của cô.
– Ừm… Có lẽ cần thay đổi một chút.
Metriosios vẻ đắn đo nói. Trước đây, cô sẽ không nghi ngờ hình dáng của mình một khi đã hoàn thành. Thế nhưng cứ nghĩ tới lần thất bại trước, cô lại cảm thấy vừa tức và giận, thật muốn giành trở về mặt mũi đã mất.
Tất nhiên là Metrosios hiểu nét đẹp của sự tì vết. Một thứ không hoàn hảo mới khiến người ta càng có thêm khao khát trông chờ, thậm chí là đưa tay giúp đỡ. Bản thân cô cũng đã sắp đặt biểu tượng đó trên nhân vật này, nhưng rõ ràng vẫn còn thiếu.
Hẳn là một đối tượng tương xứng kề bên. Một nhân vật đơn độc khó mà tạo nên những tương tác cần thiết để gây ấn tượng. Có điều, ý nghĩ ở cạnh một tên tầm thường nào đó chỉ vừa thoáng qua đã lập tức khiến Metrosios thấy buồn nôn rồi.
Tương xứng, thật sự là không dễ tìm như vậy. Đúng là khiến người ta đau đầu.
– Ắt xì!
Cơn hắt hơi bất chợt kéo Metrosios ra khỏi những dòng suy nghĩ đang chồng chập lên nhau. Cô giật mình nhận ra cơ thể không biết từ khi nào đã trở nên lạnh cóng. Nếu chẳng phải nhờ nguyên khí đang điên cuồng vận chuyển để giữ cho sự sống không tắt đi, có lẽ cô đã sớm đánh mất đi ý thức ở thân thể này rồi.
Nơi đây không thể ở lâu. Metrosios đang dần thích ứng với nhân vật, trở thành một kẻ tầm thường đáng thương hại. Cô nên rời đi, đến nơi mình nên đến. Vai diễn thú vị nên được bắt đầu ở sàn diễn đang chờ đợi.
Mời đọc , truyện hay, chuẩn phàm nhân tu tiên.