Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường đi, Darmil có đụng phải một vài đám quái vừa và nhỏ, nhưng chúng chẳng gây cho nó được chút khó khăn nào, trong giây lát đều bị hạ sát hết cả. Dù sao thì một đám quái cấp độ còn chưa đạt tới , muốn gây thương tích cho nó còn khó nữa là.
Vậy cũng không có nghĩa là Darmil xem thường chúng, còn đối phó thật thận trọng. Mỗi một con quái, nó đều sẽ vung chùy hết sức mình, một đòn làm cho tan biến thành vô vàn những đốm sáng li ti. Đối với những con trông có vẻ hung hăng hơn, nó thậm chí chẳng hề do dự sử dụng thêm kỹ năng, đánh phát làm thành xung chấn khiến mấy con quái yếu hơn ở xung quanh chịu chung số phận.
Còn tốt là, mấy đám quái lít nhít thế này không có làm trễ nãi thời gian của Darmil. Nó về cơ bản là vừa đi vừa đánh, tận dụng tối ưu sức mạnh và tốc độ của bản thân hướng về nơi chỉ định. Có điều, cũng vì vậy mà một vài con quái trong quá trình đó rơi ra khỏi tầm tấn công của Darmil khiến nó chỉ đành bỏ qua. Nó đâu thể vì một ít bậc Thần tinh sót lại ấy mà làm mất thêm thời gian. Đây cũng là nhờ học được từ Turan, mặc dù nó chẳng nhớ rõ cậu ta nói cụ thể cái gì.
Bước chân của Darmil càng lúc càng nhanh. Nó quyết định tăng tốc. Trong tầm mắt của nó giờ chẳng còn thấy được bóng dáng con quái nào nữa, và chuyện này kéo dài cũng đã được nửa tiếng đồng hồ rồi.
Darmil không lấy đó làm lạ, chỉ thấy chính mình may mắn. Không còn quái, sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian, cũng có nghĩa là chuyến đi săn quái hôm nay có thể sớm kết thúc so với mọi ngày.
Sau đó ít lâu, Darmil mới bắt gặp một vài đám khác. Có điều, ngoài chúng ra còn có một nhóm du hành giả tám người đang tiến hành chiến đấu, trông vào cũng là rất căng thẳng khi có những đòn tấn công, ma pháp lẫn bùa chú không ngừng được tung ra.
Bản thân Darmil chỉ là một tên đấu sĩ mà thôi, nên nhìn thấy chiến trận trước mặt này cảm giác rất ghê gớm, và ấn tượng. Do đó, nó quyết định chờ xem một lúc. Bình thường chiến đấu cùng hai thành viên tổ đội mình, nó còn chưa thấy mọi thứ diễn ra đến mức này. Mấy du hành giả kia ắt hẳn Thần cấp cũng không thấp đi.
Tám người gồm có hai đấu sĩ, một xạ thủ, hai thuật sư, một pháp sư, một y thuật sư cùng một người nữa mà Darmil không nhận ra là chức nghiệp gì, chỉ biết đối phương một mực ở phía sau cả nhóm, chờ hẳn một lúc lâu vẫn chẳng thèm ra tay. Có lẽ là vì không cần thiết. Bảy người phía trước trông chừng hạ gục đám quái không mấy khó khăn, nhiều lắm chỉ là một trong số hai đấu sĩ trúng phải một vài đòn, nhưng rất nhanh được y thuật sư giải quyết giúp.
Cứ thế, vừa dứt đám quái này, nhóm du hành giả vội vàng điều chỉnh đội hình, chuẩn bị thêm ít phút liền lao tới đám quái kế tiếp.
Theo như Darmil nhìn thấy, họ có lẽ đã phát hiện ra nó rồi, nhưng vì khoảng cách giữa hai bên tương đối xa nên bản thân bị làm ngơ. Đây coi ra cũng tốt, tránh được phiền phức không đáng có. Turan đã dặn không ít lần là đừng nên dính líu vào người lạ. Phải biết bên cạnh nó bây giờ không có Kull phụ giúp. Một người đối mặt nhiều người khó mà tránh khỏi bị người ta cậy đông lấn át.
Xem thêm một hồi, Darmil hơi chán, quyết định lên đường đến khu vực chỉ định. Cũng không phải là khung cảnh chiến đấu trước mặt trở nên tầm thường, mà là bản thân nó không nhìn thấy có gì mới, chủ yếu đẹp mắt mà thôi. Đến cùng, chính nó không có tham gia thì chẳng thể cảm nhận được bao nhiêu hấp dẫn cả.
Vậy nên Darmil chạy đi. Được chừng hơn trăm mét, chuyển động của nó gây chú ý đến nhóm du hành giả kia. Âu cũng là điều dễ hiểu vì nơi nó cần tới nhất thiết phải đi qua chỗ của họ.
Khung cảnh chiến đấu nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn vài lần. Nhóm du hành giả bắt đầu vội vàng, xen lẫn đôi chút hốt hoảng. Một kẻ lạ mặt đột ngột xông tới một tổ đội du hành giả đang săn giết quái thì khó mà khiến người ta an tâm được. Lựa chọn tốt nhất là trước tiên giải quyết tốt đám quái, sau lại tính tiếp.
Chỉ là tốc độ của Darmil nằm ngoài dự đoán của đám người, chưa bao lâu đã sắp tiếp cận. Không còn cách nào khác, một thuật sư trong nhóm hô to, xong thì quay sang ra lệnh cho đấu sĩ cùng thuật sư còn lại rời khỏi chiến trận, chạy đi đón đầu kẻ đang tới.
– Xin dừng bước.
Thuật sư hô lớn. Đấu sĩ đi trước cô ta làm vẻ mặt dữ tợn chặn lấy đường của Darmil. Nó thấy thế cũng không có tức giận gì, chỉ thắc mắc:
– Có chuyện gì?
Thuật sư nhẹ nhàng thở một hơi. Bản thân là nữ giới, mặc dù tham gia chiến đấu không ít, nhưng chân chính đối mặt với nguy cơ thì chưa có lần nào, có đối chọi với du hành giả thì cũng đều là nhờ đội trưởng giải quyết. Bây giờ trông thấy một kẻ không đơn giản đột nhiên xuất hiện, rất khó để cô nàng giữ tâm tình không căng thẳng. May mắn là đối phương còn chịu nói chuyện vài lời, chẳng giống như mấy lần trước vừa gặp đã hung hăng đánh tới muốn mạng.
Tất nhiên, nữ thuật sư nhận định Darmil là kẻ mạnh. Chẳng có một tên du hành giả nào dám đơn độc đi qua nơi đây mà có thể yếu được cả. Số lượng quái phân bố trong khu vực không hề ít, dù có là trông cậy vào may mắn thì việc đi xa được tới tận đây cũng là mơ mộng hão huyền.
– Chẳng biết cậu đến đây có mục đích gì?
Nữ thuật sư cất tiếng hỏi.
Darmil nhìn đối phương một chút, nhíu mày khó hiểu. Nó cẩn thận lục lọi trí óc của mình xem mục đích bản thân là gì, xong chỉ có thể đáp:
– Là đi ngang qua.
– Đi ngang qua?
Nữ thuật sư thốt, ngớ người ra, tưởng chừng như chính mình vừa nghe phải điều gì rất hoang đường. Thông thường, du hành giả nếu gặp phải du hành giả khác trên đường đi sẽ cần ra dấu và chào hỏi cẩn thận, tránh biến bản thân thành mối nguy hại, đồng thời nhất định phải có được sự cho phép thì mới có thể tiếp tục tiến lên. Hầu hết các tình huống, du hành giả sẽ lựa chọn đi đường vòng, vì trừ phi là người quen, đối phương sẽ không dại dột cho phép du hành giả đáng ngờ nào đó đến gần mình trong khu vực săn giết quái.
Nữ thuật sư chẳng biết lời của Darmil có phải là thật lòng hay không, nhưng cô ta cơ bản không có quyền quyết định. Đây quả thực là gây khó dễ cho cô nàng.
– Nếu có thể, mong cậu quay lại, giữ khoảng cách và đi đường vòng.
Darmil nghe vậy thì nhíu mày càng sâu hơn. Đối phương chặn đường, làm mất thời giờ của nó thì cũng thôi, giờ còn yêu cầu nó quay lại đi đường vòng, là quá đáng.
Vẻ mặt của Darmil vào trong mắt của thuật sư và đấu sĩ thành như đang giận dữ. Hai người lập tức dè chừng, người trước còn âm thầm ra hiệu cho tổ đội của mình sẵn sàng hỗ trợ. Tình hình vẫn còn chưa tới mức xảy ra giao tranh, nhưng nếu là xảy ra, họ nhất định phải hành động trước giành lợi thế. Tổ đội sau khi chiến đấu với đám quái vốn đã tổn hao rất nhiều sức lực rồi.
Darmil hoàn toàn không nhận ra tình huống hiện tại là như thế nào. Nó chỉ thấy mấy người này giao tiếp gì đó với nhau, còn ý nghĩa thì đành chịu. Có điều, dù là gì thì yêu cầu của đối phương, nó vẫn không thể chấp nhận.
– Đi đường vòng là không thể nào. Đường này, tôi chắc chắn phải đi.
Nán lại đến giờ đã làm tốn của Darmil gần nửa tiếng đồng hồ rồi, còn kéo dài thêm nữa hôm nay nó sẽ phải về muộn mất. Vốn nghĩ rằng đoạn đường tới đây không gặp phải quái giúp nó tiết kiệm được một khoảng thời gian, giờ thì thành ngược lại.
Nữ thuật sư hít sâu một hơi. Tình huống này, xem ra giao tranh đã là khó mà tránh khỏi. Tuy nhiên, cô ta vẫn cần phải kéo dài một chút thời gian để đồng đội của mình chuẩn bị. Ít nhất, họ cần giải quyết xong đám quái phía sau kia đã.
– Tôi có thể hỏi lý do chứ?
– Lý do? Vì nơi tôi muốn đến cần phải đi qua đây.
Darmil thốt, và như cảm giác thấy lời mình chưa rõ ràng, nó đưa tay chỉ về phía xa, nói tiếp:
– Chính là ở đó. Hẳn là tầm chục cây số nữa.
Nữ thuật sư nín lặng. Chục cây số không phải là khoảng cách quá xa, nhưng nhìn tới người thanh niên trước mặt này rõ ràng chỉ đang chạy bộ, quả không thực tế chút nào. Hơn nữa, càng tiến xa hơn, mấy con quái sẽ càng trở nên mạnh mẽ và nguy hiểm về cả chủng loại lẫn cấp độ. Do đó, không mấy khó khăn để đoán được rằng đối phương đang nói dối.
Đấu sĩ không được bình tĩnh như thuật sư, nhưng chẳng phải là ngu ngốc mà không hiểu thuật sư đang muốn làm gì. Tuy nhiên, cơn giận nổi lên khi nghe được lời nói dối trắng trợn của Darmil khó mà kiềm chế nổi, nên đấu sĩ liền bật một tiếng chửi, lớn tiếng quát:
– Ngươi dám tiến tới nửa bước, thanh đao này của ta sẽ lập tức khiến ngươi bay đầu.
Lời đe dọa đi kèm với động tác huơ đao của đối phương vào trong mắt Darmil lại chỉ như đang đùa giỡn. Bởi vì nó chẳng cảm nhận được chút nguy cơ nào, chỉ có ác ý. Hẳn là nó bị ghét rồi đi.
Darmil cười, nhếch mép. Nó không có xem thường đối phương, nhưng khung cảnh này quả thật buồn cười. Nếu muốn đánh, nhào tới là được, nhiều lời rõ ràng là đùa.
– Ngươi…!
Đấu sĩ thốt, trợn tròn hai mắt. Hắn ta hơi nghiêng người về trước, vừa định xông lên thì đã bị giọng nói nghiêm nghị của nữ thuật sư phía sau cản lại:
– Đừng gấp, Loin.
– Mục đích của hắn ta là gì, cô còn chưa rõ sao?
Kẻ được gọi là Loin vẻ bực tức gắt.
Nữ thuật sư tất nhiên hiểu rõ, ít nhất là chắc đến chín phần mười. Thế nhưng cô ta không dám manh động. Du hành càng lâu, Thần cấp càng được nâng cao, cô nàng càng quý trọng sinh mạng của mình.
Nếu đối phương chỉ đến kiếm chác, yêu cầu không quá đáng thì vẫn có thể nhún nhường chia một phần được. Ngược lại để thật xảy ra giao tranh, khi đó đến mất mạng rồi còn chưa thể giải quyết hết. Phải biết, một kẻ mạnh thế này rất hiếm khi chỉ là tồn tại đơn độc, chắc chắn thuộc về một quân đoàn hoặc thế lực lớn mạnh nào đấy.
Những việc này, đấu sĩ Loin lại không hiểu rõ. Hắn ta giỏi chiến đấu, nhưng cũng chỉ tới thế mà thôi. Vậy nên đội trưởng mới chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng, không cho phép hắn ta đi một mình làm cái gì.
Truyện sáng tác, thiên về lực lượng cá nhân. Cầu ủng hộ!