Trời sáng. Turan mở bừng mắt, nhận ra bản thân đang ngồi tựa người ở trên giường. Hôm qua nó đã ngủ quên mất khi đang bận suy tính đủ thứ điều. Tin tức từ Iskeiya mang đến cho nó thời cơ tốt đẹp, nhưng cũng đồng thời bắt nó phải lập tức thay đổi kế hoạch cho thích hợp.
Trước nhất, hôm nay phải đi đến cửa hàng đồng giá trong thành một chuyến. Thực hiện lời mời với Shelah là một chuyện, tình hình tài chính của tổ đội cũng không thể bỏ qua. Hành trình tới vị trí phó bản ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’ chắc chắn sẽ tốn tiền, và rõ ràng rằng số tiền kiếm được từ anh chàng phó đoàn trưởng của quân đoàn Ungreilt là không đủ.
Đương nhiên chẳng phải tài chính của tổ đội đều do một mình Turan lo liệu. Darmil với năng lực săn giết quái hàng loạt của mình thừa sức giải quyết chi phí sinh hoạt của bản thân, bao gồm cả việc sửa chữa trang bị sau mỗi chuyến du hành. Kull lại càng ít phải lo lắng vì cậu ta còn biết cách mua những món hàng giá trị với số tiền thấp nhất, dù là bằng các loại thủ đoạn không tiện nêu ra.
Có điều, nếu là mục tiêu phát triển cho kịp với tiến độ hiện thời thì Turan cần phải cố sức thêm nhiều lắm. Huống hồ chi, nó không ngại tiền nhiều. Có bao nhiêu, nó đều có thể xài bằng hết cả, cũng tương ứng với nâng cao tốc độ phát triển của tổ đội.
Mục tiêu mà Turan hướng tới trong ngày hôm nay là kiếm lời ba triệu xen. Đây là một con số khổng lồ đối một tổ đội du hành giả Thần cấp , lớn hơn cả thu nhập một năm trời của tổ đội chăm chỉ du hành mà chưa trừ ra các loại chi phí.
Dù vậy, với Turan thì đây chỉ là số tiền vừa đủ để đảm bảo hoạt động của tổ đội cho đến khi càn quét xong phó bản ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’, còn là dự tính ban đầu. Độ khó của phó bản vẫn chưa được xác định, vì chưa từng có tổ đội nào thực sự tiến vào. Huống hồ chi, du hành giả lại thường không có lòng tốt chia sẻ tri thức của bản thân, vốn là việc giúp ích cho người mà chính mình thì rơi vào bất lợi.
Tổ đội muốn phát triển nhanh thì tiêu hao lượng lớn tài nguyên là điều tất yếu. Turan đã sớm nhận định rõ việc này ngay từ khi bắt đầu mọi chuyện. Nếu không nó đã chẳng chịu nhún nhường trước tên phó đoàn trưởng ấy.
– Shelah.
Turan cất tiếng gọi. Cô nàng vũ công bây giờ đang đứng trò chuyện cùng một thành viên nữ của làng Naveur, trông hai người có vẻ khá quen thuộc với nhau.
Shelah nghe thấy, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện rồi bước đến chỗ Turan. Cô ta lúc này mặc lên chiếc áo thun mỏng màu hồng nhạt phối hợp cùng chiếc quần jean ngắn và đôi giày trắng xám, tạo cảm giác thoải mái lại không làm mất đi nét đẹp gợi cảm của mình.
Là một vũ công, nhưng cô nàng vẫn ý thức được nhiệm vụ hôm nay là gì, sẽ không vận mấy bộ đồ khiến người khác mất tập trung. Còn ý nghĩ khác mà cô ta giữ trong lòng thì tất nhiên nhìn vào sẽ khó mà biết được.
Cũng chẳng phải là Turan cần biết. Vậy nên nó đơn giản gật nhẹ đầu, trình bày sơ lược nội dung chuyến đi rồi cứ thế hai bóng người rời khỏi làng Naveur.
Thành Kyrult là tòa thành nằm ở gần sát biên giới của vương quốc Enria với nước láng giếng Danlion nhất. Từ đây, chỉ cần vượt qua dãy núi Taurus là sẽ đến được phía quốc gia bên kia.
Tuy nhiên, nếu là để di chuyển giữa hai quốc gia, thành Loirah mới là điểm dừng chân thích hợp hơn cả. Thành Loirah từ rất lâu đã hình thành nên tuyến đường xuyên quốc gia, lại còn vì gần biển Nam cho nên được ưa chuộng là điều tất yếu. Đây chính là một phần lý do mà các thế lực đẩy mạnh tranh chấp ở tòa thành này.
Turan tính ra cũng là có kinh nghiệm. Nó đã từng làm tài xế xe buýt ở thành Shangry, vì một vài lý do mà lái xe đi đến tận bên vương quốc Danlion thông qua tuyến đường kể trên.
Nói trở lại thành Kyrult, tòa thành nổi bật với lượng lớn cư dân thuộc các chủng tộc phi nhân loại mà nổi bật là người thú. Mặc dù bởi tình hình chiến trận căng thẳng mà đường phố không còn đông đúc như bình thường, số lượng người thú lại chẳng hề giảm đi.
Lý do có lẽ là vì họ không còn nơi nào khác để đi cả. Vương quốc Enria là vương quốc của con người, lẽ dĩ nhiên sẽ đề cao con người và đối xử tệ với số còn lại. Người thú trong vương quốc bị buộc phải tụ tập với nhau, đoàn kết mà tạo nên sức mạnh chung để vượt qua.
Dẫu vậy, một số vẫn không tránh khỏi số phận bị biến trở thành nô lệ. Sự kiện nô lệ nổi dậy mà chính quân đoàn Ungreilt tham gia đàn áp cách đây không lâu chính là ví dụ điển hình. Sự kiện ấy cũng đã làm cho tình hình quan hệ giữa con người và người thú trong thành Kyrult trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Turan rảo bước trên con phố đông người qua lại. Nó cảm nhận được vô vàn ánh mắt dò xét chính mình, mang theo đó không ít các loại cảm xúc tiêu cực. Giận dữ, lo lắng, e sợ hay hoảng hốt, đủ cả. Nhưng đến cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra, kể cả là nhỏ nhất như một vài va chạm “vô ý”.
Sự xuất hiện của quân đoàn trưởng Jingurl của quân đoàn Ungreilt ở đây vào đêm hôm đó có lẽ có mục đích khác, nhưng ông ta chắc hẳn đã không để yên cho những người thú nơi đây muốn làm gì thì làm. Hẳn là một cuộc đàn áp khác đã xảy ra. Cụ thể như thế nào, Turan lại không buồn quan tâm tới.
Ở thành Kyrult, cửa hàng đồng giá không phải là một nơi nhiều người lui đến. Nguyên nhân hẳn là vì cư dân nơi đây không hứng thú với mấy trò may rủi, các du hành giả thuộc quân đoàn hay hoàng gia hiện đang có mặt thì đều bị ràng buộc bởi quy định riêng.
Như thế, Turan càng ít phải lo lắng bản thân bị để mắt tới khi “gặp may” quá nhiều. Chỉ là nó không biết liệu các cửa hàng đồng giá ở đây có đủ giúp đạt tới mục tiêu đề ra là kiếm lời ba triệu xen hay không.
Bước vào trong cửa hàng đồng giá, bầu không khí trầm tĩnh đã lâu không thấy liền bao trùm lấy Turan và cô nàng vũ công đi cùng. Khác với cửa hàng Tameihoust, nơi đây không có cung cấp các loại dịch vụ sang trọng hay trang thiết bị đắt tiền, và tự nhiên hạn mức cao nhất có thể đạt tới của một món hàng cũng tương đối kém.
Hai trăm nghìn xen là con số mà Turan dò hỏi được từ người chủ cửa hàng. Nếu nó chỉ nhắm vào món hàng có giá tiền lớn nhất rồi rời đi thì sẽ phải tìm tới tận mười lăm cửa hàng để đạt được mục tiêu. Khó mà nói được rằng liệu thành Kyrult có đủ số cửa hàng hay không, lại còn đều cần đạt tới số tiền ấy.
Dù là có, Turan chẳng muốn phải di chuyển nhiều như vậy, sẽ tốn rất nhiều thời gian. Cứ làm lớn một đợt đi.
Tiến đến các quầy hàng, Shelah không nhịn được tách ra, nhanh nhảu kiểm tra từng chiếc hộp kín một trông khá là chuyên nghiệp. Có điều, theo kinh nghiệm của Turan thì chuyên nghiệp hay không không thể giúp cô ta kiếm được tiền trong trò này. Nếu là loại năng lực như Tiffia đã từng thể hiện thì may ra.
– Turan. Cậu xem.
Shelah hào hứng đưa tới cho nó ba chiếc hộp kín có kích thước khác nhau. Trông dáng vẻ của cô ta, hẳn là đang tưởng rằng phần thưởng cho nhiệm vụ là Turan sẽ trả tiền cho những chiếc hộp mà cô ta chọn.
Nghĩ kĩ thì, cách đó cũng không phải là không được. Tiếc là Turan đang muốn kiếm tiền, không phải đi tìm niềm vui thú. Thế nên nó chỉ chọn lấy chiếc hộp nhỏ nhất trong cả ba rồi bắt đối phương trả về chỗ cũ hai hộp còn lại.
– Tại sao chứ?! – Shelah thốt, vẻ không phục.
Turan chỉ cười bảo:
– Tin tưởng đi. Tôi may mắn lắm.
Shelah nhăn mày khó chịu, sau một hồi đắn đo cùng bực tức thì cũng đành làm theo. Tiền là Turan chi, cô ta không có tiếng nói.
– Khoan đã.
Turan cất tiếng gọi khi Shelah toan mang hộp đi mở, nói tiếp:
– Chờ lấy thêm rồi mang đi cùng một lượt. Không phải gấp.
Shelah nổi đóa. Con bạc khi đã nổi máu rất khó kiềm chế bản thân, giờ lại bị bắt phải chờ.
– Tôi thật chẳng hiểu cậu đang bày trò gì.
Đến cùng, càu nhàu là việc duy nhất cô nàng vũ công có thể làm.
Cứ thế, dạo lần lượt qua các quầy hàng lớn và nhỏ, Turan và Shelah chọn lấy được hơn hai mươi chiếc hộp có kích thước và khối lượng khác biệt. Mới đầu Shelah còn hứng thú chọn trước, nhưng sau vài lần liên tục bị Turan từ chối thì chỉ đành buồn bực đi theo sau.
Có trách thì trách cô nàng vũ công vận may quá kém, toàn chọn trúng hộp thua lỗ. Turan vốn còn định lợi dụng điều đấy để cân bằng với “vận may” bản thân, nhưng rồi phát hiện căn bản là không có cách nào cân bằng. Cô ta quá xui xẻo.
– Được rồi, mang ra quầy mở hộp đi. Tất cả đều đổi thành tiền.
Turan nói, đẩy xe về phía Shelah. Số lượng hộp mua cùng lúc quá nhiều nên chỉ có nước chứa trong xe đẩy.
– Tôi tự làm á!? – Shelah ngạc nhiên thốt – Ừ thì cũng không phải là không được…
Lời là vậy, vẻ mặt của cô nàng lại thành háo hức. Khoảnh khắc mở hộp là điều kích thích nhất đối với người chơi đập hộp, vậy mà Turan lại dành hết cho cô ta. Vui sướng.
– Chờ chút.
Turan vội bảo. Shelah đang vội nghe thế liền phát bực, nhưng chưa kịp cáu gắt thì Turan đã đưa tới một chiếc hộp kín nữa.
– Cái này dành riêng cho cô. Coi như phần thưởng nhiệm vụ.
Shelah nhíu mày, nghĩ ngợi trong giây lát rồi thốt:
– Cái này mới là? Vậy đống này thì sao?
– Tất nhiên là của tôi. – Turan đáp vẻ đương nhiên – Cô còn định lấy hết à?
– A…
Shelah méo mặt, vừa giận vừa tức, chẳng biết làm gì cho phải. Cô nàng cảm giác chính mình đang bị bắt nạt, thật uổng công đánh giá đối phương thật cao. Là tự cô ta nghĩ nhiều.
Linh khí hồi phục, thôi diễn Internet kết nối toàn bộ nhân loại, chỉnh hợp tài nguyên, hướng vạn giới tiến công