Bầu không khí im ắng diễn ra một lúc lâu. Cả hai người đều đang có những suy nghĩ của riêng mình, trong không gian riêng như thể được tạo dựng bởi những bức tường vô hình. Turan chỉ ngồi chờ đợi. Nó không muốn là người chủ động.
– Cậu đã nghe từ Phalsia rồi nhỉ?
Cuối cùng thì Tiffia cũng cất tiếng, và lời nói khiến Turan không khỏi ngạc nhiên. Ý của cô ta còn gì khác hơn việc nó đã gặp và hỏi Phalsia hồi trưa này.
– Phải. Chuyện cô ta nói đều là sự thật.
Tiffia nói tiếp, rồi như nhận thấy ánh mắt còn sót lại chút ít nghi ngờ của Turan, cô ta lắc nhẹ đầu mình. Đôi tai vốn dĩ của con người mà Turan đang thấy vậy mà lại bắt đầu dài ra, cuối cùng thì trở thành một đôi tai nhọn và dài hơn tấc.
Tiffia thật sự là yêu tinh. Mặc cho mọi khả năng có thể phủ định điều đó mà Turan cố hết sức mới nghĩ ra được, Tiffia cuối cùng vẫn là một yêu tinh. Chỉ một đôi tai dài nhọn liền đánh bại mọi suy nghĩ của nó.
– Cậu giận. – Tiffia cất tiếng – Vì tôi đã giấu cậu suốt bấy lâu nay ư?
Turan thật sự đang giận. Nó không biết làm cách nào Tiffia nhận ra điều đó, nhưng nó cũng không định che giấu cảm xúc của mình lúc này. Tuy nhiên, Turan không giận Tiffia, mà là giận chính bản thân nó.
Tiffia đã từng là nô lệ, và là một yêu tinh. Không dừng lại ở đó, thân phận của Tiffia còn là Nihr nữa. Chỉ vài giây trôi qua nhưng Turan có thể hình dung vô vàn đau khổ cùng khó nhọc mà cô ta đã phải gánh chịu. So với những điều đó thì một kẻ bỏ nhà ra đi như nó trông lại đang có cuộc sống dễ dàng hơn quá nhiều. Vậy mà nó đã dằn vặt cô ta suốt thời gian qua.
“Thần Syrathr. Cô đã biết hết những chuyện này ư?” Turan lẩm bẩm. Nó chợt nhớ lại dáng vẻ lúc thần Syrathr khuyên bảo mình về mối quan hệ với Tiffia. Nó lúc đó đáng ra không nên nghĩ rằng mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc xem Tiffia là thành viên quý giá mà tổ đội của mình cần có.
– Turan. Cậu đừng làm bộ mặt đó. Tôi sẽ không dám nói tiếp mất.
Tiffia nói, nở một nụ cười gượng gạo cố làm giãn bầu không khí nặng nề mà Turan vô tình tạo ra. Turan phải mất một lúc mới nhận ra mình đang bậm môi nhăn mặt và trừng mắt nhìn vào không trung như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Dù rằng “ai đó” đấy là chính Turan thì vẻ mặt hung dữ kia vẫn khiến Tiffia không khỏi sợ sệt.
– Xin lỗi. Tôi không có ý đó.
Turan bảo, vội lấy tay xoa mặt mình để làm dịu đi các cơ mặt đã cứng hết lại. Cái nó cần là thông tin, là lời giải thích của Tiffia chứ không phải nỗi sợ của cô ta.
– Tiếp tục đi. Tôi đang nghe.
Tiffia nhìn Turan một chút. Khi đã cảm thấy bầu không khí nhẹ đi, cô ta mới cất lời:
– Quê hương của tôi là ở rừng Cultiven. Nơi đó có rất nhiều yêu tinh sinh sống, thậm chí có thể xem đó là đất nước của yêu tinh chúng tôi.
Rừng Cultiven nằm ở phía bắc của vương quốc Enria. Nếu tính theo biên giới thì khu rừng nằm trong lãnh thổ của vương quốc. Thế nhưng bởi vì sợ tồn tại của tộc yêu tinh nơi đây mà người dân Enria không thể khai thác gì từ vùng đất này. Mặt khác thì hoàng gia và các quý tộc cũng không dám manh động khi đã có người trông thấy sự xuất hiện của một chủng tộc khác, cực kỳ hùng mạnh: loài rồng.
Nữ vương Indra sau các nỗ lực bất thành thì đã quyết định xem rừng Cultiven là một khu tự trị nằm dưới quyền của mình. Bà ta đã từng đưa người đem công văn đến các yêu tinh trong rừng nhằm tìm kiếm một sự hợp tác nhưng người đi đều trở về mà không đạt được kết quả mong muốn, lại còn bị trấn lột hết tài sản, chỉ chừa lại mỗi quần áo lót.
Tình hình là vậy, nhưng con người ở vương quốc Enria hoàn toàn không nằm ở thế yếu. Trên thực tế, có không ít các thợ săn và bọn buôn nô lệ mạo hiểm tiến sâu vào khu rừng để săn bắt các yêu tinh đi lạc. Vì luật pháp của vương quốc không bảo vệ dị tộc nên khu vực quanh rừng Cultiven luôn nằm trong trạng thái bất ổn, thậm chí có thể xem là nằm ngoài vòng pháp luật.
Dù sao thì hoàng gia đã từ bỏ, còn các quý tộc thì không đi đâm đầu vào một mối đầu tư không hề có lợi nhuận này. Nhưng ai biết được phía sau thì bọn họ thật sự nghĩ gì.
– Đối với yêu tinh chúng tôi, Nihr bị coi là điềm xấu. So với con người thì chúng tôi càng tin tưởng vào các vị thần và các thế lực siêu nhiên. Và một điềm xấu như Nihr, kẻ không nhận được sự ban phước từ các vị thần sẽ bị đuổi khỏi khu rừng.
Một vẻ buồn man mác hiện lên trên mặt Tiffia. Cô ta có lẽ vừa nhớ lại một ký ức đau buồn nào đó. Bị những người đồng tộc của mình đuổi đi thì không chỉ đau khổ mà còn có cả tủi nhục, Turan biết rõ điều đó. Khi bản thân tự nhiên trở nên khác biệt, và còn là mối họa tiềm tàng cho mọi người thì kể cả bản thân cũng sẽ tự căm ghét, không tha thứ được cho chính mình.
Tất nhiên cũng sẽ có những kẻ hành động khác biệt, không tin vào số phận mà mọi người đang gán ghép cho mình. Những kẻ này sẽ đứng lên đấu tranh và giành lấy cuộc sống tốt hơn về cho bản thân. Nhưng đây chỉ là số ít, và theo như Turan thấy thì Tiffia hẳn thuộc về những người chấp nhận số phận bị đày ải khỏi quê hương của mình.
– Nếu những yêu tinh là Nihr như tôi tìm trở lại quê hương, bị phát hiện thì sẽ bị bắt và đem đi hiến tế cho người bảo vệ khu rừng.
Turan nghe “người bảo vệ khu rừng” thì nghĩ ngay đến con rồng được người ta đồn đại là sống ở trong rừng Cultiven. Những thông tin nửa hư nửa thực này chưa bao giờ gợi sự hứng thú của Turan, nhưng trong tình huống này thì khác. Mọi chuyện nghiêm trọng hơn là lời đồn. Dù con rồng đó có thật hay không thì kết quả của sự hiến tế chắc chắn không bao giờ tươi đẹp.
– Là Deln của khu rừng. – Tiffia nói rõ hơn khi trông thấy dáng vẻ nghĩ ngợi của Turan – Con rồng đó có thật.
Turan ngạc nhiên. Nó không thể không ngạc nhiên khi nghe thấy lời xác nhận của Tiffia. Loài rồng là sinh vật cực kỳ hùng mạnh. Chỉ một con rồng trưởng thành cũng có thể tàn phá cả một tòa thành trong một ngày. Không ai lại dại dột đi chọc giận hay là lảng vảng gần một con rồng cả.
Nếu Deln của khu rừng theo lời Tiffia thật sự đang sống ở rừng Cultiven thì sự việc không hề đơn giản, và mối nguy hiểm là rất lớn. Những kẻ sống ngoài vòng pháp luật ở quanh rừng Cultiven rất có thể sẽ vô tình khiến con rồng này chú ý, thậm chí nổi giận mà tấn công người dân của vương quốc Enria này.
Turan đoán là nó cần phải hỏi thần Syrathr về sự tồn tại của Deln. Tiffia đến từ rừng Cultiven, và khu rừng đó nằm trong lãnh thổ của vương quốc Enria này. Turan có cảm giác rằng dù muốn hay không thì nó cũng sẽ phải đối đầu với con rồng này một ngày nào đó.
– Tôi ấy, thì… rất muốn quay trở lại quê hương của mình. – Tiffia cất tiếng, giọng có hơi run run – Người thân của tôi đều đang ở đó cả.
Turan nghĩ là mình hiểu cảm giác của Tiffia lúc này. Bản thân nó cũng là một người vì thân phận là Nihr mà rời xa những người thân yêu của mình, dù có chút khác biệt là kể cả bây giờ khi đã là một du hành giả chân chính thì nó vẫn không định tìm trở lại. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra kể từ Đại Thánh Thế rồi, và nhờ chúng mà Turan thấy rõ hơn được cuộc sống xung quanh mình.
Ngôi nhà đó, dòng tộc đó không phải là nơi thuộc về Turan, cho dù nó có không phải là Nihr đi chăng nữa.
– Thế nên cô nghĩ rằng nếu mình thăng cấp thì bọn họ sẽ chấp nhận cô, cho phép cô trở về nhà? – Turan lên tiếng hỏi.
– Ừm. Tôi muốn gặp lại người thân của mình.
Nhìn ánh mắt chờ mong về một cảnh tượng tái hợp đầy xúc động của Tiffia, Turan chỉ có thể giấu một tiếng thở dài. Ý nghĩ của cô ta quá ngây thơ rồi. Một kẻ bị xem là điềm xấu sau khi thăng cấp thì có thể gỡ đi cái mác đó, chuyện không thể dễ dàng như vậy. Turan chỉ mất vài giây để hình dung ra một viễn cảnh cực kỳ tồi tệ và hàng chục lý do đằng sau viễn cảnh đó.
Nhưng Turan không định đập vỡ hi vọng của Tiffia như thế. Con người, hay bất kỳ chủng tộc nào thì cũng đều cần một mục tiêu để hướng tới, để biết rằng mình nên sống. Việc của Turan hẳn là nên suy nghĩ xem làm thế nào để Tiffia chấp nhận cái viễn cảnh tồi tệ kia và tìm ra mục tiêu mới cho mình.
“Mà thật ra thì mình mong mọi chuyện suôn sẻ như lời của cô ta…”
– Thế, sau đó thì sao? – Turan hỏi.
– Sau đó? – Tiffia thắc mắc.
– Phải. Giả như cô được chấp nhận trở về. Sau đó thì cô định làm gì?
Nếu Tiffia quay về với rừng Cultiven cùng đồng tộc của mình thì hẳn là không còn lý do để tham gia tổ đội của Turan nữa. Đối với Turan, quy tắc dành cho mọi thành viên của tổ đội mình vẫn luôn không thay đổi. Chết, và lặp lại cái chết. Sẽ chỉ có hối tiếc dành cho kẻ đưa ra quyết định đó. Quy tắc này càng áp dụng nghiêm khắc hơn cho kẻ đã biết về dù chỉ một trong những bí mật của Turan.
– Tôi vẫn chưa nghĩ nhiều đến vậy nhưng mà, tôi không định rời đội đâu.
Đây là câu trả lời mà Turan cần. Nhưng nó vẫn chưa hoàn xác định chắc chắn được điều đó, lại hỏi:
– Kể cả khi người thân của cô muốn cô ở lại?
Tiffia mỉm cười nhẹ. Cô ta rõ ràng rất vui khi nghe rằng người thân của mình đối xử tốt với mình như vậy.
– Tôi chắc là họ sẽ hiểu thôi. Dù gì thì không phải chỉ có Nihr mới rời khỏi khu rừng.
Lời của Tiffia không sai. Trên khắp Enria này, ngoài cả Nihr và nô lệ là yêu tinh ra thì cũng có không ít yêu tinh du hành khắp nơi. Dù gì thì nếu chỉ lẩn quẩn quanh một khu rừng thì chắc chắn sẽ bị tụt lại phía sau trên cuộc tranh đua Thần cấp. Và hậu quả của chuyện đó, đối với một chủng tộc, chắc chắn sẽ là lụi tàn, là tuyệt diệt, và dù có may mắn hơn là chỉ trở thành nô bộc thì vẫn không phải điều gì tốt đẹp, và chẳng có ai lại mong muốn như thế cả.
– Thế thì tốt. – Turan gật đầu bảo – Tôi sẽ không hỏi xem lời cô nói có thật hay không. Chỉ mong là tôi nghĩ đúng.
Nụ cười tươi nở trên môi Tiffia cùng với ánh mắt như thể long lanh lên. Tiffia thật xinh đẹp, nhất là khi cô ấy cười hạnh phúc như thế này. Turan vẫn nhớ như in lần mà nụ cười cũng như vậy đã khắc lên tâm trí nó, dù rằng cho đến giờ nó vẫn không biết lý do đằng sau nụ cười kia.
Turan nheo mắt một cái cho bản thân tỉnh táo lại, bảo:
– Vậy giờ chúng ta tiến hành luôn chứ?
– Tiến hành? Chuyện gì cơ? – Tiffia thắc mắc.
– Một bước quan trọng trong quá trình thăng cấp của cô.
– Ngay bây giờ?! Có thể ư?!
Tiffia thốt lên ngạc nhiên. Phản ứng này hoàn toàn phù hợp với dự tính của Turan. Nếu Tiffia ngược lại bình tĩnh đón nhận thì mới khiến nó hoang mang. Thế nhưng trước khi Turan có thể xác nhận mối nghi ngờ vô nghĩa của Tiffia thì cô ta đã nói tiếp:
– Hay là thôi đi. Hãy để đến khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ của bà Lylat đã.
Turan chau mày khó hiểu. Nó không nghĩ rằng Tiffia sau tất cả lại có thể do dự, rồi lại chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
– Cũng chỉ cách nhau có một ngày mà thôi. Cô chịu được sao?
– Tôi đã đợi ba năm rồi, thêm một ngày thì có là gì. – Tiffia đinh ninh.
Turan thấy vậy thì cũng đành thôi, không định ép Tiffia làm gì. Dù rằng bây giờ nó rất muốn kiểm tra xem thuộc tính của Tiffia như thế nào hay nhiệm vụ tấn thăng của cô ta là gì, nhưng nếu cô ta đợi được thì nó không có lý do gì lại không thể đợi được.
Lý do của sự chần chừ hay mong muốn chờ đợi của Tiffia thì Turan cũng chẳng muốn hỏi. Bản thân nó thì hay tò mò, nhưng không phải ham thích soi mói cả những thứ vặt vãnh và mang tính cá nhân như vậy.
“Chẳng phải cũng chỉ có một ngày thôi sao.”