Lộ trình quay về thành Yeit chỉ đơn giản là đảo ngược lại quãng đường đã đi. Điểm dừng đầu tiên của tổ đội Turan không gì hơn chính là thành Tailor.
Trên đường đi vẫn như cũ, không tránh khỏi việc đụng độ phải vài đám quái như Sói xám. Thế nhưng vì Turan đã ghi nhớ cùng đánh dấu lại các bãi quái lần trước, đồng thời vạch ra một con đường an toàn nhất nên đã giúp tiết kiệm được không ít thời gian. Lần này, tổ đội của nó chỉ phải giải quyết mười ba con Sói xám được chia thành ba đợt, một công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc đến thành Kyrult.
Quan trọng hơn cả là sau khi diệt xong đám quái thứ hai thì Darmil cũng thành công thăng Thần cấp của mình lên . Darmil oang oang khoe mẽ với mọi người trong đội nhưng tất cả những gì Turan quan tâm là sự tăng trưởng những thuộc tính của cậu ta. Nó không chút do dự mà thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ luôn.
“Họ và tên: Darmilphonse Olviz Altoris.
Tuổi: .
Thần cấp: .
Tiến trình: (%).
Yêu cầu tiến trình: Không có.
Thuộc tính chính:
+ Sức mạnh: bậc.
+ Thể lực: bậc.
+ Nhanh nhẹn: bậc.
+ Khéo léo: bậc.
+ Trí tuệ: bậc.
+ Minh mẫn: bậc.
Thuộc tính phụ:
+ Cảm ngộ: bậc.
+ Phản xạ: bậc.
+ Cảm giác: bậc.
Thông số:
+ Khí huyết: bậc.
+ Nguyên khí: bậc.
Điểm thuộc tính còn lại: bậc.”
Ngoài ba thuộc tính khéo léo, trí tuệ và minh mẫn ra thì tất cả đều có sự tăng trưởng ít nhiều, tổng hợp lại đến mười một bậc. Tổng lượng tăng trưởng này thực tế có chút cao, nhưng Turan cũng không quá ngạc nhiên với điều này, vì cơ bản nếu so với những du hành giả hàng trung thì khá bình thường, còn so với hàng đầu thì lại chẳng đáng vào đâu.
“Cũng là không tệ.” Turan nghĩ thầm. Nó đoán cũng sắp đến lúc tính tới chuyện sử dụng điểm thuộc tính còn lại cho Darmil rồi. Theo tình hình hiện tại thì có lẽ sẽ phải dồn toàn bộ cho ba thuộc tính không được tăng lên kia. Chúng quá thấp rồi, minh mẫn thậm chí chỉ đạt bậc mà thôi. Nếu gặp phải kẻ địch chuyên tấn công tinh thần hoặc gây ảo giác thì sẽ cực kỳ bất lợi.
Nghĩ đến đây, Turan chợt lại thắc mắc về lần càn quét phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’. Lúc đó, Darmil rõ ràng không chịu bao nhiêu ảnh hưởng từ đòn tấn công của lũ Tàn hồn lang thang, thậm chí đến Linh hồn hung ác cũng chỉ khiến cậu ta choáng váng một lúc. Điều đó không hề hợp lý với một kẻ có thuộc tính minh mẫn thấp tè như cậu ta.
Khả năng duy nhất cho chuyện lạ này chỉ có thể đến từ những kỹ năng của Darmil. Dù vậy, Turan đã suy tính cả ba kỹ năng ‘Cuồng nộ’, ‘Ý chí chiến đấu’ và ‘Bản năng dã thú’ của cậu ta nhưng đều không đạt được kết luận gì rõ ràng.
‘Cuồng nộ’ rõ ràng không giúp ích được trong tình huống đó mà ngược lại còn khiến trở nên tệ hơn. ‘Ý chí chiến đấu’ thì có giảm hiệu quả trạng thái bất lợi nhưng rất ít, nhiều nhất chỉ có mười phần trăm, không thể nào giúp một người với minh mẫn là một chống chịu lại đòn tấn công tinh thần mạnh như vậy. Còn ‘Bản năng dã thú’ thì chỉ tăng thêm hai thuộc tính là cảm giác và phản xạ, không có tác dụng nhiều trong việc đối phó tình huống đó.
Turan càng nghĩ lại càng không hiểu lý do nằm đằng sau, chỉ còn cách tiếp tục quan sát thêm. Nếu như nó có thể xác định được rõ nguyên nhân, và xa hơn nữa là tận dụng được thì rất có khả năng sẽ không cần phải cải thiện thuộc tính đã quá thấp rồi đó của Darmil. Và như vậy thì cậu ta có thể bồi dưỡng chúng vào những thuộc tính còn lại.
Thời gian đi đường rút ngắn nên chỉ chiều thì tổ đội của Turan đã về được đến thành Tailor. Turan rất hài lòng khi thấy được công sức của mình đã mang lại kết quả như ý.
– Darmil. Cậu ở lại thành Tailor này đi.
Turan cất tiếng trong khi lái chiếc xe bán tải bon bon đi tìm nơi nghỉ lại tối nay.
– Hả? Ý cậu là một mình tôi? – Darmil thắc mắc.
Turan gật đầu, lại bảo:
– Bỏ qua hôm nay thì chỉ còn bốn ngày nữa là tới giải đấu Harenthrum rồi. Mà vậy thì chỉ có ba ngày để cậu đạt được Thần cấp thôi. Hãy cố gắng diệt thêm quái đi.
Ba ngày để một du hành giả chỉ vừa đạt Thần cấp thăng lên Thần cấp là một chuyện gần như không tưởng, hay chính xác là sẽ mệt chết. Nếu tính toán của Turan là đúng thì Darmil sẽ phải tiêu diệt không dưới một trăm con Sói xám thì mới đủ lượng Thần tinh cần để thăng Thần cấp, chia ra thì sẽ là một ngày hơn ba mươi con.
Trên thực tế thì có không ít du hành giả có thể làm được điều đó, nhưng đều là được một tổ đội thành thạo hỗ trợ cho mình diệt quái. Darmil giờ chỉ có một mình, thật sự là không có cách nào thực hiện được. Tính cả số quái lần đến thành Kyrult lẫn lần quay về này thì cũng chỉ miễn cưỡng đạt được một nửa yêu cầu cho một ngày mà thôi. Và đó là khi có Tiffia và Turan giúp sức.
Vậy nên Turan đang định tìm cho Darmil một vài người đồng đội tạm thời để giúp cậu ta nâng cao Thần cấp của mình trong ba ngày sắp tới. Những người đầu tiên mà nó nghĩ đến là tổ đội của Pongru, hay chính xác hơn là nó đang định nhờ cậy Heathier cùng với Phalsia. Hai người này hẳn sẽ không ngần ngại mà hỗ trợ cho Darmil, cậu ấm nhà Altoris này.
Nhưng trước khi làm điều đó thì Turan cần phải căn dặn Darmil thật kỹ, để ý cùng sắp xếp không ít chuyện, tránh việc cậu ta sẽ làm loạn hết mọi thứ lên. Tình huống xấu nhất là cậu ta sẽ bị cuốn theo tổ đội của Pongru mà chạy lệch khỏi kế hoạch của nó.
Mà nếu như sau tất cả tính toán của Turan mà chuyện đó vẫn xảy ra thì nó chỉ có thể tự trách bản thân mình yếu kém, cũng như chấp nhận rằng con đường đó phù hợp hơn với Darmil thôi.
Chỉ là quy tắc của tổ đội vẫn sẽ không thay đổi, dù mọi chuyện có là lỗi của nó đi chăng nữa thì Turan vẫn sẽ không cho phép Darmil cứ thế rời đi.
– Không tệ. Quả là nên như vậy. Cậu quyết định thật đúng đắn, Turan.
Darmil thốt, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng như thể vừa phát hiện ra điều gì quý giá lắm.
– Tôi sẽ liên hệ với tổ đội Pongru xem họ có thể giúp gì không. – Turan nói tiếp – Khả năng cao là ba ngày tới cậu sẽ làm việc với họ. Không có vấn đề gì chứ?
– Không có vấn đề. – Darmil đáp ngay – Theo sắp xếp của cậu là được.
Mọi chuyện với Darmil thật dễ dàng, hoàn toàn trái ngược khi Turan giải quyết với Tiffia. Nó tự hỏi lòng có nên dồn thêm nhiều tâm huyết hơn nữa để giúp cô ta hay không. Thử thách Thần thánh có thể thật sự quá sức với cô ta và thậm chí là cả tổ đội của nó.
“Vẫn nên chờ quyết định của cô ta thì hơn…”
Turan sau khi tìm được nơi nghỉ lại tối nay thì đưa Darmil đi gặp tổ đội của Pongru luôn. Nó đã định trong ngày mai phải về được tới thành Shangry nên không muốn kéo dài thêm làm lệch cả lộ trình.
Theo lời giới thiệu của Pongru mấy ngày trước thì tổ đội của cậu ta cho tới khi giải đấu Harenthrum diễn ra thì sẽ sinh hoạt ở một tòa nhà thuê cả căn gần trung tâm thành phố. Turan dựa vào mô tả của Pongru rất nhanh tìm được tòa nhà, nhưng lại đang đóng cửa, không có ai cả. Nó cùng Darmil quyết định chờ một lúc xem thế nào.
Cả hai người ngồi trước nhà đợi đến hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có vẻ gì là có người sẽ xuất hiện. Turan có chút sốt ruột. Trời đã bắt đầu tối mà nó thì lại không dám chắc là tổ đội của Pongru sẽ quay về trong hôm nay. Bản thân nó cũng không phải có nhiều thời gian rảnh để hao phí, cơ bản thì đã có kế hoạch cho tối nay rồi, thật không muốn cứ mất thời gian một cách vô nghĩa ở đây.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Turan lấy giấy bút ra viết một hơi rồi gấp lại cẩn thận, đưa cho Darmil bảo:
– Cậu đợi ở đây, gặp họ thì đưa cho Heathier cái này.
Darmil nhận lấy tờ giấy. Turan nói tiếp:
– Nếu tới khuya họ vẫn chưa quay về thì cứ trở lại nhà trọ, sáng mai tôi và cậu lại đến tìm.
Turan sau khi xác nhận là Darmil đã nghe hiểu thì quay người rời đi luôn. Nhưng nó vừa mới đi được hai bước thì đã bị một người lao ra dang tay chặn ở phía trước.
Turan có hơi giật mình, mất vài giây mới nhận ra người trước mặt là Natyr, cô gái luôn đội mũ trùm của tổ đội Pongru. Nó quay đầu quan sát xung quanh, cố tìm ba người còn lại nhưng lại chẳng thấy thêm ai cả.
– Cô Natyr? – Turan cất tiếng hỏi – Mọi người đâu rồi?
Natyr không trả lời, chỉ giương đôi mắt màu vàng đặc trưng của mình nhìn chằm chằm lấy Turan, đôi tay vẫn tiếp tục dang ra muốn chặn không cho nó rời đi.
Turan chau mày. Tình huống thật sự khó xử. Nếu Natyr lên tiếng nói gì đó thì nó còn có thể phản ứng theo được nhưng cô ta chỉ đứng ở đó mà thôi. Việc quan trọng nó cần làm là nhờ vả Heathier hoặc tệ lắm là Phalsia chứ không phải cô ta.
– Tại sao cô lại muốn chặn tôi lại chứ?
Turan lại hỏi, mong chờ một lời hồi đáp. Nhưng vẫn như lần trước, Natyr chỉ giữ im lặng mà nhìn lấy nó.
Turan bắt đầu cảm thấy bực tức. Nó không định nổi giận với cô gái này nhưng việc câu hỏi của mình bị lơ đi thật sự là một cảm giác không dễ chịu gì.
Nghĩ một hồi, Turan cất bước tiến tới gần Natyr. Mắt hai người nhìn chằm chằm vào nhau, để ý từng chút một cử động của đối phương. Turan không sợ rằng đồng đội của Pongru sẽ có ý đồ gì xấu với mình nhưng bản thân thì vẫn đề phòng. Ý tốt không phải lúc nào cũng đi đồng với hành động tốt.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn có một bước chân nhưng Natyr vẫn không có phản ứng gì. Turan chịu phép, cất tiếng hỏi:
– Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nếu cô không nói ra thì tôi đành phải bỏ đi. Đừng nghĩ rằng có thể cản được tôi.
Vẻ mặt Natyr có chút thay đổi nhưng sự cương quyết vẫn giữ nguyên. Sau một lúc lâu, khi mà Turan không chờ nổi nữa, vừa định bước qua cô ta thì một âm thanh nhỏ vang lên.
– C-chờ.
– Chờ?
Turan thắc mắc. Nó chắc chắn là mình vừa thấy Natyr mở miệng nói chuyện nhưng tiếng nói quá nhỏ, thậm chí có phần yếu ớt khiến nó không tránh được nghi ngờ giác quan của bản thân.
– C-chờ… một ch-chút.
Giờ thì Turan đã có thể chắc chắn âm thanh mình nghe được là từ Natyr. Giọng cô ta run run như thể sợ rằng Turan sẽ ăn tươi nuốt sống mình ngay tại đây vậy. Nó thật sự đoán không ra là vì lý do gì một du hành giả như cô ta lại rụt rè đến thế. Đây là có lẽ là tính cách của cô ta.
– Được rồi.
Turan đáp gọn, quay người bước trở lại chỗ của Darmil. Nó có thể nhìn ra được là Natyr đã ở đây từ đầu rồi, nhưng đến tận khi mình muốn rời đi thì cô ta mới xuất hiện để chặn lại. Có lẽ hành động như vậy cũng là do cô ta quá nhút nhát rồi.