"Thẩm Chiêu?" Đông Duật Hoành cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhìn múa rối ở phía xa, "Cho hắn tới."
Thẩm Chiêu Phó sư của Thông Chính Ti là cháu trai của thái phó. một trong ba đại thần đứng đầu Cảnh Triều, là con trai trưởng của Thẩm Thái hiện đang giữ chức Hồng lô tự. Thẩm Chiêu từng là thư đồng của Đông Duật Hoành khi còn là thái tử. Hắn tướng mạo đoan chính, tư văn nhạy bén, chỉ tiếc là hơi lùn. Lúc này hắn bước nhanh từ phía sau lưng Đông Duật Hoành đi đến, khom lưng hành lễ, "Thẩm Chiêu thỉnh an Lãnh gia, thỉnh an nãi nãi." Thẩm Chiêu biết mặt Hoàng hậu, nghĩ thầm chắc đây là một vị nương nương nào đó, không thể xưng hô phu nhân nên hắn mới thỉnh an như vậy.
Thẩm Ninh nghe xong lông mày khẽ giật một cái, xưng hô này hình như không đúng lắm.
Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, nhìn Thẩm Ninh một chút rồi quay đầu lại nói, "Ngươi là đang thỉnh an nãi nãi nhà nào?"
Thẩm Ninh lập tức nói: "Thẩm gia kim an, dân phụ là Lý thị ở Vân Châu."
Thẩm Chiêu biết bản thân gọi sai người, âm thầm kêu hỏng bét, nhưng lại nghe thấy nàng tự xưng Lý thị đến từ Vân Châu không khỏi sững sờ, ngẩng đầu nhìn một chút. Thẩm Chiêu ngẩng đầu lên thấy một tiểu mỹ nhân đang cười dịu dàng nhìn hắn, tự thấy bản thân thất lễ dời ánh mắt đi. Hắn dời ánh mắt nhìn xuống bên tay trái của Đông Duật Hoành, cười nói: "Chiêu ánh mắt không tốt, mong rằng Lãnh gia thứ tội."
Đông Duật Hoành khẽ hừ một tiếng, cũng không nhìn hắn, chỉ nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Bẩm Lãnh gia, Chiêu cùng các huynh đệ trong nhà lúc rảnh rỗi đi uống rượu, ra ngoài hít thở chút không khí náo nhiệt, không ngờ gặp được quý nhân." Thẩm Chiêu giải thích một lượt, xong lại nói, "Bây giờ mấy huynh đệ đang chờ ở phía sau để lên bái kiến, không biết Lãnh gia có thưởng cho bọn họ phúc phận này?"
"Gia bây giờ mệt mỏi, không cần gặp, gia biết các ngươi có hiếu tâm này là được."
Hiếu tâm... Thẩm Ninh giữ im lặng.
"Vâng." Thẩm Chiêu lại vái chào. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ninh một chút.
Thẩm Ninh cảm thấy kỳ quái, mặt dày nghĩ, ngươi nhìn mỹ nữ đấy à?
Đông Duật Hoành dường như cũng phát hiện ám mắt của Thẩm Chiêu, dường như nhớ tới cái gì đó khẽ cười một tiếng, "Đúng rồi hai người các ngươi cùng một gia tộc."
"A?"
"Nhà mẹ đẻ của Lý thị họ Thẩm, vậy các ngươi không phải cùng chung một họ tộc sao?" Hoàng đế nghĩ đến tinh thần vô cùng tốt, lại giúp bọn họ nhận người thân.
Thẩm Chiêu vội vàng gật đầu đáp ứng, trầm ngâm một lát sau đó nói: "Chiêu đã nghe câu chuyện của Lý phu nhân, cảm thấy vô cùng khâm phục. Chỉ là không biết nhà mẹ đẻ của Lý phu nhân vốn ở nơi nào? Dòng họ của ta từng ở Vân Châu một thời gian, có thể là họ hàng xa không chừng."
Thẩm Ninh không biết chuyện nhà của Thẩm Chiêu, chỉ khẽ cười khoát tay, "Dân phụ nào có may mắn như vậy, dân phụ chỉ là một tiểu cô nương mồ côi cha mẹ bị vứt bỏ ở trong khe núi thôi. sao có thể là người thân của Thẩm đại nhân?"
Không ngờ ánh mắt của Thẩm Chiêu thay đổi, lại hỏi: "Phu nhân có biết tình hình cụ thể không?"
Thẩm Ninh vô thức nhìn Đông Duật Hoành một chút, lại nhớ ra hắn không phải là người có thể dựa vào, đành phải giữ vững tinh thần tự lực cánh sinh.
Đúng lúc này kịch múa rối đang đến đoạn cao trào, người người vỗ tay khen ngợi không dứt, Đông Duật Hoành ra hiệu rời đi, cũng thuận miệng hỏi: "Ngươi hỏi kỹ càng như vậy là muốn giúp Nhạn phu nhân tìm thân thích sao?"
Thẩm Chiêu cười khổ một tiếng, nói: "Có điều Lãnh gia vẫn chưa biết, thời gian ở Vân Châu trong nhà xảy ra một chuyện thương tâm. Năm đó mẫu thân cùng phụ thân đến Vân Châu đồng cam cộng khổ, không nhờ bị kẻ cướp đột kích, muội muội nằm trong tã lót của Chiêu và xe ngựa cùng trượt xuống khe núi. Mẫu thân lúc đó đến bản thân còn không lo nổi, vất vả thoát được nguy hiểm đã leo xuống dưới tìm nhưng không thấy bóng dáng muội muội đâu. Mẫu thân buồn rầu đến mất hồn, nằm trên giường bệnh mấy năm trời."
Đông Duật Hoành nghe xong câu chuyện có hơi bất ngờ, "Trên người của muội muội ngươi có vật tùy thân gì không?"
Thẩm Chiêu nói: "Muội muội đeo một cái vòng vàng có khắc chữ "Thẩm", mặc cái yếm mẫu thân tự tay thêu, bên trong có may khuê danh của muội muội."
"Tên gì?"
Thẩm Chiêu nhìn Thẩm Ninh một chút, nói: "Chỉ có một chữ, Quyên."
Trong đầu Thẩm Ninh đã có hàng vạn con ngựa gào thét chạy qua, trên mặt có chút tiếc nuối: "Thật đúng là một câu chuyện thương tâm, mong lệnh đường nghĩ thoáng hơn."
Đông Duật Hoành nhắm mắt lại, khóe miệng còn co giật một cái. Chuyện gì cũng đều giả ngu, là do nàng không đủ thông minh hay không thấy quen thuộc?
Ba người đi thêm một đoạn đường, Đông Duật Hoành hào hứng đồng ý giải tán chuẩn bị quay về cung. Thẩm Chiêu và Thẩm Ninh đưa tiễn Đông Duật Hoành lên xe ngựa rời đi, không biết từ đâu chui ra một đám người thị vệ ăn mặc như dân thường cưỡi ngựa đi theo. Lúc này Thẩm Ninh mới thấy choáng váng, nàng suýt nữa thực sự tin chỉ có hai người là hắn và Vạn Phúc đi dạo.
Lý Tử Hiên tiến lên, Thẩm Ninh cười mỉm giới thiệu hắn cho Thẩm Chiêu. Lý Tử Hiên không kiêu ngạo cũng không tự ti vái chào.
Thẩm Chiêu cũng nhã nhặn đối đãi lại, sau đó nhìn về phía Thẩm Ninh, thấy vẻ mặt của nàng giống như không biết gì, có lời muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định nói lời tạm biệt.
Thẩm Ninh đợi sau khi Thẩm Chiêu đi mới nói chuyện vừa rồi cho Lý Tử Hiên nghe, Lý Tử Hiên ngạc nhiên: "Vậy mà lại có chuyện khéo như vậy xảy ra?"
Hóa ra thân phận của nàng mà Lý Tử Kỳ giúp nàng bịa ra không phải hoàn toàn là chuyện vô căn cứ, mà là dựa trên một câu chuyện có thật. Năm đó có một người thợ săn góa vợ đi vào rừng sắn bắn, nhặt được một nữ oa ở trong khe núi. Bởi vì không đành lòng để đứa bé gào khóc như vậy nên nhặt mang về nhà, nuôi mấy năm nữ oa vì ốm sốt liên miên không trị khỏi, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Người thợ săn ít giao lưu bên ngoài nên chỉ biết được lác đác mấy chuyên, chuyện này Lý Tử Kỳ biết được cũng là do người lái xe ngựa trong lúc rảnh rỗi kể lại. Chỉ là hắn chưa từng nghe nói trên người nữ oa kia có đeo vòng vàng, cũng có khả năng là tên thợ săn cố tình dấu diếm.
Thẩm Ninh và Lý Tử Hiên trong lòng đều nghĩ nữ oa kia chẳng lẽ chính là...
Lý Tử Hiên nhíu mày, thấp giọng nói: "Tẩu Tẩu, lời nói dối này của chúng ta, chỉ sợ là càng ngày càng lún sâu vào."
Thẩm Ninh nói: "Không sao, ta hành sự tùy theo hoàn cảnh, sáng mai đệ đi hỏi thăm một chút lúc nào Thẩm phu nhân kia mất đi hài tử, nếu bọn họ nói là chuyện của hai mươi sáu năm trước thì ta sẽ nói là ta được nhặt vào hai mươi ba năm trước." Nàng mặt dày nói bản thân trẻ hơn mấy tuổi.
Lý Tử Hiên á không không biết nói gì, cách để qua mắt người khác như vậy mà nàng cũng có thể nghĩ ra được?! "Tẩu..." Đến tột cùng là người từ đâu đến. Hắn nhẫn nại không mở miệng hỏi. Lúc đứng trước giường bệnh của huynh trưởng hắn đã hứa với huynh ấy là sẽ không bao giờ hỏi vấn đề này nữa.
"Được rồi, vậy nói hai mươi bốn năm trước được chưa." Nàng thấy Lý Tử Hiên mang vẻ mặt không thể tin được nhìn nàng, chỉ đành bĩu môi nói.
Lần này Lý Tử Hiên một chữ cũng không nói.
Ngày hôm sau Thẩm Ninh được mời tiến cung, phụng theo lệnh của Hoàng đế bệ hạ ngự chỉ.
Nàng vốn cho rằng khoảng thời gian này là lúc Hoàng đế nghỉ ngơi, chắc là muốn nàng hầu cờ. Nhưng bất ngờ là khi bước là An Khang đường ấm áp thỉnh an xong nàng mới nhận ra hắn đang ngồi trước bàn múa bút.
Đông Duật Hoành cho nàng đứng lên, nhìn qua một lượt thản nhiên hỏi: "Lò sưởi tay đâu?"
Thẩm Ninh cười cười, "Dân phụ muốn thỉnh an nên để Xuân Nhi cầm rồi." Nàng ngừng lại, xong lại nói thêm một câu, "Trong cung của bệ hạ ấm áp như mùa xuân, không dùng cũng được."
"Hai tay của ngươi là vì lúc lạnh lúc nóng nên mới gây ngứa như vậy." Đông Duật Hoành gọi Liễm Diễm một tiếng, Liễm Diễm nhận một cái hộp ngọc cung nữ dâng lên đi về phía Thẩm Ninh nói, "Lý phu nhân, để nô tỳ thoa thuốc cho người."
Thẩm Ninh được sủng ái là hoảng hốt, "Không dám."
"Ngươi có am hiểu thư pháp không?" Đông Duật Hoành ra hiệu nàng tiến lên.
"... Dân phụ không biết."
Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, cũng chẳng để ý câu trả lời của nàng, chấm mực hạ bút.
Liễm Diễm bảo một cung nữ bôi thuốc cho Thẩm Ninh, Thẩm Ninh kinh ngạc giật mình, nhưng lại không dám quấy rầy Đông Duật Hoành đang hạ bút viết thoăn thoắt trên giấy, đành phải im lặng cảm ơn nàng.
Chỉ trong chốc lát Đông Duật Hoành đã thu tay lại ngừng bút, Thẩm Ninh tập trung nhìn, trong lòng thầm nghĩ "Chữ đẹp"! Mặc dù nàng không thích viết chữ bằng bút lông mềm oặt như thế này, nhưng dù gì nàng cũng từng được cao nhân chỉ giáo, mà Đông Duật Hoành đang viết "Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm thầm chết voi" theo kiểu chữ bát, lực bút mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, khiến người ta vừa nhìn thấy đã có cảm giác say mê thích thú.
Đông Duật Hoành đưa bút cho Vạn Phúc, lấy một cây bút ngòi nhỏ khác, mắt cũng không nhìn lên, giọng nói mang theo một chút hài lòng hỏi: "Như thế nào?"
"Đẹp, đẹp lắm." Thẩm Ninh cười lớn gật đầu.
Nhưng Hoàng đế vẫn cố ý gây khó dễ, "Đã không hiểu thư tháp, sao biết chữ đẹp hay không?"
"... Mặc dù dân phụ không biết nấu rượu nhưng cũng biết nhà ai nấu rượu ngon?" Thẩm Ninh không nhịn được liếc mắt lần nữa nhìn về bức thư pháp kia, đúng là nét chữ nết người, nghiêm nghị bá đạo.
Đông Duật Hoành nghe thấy có chút thoải mái, thấy thái độ kính nể của nàng, khóe môi hắn khẽ cong lên. Sau đó lại nghe nàng nói: "Nét chữ này hình như ta đã thấy ở đâu đó rồi... " Nàng đang cố nhớ lại nên quên mất xưng hô của bản thân.
Đông Duật Hoành nhướng một bên lông mày, Vạn Phúc bên này thì khẩn trương, chẳng lẽ nét bút của hoàng thượng bị tuồn ra ngoài cung?
"Đúng rồi, ngày hôm đó trên núi có một tấm bia đá, trên đó viết ba chữ "Lãm Nhật Phong" không biết là ai viết nhưng nét chữ lại có chút... bệ hạ..." Thẩm Ninh càng nói âm thanh càng nhỏ dần. Lúc nàng mới đến Trường Dương đã cùng Lý Tử Hiên đi du ngoạn núi sông xa gần, lúc nàng nhìn thấy khắc ba chữ bằng mực vàng chói lóa "Lãm Nhật Phong" đã kinh ngạc một hồi rất lâu. Nàng còn mải suy nghĩ xem nhà thư pháp đại tài nào mới có thể viết ra ba chữ phóng khoáng điên cuồng như vậy, bây giờ nghĩ lại, nét chữ đó không phải là phóng khoáng mà là ngạo khí của thiên tử!
Đông Duật Hoành cười lớn, "Khá lắm cái đồ mắt tinh tường nhà ngươi!" Nàng chỉ có nhìn qua vài lần liền có thể nhận ra. Lúc trước Đoạn Thân vương liên tục khẩn cầu hắn ngự bút để đi khắc chữ lên bia đá, nhưng hắn không muốn ngự bút của mình mang đi rêu rao. Hắn lo có người có tâm loạn thành văn chương, nên lệnh cho Đoạn Thân vương không được nói ra là chữ của hắn viết.
Vạn Phúc và Liễm Diễm đều nghe thấy tiếng cười sảng khoái khó có được của bệ hạ.
Thẩm Ninh ngoại trừ cười ngây ngô cũng chỉ có thể cười ngây ngô. Thật sự không biết bản thân bị làm sao mà nói nhiều như vậy chứ!
Sau khi Liễm Diễm thoa dược cao trên hai tay Thẩm Ninh xong, Đông Duật Hoành cũng dời bàn đọc sách quay về chỗ cũ để trước giường La Hán, tâm tình tốt thưởng ngồi, còn thưởng cho nàng chút điểm tâm.
Cái ban thưởng ngồi này để lại chút bóng ma trong lòng Thẩm Ninh, lúc ở Vân Châu cũng được ban ngồi rồi lại quỳ xuống dập đầu cũng không thể khiến hắn buông tha Tiểu Hoa, bây giờ lại chuẩn bị diễn lại một màn đó à?
Hóa ra hôm nay Hoàng đế hỏi chuyện phong tục của người dân, hỏi nàng ở dân gian chuyển mộ có cấm kỵ gì không, rồi lại hỏi tục lệ, khí hậu đặc trưng ở Trung Châu. Trong lòng Thẩm Ninh oán thầm, nàng ở Trung Châu cơ bản không có lấy một ngày rảnh rỗi! Chỉ là những lời này nàng không dám nói ra khỏi miệng, nàng chỉ có thể kể một chút đồ ăn vặt ứng phó qua loa với hắn.
Đông Duật Hoành uống một hớp trà, bỗng nhiên xoay người nói, "Đêm qua về nhà có từng suy nghĩ lại không?"
Thẩm Ninh suy nghĩ một chút mới biết là hắn nói chuyện của Thẩm Chiêu, nàng không muốn hắn quan tâm đến chuyện này nên đành phải giả ngu, "Không biết bệ hạ hỏi chuyện gì?"
Giọng nói Đông Duật Hoành mang theo chút lạnh lẽo, "Ngày bình thường ngươi cũng nên động não đi." Sao nàng có thể mơ mơ hồ hồ sống thế qua ngày được nhỉ?
"Dân phụ..."
"Đã phong Cáo Mệnh phu nhân, nên sửa lại xưng hô."
Thẩm Ninh nghiêng đầu, nghĩ một hồi mới nói: "Thiếp thân... Cả gan hỏi, có phải bệ hạ nói chuyện của Thẩm đại nhân không ạ?"
Đông Duật Hoành liếc nhìn nàng một cái, biểu thị ngầm thừa nhận.
Thẩm Ninh nói: "Dân, thiếp thân hôm qua cũng có từng vọng tưởng, nhưng lập tức thiếp thân cảm thấy chỉ là suy nghĩ hão huyền, nên không tiếp tục nghĩ nữa."
"Nếu như là người thân của họ cũng sẽ chút mặt mũi?" Đông Duật Hoành nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của nàng.
Trong lòng Thẩm Ninh xem thường mấy chuyện này, nhưng nàng cũng hiểu được chuyện này một hai, không biết...Không biết cha mẹ nàng chờ đợi nàng trong tuyệt vọng có như vậy không, nàng cúi đầu nói: "Những chuyện như vậy hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, thiếp thân phúc bạc mệnh tiện, sao có thể là thiên kim tiểu thư của danh gia vọng tộc được. Bệ hạ chớ trêu chọc thiếp thân, thiếp thân không dám vọng tưởng." Ngụ ý là không có vật chứng hay chứng cứ gì thì không cần nói nữa!
Hoàng đế giống như đang đánh giá thật giả trong lời nói của nàng, Thẩm Ninh buông lỏng vẻ mặt mặc cho hắn suy đoán, trong lòng có chút thấp thỏm, vô thức gãi gãi ngón tay hơi ngứa.
Một lát sau, Đông Duật Hoành lại mở miệng, nhìn ngón tay hơi sưng của nàng hỏi: "Ngươi ngứa tay?"
Thẩm Ninh sững sờ, lúng ta lúng túng nói: "Có chút ạ." Tốc độ chuyển đề tài của tên này con mẹ nó có nhanh quá rồi không?
"Gọi nô tài xoa cho ngươi là được, gãi xước da khó lành."
Liễm Diễm nghe vậy lập tức tiến lên định giúp nàng xoa ngón tay, Thẩm Ninh vội vàng khoát tay, "Không cần làm phiền họ đâu, thiếp thân tự xoa cũng được." Nàng không có lười biếng đến mức như vậy.
Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, "Trẫm khi còn bé cũng bị thương do giá rét, không kiên nhẫn gãi ngứa cuối cùng hai ngón tay bị rách da, phải dưỡng mấy năm mới tốt lên được."
Thẩm Ninh nói: "Bệ hạ hồng phúc, ta... thiếp thân có một người bạn mùa đông cũng bị ngứa sưng tấy lên sau này cũng không đỡ hơn được, đến tận bây giờ mấy ngón tay vẫn giống củ cải." Nàng là đang nói về người bạn học hồi cấp ba của nàng.
Biểu cảm của Đông Duật Hoành hơi khác thường, chợt gật đầu nói: "Vậy thì phải chú ý hơn."
"Dạ vâng." Thẩm Ninh rất tán thành.
Một tay của Đông Duật Hoành chống lên gối ở trên giường, nhìn nàng cười đến hơi kỳ lạ.
Thẩm Ninh thấy hắn như vậy da đầu nàng chợt tê rần, nàng bực mình suy nghĩ không phải hắn gọi nàng đến trò chuyện sao, nàng lại nói sai chỗ nào rồi à?
Nàng hắng giọng, hỏi: "Không biết dạo này Hoa tiệp dư nương nương có khỏe không? Thiếp thân có thể đến thỉnh an không?"
Sắc mặt của Hoàng đế khẽ thay đổi, dường như có tâm sự gì đó, một lát sau mới nói: "Đi đi."
Thẩm Ninh quỳ an, trong điện khôi phục lại yên lặng vốn có, một lúc lâu sau, khóe môi Đông Duật Hoành chuyển động, "Đi xem Thẩm gia có động tĩnh gì không?"
Vạn Phúc nhận lệnh.
- -----oOo------