Quan Hữu Vi lập tức quỳ xuống, "Nô tài đáng chết."
"Còn nửa ngày nữa, Quan ái khanh, ngươi suy nghĩ kỹ càng cho trẫm, chậm rãi mà suy nghĩ." Đông Duật Hoành nói một cách âm hiểm. Mặc dù bây giờ trong lòng hắn tức giận, nhưng không pht tiết ra ngoài. Thực ra hoàng đế rất ít khi nổi trận lôi đình, mặc dù có tức giận đến thế nào trên gương mặt hắn cũng sẽ nở nụ cười. Nhưng lúc hắn không kiểm soát được cơn giận dữ trong người, chắc chắn sẽ là máu chảy thành sông. Thân là đế vương, từ nhỏ hắn đã có thể kiềm chế tính tình của mình, quyền sinh tử đều nằm trong ý nghĩ của hắn, nếu không sẽ giống như tên họa sĩ kia, oan hồn trong cung sẽ nhiều hơn gấp mấy lần.
Cái chết của tên họa sĩ kia... Thật ra chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Đông Duật Hoành nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, trong đầu hắn vẫn còn sót lại một ý nghĩ, giết hắn, chém hắn thành trăm mảnh.
Hoàng đế lắc đầu, nhưng hắn cũng chỉ lắc đầu rồi cho qua.
Sau khi Quan Hữu Vi quỳ an lui xuống, Đông Duật Hoành gọi Vạn Phúc lại bảo hắn đi tìm hiểu xem là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài. Người trong Lý phủ đều là Vạn Phúc tự mình chọn lựa, thậm chí ngay cả Thẩm gia muốn gài người vào để thăm dò cũng không thể được. Vậy chuyện này nguyên do là do đâu? Tuy rằng chuyện này quan trọng, nhưng hiện giờ có một chuyện khác khiến Đông Duật Hoành càng thêm đau đầu hơn, sợ là Vương thái phi cũng đã biết chuyện này.
Hoàng đế lấy hiếu trị thiên hạ, mẹ đẻ Kính Mẫn hoàng hậu đã qua đời, Vương thái phi từ khi hắn còn nhỏ đã luôn coi hắn như con ruột mà đối đãi, vì vậy bây giờ hoàng đế tôn bà làm Thục quý thái phi, hiếu thuận với bà. Nếu thái phi biết chuyện này nhất định sẽ ngăn cản, mặc dù thái phi không thể chi phối quyết định của hoàng đế nhưng hắn cũng phải tốn nhiều sức lực để trấn an bài.
Ai ngờ Trang phi kia sợ hoàng đế không chịu nghe lời nàng ta nên trước khi đến ngự thư phòng đã đi qua thỉnh an lão thái phi trước, nói chuyện này với bà. Vương thái phi nghe xong, nhớ lại quả phụ kia chính là người mà Thân Nhi muốn ám sát,mà không thành ngược lại còn bị đánh hai mươi gậy? Lúc đó bà đau lòng biết bao nhiêu cũng chỉ đành trưng ra gương mặt tươi cười tôn trọng quyết định của hoàng đế. Bây giờ phụ nhân này lại giở thủ đoạn muốn vào cung? Thái phi lập tức giận dữ, bà cảm thấy dù là vì công hay tư đều phải ngăn lại. Thế là trước tiên bà gọi hoàng hậu đến nửa cứng nửa mềm răng dạy một trận. Hoàng hậu nghe không hiểu câu chuyên, sau một hồi mới hiểu được tình hình thực tế. Nàng thực sự bị chấn kinh không nhỏ, không nói đến chuyện bệ hạ muốn nạp hậu cung nhưng không nói với nàng một chữ, mà người bệ hạ muốn nạp là người chính bệ hạ tự mình ban đền thờ trinh tiết? Sao lại có thể như vậy!
Liên quan đến chuyện trọng đại, nàng lập tức giúp Vương thái phi cầu kiên thánh giá. Hoàng đế tiếp kiến bọn họ giống như bình thường, nhưng bất kể thái phi có vừa đấm vừa xoa như thế nào, bà có tận tình khuyên bảo như thế nào. Hoàng đế vẫn thủy chung chỉ nói một câu: "Trẫm tự biết chừng mực."
Cuối cùng đại thần trong triều cầu kiến, ba người bọn họ kết thúc trong sự không vui vẻ, cuối cùng vẫn không thể nghe một câu chắc chắn từ miệng của hoàng thượng, hoàng hậu vô cùng lo lắng.
Ngày hôm sau vào triều, Đông Duật Hoành không hề ngạc nhiên khi bị quan viên khuyên ngăn, còn nhận được bản sớ của các vị đại thần cùng nhau dâng lên cầu xem gấp. Buổi chiều hôm nay Quan Hữu Vi cởi mũ quan quỳ trước điện... Từng chuyện từng chuyện đều khiến cho hoàng đế không thể không tức giận. Không có ai khiến hắn cao hứng!
Hắn đọc bản tấu chương trong tay, tức giận ném ra ngoài, Vạn Phúc yên lặng nhặt sổ lên, hai tay chắp lại quỳ xuống, "Bệ ha."
"Ngươi cũng muốn khuyên trẫm?" Giọng điệu của Đông Duật Hoành không mấy vui vẻ.
"Xin bệ hạ nghĩ lại." Vạn Phúc luôn luôn tận trung với Đông Duật Hoành, luôn lấy tâm nguyện của Đông Duật Hoành làm nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của bản thân, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được Thẩm Ninh này có ảnh hương đối với Đông Duật Hoành, trực giác mách bảo cho hắn người này không thể vào cung. "Nhạn phu nhân giống như con chim ngỗng bay trên trời, đã quen với việc tự do tự tại, nhưng với tính tình này của Nhạn phu nhân mà tiến cung, chỉ sợ..." Những lời hắn nói đều là sự thật, Thẩm Ninh chưa tiến cung đã có đủ loại mâu thuẫn, nếu cưỡng ép làm phi, một ngày kia ân sủng không còn, với thân phận hèn mọn của nàng thì lấy cái gì để tồn tại trong hậu cung?
Đông Duật Hoành nắm chặt nắm đấm.
Thẩm Ninh bị giam lỏng mấy ngày, nàng được chu cấp ăn uống thỏa thích, mặc dù nàng có chút buồn rầu nhưng cũng không dám khinh suất làm gì. Mấy ngày này trong đầu nàng lúc thì hiện lên cảnh tượng Hà Sinh chết oan, lúc thì là gương mặt tươi cười của Lý Tử Kỳ, chốc lại lại là dáng vẻ ép buộc không thể lẩn tránh của Đông Duật Hoành. Nàng nghiến răng nghiến lợi trong lòng như có lửa đốt, một người sống sờ sờ như vậy mà hắn chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của hắn, không cần biết trái phải đã bị git cht. Đông Duật Hoành từ trước đến nay cũng không phải là người nhân từ gì, hắn diệt cả một thành Ca mà mặt không đổi sắc, chỉ là một tính mạng cỏ mây này có tính là gì! Trong lòng của nàng càng ngày càng cảm thấy nặng nề, cũng bắt đầu thấy sợ hãi, nàng sợ sau này sẽ liên lụy đến Lý gia... Chẳng lẽ hắn thật sự muốn nàng tiếng cung? Không, hắn không thể, hắn không phải là bạo quân hoang dâm vô độ, hắn muốn xây dựng giang sơn sơ nghiệp này, nhất định không muốn để lại vết nhơ lưu danh lịch sử. Giang sơn mỹ nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ sao hắn có thể không biết được, huống hồ bản thân nàng cũng không được tính là mỹ nhân, chỉ là hắn nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi. Dựa theo kế hoạch hiện tại, chỉ hy vọng Tử Hiên có thể mang thanh danh của nàng lan rộng hơn một chút, lớn hơn một chút, lớn đến mức hoàng đế cũng không thể động vào quả phụ trinh tiết này.
Từ sau ngày hôm đó Đông Duật Hoành chưa từng tới, cũng chưa từng triệu nàng vào cung, có thể là do chuyện hắn muốn nạp nàng vào cung bị bại lộ lại bị ngăn căn nên hắn vẫn chưa có hành động gì. Thực ra chuyện này đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt, bọn họ không có cách ngăn được hoàng đế, không có nghĩa là bọn họ không có cách ngăn cản nàng vào cung. Lỡ như một ngày nào đó một dải lụa trắng hoặc một ly rượu độc được mang đến, chẳng phải nàng sẽ phải chết sao? Nàng vẫn đang tự hỏi tại sao lâu như vậy trong cung vẫn không có hành động gì?
Thẩm Ninh đoán đúng một nửa, người trong cung có nghĩ tới vài chuyện rồi, nhưng dù sao thì bọn họ cũng phải kiêng kị Đông Duật Hoành. Hoàng đế cũng không phải là ôn hòa đến mức có thể để bọn hắn thích điều khiển thế nào thì điều khiển. Cho dù bọn họ có nhất trí chuyện này là không đúng, nhưng cũng phải vuốt thuận theo chiều của hoàng thượng. Hiện nay bọn họ chỉ dám khuyên can theo khuôn phép, hoàng đế chưa từng tỏ thái độ, bọn họ dù không phải là không thể làm gì nhưng cũng không dám tự chủ trương. Nếu đột nhiên hoàng thượng suy nghĩ thoáng ra, bên này bọn họ đã giết Thẩm Ninh, vậy cơn thịnh nộ của thiên tử ai sẽ gánh chịu đây?
Những người bầu bạn bên cạnh đế vương, đều là những người tinh ranh.
Qua mấy ngày, hoàng đế ôm một cái bụng tức trở lại cung Càn Khôn. Liễm Diễm thấy sắc mặt hoàng thượng không vui, nhanh chóng bảo các nô tỳ bưng trà đổ nước, còn bản thân tiến lên cởi áo choàng lông hồ ly đỏ xuống, khuôn mặt tươi cười nói, "Chủ nhân, bên ngoài có phải rất lạnh không? Có cần nô tỳ giúp người xoa tay?"
"Trẫm bị bọn hắn chọc tức đến nóng cả người, sao mà lạnh được!" Không quan tâm nô tỳ đứng sẵn chuẩn bị tiến lên cởi áo mũ cho hắn, sải bước lớn đi vào An Khang đường ấm áp.
"Bệ hạ bớt giận, đã xảy ra chuyện gì ạ?" Liễm Diễm đưa áo choàng vừa cởi ra cho cung nữ bên cạnh, chạy bước nhỏ theo hắn hỏi.
"Lão già Thạch Đồng Sử kia, về hưu rồi cũng không chịu an phận, quản cái gì không quản, lại dám quản lên cả chuyện nhà của trẫm rồi!" Đông Duật Hoành ngồi lên giường ấm, hai nô tỳ bước lên quỳ xuống cởi giày cho hắn.
Khá lắm lão già, ỷ vào mình là lão thần của tiên đế mà dám làm càn như vậy, còn học đòi liều chết để khuyên can hắn! Chỉ tiếc nô tài của hắn nhanh tay lẹ mắt không để cho ông ta dập đầu chết được. Ông ta muốn tạo thanh danh tốt cho bản thân, lại đẩy chủ thượng của mình vào hoàn cảnh ngu ngốc không đạo đức, đúng là một tên nô tài trung quân vì nước!
Liễm Diễm dâng lên cho hắn một ly sữa nóng, nói: "Đúng vậy bệ hạ, sợ là lão đại nhân nhất thời hồ đồ, bệ hạ chớ so đo với ngài ấy." Liễm Diễm đã nghe nói Thạch Đồng Sử đại nhân quỳ gối trước Ngọ môn khuyên ngăn bệ hạ, lúc thánh thượng rời đi muốn lấy cái chết để thể hiện rõ lập trường của mình. Trong đáy lòng nàng ủng hộ cách làm này, nhưng trước mặt chủ tử phải trấn an cơn tức giận của hoàng thượng mới là ưu tiên hàng đầu. Bởi vì nàng cũng như bọn họ, nàng không hề chào đón THẩm Ninh. Thành thượng vì nữ tử này mà hết lần này đến lần khác tâm loạn không yên, chỉ sợ nàng ta thật sự là tai họa, tuyệt đối không thể vào cung.
Đông Duật Hoành không có hưng uống cái gì hết, trong lòng hắn phiền muôn, vẫy tay để tất cả nô tài lui xuống.
"Nô tỳ bồi chủ nhân nói chuyện nhé?" Liễm Diễm không muốn hoàng thượng kìm nén bực tức trong lòng, cẩn thận từng li từng tí nói.
"Lui xuống."
Hoàng đế đuổi tất cả lui xuống, hắn ngồi đó nhíu mày nghĩ đến Thẩm Ninh. Phụ nhân kia gương mặt không tính là quá đẹp, thân thể nàng cũng không phải là mỹ miều nhất, tính nết càng không ôn nhu đoan trang, tại sao hắn lại không phải là nàng tiến cung thì không được? Chính bản thân hắn trong chốc lát cũng không nghĩ ra được, một mình ngồi đó buồn phiền.
Khoảng thời gian một chén trà sau đó, Liễm Diễm dẫn theo hai cung nữ tiến lên bẩm báo: "Bệ hạ, Kính Thân vương cầu kiến."
"Nhanh tuyên." Đông Duật Hoành lập tức xuống giường, hai cung nữ bước nhanh về phía trước lấy giày đi vào cho hoàng thượng.
Kính Thân vương chính là nhiếp chính vương năm đó Đông Thụy Tường, đến khi hoàng đế tự mình chấp chính nhiếp chính vương trả lại quyền lực trong tay, hoàng đế ban thưởng một chữ "Kính", triệu cáo với thiên hạ hắn là biểu tượng cho sự trung thành, tôn kính, chính trực của đất nước. Trước đó vài ngày hắn nghe nói hoàng thượng muốn nạp quả phụ vào cung, các vị đại thần xin gặp lại đóng cửa không gặp.
"Vi thần bái kiến ngô hoàng vạn tuế." Đông Duật Hoành từng hạ chỉ đặc xá cho Kính Thân vương diện thánh chỉ cần bán lễ, Kính Thân vương lại chỉ tạ ơn hết lần này đến lần khác đều từ chối, cầu bệ hạ thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.
"Xin hoàng thúc mau đứng lên." Đông Duật Hoành nhanh chóng đỡ hắn dậy.
Đông Đoan Tường đứng dậy, hoàng đế ban thưởng ngồi, hai người thúc cháu hàn huyên vài câu, cười nói với nhau.
Kính Thân vương vuốt râu vẻ mặt tươi cười nhìn thiên tử trẻ tuổi trước mặt. Hắn phụ tá ra được một vị đế vương kiệt xuất, là chuyện kiêu ngạo nhát kiếp này của hắn.
Năm đó hoàng huynh băng hà, hoàng chất còn nhỏ, cận thần đều góp lời mong hắn khoác lên mình long bào. Không phải hắn chưa từng động tâm, nhưng hắn tự biết bản thân tính tình không phù hợp để làm hoàng đế, sợ cơ nghiệp họ Đông bao năm nay bị hủy hoại trong tay hắn. Hắn bí mật mời một bậc thầy xem tướng Ôn Sĩ Bá xem mệnh cho hắn, thầy xem tướng hành lễ lại nói: "Thảo dân xem thấy ngày hai mươi bốn tháng năm, năm Vĩnh Bình thứ bảy thần chính một khắc, trên trời xuất hiện mây tường vân, long khí chợt xuất hiện ở phía Bắc, là hồng phúc của Cảnh Triều." Lúc đó hắn hết sức kinh ngạc vì đó chính là ngày hoàng chất Đông Duật Hoành sinh ra! Trừ ngày vạn thọ của hoàng đế, ngày sinh của hoàng tử hoàng tôn vốn phải giữ kín không được phép nói ra, canh giờ càng không được cho người ngoài biết, mà Ôn Sĩ Bá này lại có thể nói không sai một chút nào! Hắn vô cùng kính nể, đồng thời cũng nhận định vận mệnh của mình và của hoàng chất.
Thần chính một khắc: : - :
Bây giờ sự nghiệp vĩ đại của đế vương đã hoàn thành bước đầu, hắn cũng không phải hổ thẹn với liệt tổ liệt tông. Kính Thân vương hơi suy nghĩ, nói: "Lão thần từng ở đây hỏi bệ hạ lúc người còn nhỏ rằng ước muốn cả đời này của người là gì, bệ hạ còn nhớ năm đó người đã trả lời gì không?"
Đông Duật Hoành khẽ cười, "Tất nhiên là nhớ, ước nguyện duy nhất của trẫm là thiên hạ thái bình, dân sinh an cư lạc nghiệp, cùng hưởng phúc ở thời đại hưng thịnh này."
Kính Thân vương cảm khái, "Lão thần từng vì người mà thu xếp giang sơn, tự biết giang sơn này không dễ. Thần vì bảo toàn Nghi Châu mà vứt bỏ Vân Châu, thật sự có chút bất đắc dĩ, mà bây giờ bệ hạ đã bảo vệ được Vân Châu thành công hạ thành Ca, đại thắng liên tục, cũng chặt đứt được tâm bệnh của lão thần."
"Hoàng thúc không nên tự trách, trẫm biết năm đó cũng là khó cho người."
Kính Thân vương thở dài một hơi, "Lúc ấy khó khăn, hậu phương vững chắc của triều ta mới có cơ hội để nghỉ ngơi ổn định lại sức lực, lão thần bỏ tiểu nghĩa lấy đại nghĩa, dù trong lòng chảy máu nhưng lúc đó cũng là dứt khoát. Bây giờ thịnh thế, tuy trong lòng lão thần có tiếc nuối, nhưng cũng đã viên mãn rồi."
Hoàng đế nghe ra lời bóng gió trong đó, cười cười trầm mặc không nói.
Đúng lúc Liễm Diễm mang một đĩa trái cây tươi mới lên, hoàng đế mời hoàng thúc thưởng thức, một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
- -----oOo------