Đông Duật Hoành càng nhìn càng không hiểu được vẻ mặt này của nàng là ý gì.
"Điều thứ ba... Hy vọng sau khi bệ hạ đón ta vào cung, có thể làm hết sức, ở cùng ta một thời gian, để... Bồi dưỡng tình cảm."
"Bồi dưỡng tình cảm?" Đông Duật Hoành nghe thấy mới mẻ cũng quên đi tức giận, cong môi cười, "Bồi dưỡng tình cảm như thế nào?"
"Thẩm Ninh nhìn thẳng hắn, "Lúc ở cùng ta không được đi ôm nữ nhân khác, không được nghĩ đến nữ nhân khác, đến khi nào không thể làm được nữa mới thôi. Ta cũng sẽ cố gắng... Cam tâm, tình nguyện."
Lúc Đông Duật Hoành vui vẻ đã từng độc sủng một cung hai, ba tháng, chỉ là trong lúc đó thỉnh thoảng cũng sẽ nếm thử thức ăn tươi mới. Bây giờ nghe yêu cầu này của Thẩm Ninh, hắn cười một cái, bỗng dưng kéo tay của nàng qua, "Cam tâm, tình nguyện?"
Hai người dán chặt vào nhau, Thẩm Ninh vô thức giãy dụa.
"Thành ý của nàng là như vậy?" Đông Duật hoành nắm cằm của nàng, "Bốn cái điều kiện này của nàng, trẫm đều đáp ứng."
Điều kiện thứ tư mà Hoàng đế nói đến là lời thỉnh cầu gián tiếp của Thẩm Ninh khi nàng lấy tờ giấy hòa ly kia ra cho hắn xem. Nàng đã không còn quan hệ gì với Lý gia, cũng có ý là mong Đông Duật Hoành thả cho Lý gia một con ngựa, sau này mong hắn đừng lấy Lý gia ra uy hiếp nàng.
“Đây là miệng vàng lời ngọc?" Thẩm Ninh nhỏ giọng hỏi.
Đông Duật Hoành chỉ nhéo nhóe cằm nhọn của nàng.
Thẩm Ninh cn môi, nhanh chóng hôn nhẹ lên gương mặt của hắn một cái, nhân lúc hắn ngạc nhiên trượt ra khỏi vòng tay của hắn, chạy về phía cánh cửa muốn ra ngoài, lại bị một sức mạnh to lớn giữ lại, sau đó bị hắn xoay người lại đè lên cửa, thân thể cường tráng cũng đè lên, rèm gỗ phát ra một âm thành lớn.
"Bệ hạ?" Vạn Phúc ở bên ngoài không kìm được lên tiếng hỏi.
Không có tiếng trả lời từ bên trong vọng ra, Đông Duật Hoành thô bạo d xuống nụ hôn mang tính chất trừng phạt.
Tuy nói chuyện này coi như xong, nhưng trong lòng hắn vẫn còn lửa giận không có chỗ pht tiết, hắn dùng sức nhấm nháp môi, lưỡi của nàng, hung hăng cn môi dưới của nàng một cái, "Đã là cam tâm tình nguyện, nàng cứ ngoan ngoãn ở trong phủ đợi đến ngày tiến cung, không cho phép ra ngoài bay nhảy như con thiêu thân." Nếu không phải hắn nắm được Lý phủ, sợ là nàng sớm đã có lòng muốn chạy trốn.
Thẩm Ninh bị hắn cn đau, lông mày cau lại, môi đỏ khẽ mở, "Ta vào trong cung có một thân một mình. Nếu như ta chọc giận ngươi, cứ tìm ta là được. Nếu như ta bị bắt nạt đều là trách nhiệm của ngươi, lúc đó đừng đổ lên đầu những người vô tội."
Lời nói thâm ý này của nàng làm lòng hắn mềm lại, dáng vẻ yếu đuối giống tiểu cô nương này của nàng khiến ý muốn bảo vệ của hắn tăng vọt, hắn yêu thương xích lại gần nàng, "Nha đầu ngốc..."
Thẩm Ninh nhanh chóng cản lại xâm lấn của hắn, "Bây giờ ngươi về cung cũng không được chạm vào người khác."
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, lấy tay nàng ra, môi lạnh lần nữa dán lên đôi môi đỏ hắn thèm nhỏ dãi bấy lâu nay.
Cả một nhà đưa tiễn vị đại Phật tôn quý này xong mọi ngươi đều như cạn kiệt sức lực, qua loa vài câu ai nấy đều tự về viện riêng của mình nghỉ ngơi. Bởi vì bây giờ đã là ban đêm, qua giờ giới nghiêm đi lại nên một nhà Trương phủ ngủ lại Thẩm gia. Trương thị đã mệt, tinh thần và sức lực cũng chẳng còn nhiêu, chỉ phân phó mẫu thân trở về viện của mình nghỉ ngơi, chuyện còn lại đều giao cho vợ chồng Thẩm Chiêu sắp xếp.
Thẩm Ninh trở về viện của mình, một mình nàng ngồi trước cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào bản thân nhìn tuyết rơi đến xuất thần, lúc sau nàng cn cn bờ môi hơi sưng đỏ, cuối cùng nở nụ cười, "Đời người thật lắm chuyện hoang đương thống khổ." Vậy ta sẽ đánh liều chơi một lần.
Nàng thở dài một tiếng, thay y phục xong chuẩn bị đi rửa mặt thì nghe thấy trong viện có tiếng gào thét ồn ào, còn đang buồn bực không biết lại xảy ra chuyện gì, thì Thẩm Linh và Trương Tuyết đã xông vào, sau lưng một đám người chạy theo gọi "Tiểu thư, tiểu thư" loạn cả lên.
Thẩm Ninh thấy vẻ mặt tức giận ẩn nhẫn của Thẩm Linh, sợ là dáng vẻ này của muội ấy là muốn đến gây chuyện đây.
"Nhị tiểu thư! Ngươi lừa ta một vố thật đau!" Quả nhiên, Thẩm Kinh vừa mở miệng là trách móc.
Thẩm Ninh muốn vẫy lui những người không có phận sự xuống, Thẩm Linh lại cười lạnh nói: "Làm gì mà phải che che dấu dấu, có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người!"
Mười bốn tuổi, chính là tuổi nổi loạn, mặc dù ở thời đại này nữ hài nhi đều trưởng thành sớm hơn một chút, nhưng nàng cũng không thể cùng muội muội nhao nhao náo loạn cả lên được, chỉ đành giả ngu, "Cửu muội muội nói thế là ý gì, tỷ lừa muội cái gì?"
Thẩm Ninh nói: "Ngươi còn giả bộ hồ đồ! Lúc ấy ta hỏi ngươi tướng mạo của hoàng thượng, ngươi nói cũng chỉ ở mức bình thường thôi! Nói như ngươi thì dáng vẻ của tuấn tú như vậy của Thiên gia cũng chỉ bình thường, thì trên đời này còn có ai đẹp nữa!"
"Thật sao? Khó trách trước đây có người nói con mắt nhìn người của tỷ khác người, ngược lại thật ra tỷ cảm thấy Thẩm Chiêu ca ca so với bệ hạ còn đẹp mắt hơn đấy." Thẩm Ninh buồn rầu vuốt mặt.
"Ngươi..." Thẩm Ninh lập tức á khẩu không nói lên lời, đôi mắt Trương Tuyết xoay chuyển, nói nhỏ bên tai Thẩm Linh hai câu.
Thẩm Linh nghe xong, lớn tiếng nói: "Phải rồi! Đây đều là ngươi lừa ta! Chính là vì không muốn ta tiến cung tranh giành danh tiếng với ngươi!"
Thẩm Ninh nhíu lông mày, vì sao mà mấy bé gái lúc nào cũng thích chia bè kéo phái, còn nghĩ ra được suy nghĩ âm hiểm như vậy.
Thẩm Linh lại cho rằng Thẩm Ninh bị mình nói trúng, khí thế càng tăng cao, nàng chỉ tay vào Thẩm Ninh nói, "May là người một nhà với nhau, nhị tiêu thư làm như vậy thật khiến người ta thất vọng! Chỉ biết quan tâm đến lợi ích của một mình ngươi thôi, mặc kệ tỷ muội, ta thì cũng coi như thôi đi, nhưng Lục tỷ tỷ là muội muội của ngươi, ngươi cũng lừa gạt tỷ ấy! Chắc là do ngươi sống ở dân gian nhiều năm rồi, nên lây nhiễm tật xấu của bọn họ!"
Hồng công công vốn là bị Thẩm Ninh đuổi đi nghỉ ngơi, ông nghe thấy tiếng ầm ĩ lại chạy tới, đúng lúc nghe thấy một câu cuối cùng này, lông mày nhíu lại đang muốn mở miệng quát bảo ngừng lại, thì nghe thấy sau lưng có người hô, "Linh nha đầu!" Hóa ra là Phương Ngọc Kiều và Thẩm Mi đến.
"Lục tỷ tỷ, tỷ cũng nói đi, nhị tiểu thư làm như vậy có phải quá đáng quá không, định ước ta cho biểu ca, còn tỷ cho một tên Trạng Nguyên nho nhỏ, coi chúng ta như ăn mày mà bố thí cho vậy!" Thẩm Linh kéo Thẩm Mi đến phía trước.
"Cửu muội muội, tỷ, tỷ..." Thẩm Mi lúng túng không nói nên lời.
"Linh nha đầu, muội uống rượu say rồi, đi, cùng ta về phòng uống canh giải rượu!" Phương Ngọc Kiều bước lên kéo Thẩm Linh, trong lòng âm thầm nói hỏng bét, Thẩm Linh là hòn ngọc quý trên tay Thẩm đại bá, lão đại nhân cũng rất thích nàng, vì vậy mà mọi người trong Thẩm phủ đều chiều nàng như vậy. Nhưng Thẩm Ninh trước mới trở lại phủ trước năm mới, không biết nội tình lại sắp tiếng cung làm nương nương rồi sợ là không chịu để cho Thẩm Linh làm loạn như vậy. Hơn nữa Hồng công công là người ở trong cung, lỡ như ông ấy bẩm báo lại với Thiên gia, Thẩm Linh bị định tội cũng là chuyện có thể.
"Muội không có say! Bây giờ có tất cả mọi người ở đây, muội nhất định phải nói chuyện rõ ràng với nhị tiểu thư!" Giờ phút này trong lòng Thẩm Linh vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy bản thân vốn đang ở trên trời giờ lại rơi xuống mặt đất. Vốn dĩ năm sau nàng có thể tham gia tuyển tú vào cung, tự dưng bị quả phụ không rõ lai lịch này phá đám!
"Đủ rồi!" Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Ninh cất lên, trong phòng hỗn loạn bỗng yên lặng.
Phương Ngọc Kiều nơm nớp lo sợ, "Nhị muội muội, Cửu muội muội tính tình thích ầm ĩ, muội đừng chấp nhặt với con bé."
Thẩm Ninh gật đầu, nói với Thẩm Linh: "Bây giờ ta nới với muội cũng không rõ ràng được, ngày mai muội tỉnh táo lại đến tìm ta." Sau đó nàng quay đầu, "Tẩu tử, hai tiểu cô nương này ở cùng một chỗ sẽ chỉ hỏng việc thôi, tẩu tìm thêm một gian phòng nữa cho biểu tiểu thư nằm ngủ."
Sau khi dặn dò xong, nàng nói với bọn nha hoàn ở trong và ngoài phòng, "Chẳng qua chỉ là mấy trò đùa của tỷ muội trong nhà thôi, không cho phép đi khắp nơi nói lung tung."
Nha hoàn nhận lệnh nhanh chóng lui xuống, Thẩm Linh còn muốn nói tiếp, nhưng bị Phương Ngọc Kiều và Thẩm Mi xô đẩy ra ngoài.
Sau khi mọi người ra ngoài, Thẩm Ninh nói với Hồng công công: "Hồng công công, những chuyện nhỏ nhặt này không cần quấy rầy bệ hạ."
"Chuyện này..." Hồng công công do dự một hồi lâu, sau đó nói: "Không có quy củ không có phép tắc gì như vậy sẽ loạn cả lên, lòng ngài rộng lớn tha cho Cửu tiểu thư, chỉ sợ là Cửu tiểu thư cũng không để ân đức của ngài trong lòng." Gặp được một chủ nhân mềm lòng là chuyện tốt của các nô tài, như hậu cung kia là nơi...
Thẩm Ninh nghe ra được ý tốt trong lời của Hồng công công, nàng khẽ cười một tiếng, "Ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, đám tiểu bối xúc động, chúng ta càng cần phải dạy bảo các nàng, đánh phạt cũng không thể thành người tài. Chờ bọn họ trưởng thành, hiểu chuyện lúc ấy tự nhiên sẽ hiểu ai đối xử với các nàng tốt."
Hồng công công thấy Thẩm Ninh không tức giận chút nào, ông khom người nói: "Phu nhân lương thiện, lão nô hổ thẹn."
Chưa được bao lâu, có nô tỳ vén rèm vào báo, có Chu thị mẫu thân của Thẩm Linh đích thân đến. Thẩm Ninh đi ra ngoài đón bà, tự mình dìu bà ngồi xuống giường ấm.
Vẻ mặt Chu thị hổ thẹn tự trách, cẩn thận từ li từng tí nói với chất nữ sắp trở thành người cao quý nói nhiều lời nhận lỗi, Thẩm Ninh chỉ có không có sao hết.
"Ai, ta và lão gia đang ở trong thư phòng nào biết nha đầu này chạy đến chỗ con nói chuyện điên khùng, đều là tại ta ngày thường quản giáo không nghiêm, nếu có động chạm gì đến con, ta ở đây thay nó chịu tội, quay về ta nhất định sẽ bảo lão gia lấy gia pháp dạy dỗ con bé!"
Thẩm Ninh nói: "Cửu muội muội còn nhỏ, chỉ cần răn dạy mấy lời là được. Con cũng có lỗi, là con chọc giận muội ấy." Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Đại bá nương, hôm nay chuyện bệ hạ chỉ cưới là chuyện đột nhiên xảy ra, con không có cách nào bàn bạc với mọi người, tự mình chủ trương, phải là con xin người và đại bá bỏ qua mới đúng."
Chu thị tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Thẩm Ninh, thấy nàng thực sự không tức giận mới nói: "Ta cũng đang cùng lão gia thương lượng chuyện này đây."
"Đại bá nương, hôm nay người không đến thì ngày mai con cũng sẽ qua tìm người. Có mấy lời con không tiện nói với đại bá, chỉ có thể nói với người." Thẩm Ninh nhìn bà cười nói: "Bệ hạ cố ý chỉ cưới Cửu muội muội cho Đoạn Thân vương là Trắc Phi, mặc dù đây cũng là hoàng thân quốc tích nhưng đến cùng cũng chỉ là thiếp. Cửu muội muội là thiên kim tiểu thư nhà danh môn, tội gì phải đi làm vợ bé cho người ta? Hơn nữa ngài hiểu rõ Tiểu Ngọc ca ca của muội ấy, đừng nói là chính thất, nếu muốn trong phòng hắn chỉ có một mình Cửu muội muội cũng là chuyện có khả năng. Các nam tử có thể nghĩ làm trắc phi của Đoạn Thân vương cao hơn chính thất của thường dân. Nhưng người là nữ nhân, lại là mẹ ruột của Cửu muội muội, tất nhiên là người hiểu được cay đắng ngọt bùi trong đó. Muội muội hồn nhiên ngây thơ, có một cuộc sống như vậy đã không thể tốt hơn, tội gì phải đi tranh đấu lục đục với người khác? Nam tử tính toán là chuyện của bọn họ, muội muội đơn thuần, không nên để muội ấy cuốn vào những chuyện như vậy mới tốt."
Nhưng lời này nói trúng tâm ý của Chu thị. Trước khi đến đây trong lòng Chu thị vẫn luôn không hiểu, sau khi nghe những lời này của Thẩm Ninh bà mơi hiểu được nàng thật sự suy nghĩ cho Thẩm Linh. Bà gật đầu, rất tán thành, "Con nói rất đúng, người làm nương như ta cũng không cầu con bé phú quý chỉ cầu nó bình an sống vui vẻ là tốt rồi." Bà cảm thán một tiếng, càng nói bà càng có thích chất nữ chưa từng nói chuyện này, lại nghĩ đến Thẩm Linh không hiểu chuyện còn tới ấm ĩ với nàng, bà càng hổ thẹn, "Linh Nhi, con bé thật sự không hiểu chuyện!"
Thẩm Ninh cười khẽ, "Tiểu hài tử nhà nào mà không như vậy? Đại bá nương đừng để trong lòng, tất nhiên quản giáo là phải có nhưng cũng không cần phải trách móc quá nặng nề. Vẫn là nên hao tổn chút tâm tư để muội ấy hiểu ra được Tiểu Ngọc ca ca của muội ấy rất tốt, đừng để nàng ấy chống đối lại mới được." Bỗng nàng nhớ ra cái gì nói thêm, "Người yên tâm, trong cung sẽ không biết chuyện này đâu."
Thẩm Ninh thẳng thắn khiến Chu thị cảm kích, trước đó bà nghe nô tỳ thuật lại, Linh Nhi nói rất nhiều lời khó nghe, Thẩm Ninh không để ý thật sự là đã rất rộng lượng rồi. Bà ôm một bụng tâm sự rời đi.
Chuyện này truyền đến tai Thẩm Niên, ông chỉ dặn Thẩm Tất quản giáo lại nữ nhi thật tốt vào, không nhắc một lời đến chuyện khác.
- -----oOo------