Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt nam tử dưới tán cây hòe, biểu cảm của Bích Nhãn trở nên thật phức tạp.
Nàng ta nhìn chằm chằm phía đó, bàn tay cầm đao ngày càng siết chặt như muốn bóp nát nó.
Im lặng hồi lâu, Yến Hạ cho rằng mình chắc chắn không thoát được kiếp nạn này. Nàng nhớ đến cha mẹ nuôi bọn họ, như người mất hồn ngã khuỵu xuống đất, chờ đợi thanh đao kia chém xuống.
Nhưng qua một lúc, lưỡi đao của Bích Nhãn không hề chém xuống, nàng ta rất không cam lòng nhưng có vẻ đang sợ hãi thứ gì, nàng ta thu đao, quay người đi mất, bóng người nhanh chóng mất dạng ở cuối con đường.
Người đứng trên đường kia không phát ra bất cứ tiếng động gì, Yến Hạ không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, chỉ khi nghe tiếng Bích Nhãn rời đi nàng mới ngẩng đầu, thầm thấy khó hiểu trong lòng.
Dù không biết có nguyên nhân gì nhưng hiện tại mọi chuyện đã kết thúc rồi. Tuy nhiên trong lòng Yến Hạ không có chút vui mừng nào, nàng ngồi im tại chỗ, nhớ tới những lời cha mẹ nuôi đã nói trước đó, nghĩ tới những người biến mất trong biển lửa của phượng hoàng. Nàng đột nhiên ý thức được sự cô độc và bất lực của bản thân.
Nàng còn nhớ không lâu trước đây, Tiết Mạn có hỏi nàng tại sao không chịu rời khỏi tiểu trấn hẻo lánh này, đi ra ngoài xem xem.
Lúc đó, nàng nghĩ nhà của nàng ở đây, người thân của nàng cũng ở đây, rời khỏi Nam Hà trấn nàng có thể đi đâu chứ.
Nhưng bây giờ, bọn họ không còn nữa.
Vậy nàng… có thể đi về đâu đây?
Yến Hạ túm chặt tà áo, nỗi sợ hãi vô biên xâm chiếm tâm hồn nàng, nàng phát hiện mình không còn suy nghĩ được gì nữa. Mỗi khi nghĩ đến tương lai, nghĩ đến chuyện phải đi đâu, hình bóng cha mẹ nuôi họ lại hiện lên trong đầu, không cách nào xóa tan.
Trong lúc ấy, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, Yến Hạ quay đầu lại, ngoài đống phế tích, dưới những cánh hoa hòe tuôn rơi, nàng nhìn thấy một người đang chầm chậm bước tới.
"Yến Hạ cô nương." Giọng nói của Tô Khuynh vẫn dịu dàng và ôn hòa như bình thường, nhưng bên trong còn ẩn chứa chút do dự không dễ nhận ra.
Vừa trải qua một trận đại biến, Yến Hạ mệt mỏi vô cùng, tiếng gọi ấy nhẹ nhàng chạm vào tất cả bi thương cùng cực của nàng, phút chốc vỡ òa. Nàng ngơ ngẩn nhìn người đi tới, chưa đợi người đó lên tiếng nàng đã bổ nhào vào lòng hắn, bật khóc nức nở.
Tô Khuynh đi đến trước mặt nàng, vốn định lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng nhưng ai ngờ, chưa kịp rút khăn, tiểu cô nương này đã bổ nhào vào lòng hắn.
Yến Hạ của hiện tại giống như một chú chim bị thương, nàng ôm chặt hắn như ôm lấy ngọn cỏ cuối cùng. Hắn vừa bất lực vừa thương xót mỉm cười, trông thấy tấm gương gầy gò run rẩy vì khóc, hắn lưỡng lự giây lát rồi giơ tay ra vỗ lưng nàng, không lên tiếng.
·
Chẳng biết Yến Hạ đã khóc bao lâu, đến khi sực tỉnh lại, Tô Khuynh đã đưa nàng về nhà mình.
Không giống khung cảnh náo nhiệt ở nhà Yến Hạ khi trước,căn viện của Tô Khuynh rất yên tĩnh, trong viện trồng đầy hoa cỏ, toàn bộ đều được chăm sóc rất cẩn thận. Dù hắn mới đến tiểu trấn này một khoảng thời gian nhưng dường như có ý muốn sống ở đây lâu dài. Yến Hạ từng đến đây một lần nên cũng không lạ lắm nhưng không giống lần đó, lần này Yến Hạ chần chừ đứng bên ngoài, không dám theo Tô Khuynh vào trong.
Tô Khuynh thấy Yến Hạ dừng bước thì ngoái đầu nhìn nàng.
Yến Hạ bắt gặp tầm mắt của Tô Khuynh, thầm tự ti, cụp mắt nói nhỏ: "Ta… ta không thể đi vào…"
Lúc trước nàng cứ nghĩ mình là tiểu nha đầu chốn sơn dã, không dám tiếp cận Tô Khuynh, đến hôm nay nàng mới biết thì ra không phải như thế. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng biết mình còn liên quan đến rất nhiều phiền phức. Cha nhỏ có nói, dù người của Quỷ Môn không tìm tới nàng nữa nhưng Bích Nhãn vẫn còn, có lẽ về sau sẽ còn rất nhiều người tìm đến đây. Nàng không muốn đem lại rắc rối cho Tô Khuynh.
Tất nhiên là Tô Khuynh không nhìn ra nỗi lo của nàng, hắn mỉm cười, nói: "Cô cần phải nghỉ ngơi." Nói xong, hắn chỉ một gian phòng khác nói: "Cô yên tâm, ta ở đó, không làm phiền cô nghỉ ngơi đâu."
Yến Hạ hiểu ngay ý của Tô Khuynh, nàng ngẩn ra một lúc, gò má bất giác đỏ lên. Nàng vội vàng lắc đầu nói: "Không phải không phải! Ta không có ý đó…"
Tô Khuynh không ngờ nàng sẽ có phản ứng như thế. Hắn mở cửa phòng, quay đầu nhìn Yến Hạ. Dù hắn không nói gì nhưng khi giao nhau với tầm mắt hắn, Yến Hạ lại nhất thời không thể nói cự tuyệt.
Nàng quả thực rất mệt, xảy ra quá nhiều chuyện, nàng chưa chợp mắt được phút nào. Bây giờ, thân thể đã mòn mỏi vô cùng, nay nghe Tô Khuynh nhắc tới nàng mới phát hiện có lẽ đến cả sức để bước ra khỏi căn viện này còn chẳng có.
Nghỉ ngơi một chút cũng được, chỉ một ngày thôi chắc không mang tới quá nhiều phiền phức cho Tô Khuynh đâu.
Nghĩ vậy, Yến Hạ do dự giây lát, cuối cùng gật đầu: "Vậy làm phiền Tô công tử rồi."
Tô Khuynh cười gật đầu, nhìn Yến Hạ đi vào phòng rồi cũng quay người rẽ vào căn phòng bên cạnh.
·
Quá nhiều chuyện kéo tới, Yến Hạ không kịp suy nghĩ chuyện của hắn, căn phòng này là của hắn, mọi thứ đặt trong phòng đều thuộc về người đó. Yến Hạ cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Yến Hạ không rõ mình đã ngủ bao lâu, đến khi nàng mở mắt ra, đứng dậy đi mở cửa sổ mới phát hiện thì ra đã tối muộn rồi. Trong viện thắp mấy ngọn đèn, ánh lửa nhấp nháy chiếu rọi những bông hoa lê đang nở trong vườn, cánh hoa trắng muốt hứng lấy ánh lửa.
Vừa trải qua một trận chiến sinh tử, nay được nhìn ngắm cảnh đẹp này, Yến Hạ cảm thấy không được chân thực cho lắm. Năm tháng bụi trần dường như cách cả một đời.
Bỗng nhiên, tiếng đàn vang lên từ một hướng khác, Yến Hạ dõi theo tiếng đàn, nhìn thấy Tô Khuynh đang ngồi đánh đàn dưới tán cây đằng xa.
Lúc trước, ngày nào Yến Hạ cũng đến tửu lâu nghe đàn, dù không hiểu âm luận nhưng nghe mãi cũng thành quen. Có điều, điệu nhạc lần này của Tô Khuynh không giống những gì Yến Hạ từng nghe. Khúc nhạc uyển chuyển nhịp nhàng, sầu tư triền miên vô tận, nhưng khi nghe kỹ lại không cảm thấy vậy nữa mà giống thuyền trôi trên sông, hai bên núi non trùng điệp, trôi đến tận cùng là khung cảnh rộng mở, núi cao trời xanh, sáng ngời vạn dặm.
Tiếng đàn dần nhỏ đi sau đó thì dừng hẳn. Yến Hạ đứng ngơ ngẩn trước cửa sổ, hơi lưu luyến khung cảnh rộng lớn đó.
Nhưng thấy Tô Khuynh ngẩng đầu nhìn mình, nàng thu hồi tâm tư vừa nãy, hơi căng thẳng và nhút nhát mở cửa đi ra ngoài.
Tô Khuynh khẽ gật đầu với nàng ý bảo nàng ngồi xuống. Yến Hạ do dự một lát, cuối cùng lắc đầu nói: "Không cần đâu, ta, ta sắp phải đi rồi." Bình tĩnh suy ngẫm lại mọi chuyện, Yến Hạ đã thầm hiểu được nhiều chuyện, nàng không thể cứ mãi chìm vào bi thương, vì nàng còn rất nhiều nhiều chuyện phải làm.
Tô Khuynh nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Không biết Yến Hạ cô nương muốn đi đâu?"
Yến Hạ hơi khựng lại. Căn nhà thân thuộc của nàng không còn nữa, nàng phải rời khỏi đây, nhưng đi đâu mới được?
Bỗng nhiên, nàng nhớ tới lời cha nhỏ nói trước khi đi.
"Con rời khỏi đây, đi Dĩnh thành ở phía đông, tìm Diệp trạch, ở đó con sẽ biết tất cả những gì con muốn biết."
Tuy tình hình lúc đó rất nguy cấp nhưng mỗi một câu cha mẹ nuôi nói nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Nhưng Yến Hạ không thể nói chuyện này với Tô Khuynh. Đối với nàng, Tô Khuynh chỉ là cầm sư không màng chuyện thế gian ờ trấn nhỏ này, nàng không muốn hắn bị cuốn vào những chuyện phiền toái đó. Nàng im lặng hồi lâu rồi đáp: "Ta phải rời khỏi trấn Nam Hà."
Ngoài dự liệu, Tô Khuynh không hề ngạc nhiên chút nào, cũng không ngăn cản. Hắn liếc nhìn trời một cái rồi nói: "Bây giờ trời cũng tối rồi, một cô nương như cô ra ngoài không tiện lắm. Chi bằng đợi trời sáng còn tính tiếp."
Lúc nãy Yến Hạ thật sự không nghĩ tới vấn đề này, nghe Tô Khuynh nói vậy nàng mới quay đầu nhìn sắc trời tối đen ngoài kia.
Nàng bắt đầu thấy do dự. Trong khi đó, Tô Khuynh chỉ chỗ ngồi phía trước, cười nói: "Nếu tạm thời không đi nữa thì nói chuyện với ta đi."
Yến Hạ không thể nào từ chối, thế là ngồi xuống nói chuyện với hắn. Góc nghiêng của Tô Khuynh thật sự rất đẹp. Lúc trước ngồi một góc ở tửu lâu nghe đàn, nàng nhìn thấy nhiều nhất chính là khuôn mặt nghiêng nghiêng này của hắn. Nàng không biết Tô Khuynh có để ý thấy mình ngồi ở góc trên tầng hai không, nàng chỉ biết Tô Khuynh luôn chuyên tâm đánh đàn, ngón tay gảy đàn như viết nên một câu chuyện khiến người ta trầm luân không thôi.
Lúc này, nàng không còn ngồi ở một góc nhìn ngắm hắn mà ngồi trước mặt hắn, chuyên chú nhìn mi mắt hắn.
Nếu như là trước kia, Yến Hạ chắc chắn sẽ nghĩ mình đang nằm mơ nhưng tình cảnh của nàng hiện nay không còn như xưa nữa, những kích động lúc trước cũng giảm bớt nhiều. Đầu óc nàng còn rất hỗn loạn, còn quá nhiều chuyện phải suy nghĩ.
Hai người im lặng ngồi như vậy một lúc, cuối cùng là Tô Khuynh phá vỡ sự yên tĩnh. Hắn rót một chén trà rồi đẩy tới trước mặt Yến Hạ, bên môi còn nụ cười như có như không: "Trông ta đáng sợ lắm sao?"
Yến Hạ không ngờ Tô Khuynh sẽ hỏi vấn đề này, nàng vội lắc đầu: "Không có, không có."
"Nhưng mỗi lần nhìn ta, hình như cô rất căng thẳng." Ý cười vẫn thường trực trong mắt hắn, hắn bất lực nói: "Ta còn tưởng ta dọa cô sợ rồi."
Yến Hạ không ngờ mình lại cho Tô Khuynh một ấn tượng sai lầm như thế. Nàng vội vã giải thích: "Không có đâu, Tô Khuynh công tử dịu dàng như vậy sao dọa sợ ta được. Là tại ta… là ta không biết nói chuyện, sợ làm phiền công tử."
Tô Khuynh khựng lại, hắn chỉ tiện miệng nói vậy thôi ai dè đổi lại một câu trả lời như thế. Hắn bật cười, hỏi: "Dịu dàng?"
Yến Hạ không thèm suy nghĩ thêm, nhanh chóng giãi bày tiếng lòng của mình: "Phải đó, Tô Khuynh công tử là người dịu dàng nhất ta từng được biết."
"..."
Trong viện trở nên thật yên tĩnh. Lúc này, Yến Hạ mới nhận ra mình vừa nói cái gì, bắt đầu thấy hối hận. Tô Khuynh nhìn Yến Hạ, lát sau thì bật cười, suy tư nói: "Lần đầu tiên ta nghe có người nói như vậy đó."
Yến Hạ không hiểu, Tô Khuynh dịu dàng như vậy sao trước giờ không ai nhận xét hắn như vậy?
Tô Khuynh biết nàng không hiểu, hắn đặt bình trà xuống, đón lấy cánh hoa đang rơi xuống bàn, nói: "Trước kia có rất nhiều người sợ ta."
- Hết chương -