Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Trận pháp đã hỏng, muốn mở lại lần nữa là chuyện Yến Hạ chưa bao giờ làm.
Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đao kiếm bên tai làm Yến Hạ không thể bình tĩnh suy nghĩ. Tuy nhiên chuyện đến bước đường này nàng không có lý do rút lui.
Tô Khuynh còn đang ở trong lầu gác ngăn chặn ma vật xuất thế, Tuân Chu cũng cố sức bảo vệ nàng, nếu để ma vật kia ra khỏi sơn trang, hậu quả thật khó lường. Trước kia cha lớn đến đây bố trí trận pháp chắc hẳn cũng có tâm trạng như nàng bây giờ, mà nàng là truyền nhân duy nhất của cha lớn, nàng cũng nên làm gì đó để xứng đáng với thân phận con gái của người.
Yến Hạ cắn môi, quan sát trận pháp trước mặt, động ý niệm, kim quang đã chìm xuống lại nổi lên lấp la lấp lánh như đom đóm tụ lại lần nữa.
Yến Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng ý cười trong đáy mắt còn chưa hiện lên, những đóm kim quang vừa mới tụ lại như gặp phải gió lớn, không kịp bùng cháy đã tắt lụi tại chỗ.
Sắc mặt Yến Hạ phút chốc trở nên nghiêm nghị, cắn môi dưới đến sắp bật máu.
Nàng nhận thấy có một nguồn sức mạnh nào đó đang ngăn cản nàng khai trận, nàng chưa từng tiếp xúc với sức mạnh nào như thế, cường đại và áp bức mọi thứ, đánh tan tất cả ý niệm vừa thành hình của nàng.
Sức mạnh này thuộc về kẻ nào dường như đã rõ như ban ngày. Phó Nhiên nói trên đời này chỉ có người của Ngũ đạo mới mở được trận mà có thể ngăn cản nàng, ngoài Ngũ đạo chỉ còn tên ma trên lầu cao kia.
Hắn đã thoát khỏi khống chế của trận pháp, giống như Tuân Chu nói, muốn phong ấn hắn vào trận pháp lần nữa gần như là chuyện không có khả năng.
Từ chuyện Quỷ Môn đến Nam Hà trấn gây chuyện, Yến Hạ trải qua rất nhiều chuyện và cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nàng đã không cam tâm quá nhiều lần, lần này nàng không muốn tiếp tục không cam lòng nữa.
Đầu mày nhíu chặt, Yến Hạ hồi tưởng những lời cha lớn nói với mình ngày trước, mỗi nét bút y dạy nàng vẽ đi vẽ lại những bức họa đó, nàng nhìn dấu vết mà đầu bút chấm qua trên trận pháp, tưởng tượng cảnh cha lớn mở trận. Khi đó có lẽ y cũng đối mặt với tình cảnh như nàng hiện tại, thế y làm sao chiến thắng ma vật và phong ấn nó?
Kim quang lại hiện lên, lưu chuyển xung quanh Yến Hạ, nàng tìm điểm khởi đầu của trận pháp sau đó điều khiển ý niệm hạ bút xuống, nét mặt căng thẳng nhưng không dám lơ là tí nào.
Một nét.
Kim quang rải rác cuối cùng cũng ngưng tụ lần nữa, miễn cưỡng hoàn thành nét đầu tiên.
Yến Hạ tốn hao không ít tinh thần mới vẽ thành công một nét này, nàng ép mình không được có tạp niệm, mặc kệ gương mặt đã tái nhợt và mồ hôi lạnh túa đầy trong lòng bàn tay, nàng tiếp tục siết tay điều khiển trận pháp.
Miễn cưỡng đến mức này, Yến Hạ không biết mình còn có thể chống chọi được bao lâu, vị ngòn ngọt dâng lên trong cổ họng. Nàng không có ý định ngừng lại mà vẫn tiếp tục vẽ trận, một lúc sau khi Yến Hạ lảo đảo sắp không chống đỡ được nữa, bất chợt tiếng đao kiếm xung quanh yên tĩnh lại.
Yến Hạ ngỡ ngàng, dù tinh thần hoàn toàn đặt trên trận pháp nhưng nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi rất rõ ràng.
Có thứ gì đó biến mất rồi.
Đó là thứ chế ngự trên trận pháp, thứ sức mạnh áp bách khiến nàng hô hấp không thông, sức mạnh cản trở kim quang hội tụ dưới ngòi bút.
Sức mạnh vừa tan biến, trận pháp ảm đạm nhanh chóng bộc phát sức mạnh cực đại, năng lượng vốn thuộc về trận pháp của cha lớn giao nhau với kim quang dưới sự điều khiển của Yến Hạ vút thẳng lên bầu trời.
Yến Hạ bừng tỉnh, ngước mắt lên, trận pháp trên tường bắt đầu hiện ra hình dáng ban đầu của nó, ngày một rõ ràng và đậm nét. Thời khắc này, phù văn và trận pháp như có sinh mệnh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Ma khí màu đen xông lên trời lúc nãy dần tan biến theo luồng kim quang lan tỏa, cuối cùng, vùi mình giữa lầu cao không còn xuất hiện.
Yến Hạ đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình, đến khi ma khí hoàn toàn tàn lụi không còn cảm nhận được sự tồn tại của nó Yến Hạ mới thở phào một hơi, thân thể mất hết sức lực lảo đảo ngã xuống
May mà Tuân Chu chạy đến kịp lúc đỡ lấy nàng.
Yến Hạ hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt yếu ớt chưa từng có. Đám hắc y nhân còn chưa rời khỏi, mọi chuyện còn chưa kết thúc, Yến Hạ ngẩng đầu nhìn Tuân Chu, nhìn thấy vết máu trên áo hắn, nàng đứng vững, lẩm bẩm nói: "Tuân đại hiệp…"
Tình hình hiện tại của Tuân Chu thật sự không ổn cho lắm, dù trận pháp đã mở, khí tức của ma vật kia đã chìm nghỉm trong lầu gác nhưng đám áo đen phiền phức này kéo tới ngày càng nhiều, gϊếŧ mãi không hết, cho là các nàng có thể khai trận phong ấn lần nữa nhưng không đánh lui bọn người này thì cũng uổng công.
Mặt Tuân Chu lạnh tanh, bảo vệ Yến Hạ phía sau, trầm giọng nói: "Cùng lắm thì liều cái mạng này với chúng, Yến Hạ tiểu cô nương, ngươi còn chịu được không?"
Yến Hạ nhìn đối thủ từ từ tiến gần, miễn cưỡng gật đầu.
Tuân Chu mỉm cười, lao ra ngoài như thật sự liều mạng đánh địch.
Nhưng ngay lúc ấy, Yến Hạ bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh giống như một thanh kiếm đâm thủng trời xanh, tựa hồ truyền đến từ phương xa, lại như gần sát bên tai.
Chỉ trong tích tắc, mấy chục đạo kiếm khí ào ào rơi xuống, vạch ra vô vàn kiếm quang xanh tím giữa Yến Hạ và đám hắc y nhân kia.
Yến Hạ chấn động, lập tức ngẩng đầu, nàng trông thấy hơn chục bóng trắng hiện ra giữa không trung. Họ bỗng nhiên xuất hiện, kiếm khí ra khỏi vỏ, tức thì bảo vệ Yến Hạ và Tuân Chu ở giữa, lao vào vòng chiến với đám hắc y nhân kia.
Ngay sau đó, hơn trăm bóng người ăn mặc khác nhau xuất hiện trong sơn trang, bao vây đám hắc y nhân, ánh đao bóng kiếm đồng loạt lóe lên. Cục diện chuyển biến trong nháy mắt.
Gió lạnh ngừng thổi, mặt trời tỏa nắng rực rỡ từ bao giờ, treo lơ lửng trên trời cao, màu nắng hắt lên bốn bức tường trong sơn trang, cũng chiếu sáng bóng áo trắng trên người họ.
Yến Hạ ngơ ngác nhìn những người vừa đến, ở bọn họ có tiên phong đạo cốt, có tư thế oai hùng, hoặc có trường kiếm tiêu sái. Tựu chung lại là thứ nàng từng nghe cha nhỏ kể rất nhiều lần, cũng tâm tâm niệm niệm vô số lần – thiên hạ chính đạo.
Giờ khắc này Yến Hạ cảm thấy mình bước vào một thế giới chân thật mà mười mấy năm cuộc đời nàng chưa bao giờ được trải nghiệm.
Sự xuất hiện của những người này khiến đám hắc y nhân trong ngoài sơn trang tự thấy không thể đánh lại, nhanh chóng tháo chạy với tốc độ nhanh nhất, trận chiến kết thúc tại đây. Đến khi người dẫn đầu trung nguyên chính đạo kia bước ra Yến Hạ mới bừng tỉnh.
Tuân Chu bên cạnh gọi nàng một tiếng rồi nhìn sang những người đằng trước nói: "Đa tạ chư vị ra tay tương trợ."
Thủ lĩnh của bọn họ là một người nhìn không ra tuổi tác, nhưng Yến Hạ cảm thấy hắn còn rất trẻ. Hắn thu trường kiếm vào vỏ, ôm kiếm gật đầu nói: "Không Thiền Phái Chấp Minh Tông Lý Bích."
Những người khác cũng lần lượt báo tên tông môn của mình, bọn họ đều đến từ trung nguyên tam môn thất phái, hầu như tất cả các môn phái đều phái người đến tiếp ứng. Sau khi mọi người giới thiệu xong, Lý Bích mới phát hiện sự tồn tại của Yến Hạ, hắn nhìn nàng hồi lâu, hỏi: "Đây là?"
"Đây là Yến Hạ." Tuân Chu báo thân phận của nàng, lắc đầu thở dài: "Lần này ma vật phá trận ra ngoài may mà có tiểu cô nương đây mở lại trận pháp nhốt ma vật trở về."
Lúc trước không ai không chú ý đến Yến Hạ, nay nghe Tuân Chu nói vậy ai nấy đều đưa mắt đánh giá nàng.
Yến Hạ chưa bao giờ bị nhiều người xem xét đánh giá như vậy, nàng thấy không tự nhiên khẽ lui lại nửa bước, trốn sau lưng Tuân Chu, miệng lẩm bẩm muốn giải thích gì đó. Tuân Chu dở khóc dở cười nhìn phản ứng của Yến Hạ đỡ trán bật cười: "Ngươi trốn gì mà trốn, lần này mà không có ngươi cả trung nguyên gặp chuyện hết, ngươi lập công lớn chứ có phải phạm lỗi lầm gì đâu?"
Bản thân lập được công lớn cỡ nào thì Yến Hạ không biết, nhưng những người này cứ nhìn nàng như vậy làm nàng thấy rất căng thẳng.
Một lúc sau Tuân Chu cuối cùng cũng nhận ra nét mặt mất tự nhiên của nàng, hắn ho khẽ vài cái rồi vỗ vai Yến Hạ, nói với mọi người: "Lần này may nhờ có chư vị, mọi người bôn ba từ xa đến chi bằng ở lại sơn trang nghỉ ngơi vài ngày, Bắc Nghiên trang xảy ra chuyện lớn thế này ta còn phải xử lý nhiều chuyện khác không thể chiêu đãi chư vị rồi."
"Sự tình trọng đại, nếu có chỗ cần chúng ta giúp đỡ xin trang chủ cứ phân phó." Lý Bích nói.
Tuân Chu cười cười, lắc đầu đưa tay chỉ lầu gác tĩnh mịch giữa trung tâm trận pháp: "Chỉ cần giải quyết người trong đó là được rồi, những chuyện khác không thành vấn đề."
Hắn vừa dứt lời, mặt bỗng biến sắc như nhớ ra chuyện gì, nhìn sang lầu gác bên đó lần nữa.
Yến Hạ cũng nhìn theo, dù sự xuất hiện của những người ở đây làm cục diện bỗng chốc thay đổi nhưng chốc chốc ánh mắt nàng lại hướng sang đó, chờ đợi người ấy bước ra. Yến Hạ biết rất rõ, trong tình huống nguy cấp lúc khai trận nếu sức mạnh khổng lồ kia không biến mất nàng không thể nào thuận lợi mở trận. Chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với ma vật nên sức mạnh của hắn mới biến mất đột ngột như thế.
Có người ngăn chặn hắn, tranh thủ cho Yến Hạ một cơ hội. Người ngăn cảm ma vật đó chỉ có Tô Khuynh đi vào trong lầu gác, không còn ai khác.
Trong gác đã xảy ra chuyện gì? Tô Khuynh đã thấy cái gì? Hắn có gặp nguy hiểm không?
Yến Hạ một bụng lo lắng và nghi hoặc chưa có lời giải đáp, dù tình hình trước mắt đã ổn thỏa nhưng nàng vẫn thấy hơi bất an.
Thấy phản ứng của Tuân Chu và Yến Hạ, Lý Bích im lặng giây lát, nhìn lầu gác phía xa, khó hiểu nói: "Sao…"
Chưa hết câu, giọng Lý Bích khựng lại.
Những người đằng sau cũng đồng loạt im lặng như bị nhiếp hồn, cả sơn trang lặng ngắt như tờ, chỉ nghe tiếng bước chân chậm rãi bước ra từ trong lầu gác xa xa.
Người khiến sắc mặt tất cả trở nên kỳ lạ ấy chính là Tô Khuynh mà Yến Hạ luôn lo lắng khôn nguôi.
Khoảnh khắc bước chân ra khỏi tòa lầu Tô Khuynh đã trông thấy đám người tam môn thất phái trong đình viện nhưng hắn không dừng bước, nét mặt bình tĩnh đi thẳng về phía trước. Chỗ bọn họ đang đứng là một mảnh đất trồng đầy hoa cỏ, từ đó đi vào trong nữa là đường thông đến hành lang ở hậu viện. Tô Khuynh tiếp nhận những ánh mắt phức tạp khó phân của bọn họ, bước tới mảnh đất, khẽ gật đầu với đám người còn đang ngây ngốc đứng đó, không nói một lời, không biểu lộ cảm xúc, quay người đi vào hành lang.
Không gian trầm lặng áp lực kéo dài mãi đến khi bóng lưng hắn biến mất sau hành lang vẫn chưa tan đi.
- Hết chương -