Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Tin tức Ma quân xuất quan có từ khi nào?" Nhờ có trận pháp trợ giúp nên việc trở về Thương Nam Sơn không tốn quá nhiều thời gian. Khi về đến căn phòng ngày thường Yến Hạ dùng để xử lý công việc, Cung Gian hỏi người theo phía sau.
Người đó đáp: "Một khoảng thời gian trước rồi ạ."
"Sao tới bây giờ ngươi mới nói với ta?" Dù Cung Gian không trách tội nhưng vẫn nhỏ giọng oán trách một câu.
Đệ tử nọ hơi khó xử: "Hôm trước tiên sinh đến Thanh Vũ kiếm tông ta mấy lần muốn nói mà chen vào không được."
Thế là tại ta đó à?
Cung Gian sờ sờ mũi, vừa tức vừa buồn cười.
Ngón tay hắn lướt qua đống thư từ mà vị tông chủ Ngũ đạo kia cố tình để lại, cuối cùng hắn đành thở dài thừa nhận vận mệnh của mình, bóc phong thư ra rồi tiếp tục hỏi: "Ai đưa tin tức tới?"
"Là Nam Cung viện chủ trước khi mất tích phái người đưa thư đến, có điều không biết vì sao hơi trễ nải mãi đến mấy ngày gần đây mới nhận được."
Biểu cảm trên mặt Cung Gian đông lại, hắn đang định ngồi vào bàn thì nghe vậy, bước chân bất giác dời đến bên cửa sổ, hắn phe phẩy cây quạt theo thói quen, ánh mắt phóng tới ngọn núi phía xa, bất lực nói: "Lần này e là không ổn rồi."
"Cung tiên sinh?" Đệ tử Ngũ đạo theo sau không hiểu Cung Gian lo lắng chuyện gì.
Cung Gian cũng chẳng kỳ vọng là tên đệ tử này hiểu, hắn đứng yên, lời nói chứa đựng lo âu chưa từng có, lắc đầu: "Ta sợ là sợ Nam Cung viện chủ đuổi theo Ma quân vừa xuất quan kia."
Tên đệ tử mở to mắt, hỏi: "Cái gì?"
"Ngươi còn không hiểu sao?" Cung Gian nhìn tên đệ tử trẻ tuổi, lo lắng sâu sắc thay cho tương lai của Ngũ đạo, "Nếu như vậy, Tông chủ đuổi theo Nam Cung viện chủ sớm muộn gì cũng… chạm mặt Ma quân."
Nói đến đấy, Cung Gian khẽ thở dài.
Hắn rất lo, còn lo hơn những gì người ngoài nhìn thấy.
Hắn còn biết đoạn quá khứ giữa tông chủ và vị Ma quân kia, mà chuyện này rất ít người biết.
·
Phía tây Tĩnh Thành, trên Viêm Khâu.
Viêm Khâu là một ngọn núi cỡ vừa, địa thế không quá hiểm trở nhưng hiếm có người đặt chân đến đây bởi vì người từng đến hơn phân nửa không thấy trở về.
Ít người biết thật ra sau khi vượt qua Viêm Khâu, phía đồi cát bên kia là một tòa thành bị nhấn chìm trong cát vàng.
Đó là một tòa thành trống, trên tường thành loang lổ những vết tích của thời gian chẳng biết đã tồn tại từ bao giờ. Tòa thành rất lớn, nhìn ra xa là một vùng vô biên vô tận không thấy điểm cuối, trong tầm mắt là những lầu gác cao thấp hòa mình trong cát vàng.
Lúc bấy giờ, Yến Hạ đang ngồi trên tường thành, một tay chống cằm, đưa mắt nhìn ra xa một lúc rồi mới thu về, ánh sáng lóe lên trong lòng bàn tay sau đó một thanh chủy thủ linh hoạt hiện ra trong tay.
Yến Hạ cúi đầu khắc ký hiệu của Ngũ đạo lên tường thành.
Nàng chính là cô gái đi trên đường phố Tĩnh Thành lúc trước, nàng đến Thanh Vũ kiếm tông trước Cung Gian, tìm hiểu nguyên nhân mất tích của Nam Cung viện chủ xong thì một mình đi tới đây. Một là vì muốn điều tra rõ ràng sự tình tìm ra Nam Cung viện chủ, ngoài ra cũng vì… nàng cho rằng thay vì cứ ngồi trong Thương Nam Sơn xem đống sách và thư từ mãi không bao giờ xem xong thì đi làm chuyện này càng ý nghĩa hơn.
Một tia kim quang xoẹt qua bên người, một cuộn tranh yên lặng mở ra, cuộn tranh trông hơi cũ nhưng người trong tranh còn sinh động như mới.
Người trong tranh biết nhúc nhích, giờ phút này hắn đang trừng mắt nhìn Yến Hạ, khó hiểu hỏi: "Ngươi đang làm cái gì đó?"
"Làm ký hiệu." Yến Hạ khắc rất chăm chú, tùy tiện đáp một câu.
Thứ đang nói chuyện với Yến Hạ là chí bảo của Ngũ đạo Tứ Tượng Đồ. Đối với những người có chút hiểu biết về Ngũ đạo thì đều biết Tứ Tượng Đồ là vũ khí của tông chủ Ngũ đạo Yến Hạ, mười năm qua Tứ Tượng Đồ đi theo Yến Hạ bộc lộ tài năng khắp Trung Nguyên. Chí bảo này từng danh chấn thiên hạ hơn hai trăm năm trước, sau đó thì không còn nghe tin tức gì nữa, mãi đến tận bây giờ nó mới lộ diện trước mặt mọi người lần nữa.
Tứ Tượng Đồ phì cười, nói: "Đừng có nói ngươi khắc ký hiệu vì sợ đường đường là tông chủ Ngũ đạo lại đi lạc trong thành đó nha?"
"Đúng thế, chuyện này mà để người ta biết thì mất mặt lắm." Yến Hạ nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra rồi nghĩ đến hậu quả của nó, không nhịn được mỉm cười, đôi mắt cong cong như hình trăng non, "Bởi vậy ta phải chuẩn bị trước mọi thứ, không thể để những chuyện như vậy xảy ra mới được."
Tứ Tượng Đồ cảm thấy như mình vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên đời, "Ngươi nghĩ mình sẽ đi lạc thật đó hả?"
"Khó nói." Tới lúc này Tứ Tượng Đồ mới nhận ra sự nghiêm túc trong thần sắc của nàng, nó cũng bắt đầu nghiêm túc theo. Yến Hạ khắc xong thì thu hồi thanh chủy thủ đứng dậy, lên tiếng giải thích: "Nơi này hơi kỳ lạ, ta không biết rốt cuộc là thế nào nhưng ta nghĩ chúng ta có chuẩn bị trước sẽ xứng đáng thôi."
Tứ Tượng Đồ nhìn Yến Hạ hồi lâu không nói gì, trong lòng nó nghèn nghẹn một cảm xúc khó nói nên lời.
Nó theo bên cạnh Yến Hạ mười năm, chứng kiến vị tông chủ gà mờ dẫn dắt một đám Ngũ đạo cũng gà mờ từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, trải qua rất nhiều chuyện, thu hoạch cũng rất nhiều. Nó thường hay tỏ vẻ khinh thường nói chuyện với Yến Hạ, nếu không phải có nó và Cung Gian ở bên cạnh nâng đỡ, Yến Hạ không thể nào dẫn dắt Ngũ đạo đến được ngày hôm nay.
Nhưng nó bắt đầu nhận ra cô gái trước mắt đã không còn ngây thơ cái gì cũng không biết như ngày xưa, hễ gặp tí chuyện là bị dọa tới mức ngu ngơ, mới nói mấy câu đã đỏ mặt. Nàng bây giờ biết suy tính rất nhiều chuyện, cũng biết làm thế nào để đưa ra quyết định chính xác, nàng trưởng thành nhanh hơn bất kỳ ai, sự trưởng thành này khiến nó rất vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy… trăm mối ngổn ngang.
Không ai hiểu rõ hơn nó rằng sự trưởng thành này phải trả một cái giá đắt như thế nào.
Tứ Tượng Đồ vẫn còn ngỡ ngàng thì bên kia Yến Hạ chỉ chuyên chú quan sát tình hình trước mắt. Nàng trông theo một hướng trong thành nói: "Trong này có lẽ có rất nhiều trận pháp cơ quan, với lại những trận pháp này có dấu vết mở ra không lâu trước, tuy không thể xác định người khởi động trận pháp là ai nhưng chỉ cần có một chút liên quan đến Nam Cung viện chủ chúng ta cũng phải đi thử xem sao."
"Mấy trận pháp này… ngươi nắm bao nhiêu phần có thể ứng phó?" Tứ Tượng Đồ do dự hỏi.
Yến Hạ xoa cằm suy nghĩ giây lát, nghiêm túc quơ tay tạo thành một số.
Tứ Tượng Đồ nói: "Hai phần?"
Yến Hạ nói: "Hai phần cũng không."
Tứ Tượng Đồ lười sửa đổi cách biểu đạt qua loa của nàng, nó nói tiếp: "Đó là trận pháp gì? Hồi xưa Yến Lan Đình dạy ngươi nhiều như vậy mà ngươi cũng không nắm chắc phần thắng hả? Hay là Yến Lan Đình không dạy dỗ ngươi đàng hoàng?"
Nghe đến tên cha lớn Yến Hạ cười nhạt phản bác: "Ngươi đứng đầu ngũ đại pháp khí cơ mà, chẳng phải cũng bó tay với trận pháp hay sao?"
"Đấy là vì ta…" Tứ Tượng Đồ muốn tranh luận tiếp nhưng Yến Hạ giành nói trước: "Đây chắc là trận pháp của Ma giới, không nằm trong ghi chép của Ngũ đạo và Trung Nguyên, ngươi và ta không biết cũng bình thường thôi."
Tứ Tượng Đồ bay tới trước mặt Yến Hạ, nhìn kỹ tòa thành mênh mông một chút. Hơn hai ngàn năm trước cánh cửa Ma giới mở ra, Ma quân Hòa Anh thống lĩnh chúng ma gϊếŧ chóc khắp nơi, sau này Ma quân bị phong ấn Ma tộc cũng mất tăm mất tích liền một ngàn năm. Nhưng mọi người không biết rằng trong một ngàn năm đó Ma tộc thành lập Ma Môn, xây dựng tòa thành của bọn họ ngay phía trong cùng đại mạc này. Sau đó, trong suốt mấy trăm năm tòa thành cũng ngày càng mở rộng cho đến khi Trung Nguyên và Ngũ đạo đánh tan Ma Môn hơn hai trăm năm trước, nơi này mới trở nên hoang phế.
Bỏ hoang hơn hai trăm năm nhưng tòa thành này không hề bị tàn phá quá ghê gớm, vì có cơ quan trận pháp trấn thủ mà gần như không có ai dám đến gần. Từ phía cổng thành nơi các nàng đang đứng có thể nhìn thấy những cánh cửa đen ngòm của thành lâu và nhà cửa.
Nơi này thật sự không thể khiến người ta vui vẻ được.
Trong lúc Tứ Tượng Đồ suy nghĩ chuyện này, Yến Hạ đã chỉ con đường phía trước nói: "Đi thôi."
Tứ Tượng Đồ bay theo sát sau lưng nàng: "Không phải ngươi chỉ nắm chắc chưa tới hai phần sao?"
"Nhưng ta chắc chắn mười phần là ta không chết được." Yến Hạ chậm rãi nói nhưng không giải thích thêm vì sao mình có được kết luận này.
Một người một tranh nhảy xuống thành lầu, đi vào trong thành.
Các nàng đi về phía mà Yến Hạ nhìn chăm chú khi nãy, cũng là nơi có trận pháp đã khởi động. Đường xá trong thành rộng rãi, phủ đầy cát vàng, dù đang ở trong hoang mạc nhưng những căn nhà trống vắng hai bên đường khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo âm u. Xung quanh còn vết tích hỗn loạn từ trận pháp bị khởi động lúc trước và một hàng dấu chân. Có thể nói đợt tìm kiếm này rất thuận lợi, Yến Hạ lần theo dấu chân không lâu sau thì dừng lại trước một tòa lâu.
Do bão cát liên miên quanh năm nên kiến trúc trong thành đều tạo thành từ đá, tòa lâu trước mắt cũng giống vậy. Thạch lâu cao lớn vô cùng khiến cánh cửa trước lâu trở nên nhỏ bé. Yến Hạ đứng đó một lát rồi quyết đoán đẩy cánh cửa gỗ trông rất cũ kỹ ấy, nhấc chân đi vào trong.
Dấu chân biến mất sau khi vào trong thạch lâu, Yến Hạ chỉ nhìn thấy một vùng rộng lớn trống rỗng và đống bụi tích tụ lâu năm. Nàng cẩn thận len qua đám mạng nhện giăng tứ phía, im lặng quan sát khung cảnh trong phòng, Tứ Tượng Đồ theo sau nàng không nhịn được lẩm bẩm hỏi: "Ngươi nói xem tại sao Nam Cung viện chủ rảnh rỗi không gì làm tới mức chạy tới chỗ này?"
Yến Hạ buồn cười nhìn Tứ Tượng Đồ: "Nam Cung viện chủ mà biết ngươi nói y rảnh không gì làm chắc tức chết mất."
Tứ Tượng Đồ không cho ý kiến, tiếp tục theo Yến Hạ đi sâu vào trong thạch lâu, đi được một đoạn thì nói: "Chỗ này lớn như vậy hả?"
Nhìn từ bên ngoài tòa thạch lâu này quả thực không nhỏ nhưng hai người đi mấy vòng trong thạch lâu mới phát hiện nơi này còn lớn hơn bọn họ nghĩ. Trước mặt hai người là một thông đạo siêu dài, hai bên thông đạo là một loạt cánh cửa, tổng cộng mười hai cánh, mỗi cửa tương ứng với một căn phòng. Hóa ra trong thạch lâu còn mười hai căn phòng nữa, đúng là lớn hơn nhiều so với những gì Yến Hạ nghĩ.
Từ lối vào thông đạo mà Yến Hạ đang đứng, bốn bề yên tĩnh lạ thường, đến tiếng gió đại mạc ngoài kia cũng yên ắng hẳn. Phía trước, sáu cánh cửa ở mỗi bên trái phải khép chặt dường như đang chờ đợi điều gì, đón chờ điều gì.
Trong khoảng không gian yên tĩnh Tứ Tượng Đồ bỗng lên tiếng: "... Ta cứ thấy nơi này hơi lạ, hay là mình đi về đi?"
Yến Hạ mỉm cười cổ quái, quay đầu nhìn cửa lớn, hơi suy tư nói: "Thông thường những lúc thế này nói ra câu ấy thì tám chín phần chúng ta không còn đường quay về."
"Cái gì?" Tứ Tượng Đồ hỏi.
Ngay khoảnh khắc nó đặt câu hỏi, âm thanh kẽo kẹt vang lên sau lưng, cửa lớn thạch lâu đóng sầm lại.
Tứ Tượng Đồ: "..."
Yến Hạ bình thản giải thích: "Không phải ta nói đâu, là cha nhỏ ta nói đó."
Tứ Tượng Đồ: "Diệp Đề miệng quạ."
Yến Hạ không có ý kiến, nàng quay lại thử mở cửa, đúng như dự đoán cửa không mở được, nàng bèn trở về thông đạo trước mười hai cánh cửa, bắt đầu cân nhắc nên đi vào cánh nào.
Nếu đường quay đầu đã không còn thì chỉ có thể chọn cách tiếp tục đi về phía trước.
"Mở từng cánh cửa chẳng phải biết liền sao?" Tứ Tượng Đồ đoán ra Yến Hạ đang nghĩ gì, bèn nói.
Yến Hạ trầm tư nói: "Thế nên vấn đề của chúng ta là nếu chọn sai cửa liệu còn có thể chọn lại không?"
Tứ Tượng Đồ cứng họng, cảm thấy cái nơi này thật đáng ghét.
Nó hỏi: "Nếu Nam Cung viện chủ đến đây ông ta sẽ chọn cánh cửa nào?"
Yến Hạ suy nghĩ giây lát rồi hạ quyết tâm, nàng bước lên một bước, đến trước cánh cửa gần lối vào nhất: "Người không biết gì chắc chắn sẽ mở từng cánh xem xét, nếu ông ấy không biết chuyện thì cánh cửa đầu tiên ông ấy chọn là cánh này."
"Thử không?" Tứ Tượng Đồ hỏi.
Nhưng nó hỏi trễ rồi, vì Yến Hạ vừa dứt lời, chẳng chờ Tứ Tượng Đồ đáp nàng đã mở cửa đi vào.
Khoảnh khắc bước vào trong phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng, Yến Hạ cảm thấy vui mừng vì đúng như nàng dự đoán, trong phòng có người.
Bày trí trong phòng hoa lệ hoành tráng đến bất ngờ, đập vào mắt người ta đầu tiên là màu vàng, vách tường màu vàng, màn che màu vàng, trên bàn trên tủ đặt đủ các loại ngọc khí bằng vàng, căn phòng khác xa so với thạch thất trống không chẳng có gì ngoài kia. Đến Yến Hạ cũng phải sửng sốt trước đóng châu báu bằng vàng bày đầy trước mắt một lúc mới nhìn thấy Nam Cung viện chủ đang ngồi lặng lẽ một góc.
Nam Cung Huyền thật ra là một nam tử anh tuấn trẻ tuổi, hắn thân là chủ nhân của Thần Lâu Viện Ngũ Đạo nhưng không tham gia trong trận chiến của Ngũ đạo hơn hai trăm năm trước. Hắn là đệ tử của viện chủ đời trước, sau này sư phụ qua đời, Ngũ Đạo được chấn hưng lại hắn mới lên làm viện chủ Thần Lâu Viện. Nhưng chức viện chủ này cũng không dễ làm tí nào, từ khi bắt đầu lên chức viện chủ hắn bận rộn chẳng có ngày nghỉ, Thần Lâu Viện tinh thông phù thuật, mà phù thuật này rất thuận lợi trong việc thăm dò tin tức và truyền tin, thế là chuyện do thám tin tức ngoài kia được giao cho Thần Lâu Viện, và viện chủ như hắn tất nhiên phải tận tâm tận lực hết mình. Cho nên tin tức của Ma Môn mấy năm nay đều do hắn phụ trách.
Nhưng mà chuyện này khó tránh khỏi hiểm nguy, ví dụ như hôm nay hắn gặp phải nguy cơ lớn nhất cuộc đời tu hành của mình.
"Tông chù?" Thấy tông chủ Ngũ Đạo đột nhiên mở cửa đi vào, Nam Cung Huyền thoáng ngẩn người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Yến Hạ tiến lên, nói: "Nam Cung viện chủ, quả nhiên ngươi ở đây."
Tứ Tượng Đồ phía sau cũng rất vui, nói liên hồi: "Bọn ta đến đón ngươi về đó! Mau theo bọn ta về!"
Nam Cung Huyền ngồi trên đệm hương bồ, không hề có ý định đứng dậy, thậm chí còn hơi không được vui. Trông hắn khá căng thẳng, dưới ánh nhìn của Yến Hạ hắn xanh mặt lắc đầu lia lịa nói: "Đừng! Tông chủ! Tông chủ người mau đi đi! Đừng lo cho ta!"
Yến Hạ: "..." Bàn tay vươn ra của Yến Hạ bị Nam Cung Huyền một chưởng hất ra, khựng lại giữa khoảng không. Chả hiểu sao nàng cứ cảm thấy cảnh này giống như mình đang đùa bỡn con gái nhà người ta.
Nàng nhìn Nam Cung viện chủ giãy dụa như cô nương nhà lành bị bức ép, suy nghĩ nguyên nhân, sau đó nàng quay đầu nhìn khắp phòng, quả nhiên có thể nhìn thấy một bóng người khác phía sau tấm màn màu vàng dày thật dày. Bóng người ẩn hiện sau bức màn, yên lặng không nói lời nào, nếu không tìm thử thì rất khó để ý đến sự tồn tại của hắn.
Trong phòng còn có người khác thì Yến Hạ không mấy bất ngờ.
Nhưng nàng không ngờ người xuất hiện trong phòng lại là hắn.
Nhất thời, căn phòng tĩnh mịch như chết chóc.
- Hết chương -