Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Trận pháp trong căn phòng này vẫn không khiến Yến Hạ tốn quá nhiều công sức, nàng còn chẳng triệu hoán Tứ Tượng Đồ ra đã nhẹ nhàng giải quyết xong trận pháp.
Cùng là người trong Ngũ đạo, cùng tinh thông môn đạo như nhau nhưng Nam Cung Huyền lại thấy hổ thẹn, hắn thấp giọng nói: "Chỉ mới mười năm ngắn ngủi mà tu vi trận thuật của tông chủ đã vượt xa những người khác rồi."
Người của Ngũ đạo vẫn luôn ghi nhớ khoảnh khắc Yến Hạ xuất hiện trước mặt bọn họ với tư cách là tông chủ Ngũ đạo. Bọn họ chờ đợi một tông chủ có thể thống lĩnh họ tìm lại tôn nghiêm vốn dĩ thuộc về Ngũ đạo ngày nào nhưng chẳng ngờ đó chỉ là một tiểu cô nương gầy yếu chừng mười mấy tuổi.
Lúc đó nếu nói bọn họ không thất vọng thì là giả, tuy nhiên thân phận tông chủ rất đáng tin cậy, huống chi còn Cung Gian bên cạnh phò tá, Yến Hạ bắt đầu xử lý sự vụ trong Ngũ đạo.
Nhưng mọi người không ngờ rằng nàng lại trưởng thành nhanh đến vậy.
Yến Hạ của hiện tại hoàn toàn có thể đảm đương chức vị tông chủ Ngũ đạo này.
Yến Hạ không có cảm nghĩ gì về những năm tháng qua của mình giống như Nam Cung Huyền, sau khi phá trận nàng quay đầu nói với Minh Khuynh đang ngồi trên giường: "Ma quân đại nhân, có thể đi rồi."
Minh Khuynh đã ngồi dậy từ lâu rồi, hắn liếc Yến Hạ một cái rồi đi ra khỏi phòng.
Chuyện bọn họ gặp phải tiếp sau đó cũng không nằm ngoài dự liệu, đúng như Yến Hạ đoán, mười hai căn phòng ở đây giống nhau mỗi phòng đều có trận pháp nhốt người ở bên trong.
Minh Khuynh ngậm miệng từ đầu tới cuối, cứ vào căn phòng nào là hắn sẽ tự tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, giao chuyện phá trận cho Yến Hạ và Nam Cung Huyền.
Yến Hạ đã quen với tính cách của Ma quân nên cũng không nói nhiều, chỉ tập trung sức lực và tinh thần phá giải trận pháp.
Thật may là Yến Hạ đã quen với cách bố trận ở đây cho nên những trận pháp sau đó không quá tốn sức của nàng.
Cứ thế bọn họ đi qua hết mười căn phòng, cuối cùng đến căn phòng thứ mười một.
Căn phòng này nhỏ hơn nhiều những căn trước đó, nó trông giống một nơi ở rất đỗi bình thường, bàn ghế đầy đủ, chỉ có một điểm đặc biệt là trên giá sách xung quanh bày rất nhiều sách. Yến Hạ và Nam Cung Huyền rút vài quyển ra xem thì phát hiện bên trên toàn là văn tự Ma tộc, hai người đọc không hiểu.
Giá sách rất lớn nhưng có một giá nằm gần góc tường hơi khác so với những giá sách khác. Yến Hạ thấy tò mò nên đi qua xem, thì ra phía sau giá sách đó có một ngăn bí mật, trong đó chắc chắn từng chứa thứ gì đó nhưng bây giờ không có gì cả, thứ đó đã bị ai lấy mất rồi.
Yến Hạ trầm ngâm giây lát rồi nhìn sang Minh Khuynh.
Sau khi tiến vào căn phòng này Minh Khuynh không kiếm chỗ thoải mái nghỉ ngơi như bình thường nữa, hắn đến bên cạnh Yến Hạ, nhìn vào ngăn bí mật trên tường.
Ánh mắt hắn vẫn hiện ra vẻ ngả ngớn và hờ hững, lúc nhìn thấy ngăn mật đó hắn cũng không ngạc nhiên mấy, xem ra… đã sớm biết trong đây có đồ và món đồ đó hiện tại không còn ở đây nữa.
Vào khoảnh khắc đó Yến Hạ dường như đoán ra được điều gì.
Minh Khuynh tới đây tìm một vật.
Ma Thành rộng lớn như vậy, không phải căn phòng nào cũng đều bố trí trận pháp, riêng trận pháp nơi này phía trong phía ngoài đều thể hiện rõ người bố trận tốn biết bao tâm sức, không phải là trận pháp đơn giản. Người bố trận đã dụng tâm như thế thì nơi này chắc chắn có thứ mà người đó muốn bảo vệ.
Chắc hẳn Minh Khuynh đến tìm thứ này.
Bây giờ thứ đó mất rồi nhưng Minh Khuynh cũng biết điều đó nên hắn không tỏ ra kinh ngạc.
Vậy thứ đó là cái gì?
Minh Khuynh không kinh ngạc vì hắn biết thứ đó đang ở đâu?
Yến Hạ thầm suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng vẻ mặt thì bình tĩnh, nàng thu hồi tầm mắt, tựa như vô ý hỏi: "Phá trận ở đây xong là lập tức đến căn phòng cuối cùng rồi đúng không?"
Nàng đang hỏi Nam Cung Huyền, lúc trước hắn thấy quen thuộc với thạch lâu này, ban đầu chỉ là ấn tượng mơ hồ, càng về sau thì hồi ức trong mộng của hắn càng trở nên rõ ràng, đến mức hắn còn có thể miêu tả căn phòng kế tiếp trông như thế nào.
Cho nên lúc này hỏi Nam Cung Huyền sẽ nhanh hơn.
Nam Cung Huyền gật đầu, theo như thứ tự bọn họ đi thì đúng là chỉ còn căn phòng cuối cùng.
Yến Hạ nhìn cánh cửa duy nhất trong phòng, hỏi: "Trong phòng đó có gì?"
Lần này Nam Cung Huyền không trả lời chính xác câu hỏi của Yến Hạ, hắn lắc lắc đầu cười khổ nói: "Ta không biết."
"Không biết?" Yến Hạ nhìn Nam Cung Huyền đầy nghi vấn.
Nam Cung Huyền nhìn chằm chằm cánh cửa, đôi mắt đen láy thâm trầm. Hắn yên lặng giây lát rồi nói: "Trong mơ, ta vĩnh viễn không thể đến được căn phòng đó, ta không biết trong đó có gì, bởi vì nàng ấy chưa bao giờ cho ta thấy."
"Nàng ấy" mà Nam Cung Huyền nói chính là nữ tử trong mơ của hắn.
Yến Hạ hiểu ý Nam Cung Huyền, nàng cũng nhìn cửa phòng, suy tư nói: "Ngươi nói xem nàng ấy có ở trong đó không?"
Đây là một vấn đề rất đáng mong chờ, Nam Cung Huyền siết chặt hai tay, sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn im lặng rồi thì thào nói: "Nàng… có ở trong đó không?"
Yến Hạ buồn cười: "Ta hỏi ngươi đó, sao ngươi quay lại hỏi ta?"
Nam Cung Huyền không kịp đáp thì Minh Khuynh đã tới trước cửa, hắn ngắt lời hai người Yến Hạ, nhàn nhạt nói: "Mở cánh cửa này ra."
Câu này đương nhiên là nói với Yến Hạ.
Dù cách nói chuyện không khách khí gì mấy nhưng Yến Hạ không vì vậy mà buồn phiền, nàng rất thích nói chuyện với Minh Khuynh, dù là quá khứ hay hiện tại. Nghe Minh Khuynh nói vậy nàng lập tức đáp: "Để ta thử."
Trong phòng vẫn còn trận pháp, Yến Hạ mất một lúc mới tìm thấy nó sau một giá sách, sau đó phá giải trận pháp giống như những lần trước.
"Được rồi." Làm xong việc, Yến Hạ nhẹ nhàng nói.
Lúc này Minh Khuynh đã có chút dáng vẻ nghiêm túc, Yến Hạ biết mình nghĩ không sai quả thực Minh Khuynh rất quan tâm đến chuyện này, nhưng đường đường là Ma quân mà lại quan tâm một món đồ như vậy, đó rốt cuộc là thứ gì, nàng thật sự đoán không ra.
Trong lúc Yến Hạ mải mê suy nghĩ, Minh Khuynh đã đẩy cửa phòng, bước ra ngoài như mười mấy lần trước, sau đó bước vào căn phòng tiếp theo.
Dưới góc độ của Yến Hạ, căn phòng đó hơi tối tăm, rất không giống những căn phòng trước. Yến Hạ lướt nhìn một vòng rồi quay đầu nói với Nam Cung Huyền: "Đi thôi, qua đó xem sao."
Nam Cung Huyền đang thấp thỏm không yên nhưng chưa đợi Yến Hạ mở lời đã tự động đi ra ngoài.
Yến Hạ đi cuối cùng, quan sát căn phòng đằng sau cánh cửa ấy, nhưng vừa liếc nhìn ánh mắt đã trầm xuống.
Một góc tối trong căn phòng đó có một sức mạnh khó phát hiện ra đang chầm chậm tiến tới gần người bước vào trong.
Người đi đầu là Minh Khuynh.
"Cẩn thận!" Yến Hạ không chút do dự, vào khoảnh khắc nhìn thấy sức mạnh đó nàng lập tức xông vào phòng, vượt qua mặt Nam Cung Huyền, đụng vào người Minh Khuynh, đẩy hắn ra khỏi sức mạnh kia.
Bước chân hai người lảo đảo mấy cái rồi dựa lên tường.
Tay Yến Hạ còn nắm vạt áo Minh Khuynh, tựa đầu vào lồng ngực hắn, nàng cụp mắt, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi thấp của hắn.
Đây là cái ôm rất quen thuộc mà đã lâu không được cảm nhận.
Nàng đột nhiên không biết phải làm sao.
Thực lực Ma quân mạnh mẽ cỡ nào, cả thiên hạ gần như không ai sánh bằng, trong phòng có cơ quan trận thuật, Yến Hạ có thể nhìn thấy thì tất nhiên Ma quân cũng có thể nhìn thấy.
Hắn vốn dĩ đâu cần nàng cứu.
Khoảnh khắc tiến vào căn phòng này nàng đã hiểu ra điều đó nhưng nàng không thể khống chế động tác của mình, nàng vẫn lo lắng, vẫn sợ hãi.
Nhưng mà… đối với Minh Khuynh thì hành động này thật quá buồn cười.
Yến Hạ nghĩ vậy, sau đó buông hắn ra, khẽ lùi lại nửa bước, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tuy nhiên, vị Ma quân kiêu ngạo xưa nay khiến người ta khó đối phó lại không hề cười nhạo nàng, sắc mặt hắn hơi kỳ lạ vừa như không thích ứng được với hành động đột ngột của Yến Hạ, vừa như không biết cười nhạo từ đâu mới phải.
Phản ứng này khiến trái tim Yến Hạ khẽ động đậy.
- Hết chương -