Vãn Thiền

chương 82: ☽

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Lúc Yến Hạ về đến chỗ ở của mình đã có nhiều người chờ sẵn bên ngoài, hình như tìm nàng khá lâu rồi. Thấy nàng về bọn họ vội vàng tiến lên, nói: "Yến tông chủ, cuối cùng người cũng về rồi! Minh chủ đang tìm người, mời tông chủ mau mau qua đó!"

Lúc trước người rảnh rỗi đi nghi ngờ khắp nơi là Tần Hàn, bây giờ có chuyện đổi lại y còn sốt ruột hơn Yến Hạ.

Yến Hạ thầm nghĩ, cảm thấy hơi buồn cười. Nàng đáp: "Đi thôi."

Do đã quen thuộc với con đường này nên không cần người khác dẫn đường, Yến Hạ tự đi về trước, còn mấy đệ tử Thiên Cương Minh bị bỏ lại phía sau. Tứ Tượng Đồ bay bên cạnh Yến Hạ, Văn Bắc Vân trong tranh nhìn cảnh ầm ĩ ở đằng xa, không kiềm được nói với người còn lại trong bức tranh: "Minh chủ đương nhiệm của Thiên Cương Minh các ngươi cũng chừng ấy tuổi rồi mà còn như trẻ con á."

Minh Khuynh chưa kịp đáp, Yến Hạ tò mò hỏi trước: "Là sao ạ?"

Văn Bắc Vân cười nhạt nói: "Chừng ấy tuổi rồi mà hành sự hấp tấp còn hơn đứa con nít."

Yến Hạ: "..."

Yến Hạ đi rất nhanh, trong lúc nói chuyện bọn họ đã đến ngoài đại điện Thiên Cương Minh. Yến Hạ thu Tứ Tượng Đồ lại, cất bước vào trong. Rất nhiều người đã chờ sẵn trong đại điện, ngoài các đường chủ Thiên Cương Minh còn có chưởng môn tam môn thất phái. Minh chủ Thiên Cương Minh Tần Hàn đang đứng khoanh tay trên cao, nét mặt ra vẻ bực bội.

Thấy Yến Hạ đến Tần Hàn mới hơi hòa hoãn một chút, nói: "Yến tông chủ."

"Tần minh chủ." Yến Hạ không biết xảy ra chuyện gì nhưng chắc là chuyện có liên quan đến suy đoán của nàng nên Yến Hạ tỏ ra rất bình tĩnh.

Ánh mắt Tần Hàn thoáng thay đổi, chần chừ giây lát rồi kể lại chuyện vừa xảy ra: "Thiên Cương Minh phái mấy chục đệ tử đến Quỷ Môn điều tra, cuối cùng chỉ có một người trọng thương quay về. Theo lời người đó nói, thực lực của Quỷ Môn chủ đã vượt xa trước kia. Sự tình quan trọng, e là chỉ có Yến tông chủ hiểu rõ nguyên do nhất."

Quả nhiên.

Mục đích Yến Hạ tới đây chính là vì chuyện này, nay cuối cùng Tần Hàn cũng chịu xem trọng việc này, những lời tiếp theo Yến Hạ phải nói dễ dàng hơn nhiều rồi. Nhưng mà không ngờ rằng Quỷ Môn cảnh giác cao như vậy, người của Thiên Cương Minh phái đi lại thương vong nghiêm trọng tới thế.

Những người tam môn thất phái xung quanh cũng nhận được thông báo của Tần Hàn nên vội vã đến đây. Yến Hạ đã hiểu, lập tức đáp lại một tiếng, sau đó kể hết những chuyện mình biết với mọi người, chỉ giấu chuyện có liên quan tới Minh Khuynh.

Không khí trong nội điện nghiêm nghị, mọi người đều biết đối thủ bọn họ sắp phải đối mặt là người không thua kém gì so với Ma Quân năm xưa. Thế nên khi Yến Hạ nói xong, nội điện nhất thời chìm vào im lặng.

Hồi lâu sau, minh chủ Tần Hàn lên tiếng trước: "Đến hôm nay chúng ta mới biết chuyện, tông chủ Ngũ Đạo biết trước chuyện này, không biết có nghĩ ra cách giải quyết nào hay không?"

Yến Hạ đáp: "Nói thật, ta cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt cả, nếu không cũng không vội vã đến đây."

Tần Hàn xụ mặt, sắc mặt ai nấy trong điện tràn ngập nặng nề.

Yến Hạ nhìn quanh một vòng, nói tiếp: "Nhưng ta cho rằng, chuyện chúng ta có thể làm bây giờ là đợi."

"Đợi?" Câu trả lời của Yến Hạ gần như nằm ngoài dự liệu của mọi người, Tần Hàn lập tức nhíu mày.

Yến Hạ rất chắc chắn với câu trả lời của mình, nàng lắc đầu nói: "Đúng vậy, tuy không phải là cách hay nhưng đây là cách tốt nhất ta có thể nghĩ ra rồi. Mọi người đừng quên, Quỷ Môn là một nơi như thế nào."

Trong số những người có mặt tại đây cũng có người nghĩ tới điểm đó. Một chưởng môn đứng ra tán đồng với cách nghĩ của Yến Hạ: "Ta nghĩ Yến tông chủ nói có lý, Quỷ Môn đã thành lập hơn trăm năm, nó là tổ chức sát thủ mạnh nhất Trung Nguyên, mà sở trưởng của Quỷ Môn là chờ đợi."

Từ cổ chí kim, sát thủ ẩn thân trong bóng tối, chờ đợi, tìm kiếm cơ hội, một cơ hội để một kích chí mạng.

Sát thủ bình thường đã thế, nói chi đến kẻ đứng đầu trong số sát thủ toàn thiên hạ như Quỷ Môn chủ.

"Không sai." Yến Hạ gật đầu với vị chưởng môn Thủy Vân Quan nói thay cho mình, nói tiếp: "Bởi vậy chúng ta phải đợi, cố gắng không để lộ bất cứ sơ hở nào để Quỷ Môn chớp lấy thời cơ."

"Đương nhiên, trong quá trình chờ đợi chúng ta cũng không thể không có hành động gì. Quỷ Môn đang đợi chúng ta lộ sơ hở, chúng ta cũng đợi bọn chúng sơ suất, xem ai mất kiên nhẫn trước, xem ai phạm sai lầm trước."

Yến Hạ nói xong, ánh mắt dừng trên người Tần Hàn.

Thật ra những lời này Yến Hạ đã chuẩn bị trước ở Thương Nam Sơn rồi, cũng là quyết định sau cùng của nàng, cha mẹ nuôi và Cung Gian. Người hiểu rõ Quỷ Môn nhất trên đời tất nhiên là thiền chúng từng tranh đấu với Quỷ Môn mấy trăm năm.

Yến Hạ dám chắc Thiên Cương Minh sẽ đồng ý với nàng, bởi vì Tần Hàn quả thật là người hấp tấp như Văn Bắc Vân nói, nhưng cũng là người dám mang tính mạng của tất cả người trong Trung Nguyên ra đánh cược.

Quả đúng như vậy, không để Yến Hạ chờ lâu, Tần Hàn gật đầu nói: "Chuyện này cứ như Yến tông chủ nói, chúng ta xem xem, giữa chính đạo và Quỷ Môn rốt cuộc bên nào sẽ lộ sơ hở trước."

·

Cái gì phải nói đã nói xong hết rồi, chuyện đối phó Quỷ Môn không phải chuyện một ngày một hôm có thể giải quyết. Sau khi làm xong chuyện phải làm, Yến Hạ rời khỏi Thiên Cương Minh về Thương Nam Sơn.

Cung Gian đã chờ trước cửa sơn môn, thấy Yến Hạ về, hắn cười bước lên đón: "Chuyến đi này tông chủ có thuận lợi không?"

"Tần minh chủ rất rõ phải làm thế nào mới có lợi nhất cho Trung Nguyên nên đương nhiên sẽ đưa ra lựa chọn chính xác thôi." Yến Hạ cười cười, nói xong thì thu lại nét mặt nghiêm túc trước đám người Thiên Cương Minh, trở về dáng vẻ tùy ý như ngày thường, "Cha mẹ nuôi đâu rồi?"

Mỗi lần Yến Hạ ra ngoài làm việc, lúc quay về đều có cha mẹ nuôi ra đón nhưng mà hôm nay không thấy nên Yến Hạ cảm thấy kỳ lạ, lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ bệnh tình của cha lớn lại nặng hơn rồi?"

Cung Gian bất lực gật đầu, không có ý giấu giếm Yến Hạ.

Thật ra sau khi trở về từ Huyền Giới, sức khỏe của Yến Lan Đình vẫn luôn như vậy, có lúc đột nhiên nặng hơn sau đó hơi khỏe lại. May mà mấy năm nay Ngũ Đạo thường thu hái trân bảo thảo dược có thể dùng cho y nhưng cứ kéo dài thế này cũng không phải cách. Yến Hạ biết nhưng không ngờ lại đột ngột tái phát nghiêm trọng như vậy.

Nghe xong, Yến Hạ nhanh chóng chạy tới chỗ ở của Yến Lan Đình.

Lúc Yến Hạ và Cung Gian tới nơi, nhị nương cha ba và cha nhỏ cũng ở đó. Căn phòng vốn đã nhỏ nay lại nhét thêm một đống người nên có hơi chật chội, nhưng Yến Hạ không rảnh nghĩ tới những thứ đó, nàng chỉ đang lo cho người đang nằm trên giường.

Tình trạng của Yến Lan Đình không ổn chút nào, mặc dù đã quen với dáng vẻ yếu đuối bệnh tật của cha lớn nhưng Yến Hạ cảm thấy tình trạng của y bây giờ còn tệ hơn những gì nàng tưởng. Yến Lan Đình nhắm mắt, nhị nương chăm sóc bên cạnh, trán ướt mồ hôi, người ngủ say, hàng mày hơi nhíu như bị mộng cảnh quấy nhiễu.

Yến Hạ cúi người nắm lấy tay cha lớn, cảm nhận được ngón tay y lạnh như băng, trái tim Yến Hạ nhất thời chìm xuống đáy vực.

Nàng ngẩng đầu, cố gắng nhỏ giọng nói với Lâm Mạn Thảo: "Nhị nương, cha lớn rốt cuộc bị làm sao vậy?"

Lâm Mạn Thảo đang cúi đầu, nghe Yến Hạ hỏi vậy mới cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Xa cách nhiều năm, Yến Hạ vẫn nhớ tính tình của nhị nương, bà ấy là người làm việc gì cũng nóng nảy, nói chuyện thẳng thắn trong mọi tình huống, chưa bao giờ do dự không quyết. Nhưng lúc này, đối diện với câu hỏi của Yến Hạ, bà ấy lại do dự.

Yến Hạ chưa bao giờ thấy nhị nương có biểu cảm như vậy.

"Nhị nương?" Giọng Yến Hạ yếu ớt, nói, "Hôm đó chẳng phải người nói… không có chuyện gì sao?"

Lúc trước, một lần khi Yến Lan Đình bệnh nặng, Yến Hạ hỏi Lâm Mạn Thảo, bà ấy trả lời là Yến Lan Đình không chết được nhưng chỉ mới qua có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà, sao mọi thứ lại thay đổi như thế này?

Sắc mặt Lâm Mạn Thảo không tốt hơn Yến Hạ bao nhiêu, bà ấy mím môi nhìn Yến Hạ giây lát, nói: "Ta không biết."

Yến Hạ sửng sốt, không hiểu vì sao Lâm Mạn Thảo lại đáp như vậy.

Diệp Đề bên cạnh bắt lấy cánh tay Yến Hạ, lắc đầu không để nàng hỏi tiếp. Ánh mắt Yến Hạ quay sang Diệp Đề, chưa kịp hiểu gì đã bị y kéo ra ngoài.

Yến Hạ để mặc cha nhỏ dẫn mình ra ngoài, đến một nơi cách xa căn phòng không còn nghe tiếng, Diệp Đề mới dừng bước, dựa người lên cây thở dài, xoay người lại nói: "Con biết vì sao đại ca lại trở nên thế này không?"

Hồi còn rất nhỏ rất nhỏ Yến Hạ đã từng hỏi vấn đề này. Khi đó cha lớn thường ôm này, dỗ cho nàng ngủ, còn nàng thì không chịu ngủ, mắt mở thao tháo hỏi cha lớn sao không lên trấn chơi với các nàng.

Nhưng cha lớn không nói cho nàng biết, y chỉ bịa bừa một câu chuyện dỗ dành nàng suốt mấy năm, sau này nàng còn muốn hỏi nữa nhưng không còn cơ hội.

"Trong trận chiến hai trăm năm trước, vì bảo vệ Văn Bắc Vân và Ngũ Đạo mà thiền chúng tử thương vô số, mấy người bọn ta cũng trọng thương không còn sức chiến đấu. Lúc đó bọn ta hết đường chạy, bị hàng trăm người vây trên vách núi, cứ nghĩ sẽ phải chết trong tay cốc chủ Vô Ưu Cốc." Diệp Đề kể lại đơn giản vài câu nhưng hiểm cảnh khi ấy vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu Yến Hạ, nàng căng thẳng siết chặt hai bàn tay.

"Khi đó ta tưởng bọn ta chết chắc rồi." Diệp Đề cười cười, đôi mắt đen sâu vô thần dường như le lói vài tia sáng, "Nhưng vào lúc đó, đại ca chống đỡ thân thể trọng thương đứng lên."

Diệp Đề cười hoài niệm, nói: "Chắc con chưa bao giờ nghe Thu Vũ Thính Thiền Đao."

Cái tên này quả thật rất xa lạ với Yến Hạ, nàng im lặng lắc lắc đầu nhìn bóng dáng Diệp Đề dưới tán cây.

Giọng Diệp Đề lạc trong tiếng gió: "Đó là đao pháp sắc bén nhất trên thế gian, chớp mắt, huyết tẩy vách núi."

"Nhờ vậy bọn ta sống sót khỏi trận truy sát ấy nhưng cái giá phải trả là sức khỏe của đại ca, từ đó về sau không thể cầm đao được nữa."

- Hết chương -

NNPH lảm nhảm:

Xin trân trọng thông báo còn chương nữa hoàn chính văn, sau đó tới ngoại truyện là chính thức nói lời chia tay...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio