Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

chương 105: trà trang, manh mối tái hiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Long Phi Dạ!

Cư nhiên là Long Phi Dạ, Tam di nương trước nay đều chưa từng gặp qua Long Phi Dạ, nhưng là, cũng đã kết thù rất sâu!

Trong hai tháng qua, Long Phi Dạ giết chết vô số thủ hạ của nàng, thậm chí người mà nàng tự hào nhất, đại đệ tử có thể chỉ huy đàn muỗi độc đều chết ở trên tay hắn.

Nàng có thể không hận sao?

Tam di nương hận không thể lao ra ngoài, quyết liều chết một phen cùng Long Phi Dạ, nhưng, trời sinh nàng có lý trí rất rõ ràng, nàng không thể, nàng giết không được người nam nhân này. Một khi nàng bị bại lộ, tâm huyết nhiều năm như thế của Bắc Lịch quốc sẽ hoàn toàn uổng phí.

Nàng vừa rồi còn đang buồn bực, Hàn Vân Tịch xông tới, thủ vệ đang âm thầm ẩn nấp vì sao không có động tĩnh, hiện tại đã minh bạch, nguyên lai là có Long Phi Dạ cùng tới!

Thủ vệ bất động là đúng, vì một khi hành động, nàng rốt cuộc không thoát khỏi bị hiềm nghi.

Nhưng, nàng không rõ chính là, Long Phi Dạ vì sao lại ở bên nhau cùng Hàn Vân Tịch, hắn không phải rất xem thường nữ nhân này sao?

Chẳng lẽ, bắt đầu từ khi Hàn Vân Tịch giải được độc cho Mục Thanh Võ, nàng đã dành được sự tin tưởng của Long Phi Dạ?

Thậm chí, Hàn Vân Tịch am hiểu độc thuật cũng đang điều tra một chuyện nội gian, giúp Long Phi Dạ? Cho nên, Long Phi Dạ đối độc thuật dốt đặc cán mai mới có thể giết chết đại đệ tử đắc ý nhất của nàng? Vì vậy, đầu sỏ gây nên tội chính là Hàn Vân Tịch?

Nghĩ đến điều này, Tam di nương siết chặt chuỷ thủ trong tay!

Bắc Lịch quốc đã phải mất mấy năm, chuyên môn huấn luyện ra những nội gian này chính là vì đề phòng Long Phi Dạ. Không nghĩ tới các nàng ẩn núp nhiều năm qua, thời điểm đang muốn bắt đầu thu hoạch, Hàn Vân Tịch cư nhiên tiến vào một chân, khiến tất cả các kế hoạch của nàng đều bị quấy nhiễu!

Mà hiện tại, cư nhiên còn tra tới được nơi này của nàng.

Hàn Vân Tịch, không giết được ngươi, Lý Minh Nguyệt (李明月) ta thề sẽ không làm người!

Tình thế bức bách, Lý Minh Nguyệt không còn cách nào khác ngoài ngăn chặn ngọn lửa đang bùng cháy trong ruột, nàng lặng yên không một tiếng động thu hồi chủy thủ, nằm nghiêng trở về.

"Nhanh!"

Hàn Vân Tịch quay lại nói một câu với Long Phi Dạ, đột nhiên nhấc rèm buông lên, nàng kiểm tra giường một lần, lại kiểm tra bàn tay của Tam di nương, hệ thống giải độc vẫn không có nhắc nhở gì.

"Phù......"

Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, trái tim Hàn Vân Tịch cuối cùng cũng được thả xuống, "Đều không có, thật tốt quá."

Nàng vỗ nhẹ Lý Minh Nguyệt bên dưới tấm chăn, cười nói, "Tam di nương, mạo phạm."

Dứt lời, thật cẩn thận thay Lý Minh Nguyệt dịch lại chăn, buông buông rèm, lúc này mới rời đi.

Nhưng mà, vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, Lý Minh Nguyệt lập tức mở bừng mắt, vẻ mặt âm trầm khiến người sợ hãi, "Thật tốt quá? Ha ha, Hàn Vân Tịch, ta nhất định sẽ để ngươi biết cái gì gọi là chân chính tốt!"

.......Edit & Dịch: Emily Ton.......

Hàn Vân Tịch vừa ra khỏi cửa, Long Phi Dạ nhìn thấy biểu tình của nàng, cũng đoán được đại khái, nhưng, hắn vẫn hỏi, "Như thế nào?"

"Đều không có gì, điện hạ, ta nghĩ chắc là chúng ta hiểu lầm." Hàn Vân Tịch cười nói, tâm tình rất tốt.

"Tra không được tàn tích khác, cũng không thể hoàn toàn chứng minh không có hiềm nghi." Giọng nói của Long Phi Dạ âm trầm thêm vài phần, hắn rất không vừa lòng.

"Ba vị Xà Độc trong căn nhà gỗ kia là loại thường thấy nhất, xuất hiện ở chỗ này cũng chẳng có gì lạ." Hàn Vân Tịch lập tức biện giải, ngay sau đó lại nói, "Đương nhiên, điện hạ nếu còn nghi ngờ, có thể đi hỏi Tam di nương một câu, có cất giữ Xà Độc hay không, lý do là gì!"

Thời điểm lúc trước tới uống trà, Hàn Vân Tịch từng nghĩ trực tiếp đi hỏi Tam di nương, nhưng, suy xét đến khả năng sẽ rút dây động rừng, cho nên nàng mới quyết định tới kiểm tra trước một phen.

Hiện giờ, cái gì cũng chưa kiểm tra ra, vậy cũng không có gì phải băn khoăn.

Long Phi Dạ đang muốn mở miệng, lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng nước chảy, giống như hạ nhân đã rời giường.

"Đi!"

Long Phi Dạ không nói hai lời, lập tức ôm lấy Hàn Vân Tịch nhảy lên nóc nhà, một lát mà thôi, bóng người liền biến mất ở trong sắc trời tối tăm, vô thanh vô tức.

Thời điểm khi Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch trở lại Phù Dung Viện của Tần Vương phủ, ánh mặt trời đã ló dạng.

Long Phi Dạ tuy rằng dọc theo đường đi đều không hài lòng, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ về vết thương trên chân Hàn Vân Tịch. Hắn đem Hàn Vân Tịch đưa đến Vân Nhàn Các, đặt ở trong phòng khách, để nàng ngồi ở trên bàn.

Đúng lúc này, Triệu ma ma đang mang nước lại đây, thấy tình cảnh này, theo bản năng lui ra sau hai bước. Nhưng, chần chờ một lát, bà vẫn cười đi đến, khom người hành lễ, "Nô tỳ vấn an điện hạ cùng nương nương mạnh khỏe."

Long Phi Dạ gật gật đầu, ý bảo bà bình thân.

Triệu ma ma đứng dậy, vội vàng pha hai ly trà đưa đến, khóe mắt liếc về phía trên gác mái, cười nói, "Điện hạ cùng nương nương thức dậy thật sớm."

Lời này vừa ra, trà ở trong miệng Hàn Vân Tịch suýt nữa phun ra ngoài, lời này của Triệu ma ma là có ý tứ gì đây?

Hiểu lầm Long Phi Dạ đêm qua ngủ lại nơi này sao?

Hiển nhiên, Long Phi Dạ vừa nghe cũng đã hiểu ý tứ trong lời này, hắn ho nhẹ vài tiếng, cúi đầu uống trà, cư nhiên không nói chuyện.

"Điện hạ, nương nương chờ một lúc, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị đồ ăn sáng." Triệu ma ma vội vàng nói, đang nói đã muốn rời đi.

Nhưng mà, lúc này Long Phi Dạ lại mở miệng, "Không cần, bổn vương còn có việc."

"Điện hạ dù vội, cũng nên dùng đồ ăn sáng, đừng bỏ đói bụng mình." Triệu ma ma khuyên nhủ.

Long Phi Dạ đứng dậy, cũng không để ý nhiều tới Triệu ma ma, đối Hàn Vân Tịch nói, "Sự kiện kia ngươi đừng rút dây động rừng, bổn vương sẽ có an bài, minh bạch sao?"

"Kỳ thật......" Kỳ thật Hàn Vân Tịch dọc theo đường đi đã cố gắng tìm hết cách khuyên bảo, nhưng Long Phi Dạ lại vẫn muốn tra.

"Ngươi, làm đến đây thôi." Giọng Long Phi Dạ âm trầm. Dọc theo đường đi cõng nữ nhân này trở về, nghe nàng ồn ào ở bên tai, hắn cơ bản là đã dùng hết nhẫn nại.

Hàn Vân Tịch bĩu môi, chỉ có thể trầm mặc.

Long Phi Dạ tựa hồ sợ nàng xằng bậy, lại nhìn nàng một cái với ý vị sâu sắc, mới xoay người rời đi.

Người vừa đi, Hàn Vân Tịch lập tức đảo mắt. Mặc dù không tiếp thu được quyết định của Long Phi Dạ, nhưng, theo lý trí mà nói, nàng vẫn muốn đồng ý truy tra thêm. Xét cho cùng, nội gian ẩn nấp sâu đến nỗi chỉ cần có một chút hiềm nghi đều không thể buông tha.

Hàn gia Hàn gia...... Ài, nàng cũng không biết vận mệnh Hàn gia sẽ như thế nào nha!

"Vương Phi nương nương, ngươi vì sao không lưu điện hạ lại dùng bữa?" Triệu ma ma hỏi.

Hàn Vân Tịch lúc này mới bình thường trở lại, không chút suy nghĩ trả lời, "Vì cái gì mà lưu hắn lại?"

Ách......

Triệu ma ma đột nhiên nghẹn lời, không biết chuyện là như thế nào.

"Không...... Không vì cái gì, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị đồ ăn sáng." Triệu ma ma nói, vội vàng lui ra, trong lòng nàng cảm khái, tâm tư hai chủ tử quá khó cân nhắc!

Nhìn bóng dáng Triệu ma ma, bụng Hàn Vân Tịch đột nhiên kêu lên lộc cộc. Đói bụng nếu không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc bụng lập tức liền đói, lần nào cũng đúng.

Hàn Vân Tịch hồ nghi, thật cẩn thận nhảy xuống từ trên bàn, chân vừa chạm đất, lúc này mới nhớ tới giày của mình còn lưu tại Cô Uyển.

Nàng khập khiễng nâng người lên ngồi lại, lười biếng nằm xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đêm qua một đêm, tựa hồ đã làm rất nhiều chuyện, nhưng, lại cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt mau, không thể không nói, hiện tại nàng còn chưa hồi phục lại được các giác quan của mình.

Cũng không biết tên kia có đói bụng không, sáng sớm, có sự tình gì phải vội đây? Là đi bảo hộ mấy người trên bản danh sách đêm qua sao? Trong ấn tượng, bản danh sách đêm qua còn khá nhiều người vẫn còn sống.

Dù vội, ăn cơm cũng không mất bao nhiêu thời gian đi, đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một cảm giác mất mát mà chính mình cũng chưa phát hiện, bĩu môi, lười nghĩ đến tên kia.

Đứng đầu nội gian Bắc Lịch quốc rốt cuộc là người nào, có thể là người bọn họ biết hay không, ẩn núp ngay ở bên cạnh bọn họ?

Hàn Vân Tịch cân nhắc cân nhắc, bất tri bất giác đã ngủ rồi.

........Edit & Dịch: Emily Ton......

Triệu ma ma đưa đồ ăn sáng tới, vừa thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng cũng không dám quấy rầy, vì thế, Hàn Vân Tịch một ngủ liền trực tiếp ngủ tới trưa hôm sau, mãi đến khi Mục Thanh Võ tới cửa cầu kiến.

Hiệu suất làm việc của Mục Thanh Võ vẫn là không tồi. Mấy ngày qua, đã chuẩn bị một bản báo cáo chi tiết tỉ mỉ về công việc điều tra, ghi lại kỹ càng tỉ mỉ những người đã thường xuyên lui tới và những sự tình của bọn họ trong vòng 3 năm qua.

Hàn Vân Tịch ngủ một giấc, máu cả người đều thanh tỉnh, nàng lặng im nhìn bản báo cáo điều tra, mỗi một tin tức đều không hề bỏ qua. Trên mặt bản báo cáo ghi lại không ít nhân vật. Có năm người là bạn tốt của Mục Thanh Võ, bốn người là đường huynh Mục Thanh Võ, hai đường muội, còn có một người bị đặt ở cuối cùng, cũng là dễ thấy nhất, Mục Lưu Nguyệt!

Tuy rằng Hàn Vân Tịch chưa từng cố tình loại trừ Mục Lưu Nguyệt ra, nhưng là, thời điểm khi nàng nhìn đến tên này, không tự giác nhoẻn miệng cười, không thể không nói Mục Thanh Võ thật sự là một người tốt.

"Ngươi thật đúng là đã viết cả tên muội muội ngươi lên?" Hàn Vân Tịch trêu ghẹo hỏi.

"Vương Phi nương nương đã từng nói qua, người hạ độc vô cùng có khả năng mượn tay người khác, đừng nói thân muội muội, chỉ cần là cần thiết, ta cũng sẽ đem tên phụ thân viết lên." Mục Thanh Võ mày rậm mắt to, mắt sáng ngời có thần, đặc biệt nghiêm túc.

Trong lòng Hàn Vân Tịch bội phục, gật gật đầu, tiếp tục xem.

Trên tư liệu, đều có chú thích chi tiết về mỗi người, ghi lại tần suất lui tới cùng Mục Thanh Võ, địa điểm gặp mặt, còn có sự tình phát sinh cụ thể.

Sau khi Hàn Vân Tịch xem xong tên người, mới bắt đầu từ tên thứ nhất, tập trung xem các chi tiết liên quan. Nàng vừa xem, vừa trêu ghẹo hỏi, "Thiếu tướng quân, đây chính là sự riêng tư của ngươi nha."

"Chỉ cần có thể trợ giúp tra ra nội gian, cho dù Vương Phi nương nương muốn xem quân cơ bí mật, cũng là có thể tấu xin hoàng thượng." Mục Thanh Võ vẫn tích cực như vậy.

"Đừng! Ta không muốn biết." Hàn Vân Tịch vội vàng cự tuyệt, nàng hiểu đạo lý biết càng nhiều càng nguy hiểm.

Hàn Vân Tịch nhìn nhìn, dần dần trở nên nghiêm túc. Mục Thanh Võ hầu ở một bên, không dám lên tiếng, lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến sườn mặt nghiêm túc của Hàn Vân Tịch, hắn có chút không dời nổi tầm mắt.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này ở cửa Tần Vương phủ, hắn đã biết nữ nhân này không đơn giản, nhưng, không nghĩ tới bọn họ sẽ có nhiều tương tác như vậy. Hắn từng nghĩ, nếu nàng không gả vào Tần Vương phủ, bọn họ có lẽ ngay cả tương tác cũng đều sẽ không có đi.

Hàn Vân Tịch đang chuyên chú trên tư liệu, nào biết đâu rằng Mục Thanh Võ đang nhìn chằm chằm nàng một bên.

Nàng xem tất cả từng điều đã ghi lại, phần lớn không có địa phương nào đáng giá hoài nghi, bằng hữu mời, chủ yếu là uống rượu, Vạn Xà Độc tuyệt đối không thể hạ ở trong rượu, điểm này nàng có thể khẳng định, hơn nữa tần suất uống rượu cũng không tính là cao.

Mà mấy đường huynh muội lui tới, tuy rằng thường xuyên, nhưng không có quy luật gì, phần lớn là đến quý phủ bái phỏng mà thôi.

Cuối cùng, tầm mắt Hàn Vân Tịch dừng ở trên tư liệu về Mục Lưu Nguyệt. Không thể không nói Mục Lưu Nguyệt là người có quan hệ thường xuyên cùng Mục Thanh Võ nhất. Trên cơ bản, Mục Thanh Võ trở lại Đại tướng quân phủ sẽ lập tức nhìn thấy muội muội, hết thảy này đều rất bình thường.

Nhưng, có một điều đã ghi lại, khiến cho Hàn Vân Tịch cảnh giác.

Trà!

Mục Lưu Nguyệt cư nhiên thường xuyên mời Mục Thanh Võ đến trà trang Thiên Hương ở vùng ngoại ô để uống trà!

Hàn Vân Tịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mục Thanh Võ, mà Mục Thanh Võ lúc này cũng đang nhìn nàng chằm chằm, lần này, bốn mắt va chạm, tiếp xúc nhau.

Mục Thanh Võ giống như làm tặc bị bắt tại hiện trường, lập tức chột dạ cúi đầu, nhưng Hàn Vân Tịch lại kinh hãi, nơi nào nhận thấy được sự khác thường của hắn, vội vàng hỏi, "Thiếu tướng quân, muội muội ngươi thường xuyên mời ngươi đi uống trà?"

Lỗ tai Mục Thanh Võ có chút nóng lên, đời này còn chưa từng chật vật qua như thế, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với mình.

Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đáp, "Đúng vậy, mỗi tháng đều sẽ đi một hai lần, trà trang Thiên Hương ở vùng ngoại ô, Lưu Nguyệt là khách quen nơi đó."

"Mỗi tháng 1-2 lần?" Hàn Vân Tịch hồ nghi, mỗi tháng 1-2 lần, tần suất này cũng không giống với tần suất hạ độc, hơi quá xa.

"Các ngươi mua trà từ nơi đó sao?" Hàn Vân Tịch lại hỏi, người đi trà trang, phần lớn sẽ mua lá trà trở về, việc này nàng vẫn có hiểu biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio