Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

chương 179: cấm địa, độc khủng khiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộc, Vương, Tạ tam đại thế gia trong Dược thành, vốn dĩ là do Vương gia thủ, mà những năm gần đây dòng dõi Vương gia tàn lụi, nhân tài Mộc gia xuất hiện rất nhiều, Vương gia đã lùi về phía sau Mộc gia.

Thời niên thiếu Long Phi Dạ đã du tẩu giang hồ, đã sớm đến Dược thành, khá tâm đầu ý hợp với gia chủ Vương gia, biết được không ít chuyện của Dược thành, đương nhiên cũng bao gồm cả Mộc gia và Tạ gia. Nhưng chuyện này rất ít người biết.

Vào lúc xuân hàn se lạnh, hoa trong vườn Vương gia đã nở rộ, người không biết chỉ xem đó là những hoa cỏ bình thường, người trong nghề vừa nghe liền biết đây là cả vườn dược thảo, trong Dược thành, một bông hoa một cọng cỏ một cái cây cũng là thuốc.

Trong một cái đình ở vườn, Vương công và Long Phi Dạ ngồi đối diện nhau, một người đạo cốt tiên phong, một người thần bí lạnh lùng, một trắng một đen tạo thành một phong cảnh không biết diễn tả thế nào.

"Nghe nói ngươi dẫn theo Vương phi, sao không cùng nhau đến." Vương công cười hỏi.

"Không bỏ được rất phiền phức, nhắc nàng làm gì?” Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

"Nghe nói vị Vương phi này bản lĩnh không tệ? Giải không ít độc?" Vương công lại hỏi.

"Tin tức truyền đi thật sự rất nhanh." Long Phi Dạ thản nhiên nói, trước mặt vị này, ít đi một chút lạnh lùng, thêm một chút tùy ý.

Vương công vuốt râu cười: "Nếu thật sự có bản lĩnh, cũng có thể xem là phúc khí của ngươi, tương lai..."

Vương công không nói tiếp, nhìn Long Phi Dạ, thấy Long Phi Dạ bưng chén rượu lên uống, không có ý định tiếp tục nói.

Vương công lập tức ngừng chủ đề này lại, ngược lại nói chủ đề khác.

Một già một trẻ tán gẫu, không bao lâu, hạ nhân liền đưa tin tức tới: "Lão gia, bên rừng dược liệu có động tĩnh, người Mộc gia lại dẫn người tới, mà lại..."

Nghe được chuyện này, Long Phi Dạ liền nhíu mày nhìn qua, trong mắt hiện lên một tia chết chóc.

Chuyện của nội gián Lý thị coi như qua rồi, nhưng đến bây giờ hắn vẫn còn đang điều tra thân phận của người đàn ông mang mặt nạ kia, từ năm trước đến nay luôn bận rộn vì chuyện này.

Không nói đến người đàn ông mang mặt nạ kia có thể là cấp cao của Bắc Lệ Hoàng tộc, phía sau còn cất giấu âm mưu lớn hơn, liền bắt cóc Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ nuốt không trôi cục tức này.

Lúc trước Hàn Vân Tịch từng nói, để phối chế được Vạn Xà Độc Dược, nhất định phải có ba độc dược hiếm thấy, theo thứ tự là Mê Điệt, Trúc Thanh, Tiêu Tương.

Người giấu ba vị thuốc này, không phải y học thế gia, mà chính là dược học thế gia.

Rất không may rằng hắn vẫn điều tra, tra được đến Dược thành, dưới sự trợ giúp của Vương gia, tra được đến Mộc gia.

Mê Điệt, Trúc Thanh, Tiêu Tương ba vị thuốc này, hai năm nay Mộc gia đã bán ra không ít, thậm chí có một lần còn bí mật dẫn theo một người đàn ông mang mặt nạ đến rừng dược liệu hái ba loại độc xà này.

Rừng dược liệu do tam đại thế gia cùng nhau quản lý, các cây cỏ trồng trong rừng này vô cùng quý giá, dù là muốn khai thác hay nuôi trồng, ba nhà đều phải thương nghị cùng nhau, tuyệt đối không cho phép bất kì một nhà nào tùy tiện chủ trương, càng không cho phép dẫn người ngoài tiến vào.

Nhưng những năm gần đây thế lực Mộc gia như mặt trời ban trưa, Tạ gia lại luôn phụ thuộc vào Mộc gia, thế lực Vương gia đơn độc, cho dù tức giận thế nào cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi.

"Hơn nữa... bọn họ..."

Hạ nhân chờ rất lâu, liền ấp a ấp úng nói tiếp.

Vương công ra hiệu cho hạ nhân nói thầm cho mình nghe, ai ngờ, sau khi nghe hạ nhân nói, sắc mặt Vương công lập tức thay đổi, bỗng nhiên đứng lên: "Cái gì? Thật chứ?"

"Thật sự chính xác, tin tức do thị vệ đóng giữ trong rừng báo!" Hạ nhân rất chắc chắn, sắc mặt cũng tái nhợt.

Long Phi Dạ thấy Vương công kích động, đang muốn mở miệng, Vương công liền nhìn qua, khuôn mặt nặng nề: "Điện hạ, chuyện này phiền phức rồi."

"Sao vậy?" Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi.

"Bọn hắn tiến vào rừng cấm địa."

Rừng cấm địa?

Rừng cấm địa là bí mật mà tam đại thế gia của Dược thành cùng nhau bảo vệ, cũng là nơi mấy đời nay Dược thành cấm bất kì ai bước vào. Không ngờ rằng Mộc gia lại dám dẫn người ngoài vào, việc đã đến nước này, Vương công cũng nói hết ra, không còn giấu diếm Long Phi Dạ.

Rừng dược liệu là một nơi rất thần kỳ, đất đai nơi đó không chỉ có thể nuôi sống rất nhiều loại dược liệu quý báu khó trồng, hơn nữa ở giữa rừng còn có một cánh rừng vô cùng kì lạ, được xưng là rừng cấm địa.

Trong cấm địa, độc chướng lâu năm cản đường, cho nên cho dù là người của tam đại thế gia cũng hiếm khi tới gần biên giới cấm địa, chứ đừng nói chi đi vào trong đó, chỉ nghe các truyền thuyết tổ tiên lưu truyền lại, trong cấm địa có một cái dược trì, ở trong đó bất kì là dược liệu gì được ngâm vào trong đó đều trở thành thảo dược có độc.

Nói một cách khác, chỉ cần dược liệu ngâm vào trong đó, sẽ có thể tạo thành một độc dược mới, mà độc dược mới này, ngoại trừ người trồng nó ra, còn ai có thể giải độc chứ?

Người đàn ông mang mặt nạ mà Mộc gia cấu kết kia nhất định không đơn giản!

Nghe Vương công giải thích, Long Phi Dạ cũng vô cùng bất ngờ, chuyện này, vừa lớn vừa nhỏ!

Phải biết rằng thuốc có thể cứu người, chỉ là thuốc mà thôi; độc, lại có thể giết người, lại là một loại vũ khí đáng sợ.

Người đàn ông mang mặt nạ kia rốt cuộc là ai, hắn muốn làm gì?

"Tần Vương, cấm địa có độc chướng, chỉ có thể đợi ở bên ngoài." Vương công chân thành nói.

Đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên vẻ phức tạp, bắt lấy người đàn ông mang mặt nạ kia là chuyện lớn, thế nhưng làm rõ dược trì cấm địa cũng không phải chuyện nhỏ, nhất định hắn phải đến cấm địa xem xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Hắn đứng dậy, thấp giọng dặn dò ám vệ bên cạnh: "Lập tức kêu Sở Tây Phong đưa Vương phi tới."

Lúc này, Hàn Vân Tịch đang hưng phấn đấu giá, chưa đến một canh giờ, nàng đã thu hoạch không ít đồ tốt, cảm giác mua sắm rất tốt, huống chi còn đấu giá đoạt với người khác?

Nàng trà trộn vào trong đám người, cơ hồ là toàn tâm toàn ý quan tâm đến nó, vừa định nhấc tay, Sở Tây Phong từ phía sau cản lại, Hàn Vân Tịch nhìn lại, thấy Sở Tây Phong suýt nữa bị hù dọa: "Ngươi cũng đến?"

"Vương phi nương nương, Vương gia đang tìm người, đừng mua, đi thôi." Sở Tây Phong thấp giọng.

Vừa nghĩ tới một gian phòng một cái giường, Hàn Vân Tịch lập tức liền khẩn trương: "Hắn về nhà nghỉ rồi?"

"Không phải, Vương phi nương nương hãy tranh thủ thời gian đi theo ta đi, việc gấp." Sở Tây Phong nhận thức nói.

Xác định không phải về nhà nghỉ, Hàn Vân Tịch cũng không nóng nảy với hắn, trời đất bao la, không thể lớn hơn việc bổ sung thuốc giải độc trong hệ thống tồn kho.

"Việc gấp gì?"

Hàn Vân Tịch vừa hỏi, vừa vươn tay: "Ba ngàn lượng!"

"Mạng người quan trọng, Vương phi nương nương đi nhanh lên đi." Sở Tây Phong rất gấp.

Lúc này Hàn Vân Tịch mới rút tay lại, kinh ngạc: "Mạng người quan trọng? Vương gia?"

Ở chỗ này cũng không tiện nói chuyện, Sở Tây Phong chỉ có thể giải thích: "Không phải Vương gia, dù sao mạng người quan trọng, tình thế rất nghiêm trọng, ngươi đi nhanh lên đi."

Lúc này Hàn Vân Tịch mới yên tâm, nhưng vẫn thành thật như cũ: "Ta không mang bao nhiêu ngân phiếu, không ra được sàn đấu giá này, ngươi mau thanh lý hết đống này rồi chúng ta sẽ đi."

Ối...

Sở Tây Phong lập tức cạn lời, hắn ở chỗ này trông chừng chưa tới một canh giờ, nữ nhân này đã thua năm sáu vạn lượng, mà không phải bạc đều là vàng, đây cũng không phải là một số nhỏ, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng nàng mang tiền, còn âm thầm cảm thán tiền riêng của nàng thật nhiều, ai ngờ...

"Nhanh lên, mạng người quan trọng." Hàn Vân Tịch thúc giục, nàng thực sự không mang tiền, vốn định tối nay không trở về nhà nghỉ, dự định đấu giá đến rạng sáng, sau đó kêu người ở sàn đấu giá đi báo tin cho Long Phi Dạ, kêu hắn tới trả tiền lĩnh người.

Rơi vào đường cùng, Sở Tây Phong chỉ có thể tự chủ trương, gần như dùng hết tiền mặt kim phiếu của Long Phi Dạ, mới mang Hàn Vân Tịch đi.

Khi Hàn Vân Tịch tới cửa rừng dược liệu, sau khi nghe cặn kẽ tình huống, nàng thật sự giật nảy mình, không hề nghĩ rằng chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.

"Độc dược mới, nói như vậy một khi trúng độc nhất định bị quản chế."

Dường như hệ thống giải độc của nàng gặp phải khắc tinh, một khi độc dược mới xuất hiện, hệ thống giải độc không có tin tức dự trữ, vậy thì không thể phân biệt độc gì chứ đừng nói đến giải độc.

Lần đầu tiên Hàn Vân Tịch phát hiện hệ thống giải độc của mình không có năng lực trí tuệ nào.

Nàng không cho phép chuyện đáng sợ như vậy tồn tại.

"Đi vào đi, độc chướng không ngăn được ta." Hàn Vân Tịch thành thật nói.

Sở Tây Phong dẫn theo không ít ám vệ, trấn giữ bên ngoài rừng rậm, Long Phi Dạ dẫn theo Hàn Vân Tịch, dáng người mạnh mẽ như báo săn, xuyên qua rừng rậm lặng yên không một tiếng động, tránh khỏi phòng vệ trong rừng.

Nhờ ánh trăng mà Hàn Vân Tịch thấy không ít dược liệu quý báu, chỉ là, chuyện trước mắt quan trọng hơn dược liệu nhiều, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh, hệ thống giải độc liền nhắc nhở phía trước có độc, đến rừng cấm địa rồi.

"Vẫn là bầy muỗi độc, giống như trước kia!" Hàn Vân Tịch lập tức phân tích kết quả, lấy thuốc giải cho Long Phi Dạ dùng.

Hàn Vân Tịch buồn bực, đoán chừng người đàn ông mang mặt nạ kia không phải lần đầu đến đây, không chừng những bầy muỗi độc gặp phải trước kia đều từ nơi này.

Hoặc là, nơi hắn ở là ngay chỗ này, chỉ là lần đầu tiên bị phát hiện mà thôi?

Đi vào cấm địa, ánh trăng trở nên rất ảm đạm, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đồ vật gần đó, đi không bao lâu, Long Phi Dạ liền vươn tay về phía Hàn Vân Tịch.

Ở nhà nghỉ là lần đầu tiên nắm tay của nàng, quá bá đạo cũng quá nhanh, nàng không kịp phản ứng.

Mà lần này, xem như chính thức đi, cái này... có tính phải trưng cầu ý kiến của nàng hay không.

Nắm hay không?

Hàn Vân Tịch nhìn chằm chằm tay hắn một lát, chần chờ, ai biết Long Phi Dạ lại không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: "Tay! Đi lạc, bản vương càng phiền phức hơn."

Sắc mặt Hàn Vân Tịch lập tức âm trầm: "Bốp" một tiếng phủ tay mình lên tay hắn, nàng biết tên này làm gì cũng có mục đích mà!

Long Phi Dạ lập tức trùm lấy tay của Hàn Vân Tịch, dắt nàng đi.

Đoán chừng là tập cầm kiếm đã lâu, mu bàn tay được chăm sóc, trong lòng bàn tay cũng rất thô ráp, bị nắm như thế, Hàn Vân Tịch cảm giác đặc biệt rõ ràng, cũng không biết vì sao rõ ràng tức giận, nhưng trong lòng mơ hồ lại có một cảm giác an toàn.

Trong cấm địa, rõ ràng không giống bên ngoài, xung quanh đều là những tảng đá lớn, không có bất kỳ thảm thực vật gì, thời gian dần trôi qua ngay cả bầy muỗi độc cũng không còn, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, khiến Hàn Vân Tịch muốn nói chuyện lại sợ kinh động đến đối phương.

Hai người đi theo hướng của Vương công, một đường đi vào trung tâm, đột nhiên Hàn Vân Tịch dừng bước, Long Phi Dạ cũng dừng lại, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Nhưng lại thấy Hàn Vân Tịch nhắm mắt lại, cau mày, vẻ mặt thống khổ.

"Xảy ra chuyện gì?" Long Phi Dạ kéo nàng, ngồi xuống phía sau một tảng đá lớn.

Hàn Vân Tịch chỉ nắm tay áo, tạm thời không nói gì cả.

Quá đau!

Vừa rồi đột nhiên nàng nhận được lời nhắc nhở của hệ thống giải độc, một tiếng “đinh” thật lớn, đinh tai nhức óc cũng không đủ để hình dung, từng sợi dây thần kinh của nàng cũng vô cùng đau!

Trong tình huống bình thường, âm thanh hệ thống giải độc nhắc nhở là "tút tút tút", chỉ khi xuất hiện độc, nhưng lúc hệ thống giải độc không có cách nào phân biệt ra độc tố cụ thể mới có thể xuất hiện "đinh", mà âm thanh càng lớn, biểu thị độc tính càng nặng.

Vừa rồi âm thanh kia lớn như vậy, trời mới biết rốt cuộc phía trước là cái gì!

Long Phi Dạ thấy nàng như vậy, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, lại hỏi: "Nàng không sao chứ?"

Hàn Vân Tịch ôm lấy lỗ tai mình, sau khi đau đớn qua đi, lúc này mới thấp giọng: "Chỗ sắp đến phía trước có độc, ta cũng không biết là độc gì."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio