Xe ngựa chậm rãi dừng lại, nên xuống xe.
Nhưng Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch không nhúc nhích. Một người cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, một mặt không biểu cảm, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cuối cùng, vẫn là Hàn Vân Tịch đi ra trước. Nàng đang muốn nhảy xuống xe, Bách Lý Minh Hương liền vội vàng ngăn lại, "Vương phi nương nương, Minh Hương nâng ngươi."
Hàn Vân Tịch không lên tiếng, tránh từ một bên, trực tiếp nhảy xuống. Nàng không phải kiều hoa nhu nhu nhược nhược, càng không phải là ma bệnh, tới chuyện xuống xe còn cần người nâng?
Phu xe nhìn cũng không có cách nào. Lúc trước, Vương phi nương nương lên xe ngựa, xuống xe ngựa, chẳng phải đều là điện hạ nâng nhỉ?
Lúc này, Long Phi Dạ một mực ngẩn người mới tỉnh hồn lại, yên lặng xuống xe. Hắn liếc mắt nhìn về phía Hàn Vân Tịch, liền đi hướng Ngự Thư Phòng, Hàn Vân Tịch tất nhiên đuổi theo.
Bách Lý Minh Hương cũng không đi cùng, nàng ở lại trông coi xe ngựa cùng phu xe.
Hàn Vân Tịch rõ ràng tâm thần bất định, cũng không chú ý tới Bách Lý Minh Hương không đuổi theo. Nàng đi đi. Nàng đều không theo kịp Long Phi Dạ. Người này có chân dài, hắn đi một bước, nàng có thể đi hai bước. Không thể không nói, nàng lúc này mới phát hiện, lúc trước mỗi lần hắn dắt nàng đi, cũng là mỗi lần hắn cố ý thả chậm bước chân.
Nghĩ điểm này, nàng cũng không đuổi theo nữa, lại quay về tốc độ đi bình thường. Nhưng ai biết, Long Phi Dạ chẳng những không thả chậm tốc độ, ngược lại, càng đi càng nhanh. Bởi vậy, khoảng cách giữa hai người cứ như vậy, càng kéo càng lớn.
Nhìn Long Phi Dạ càng lúc càng xa, sắc mặt Hàn Vân Tịch càng ngày càng khó coi. Nàng thiếu chút xíu nữa liền xoay người rời đi. Nhìn thái độ đó của hắn, phỏng chừng đột nhiên nàng biến mất, hắn cũng không biết.
Thiên Huy Hoàng Đế đáng chết, triệu kiến Long Phi Dạ đã đủ, triệu kiến nàng tới làm gì?
Sinh buồn bực, một đường này, trong lòng Hàn Vân Tịch mắng Thiên Huy Hoàng Đế vô số lần. Khi nàng đi tới cửa ngự thư phòng, Long Phi Dạ đã kéo căng khuôn mặt lạnh đợi nàng rất lâu.
Còn lại mấy bước đường, nàng lại đi nhanh. Nhưng nàng mới đến bên cạnh hắn, hắn trực tiếp liền vào cửa, để lại cho nàng một cái bóng lưng.
Long Phi Dạ!
Hàn Vân Tịch giận đến để mắt trừng liếc hắn. Đáng tiếc, có dụng ý, nhưng người ta không có mắt phía sau, chỉ có mắt phía trước để thấy đường.
Nàng sải bước đi vào, một bộ dáng vẻ người lạ chớ tới gần, người quen chớ quấy rầy. Sắc mặt nàng so với Long Phi Dạ càng khó coi hơn gấp đôi.
Thiên Huy Hoàng Đế vốn là phi thường không thích Long Phi Dạ mặt lạnh, lại gặp biểu tình của Hàn Vân Tịch lúc này, liền cho là đôi vợ chồng này không cho hắn sắc mặt tốt, lập tức buồn rầu.
Sự tình hành thích lần này không hề có chút quan hệ nào với hắn, hai người này đang có thái độ gì?
"Cũng lại đây ngồi đi. Vân Tịch, lần này đã bị hoảng sợ chứ?"
Thiên Huy Hoàng Đế một bên ân cần hỏi, một bên đi tới hướng trà tọa. Hắn triệu kiến hai người vợ chồng Tần Vương tới cũng không phải là muốn chất vấn cái gì, chỉ muốn tán gẫu trò chuyện mà thôi.
"Không." Hàn Vân Tịch đáp rất kiên quyết.
Nàng có thể nói nàng thật sự bị hù doạ được sao? Có thể nói, nếu như không có Cố Thất Thiếu, nàng sớm bị loạn tiễn bắn chết hay sao? Có thể nói nàng nhìn thấy toàn bộ sau lưng Cố Thất Thiếu bách khổng thiên sang (1), dáng vẻ thể vô hoàn phu(2), cũng thật sự bị hù doạ sao?
(Chú thích:
(1) Bách khổng thiên sang百孔千疮bai kong qian chuang
- Đầy khuyết điểm, rất nghiêm trọng.
- Sự phá hoại nặng nề.
(2) Thể vô hoàn phu: 體無完膚Thương Tích Đầy Mình.)
Nàng cũng không phải là tới kể khổ, để cho Thiên Huy Hoàng Đế nghe thành trò cười!
Lần này, nếu như không phải là Long Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ thăng cấp sự tình đến mức "Nguy hiểm Đế Đô", không chừng Thiên Huy Hoàng Đế sẽ còn âm thầm cảm tạ đám Nỗ Tiễn Thủ kia!
"Bị thương sao à?" Thiên Huy Hoàng Đế lại hỏi.
"Không!" Hàn Vân Tịch nhàn nhạt trả lời.
Thiên Huy Hoàng Đế còn dự định quan tâm hỏi một phen, Hàn Vân Tịch dứt khoát như vậy trả lời, để cho Thiên Huy Hoàng Đế đột nhiên không tiếp tục hỏi được.
Sau khi hắn ngồi xuống, đánh thủ thế, Long Phi Dạ mới ngồi xuống phía đối diện hắn.
Trong ngự thư phòng, bàn trà này chỉ có hai vị trí để ngồi, Hàn Vân Tịch không chỗ ngồi, Thiên Huy Hoàng Đế vốn nên ban cho ngồi. Nhưng hắn chậm chạp không lên tiếng, tự mình chậm rãi đứng dậy châm trà.
Long Phi Dạ cũng không nói một lời, Hàn Vân Tịch giống như Tỳ Nữ đứng sau lưng hắn. Nàng cúi đầu, rũ mắt, nhưng vai lại thẳng tắp.
Thiên Huy Hoàng Đế đang muốn châm trà cho Long Phi Dạ, Long Phi Dạ lại ngăn lại, "Không dám, để Thần Đệ."
Động tác châm trà của Long Phi Dạ so với Thiên Huy Hoàng Đế còn ưu nhã gấp trăm lần, "Hoàng Huynh không phải là đặc biệt tìm Thần Đệ tới uống trà chứ?"
Hắn đánh khai thoại đề, không để ý thừa thãi tới Hàn Vân Tịch đứng ở một bên.
Thiên Huy Hoàng Đế liếc mắt về phía Hàn Vân Tịch, trong bụng kinh ngạc. Chẳng lẽ, Tần Vương chán ngán nữ nhân này? Trước đây thì cưng chiều? Hôm nay lại bỏ mặc như vậy, không quản, không hỏi?
"Ha ha, trẫm thật đúng là đặc biệt tìm ngươi uống trà. Từ khi Hỏa Dược nổ mạnh trong chợ đen đến nay, lỗ tai trẫm chưa từng được thanh tĩnh." Thiên Huy Hoàng Đế cảm khái nói.
"Hoàng Huynh vì chuyện nước mà vất vả, khổ cực." Long Phi Dạ trả lời một câu qua loa lấy lệ.
Thiên Huy Hoàng Đế thở dài không dứt, thuận miệng câu hỏi, "Đám Nỗ Tiễn Thủ kia có đầu mối gì không?"
"Cái này cần hỏi Cấm Quân mới rõ ràng, Thần Đệ cũng ở đây chờ tin tức." Long Phi Dạ đẩy hết trách nhiệm không còn một mống.
Thiên Huy Hoàng Đế đột nhiên nổi giận, "Đám Cấm Quân kia là thùng cơm, bắt rùa trong hũ cũng không tìm ra người! Trẫm cho Mục Thanh Võ ba ngày, còn không bắt người tới, trẫm liền phế hắn!"
Long Phi Dạ yên lặng chốc lát, nhàn nhạt nói, "Điều này cũng không phải do Thiếu Tướng Quân, Thần Đệ đích thân tìm cả một ngày, tìm cũng không thấy người."
Lời vừa nói, Thiên Huy Hoàng Đế liền kinh ngạc.
Trừ thọ yến của Thái Hậu một hồi trước, Tần Vương quyền khuynh triều đình, nhưng xưa nay cũng không ở trước mặt hắn thiên lệch về thế lực của một phe. Mà ngày nay hắn lại thay Mục Thanh Võ nói tốt?
Đã nhiều ngày, rõ ràng hắn một mực đợi ở trong phủ Tần Vương, không động tĩnh gì, lấy đâu ra tìm kiếm cả một ngày? Vả lại, người phản bội là thủ hạ của Mục Thanh Võ, suýt nữa đã giết Hàn Vân Tịch, người này không thù dai sao?
"Không trách hắn? Trong Cấm Quân lại xuất hiện phản đồ, đây là chuyện nghiêm trọng. Trẫm có thể không trách hắn hay sao?" Thiên Huy Hoàng Đế tức giận vỗ bàn.
Long Phi Dạ ngược lại không đến nơi đến chốn, "Trong tay nắm nhiều binh lính như vậy, làm sao có thể chu đáo chu toàn, mỗi người cũng chiếu cố được, khó tránh khỏi. Hoàng Huynh muốn trách tội hắn, cũng phải để ba chuyện này đi qua. Bây giờ, chính là lúc để dùng người."
Đáy mắt Thiên Huy Hoàng Đế lóe lên tí ti phức tạp. Tần Vương nhìn như không quan tâm, thái độ trung lập, nhưng trong lời nói rõ ràng là một mực bảo vệ Mục Thanh Võ.
Chẳng lẽ, giữa Tần Vương Phủ cùng Mục tướng quân Phủ có bí mật gì không thể cho ai biết?
Thiên Huy Hoàng Đế uống mấy ly trà, mới lại mở miệng, "Hôm qua, ban đêm kho Binh giới bên kia đã xảy ra chuyện, ngươi biết chưa?"
"Hỏa Dược làm sao dễ dàng có như vậy được? Theo Thần Đệ, chuyện này cùng chợ đen... Chênh lệch không bao nhiêu."
Thiên Huy Hoàng Đế quan tâm nhất không ai bằng chuyện này, hắn vội vàng hỏi, "Ngươi có ý gì?"
"Có thể lấy được Hỏa Dược cũng chỉ có quân đội hai nước, Mục tướng quân sẽ không ngu xuẩn đến mức châm Hoả Dược ở trước cửa nhà mình chứ?" Long Phi Dạ khẽ cười nói.
Ý tại ngôn ngoại(3), không thể nghi ngờ là hoài nghi Sở gia.
(Chú thích:
(3) Ý tại ngôn ngoại意在言外 Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.)
Thiên Huy Hoàng Đế cười lạnh, "Nếu như là cất giấu, không cẩn thận nổ đây?"
"Chuyện này..."
Long Phi Dạ ý vị thâm trường liếc hắn một cái, ngược lại, cũng không thiên lệch Mục gia, "Cái này liền không thể nói được. Thần Đệ cũng chỉ là thuận miệng suy đoán, chân tướng như thế nào, còn phải Hoàng Huynh tài đoạn."
Nhưng mấy câu nói trước của hắn cũng đã gieo xuống mầm mống hoài nghi trong lòng Thiên Huy Hoàng Đế.
Trong tay Mục tướng quân Phủ nắm giữ một trong ba đại binh quyền của Thiên Ninh, lại thống lĩnh một trăm ngàn Cấm Quân của Đế Đô. Tất nhiên sẽ trung thành với Thiên Ninh, nhưng rốt cuộc người nào trung thành với Thiên Ninh, vẫn luôn là một cái biến số.
Nhất là sau khi thế lực của Tần Vương điện hạ dần dần có thể chống lại Thiên Huy Hoàng Đế, biến số này lại càng lớn hơn.
Long Phi Dạ nhìn như trung lập, kì thực để cho Thiên Huy Hoàng Đế không bớt lo.
Cho đến khi Thiên Huy Hoàng Đế lần nữa bắt đầu sử dụng thái tử, cha con đoàn kết đối phó Tần Vương Phủ, Mục Lưu Nguyệt gả vào Đông Cung, lập trường của Mục tướng quân mới rõ ràng.
Ở trước mặt Tần Vương, Thiên Huy Hoàng Đế tự nhiên trong lúc tạm thời sẽ không đề phòng con mình, cũng không nghi ngờ Mục tướng quân Phủ sắp cho vào phạm vi thế lực của mình.
Nhưng hôm nay, Cấm Quân phản bội, Thái Tử ném đá giấu tay, sỉ vả Sở quý phi, Binh giới kho nổ mạnh. Hơn nữa, thái độ hôm nay của Tần Vương... Thiên Huy Hoàng Đế vốn đa nghi làm sao có thể an tâm?
Mà điều Long Phi Dạ muốn, chính là Thiên Huy Hoàng Đế đem lòng sinh nghi với Mục gia cùng Thái Tử!
Sau khi Thái Tử được trọng dụng lần nữa, đã sớm có lòng mưu phản soán vị. Chẳng qua, chỉ thiếu một bước ngoặt, mà lần này chính là một cơ hội tốt!
Đương nhiên, Thái Tử đúng là vẫn còn non nớt, lấy sức một mình thì không thành được đại sự. Nhưng nếu như Mục gia cũng có lòng mưu phản, sự tình cũng không giống nhau. Chỉ cần Mục gia có thể ngoan cố hạ tâm giúp thái tử mưu phản, Sở gia có giày vò như thế nào đi nữa cũng không vớt được chỗ tốt.
Long Phi Dạ thẳng bất động, kì thực một mực nắm trong tay tư thế sự tình phát triển.
Nói đến mức này, Thiên Huy Hoàng Đế cũng không tiếp tục hỏi, kéo một không ít đề tài quan trọng để trò chuyện. Long Phi Dạ tích tự như kim đáp trả, thậm chí, nhiều lần cũng chỉ gật đầu, một chữ không đáp.
Bên này vừa trò chuyện vừa uống trà, một giờ liền đi qua.
Hàn Vân Tịch đứng mỏi chân quá, không nhịn được, nhiều lần nhìn Long Phi Dạ. Đáng tiếc, Long Phi Dạ giống như quên sự tồn tại của nàng, hoàn toàn gạt nàng sang một bên.
Thiên Huy Hoàng Đế dĩ nhiên nhớ sự tồn tại của nàng, ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái. Đột nhiên, hắn hạ lệnh để cho Lạc công công mang bàn cờ lên, "Tần Vương, ngươi đã lâu không luận bàn với trẫm. Hôm nay trẫm muốn đánh cờ một chút, nếu không thua, sẽ không thả ngươi đi."
Đánh cờ với Hoàng Đế, ai dám thắng?
Hết lần này tới lần khác, chỉ có Long Phi Dạ dám. Từ nhỏ đến lớn, vô số lần đánh cờ, hắn đều không thua.
Long Phi Dạ không lên tiếng, Bạch Tử, Hắc Tử rất nhanh đã tỷ thí. Nhìn tư thế của Long Phi Dạ, thật đúng là không thua. Không thua, có phải sẽ không rời đi hay không?
Hàn Vân Tịch cụp mắt xuống thấp, nhìn cuộc cờ, một người an tĩnh, một thế giới.
Ván cờ này, tỷ thí suốt hai giờ. Tới khi trời thiên đô đã tối còn không phân ra thắng bại, lại cộng thêm vừa xong uống trà một canh giờ. Ước chừng, Hàn Vân Tịch đã đứng sáu tiếng, bắp chân nàng cũng tê dại, mất cảm giác.
Cuối cùng, có tấu chương đưa tới gấp, Thiên Huy Hoàng Đế mới chủ động kết thúc cuộc cờ, "Ha ha, nhìn dáng dấp này, hôm nay trẫm vẫn không thể không thả ngươi đi."
"Thần Đệ cũng nên cáo lui." Long Phi Dạ lười biếng đứng dậy.
Hắn đi dễ dàng, nhưng Hàn Vân Tịch mại khai bộ tử, suýt nữa ngã nhào vì run chân mà nàng lại cố gắng ổn định. Mỗi một bước, bắp chân đều tê dại một lần, nàng lại cứ thẳng tắp sống lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi ra ngoài.
(Chú thích:
(4) Mại khai bộ tử: mỗi bước chân đều giống đi "chet". Đau đơn đó mấy má ôi🥵 dịch thô luôn nha.)
Thiên Huy Hoàng Đế nhìn bóng lưng đi xa, hồ nghi không dứt.
Hắn suy nghĩ giữa Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch nhất định phát sinh cái gì. Chẳng qua, tình thế bây giờ của Đế Đô cũng làm cho hắn không có tâm tư quản nhiều.
Vẫn như lúc tới, Long Phi Dạ đi phía trước, Hàn Vân Tịch với ở phía sau. Chẳng qua, nàng đã không nhìn bóng lưng của hắn nữa, chỉ cúi đầu nhìn đường.
Nàng cũng không biết mình đi bao lâu, thời điểm đến cửa cung mới ngẩng đầu. Thật ra, nàng rất không thích nhìn bóng lưng của hắn, sẽ có cảm giác xa lạ.
Nhưng ai biết, lần này ngay cả bóng lưng của Long Phi Dạ, nàng cũng không thấy. Bởi vì, Long Phi Dạ đã lên xe ngựa..