Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

chương 547

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù sao, liên quan đến bí mật thân thế của nàng, lại liên quan đến Độc Tông, Hàn Vân Tịch có lòng muốn cho Mộc Linh Nhi biết, lại cũng chỉ có thể xóa bỏ.

Trong lòng Mộc Linh Nhi chảy qua vẻ ấm áp, có thể trên mặt lại không chịu thua. Nàng khinh thường nói, "Bản cô nương có rất nhiều tỷ tỷ, không có ngươi cũng không kém đi một người!"

Thời điểm nói lời này, Mộc Linh Nhi cũng cười nhạo mình. Nàng thật sự có rất nhiều tỷ tỷ, nhưng có người nào thật sự xem nàng là muội muội?

Hàn Vân Tịch sớm biết Mộc Linh Nhi sẽ không đáp ứng, cười một tiếng cho qua. Nhưng Tô Tiểu Ngọc lại không ưa, tức giận mắng, "Không biết điều, ngươi cho rằng ngươi là ai!"

Mộc Linh Nhi khinh thường, liếc mắt quan sát Tô Tiểu Ngọc, hừ lạnh, "Nô tài chết bầm, lắm mồm lắm miệng!"

Tô Tiểu Ngọc giận quá, đang định phản bác, Mộc Linh Nhi lại dạy dỗ, "Đừng cho là ta không biết, buổi tối hàng ngày ngươi đều lén ở lại quầy Phối Dược. Dược Quỷ Đường có quy củ của Dược Quỷ Đường, ngươi có thể chăm chỉ học hành, nhưng sử dụng dược liệu khi Phối Dược thì làm phiền ngươi, tự móc bạc ra mua! Ngươi dùng dược liệu, mời ngươi khi xử lý xong, đừng thả lại quầy Phối Dược! Chúng ta mua dược liệu tinh phẩm về, chứ không phải là mua hàng đã xài rồi!"

Trừ Tiểu Đông, cũng không ai biết sự tình buổi tối hàng ngày, Tô Tiểu Ngọc lén học Phối Dược. Bị Mộc Linh Nhi chọc ra ngay trước mọi người, còn nhân tiện làm nhục một phen, Tô Tiểu Ngọc lập tức đỏ mặt, thẹn quá thành giận, "Ngươi... Ngươi!"

Bất đắc dĩ, nàng có tức giận đi chăng nữa cũng không có cách nào phản bác. Điều Mộc Linh Nhi nói đều là sự thật, hơn nữa, Mộc Linh Nhi có quyền lực giáo huấn nàng như vậy. Từ sau khi Tần Vương điện hạ trở về từ Dược Thành, liền tuyên bố Mộc Linh Nhi là Dược Tề Sư của Dược Quỷ Đường, trông coi toàn bộ dược liệu.

"Ta cái gì mà ta? Nếu như ngươi đang còn muốn ở lại Dược Quỷ Đường, liền tuân theo quy củ cho ta. Ta phạt ngươi ba ngày không cho đến Dược Quỷ Đường, để ngươi suy nghĩ lại thật tốt! Lại để cho ta phát hiện ban đêm ngươi lén lút đi đến quầy, vĩnh viễn ngươi đừng nghĩ tới có thể bước vào cổng lớn của Dược Quỷ Đường, dù chỉ là nửa bước!"

Mộc Linh Nhi đơn giản là dùng việc công để báo thù riêng, Tô Tiểu Ngọc ủy khuất muốn khóc. Hàn Vân Tịch lại ở một bên, vừa uống canh, vừa xem cuộc vui, còn xem đến mức phi thường cao hứng. Cái gọi là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" không phải là như vậy sao! Tô Tiểu Ngọc này ngông cuồng, con nít mà ma mãnh, cũng nên để Mộc Linh Nhi tới trừng trị một chút.

Bách Lý Minh Hương do dự một chút, cuối cùng mở miệng, "Linh Nhi cô nương, Tiểu Ngọc Nhi cũng là hiếu học, ban ngày không rảnh học, chỉ có thể lợi dụng thời gian buổi tối. Nàng ở quầy Phối Dược, cũng là không muốn lãng phí dược liệu. Ngươi nhìn trên mặt Vương phi nương nương, tha cho nàng lần này chứ?"

Bách Lý Minh Hương rất thông minh, nàng vừa nói như thế, Mộc Linh Nhi không thể không cho phần mặt mũi này, mà Hàn Vân Tịch cũng không khỏi không khai khang.

"Được rồi, được rồi, ba ngày sẽ không phạt, tiền lương tháng này của nàng giao lại cho phòng lương Dược Quỷ Đường là được." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.

Mộc Linh Nhi cũng không truy cứu nữa. Nếu không phải Tô Tiểu Ngọc chủ động dẫn đến, nàng mới lười để ý.

Cho dù là sau khi sự tình tỷ tỷ, muội muội bị cắt đứt, Hàn Vân Tịch cùng Mộc Linh Nhi đều không nhắc lại. Ngược lại, dường như có ý cùng nhau tránh khỏi tranh cãi cùng lúng túng.

Thật ra, Mộc Linh Nhi chẳng qua là tới xem Hàn Vân Tịch một chút. Thời gian nữ nhân này ngất xỉu là mười ngày, nửa tháng, đến nay Long Phi Dạ vẫn ở cạnh trông coi, có ai dám đến xem?

Thấy tinh thần Hàn Vân Tịch không có việc gì, nàng liền muốn rời đi.

Hàn Vân Tịch gọi lại, "Chờ một chút, ta cũng phải đi xem Dược Quỷ Đường, cùng đi."

Mộc Linh Nhi không nói gì, lại chờ Hàn Vân Tịch thu thập xong mới đi.

Người cũng giải tán, lúc này Tô Tiểu Ngọc mới nhìn tới hướng Bách Lý Minh Hương, hừ lạnh, "Ta không cần ngươi làm bộ, ra vẻ hảo tâm!"

Bách Lý Minh Hương cau mày nhìn nàng, cũng không giãi bày cái gì. Nàng so với Tô Tiểu Ngọc, cùng lắm cũng hơn mười tuổi. Nàng đắn đo với một tiểu hài tử, thật sự không có ý nghĩa. Nàng nghĩ, chờ Tô Tiểu Ngọc lớn lên, có lẽ, sẽ không cố tình đi gây sự như vậy.

Nàng đang muốn rời đi, ai biết, Tô Tiểu Ngọc lại bất thình lình nói một câu, "Tần Vương điện hạ trở lại một cái, ngươi liền nương nhờ bên người Vương phi nương nương, không chịu rời đi?"

Nhịp tim của Bách Lý Minh Hương lệch lạc mấy nhịp. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Tiểu Ngọc còn ở sau lưng, trừng mắt nhìn nàng. Nàng không nhịn được, nắm chặt tay thành quả đấm.

"Thế nào, ngươi muốn chối sao?" Tô Tiểu Ngọc ép tới gần.

Lần đầu tiên trong đời Bách Lý Minh Hương có cảm giác xung động muốn đánh người, nhưng nàng lại gắng gượng, nhẫn nhịn, xoay người rời đi.

Từ tức giận, từ làm nhục, nhưng nàng đúng là vẫn còn có một tí tẹo chột dạ. Cho nên, nàng mới không có biện pháp nào, lẽ thẳng, khí hùng để chối cãi.

Thứ cảm tình này, nếu như có thể khống chế được, làm sao còn có thể gọi là cảm tình?

Đời này, nàng có thể cứu chữa được sao?

Hàn Vân Tịch cùng Mộc Linh Nhi ngồi xe ngựa, đi đến Dược Quỷ Đường. Dọc đường đi nàng không nói câu nào, Mộc Linh Nhi cũng phi thường yên lặng.

Nhưng ngay thời điểm chuẩn bị xuống xe, rốt cuộc, Mộc Linh Nhi không nhịn được, hỏi một câu, "Hắn... Đi đâu?"

Nàng ra khỏi ngục tù, Thất ca ca không đi đón. Nàng đã đến Dược Quỷ Đường, Thất ca ca còn không thấy tăm hơi.

Nàng không dám hỏi Long Phi Dạ, mà Hàn Vân Tịch lại một mực hôn mê, nàng khổ sở chờ đợi nửa tháng.

Hàn Vân Tịch làm bộ không nghe được, đứng dậy xuống xe, Mộc Linh Nhi gấp. Nhưng gấp cũng chỉ là gấp, chẳng qua là gấp, nàng cũng không dám tiếp tục hỏi.

Thật may, khi Hàn Vân Tịch xuống xe đã đáp lại nàng, "Làm việc đi, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại."

Cố Thất Thiếu đã nói, hắn rất quen thuộc cấm địa của Độc Tông. Hơn nữa, nàng cũng nhắc nhở hắn không ít chuyện, muốn lấy được những thứ Vạn Độc Chi Độc, hẳn sẽ là điều khá dễ dàng.

Mộc Linh Nhi nhất thời tâm hoa nộ phóng, Xán Lạn như ánh mặt trời. Rất nhanh thì nàng tiến vào trạng thái làm việc, sửa sang lại kho thuốc của Dược Quỷ Đường ngay ngắn, có thứ tự, còn chủ động hướng dẫn mấy vị Dược Tề Sư trong nội đường.

Trong mấy ngày này, Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt, Mộc Linh Nhi thương nghị sự tình mở rộng các phân điế.m của Dược Quỷ Đường, quyết định cuối cùng là trong ba tháng phải khai biến Dược Quỷ Đường, nổi danh khắp thành, trì, quận, huyện tại Vân Không đại lục.

Lúc trước chỉ mở một nhà, nguyên nhân là cân nhắc đến cung ứng dược liệu nhàm chán, không đủ đáp ứng. Bây giờ, quan hệ giữa Dược Quỷ Đường cùng Dược Thành rất tốt, tất nhiên không lo không có dược liệu cung ứng.

Hàn Vân Tịch nói phải chia dược liệu của Dược Quỷ Đường làm hai loại, tinh phẩm và phổ thông. Một loại là dược liệu tinh phẩm cao cấp, chỉ bán ra tại Dược Quỷ Đường, một loại khác là dược liệu phổ thông được cung cấp từ trong tay của Dược Thành. Mục tiêu đề ra là trong vòng ba năm, phải nắm toàn bộ chủ đạo trong thị trường dược liệu tại Vân Không đại lục.

Mộc Linh Nhi cũng không biết, Long Phi Dạ chỉ cho Vương gia của Dược Thành thời gian một năm, cắt đứt tất cả mua bán của Dược Thành cùng Vân Không thương hội. Nàng hết sức chăm chú, "Hàn Vân Tịch, thời gian ba năm quá ngắn, không thể nào!"

Cố Bắc Nguyệt cười nói, "Tại hạ vẫn cảm thấy có phần nắm chắc, chỉ cần Dược Thành không ngừng cung ứng dược liệu."

"Mộc Linh Nhi, nếu không, hai ta đánh cuộc?" Hàn Vân Tịch cười nói.

Mộc Linh Nhi không phải là kẻ ngốc, bị hãm hại một lần, làm sao có thể sẽ bị hãm hại lần thứ hai? Nàng tràn đầy một lòng phòng bị đối với Hàn Vân Tịch, nhất là thời điểm Hàn Vân Tịch nói hai chữ "Đánh cược" này.

"Nếu Cố Đại Phu có lòng tin, ta sẽ không hắt bát nước lạnh vào người ngươi." Mộc Linh Nhi miễn cưỡng nói.

Không thể không nói, có tiền bạc thì làm gì cũng nhanh. Mượn một khoản tiền lớn của Long Phi Dạ, mua đất, mua cửa hàng, sửa sang, mướn một ít người, Hàn Vân Tịch làm tất cả mọi việc phi thường thuận lợi.

Trong khoảng thời gian một tháng, chuỗi phân điế.m gồm hai mươi cửa tiệm của Dược Quỷ Đường được mở. Trong đó, có mười cửa tiệm bán dược liệu tinh phẩm, mười cửa tiệm còn lại bán dược liệu phổ thông. Đối với cửa tiệm bán dược liệu tinh phẩm, Hàn Vân Tịch thi hành chế độ làm thẻ hội viên. Còn đối với cửa tiệm bán dược liệu phổ thông, nàng tiến hành khai trương, bán đại giảm giá.

Có thể nói, Dược Quỷ Đường sắp hiện ra một dây xích các cửa tiệm, làm cho danh tiếng cùng quy mô Dược Quỷ Đường vốn đã không nhỏ lại càng vang dội. Việc này thực sự làm cho Vân Không thương hội tức giận không hề nhỏ, thường xuyên phái người đến Dược Thành bàn công việc hợp tác, không ngừng tăng thêm cho Dược thành cho lợi nhuận, hy vọng song phương có thể cùng nhau ký kết hiệp nghị độc quyền mua bán dược phẩm.

Cái gọi là hiệp nghị độc quyền mua bán, chính là chỉ cần Dược Thành ký kết cùng Vân Không thương hội, thì không thể ký kết cùng người khác.

Loại hiệp nghị này, Dược Thành tự nhiên sẽ không ký. Hội Trưởng Lão lấy lí do thành viên của Hội Trưởng Lão còn chưa tuyển cử xong, cho nên, chỉ có thể cự tuyệt!

Cũng không biết Vân Không thương hội nghiêm trị Âu Dương Ninh Nặc thế nào, tóm lại, khoảng thời gian này, người này giống như bốc hơi khỏi thế gian, bạt vô âm tín.

Về phần Quân Diệc Tà, hắn ở trong Bách Độc môn điều tra một tháng, cuối cùng đã điều tra ra mật thám của Âu Dương Ninh Nặc. Về phần sự tình trong Bách Độc môn đã bị Âu Dương Ninh do thám, biết được bao nhiêu, Quân Diệc Tà cũng không thẩm tra ra. Cuối cùng, tên mật thám kia cắn lưỡi tự vẫn.

Sư phụ Bạch Thanh Ngạn truy cứu chuyện này, Quân Diệc Tà phải chịu trừng phạt lớn. Sau khi hắn trở về Bắc Lịch, Bắc Lịch Hoàng Đế lại không chịu gặp hắn. Bị Y thành ra lệnh cấm giao thương, giờ lại bị Dược Thành ra lệnh cấm thông hành, cho dù Bắc Lịch Hoàng Đế có lòng đảm bảo cho hắn, cũng phải giải quyết đầy rẫy Văn Võ bá quan bất mãn, hoàng tộc tông thân đều lên tiếng phản đối. Bắc Lịch rất mạnh, nhưng mạnh hơn nữa cũng không dám đắc tội hai thành Y thành cùng Dược thành.

Quân Diệc Tà biết, sư phụ Bạch Thanh Ngạn cùng Bắc Lịch Hoàng Đế có giao tình. Còn có những năm gần đây, Quân Diệc Tà bồi dưỡng thế lực ở Bắc Lịch, Bắc Lịch hoàng tộc còn không đến mức thật sự trở mặt, nhưng trên mặt bàn vẫn phải làm đủ công phu. Hắn quỳ suốt năm ngày năm đêm ở cửa ngự thư phòng, rốt cuộc, Bắc Lịch Hoàng Đế đồng ý cho hắn vào yết kiến.

Cũng không biết hai người ở trong ngự thư phòng thương nghị cái gì, sau đó, Bắc Lịch Hoàng Đế ban bố thánh chỉ, tước hồi Vương vị của Quân Diệc Tà Khang Vương, cách chức làm thứ dân. Tuyên bố Quân Diệc Tà không có bất cứ liên hệ nào cùng hoàng tộc Bắc Lịch.

Y thành cùng Dược thành vốn là phải liên hiệp, gây áp lực đối với Bắc Lịch hoàng tộc, nghe tin tức này, cũng không làm thêm một bước hành động nữa.

Quân Diệc Tà vừa về tới biệt viện, liền chạy thẳng tới sân của Bạch Thanh Ngạn, "Sư phụ, khẩu khí này, đồ nhi không đè xuố.ng được!"

Bạch Thanh Ngạn đang chuyên tâm điều phối độc dược, không để ý thừa thãi tới hắn. Dưỡng nữ Bạch Ngọc kiều thì đi lại gần hắn, hì hì mà cười, "Sớm bảo ngươi nên chăn ngựa cho tốt, không nên đi trêu chọc Hàn Vân Tịch. Ngươi khăng khăng không chịu nghe, bây giờ thua thiệt, đúng là đáng đời!"

Tuy tuổi tác của Bạch Ngọc Kiều còn nhỏ, nhưng đúng là một "mỹ nhân phôi". Đáng tiếc, Quân Diệc Tà được không biết thương hương tiếc ngọc, một cước đạp tới, Bạch Ngọc Kiều muốn tránh cũng không kịp, gắng gượng bị đạp bay ra ngoài.

("MNP" ý là con bé xinh từ khi còn tấm bé.)

"Càn rỡ!" Bạch Thanh Ngạn giận.

Quân Diệc Tà run lên bần bật, động cũng không dám cử động nữa. Tên gia hoả ngông cuồng, phách lối, cuồng ngạo này chỉ có ở trước mặt sư phụ mới có thể ngoan thuận, biết điều.

Hắn biết, Bắc Lịch Hoàng Đế sở dĩ hạ tâm lột bỏ Vương Tước của hắn, nhất định là sư phụ nghĩ kế.

Bạch Thanh Ngạn không lên tiếng nữa, cho đến khi chế biến xong độc dược trong tay mới nhìn đến Quân Diệc Tà, lạnh lùng nói, "Chuyện xe ngựa tiến hành được như thế nào?"

"Còn chưa bắt lại." Quân Diệc Tà thành thật trả lời.

"Thầy muốn nói bao nhiêu lần thì ngươi mới nghe lọt tai?" Bạch Thanh Ngạn nghiêm túc hỏi.

"Sư phụ, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đã nắm Dược Thành trong tay, chúng ta không thể ngồi chờ chết. Theo ta thấy, phải đem truyền tin tức độc thú đang ở trong tay Hàn Vân Tịch ra ngoài." Quân Diệc Tà không vui nói.

"Sau đó thì sao?" Bạch Thanh Ngạn hỏi.

"Lại đem chuyện tên Ảnh tộc kia bảo vệ Hàn Vân Tịch cũng truyền ra ngoài. Coi như Hàn Vân Tịch không phải là trẻ mồ côi Tây Tần, chúng ta cũng có thể lợi dụng nàng, dẫn dụ thất quý tộc lộ diện!"

Quân Diệc Tà đã sớm có ý tưởng này. Năm đó, là gia gia của hắn tận mắt nhìn thấy huyết mạch cuối cùng của Tây Tần hoàng tộc bị bắn chết. Hắn không thể nào tin được, sẽ có trẻ mồ côi Tây Tần tồn tại trên đời, càng tin tưởng tên Ảnh tộc kia, không phải hướng về phía độc thú mà là muốn bảo vệ Hàn Vân Tịch.

Bất kể Hàn Vân Tịch có phải trẻ mồ côi Tây Tần hay không, ngược lại, nữ nhân này rất đáng giá để lợi dụng!

Bạch Thanh Ngạn thở dài một tiếng, hỏi, "Ngươi còn có nghe lời thầy nói hay không?"

"Thầy như cha, lệnh cha như núi!" Quân Diệc Tà nghiêm túc trả lời.

"Tốt lắm, sự tình về Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ, ngày sau không có mệnh lệnh của vi sư, không cho phép ngươi tự tiện chủ trương. Nếu như có ý làm trái lời, thầy cùng ngươi... Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt!" Bạch Thanh Ngạn nghiêm túc nói.

Quân Diệc Tà phi thường không tưởng tượng nổi, kinh thanh, "Tại sao?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio