Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

chương 552

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay tại thời điểm Long Phi Dạ đi về hướng Hàn Vân Tịch, Mụ già Hắc Y đột nhiên giơ tay lên.

"Cẩn thận, có độc!"

Hàn Vân Tịch lập tức nhào qua, động tác nhanh nhẹn, ngay cả Long Phi Dạ cũng khiếp sợ. Nàng vừa ngăn cản sau lưng Long Phi Dạ, đồng thời thoáng cái liền đẩy Long Phi Dạ ra, lực đạo rất lớn khiến cho Long Phi Dạ hoảng sợ một phen.

Thật ra, khi ở cạnh nữ nhân này, cho tới bây giờ Long Phi Dạ chưa từng sợ sẽ bị trúng độc. Hắn nhìn thân thủ Hàn Vân Tịch nhanh nhẹn như vậy, lại một lần nữa suy tính tới một cái vấn đề.

Dạy nữ nhân này học võ công, sẽ không khó lắm.

Lúc trước, thời điểm Hàn Vân Tịch muốn học võ công đã bị hắn lấy lý do "Phế vật trời sinh" để cự tuyệt. Từ đó về sau, nữ nhân này liền vẫn cho rằng bản thân mình thật sự là phế vật. Nếu như nàng biết được chân tướng, có thể hay không...

Long Phi Dạ còn đang thất thần, Hàn Vân Tịch đột nhiên đứng lên, ho kịch liệt.

Hắn còn không kịp hỏi, Hàn Vân Tịch liền thò tay vào bao y tế vẫn đeo ở một bên người. Đây là đồ nghề nàng vẫn luôn mang theo, rồi tự lựa ra Giải Dược tới dùng. Nàng vừa ăn hết viên Giải Dược thì cũng không còn ho khan.

Ở phương diện độc dược này, Long Phi Dạ quả thật không cần phải lo lắng một chút xíu nào. Hắn hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của Hàn Vân Tịch.

Mụ già Hắc Y bất khả tư nghị nhìn Hàn Vân Tịch, "Ngươi... Ngươi có giải dược?"

Nàng hạ độc trên người Hàn Vân Tịch là Thất phí tán, do bảy bảy, bốn mươi chín loại thai độc dược, luyện chế thành bột. Một khi không cẩn thận ngửi vào, trong vòng thời gian nửa ngày không có giải dược, cơ bản sẽ không thể cứu được nữa.

Tại sao Hàn Vân Tịch có thể có Giải Dược, trùng hợp như vậy?

Hàn Vân Tịch đang muốn trả lời, Long Phi Dạ lại lạnh giọng, "Hàn Vân Tịch, nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của Bản vương!"

Lời vừa nói, Mụ già Hắc Y lại bị dọa cho giật mình.

Tần Vương điện hạ không lo lắng một chút nào nàng có thể hạ độc một lần nữa hay sao? Lại hoàn toàn xem nhẹ nàng như vậy. Dầu gì, nàng cũng Độc Sư xếp hàng đầu ở trong tay Sở gia!

Hàn Vân Tịch không dám nhìn Long Phi Dạ, cúi đầu xuống. Nếu như nàng biết Mụ già Hắc Y có Nỗ Tiễn, nàng sẽ không chạy tới hướng vào sâu trong mật đạo.

Nàng vốn không định chạy, cứ để cho Mụ già Hắc Y bắt được. Một khi mụ già đến gần người nàng, nàng liền có thể hạ độc. Ai biết, hết lần này tới lần khác, Mụ già Hắc Y liền ở khoảng cách xa, có thể dùng Nỗ Tiễn g.iết người?

"Trả lời vấn đề Bản vương hỏi." Lửa giận của Long Phi Dạ rất thịnh.

Hàn Vân Tịch nên trả lời thế nào? Sự tình đã phát sinh, giải thích nhiều như vậy cũng vô dụng. Nàng đang muốn trả lời, ai biết, Mụ già Hắc Y lại dùng độc, lại vừa là độc phấn!

Hàn Vân Tịch giương tay một cái, trực tiếp lấy Giải Dược, phá giải luôn Độc Tố trong không khí, để cho Mụ già Hắc Y trợn mắt hốc mồm. Long Phi Dạ cũng không nhìn đến một cái, sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt trên người Hàn Vân Tịch.

Nếu như không có Long Phi Dạ thủ hộ, Độc Thuật của Hàn Vân Tịch có lợi hại hơn nữa đều không cách nào dầm dề tẫn trí, tùy tâm sở dục mà phát huy được. Nếu như không có Hàn Vân Tịch phụ trợ, võ công của Long Phi Dạ có lợi hại hơn nữa, gặp phải cao thủ Độc Thuật hắn cũng sẽ bị trói buộc. Bọn họ, nhất định chính là một cặp tuyệt phối.

Mụ già Hắc Y không cam lòng, đồng thời sử dụng ra năm loại độc, lần này Hàn Vân Tịch phát hỏa, nàng mãnh liệt xoay người, trực tiếp đối diện với những độc dược đó. Ngay cả Giải Dược nàng cũng đều lười ăn, trực tiếp vận dụng hệ thống Giải Độc giúp nàng trừ độc.

Nàng lạnh lùng nói, "Trên người của ngươi mang tổng cộng ba mươi hai loại độc dược, trong đó có mười lăm loại là trí mạng. Số còn lại, Độc Tính cũng không yếu, đều là Kịch Độc."

Nàng vừa nói, nghiêm nghị cảnh cáo "Ngươi thử một chút xem, nếu còn dám xuống độc thêm lần nữa, ta bảo đảm sẽ cho ngươi ăn thử một miếng độc thật ngon, để trên người của ngươi thật sự có kịch độc!"

Dám ở trước mặt nàng hạ độc với Long Phi Dạ, đơn giản là chán sống! Nàng là cặn bã về phương diện võ công, nhưng ở lĩnh vực độc dược, ai cũng đừng mơ tưởng cùng nàng tranh phong.

Mụ già Hắc Y sợ run, trợn mắt hốc mồm, thấy Hàn Vân Tịch ngay cả Giải Độc cũng không cần, mà trên người cũng không hề phát sinh thêm chuyện gì. Rốt cuộc, mụ già cũng không dám có bất kỳ động tác gì. Nếu thật sự bị trúng một lúc đồng thời ba mươi hai loại kịch độc, chắc chắn sẽ chết rất thảm, mụ già vẫn thật sự sợ hãi.

Hàn Vân Tịch ói ra một ngụm trọc khí, mới lại xoay người, đối mặt với Long Phi Dạ. Một khắc trước nàng còn uy vũ ngang ngược, giờ khắc này, đối diện ở trước mặt Long Phi Dạ lại lập tức ủ rũ. Tay của Long Phi Dạ bắt chéo ở sau lưng vẫn còn run rẩy. Hắn không có cách nào tưởng tượng nổi, nếu như mình đến chậm một bước, hậu quả sẽ là cái gì.

"Nói chuyện!" Long Phi Dạ lạnh giọng.

Hàn Vân Tịch sợ run một chút, thành thật trả lời, "Ta sợ chạy ra bên ngoài sẽ bị chết nhanh hơn."

"Nàng!" Long Phi Dạ nổi dóa, "Nàng cứ như vậy đánh giá thấp Bản vương?"

Thật ra, điều nàng sợ hơn là chính bản thân mình trở thành người kéo hắn lui về phía sau, để cho hắn phân tâm khi chiến đấu. Hắn có thể bị thương.

Hàn Vân Tịch đang muốn giải thích, Long Phi Dạ lại rống giận, "Hàn Vân Tịch, Bản vương mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho nàng!"

Hàn Vân Tịch lúc này mới có cảm giác bên trong sự tức giận ngút trời của hắn còn ẩn tàng cả sự sợ hãi.

Lại là câu này, đây là hắn lần thứ hai nói "vĩnh viễn không tha thứ". Có thể có một ngày thật sự không tha thứ hay không?

Tâm tình nàng tự dưng đau, tiến lên ôm hắn. Rất lâu sau đó, hắn vẫn bất động, nàng mới thấp giọng, "Long Phi Dạ, chàng đừng nóng giận, ta biết ta sai."

Long Phi Dạ hận không được bóp ch.ết nữ nhân ngu xuẩn nay. Tuy nhiên, toàn bộ lửa giận cũng hoá giải thành một tiếng thở dài âm thầm. Hắn từ từ ôm chặt nàng, "Không có lần sau."

Hắn âm thầm quyết định chưa dạy võ công cho nàng. Nàng không biết võ công mà lá gan còn lớn như vậy, một khi biết võ công, chẳng phải sẽ lớn mặt với hắn, ngược lại sẽ còn dám chạy xa hơn?

Không có lần sau, lời này không phải nói cho nàng nghe, mà là nói cho chính hắn nghe.

Mụ già Hắc Y nhìn Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ôm nhau thật chặt, mặc dù muốn nhân cơ hội động thủ, nhưng nhiều lần do dự cũng không dám ra tay. Nàng bị chặt bỏ một tay, máu chảy không ngừng, chân cũng bị trường kiếm của Long Phi Dạ đóng xuống đất. Có kết quả như thế này, đường sống duy nhất của nàng chính là phải mở miệng cầu xin tha thứ. Nàng chỉ có thể lặng lẽ chờ Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ôm đủ.

Cuối cùng, Long Phi Dạ buông Hàn Vân Tịch ra trước. Thật ra thì, so với Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch còn cảm thấy sợ hơn, chỉ là sợ ở trong lòng không dám nói ra mà thôi. Trong lòng nàng càng phát ra ý nghĩ muốn học võ công, cũng không biết loại "phế vật trời sinh" giống như nàng có cách gì có thể bù đắp hay không. Chờ năm sau, thời điểm bọn họ lên núi Thượng Thiên, gặp được Kiếm Tông lão nhân là Chí Tôn võ lâm, sư phụ của Long Phi Dạ, có lẽ, nàng có thể hỏi một chút.

Long Phi Dạ lạnh lùng thẩm tra Mụ già Hắc Y, "Ngươi là người nhà họ Sở?"

"Tần Vương điện hạ chỉ cần đáp ứng thả cho ta một con đường sống, ta biết cái gì cũng sẽ nói hết ra." Mụ già Hắc Y bàn điều kiện.

Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi, "Ngươi không nói gì trước, Bản vương làm thế nào cân nhắc giá trị của ngươi?"

"Không biết người của nhà họ Sở tới cấm địa của Độc Tông là có chuyện gì, chắc hẳn điện hạ cũng cảm thấy rất hiếu kỳ." Mụ già Hắc Y nghiêm túc hỏi.

"Được, Bản vương có thể cho ngươi một con đường sống." Long Phi Dạ sảng khoái đáp ứng.

Mụ già Hắc Y mừng rỡ, lập tức khai ra tất cả, "Ta là Độc Sư do Sở gia nuôi, một năm trước phụng mệnh tới nơi này canh giữ, bày một cạm bẫy, chờ các ngươi tới."

"Làm sao Sở Thiên Ẩn biết chúng ta sẽ tới nữa?" Hàn Vân Tịch hiếu kỳ.

"Bởi vì Vạn Độc Chi Đất. Một năm trước, Ẩn thiếu gia mang tới một nhóm Độc Sư, ở trong mật đạo cuối cùng đã tìm thấy Vạn Độc Chi Đất. Hắn phát hiện các ngươi ở nơi bị đá lớn cản đường, chính là vách đá đằng sau lại không lấy Vạn Độc Chi Đất mang đi. Cho nên, hắn đoán chừng các ngươi còn phải quay lại." Mụ già Hắc Y giải thích.

Thật ra, đây là một cái hiểu lầm. Bạn đầu, Hàn Vân Tịch bọn họ cũng không biết đó là Vạn Độc Chi Đất. Nếu đã biết trước thì đã sớm lấy hết đi, chứ đừng nghĩ sẽ để lại chút nào, cũng sẽ không cần phải quay trở lại.

Hàn Vân Tịch không giải thích, nàng nghi ngờ hỏi, "Sở Thiên Ẩn biết Vạn Độc Chi Đất vật này sao?"

Nếu như không phải là Cố Thất Thiếu nói, Hàn Vân Tịch cũng không biết vật này tồn tại. Lúc trước nàng có xem qua rất nhiều cuốn "Độc Tịch", nàng cũng gặp qua rất nhiều loại độc, trong hệ thống Giải Độc cũng chưa từng thấy dữ liệu ghi lại.

Vật này, sợ là vật vô cùng đặc biệt ở Vân Không đại lục.

Mụ già Hắc Y lắc đầu một cái. Nàng cũng là được nghe nói mà thôi, "Không biết, đoán chừng là Vu Dì nói cho hắn biết."

"Vu Dì? Là người nào?" Long Phi Dạ hỏi.

"Là Độc Sư, thủ hạ lợi hại nhất của Ẩn thiếu gia." Mụ già Hắc Y thành thật trả lời.

Hàn Vân Tịch mơ hồ nhớ được thời điểm bản thân đang đọc Truyện Ký ghi lại tất cả liên quan tới Độc Giới tại Vân Không, tựa hồ có gặp qua cái danh hiệu Vu Dì này. Nàng thật không nghĩ tới, Sở Thiên Ẩn, người này dám can thiệp nội chính tại Thiên Ninh, lại cũng giao thiệp với Độc Giới. Chắc chắn người này có dã tâm không nhỏ, bối cảnh cũng không đơn giản!

"Vì sao các ngươi phóng hỏa?" Long Phi Dạ lại hỏi, đây là điểm duy nhất hắn không nghĩ ra. Lấy địa thể ở nơi này, cài quân mai phục, cũng không cần thiết phải phóng hỏa.

Mụ già Hắc Y yên lặng.

"Có nói hay không!" Long Phi Dạ cũng không có tính nhẫn nại tốt như vậy.

"Tần Vương điện hạ, ta biết cái gì thì đã nói hết cho ngươi, ngươi không thể nuốt lời." Mụ già Hắc Y cuối cùng là biết sợ.

"Bản vương sẽ không nuốt lời!" Long Phi Dạ lạnh lùng trả lời.

Lúc này Mụ già Hắc Y mới yên tâm, "Phóng hỏa là do Ẩn thiếu gia hạ lệnh! Thời điểm Cố Thất Thiếu vừa đi vào địa cung, vừa vặn lúc Ẩn thiếu gia cũng đang ở đây. Hắn ra lệnh phóng hỏa, đầu tiên là muốn cắt đứt đường lui của Cố Thất Thiếu, thứ hai là muốn dẫn các ngươi tới..."

Lời nói tới đây, Long Phi Dạ đột nhiên hí mắt, "Sở Thiên Ẩn còn mai phục ở trong cung điện dưới lòng đất!"

Hắn vừa mới tiêu diệt toàn bộ Nỗ Tiễn Thủ trong cung điện dưới lòng đất, lại đơn độc không thấy Sở Thiên Ẩn. Hắn cũng không nghĩ tới Sở Thiên Ẩn còn đang ẩn núp mai phục.

"Nơi này thích hợp nhất cho Hỏa Công, xin Tần Vương điện hạ cẩn thận." Mụ già Hắc Y là muốn bảo vệ tính mạng, cũng là cú bính, nhắc nhở Long Phi Dạ cẩn thận.

Nàng thấy nét mặt Long Phi Dạ càng lạnh giá, trong thâm tâm càng phát ra sợ hãi, vội vàng lại nói, "Còn có, thứ ba là, thứ ba là muốn phá hủy tất cả Vạn Độc Chi Đất ở nơi này. Vu Dì có nói qua, dưới tình huống nhiệt độ của nham thạch cùng đất duy trì ở mức cao, liên tục trong một thời gian dài, Độc Tính của Vạn Độc Chi Đất sẽ dần dần biến mất."

Ai ngờ, tiếng nói này vừa dứt, một đạo Hỏa Long đột nhiên phun từ trong mật đạo ra ngoài. Có người phóng hỏa!

Long Phi Dạ kinh hãi, ngăn lại Hàn Vân Tịch muốn rời đi. Bất đắc dĩ, người bên ngoài dùng nhiên liệu đốt lửa đặc thù, thế lửa thoáng cái liền vô cùng lớn, trong căn mật thất nhỏ hẹp căn bản không có chỗ trốn thoát.

Cuối cùng Long Phi Dạ cũng có thời điểm tính sai! Chắc hẳn thời điểm hắn đi vào cứu Hàn Vân Tịch, Sở Thiên Ẩn đã dùng Nỗ Tiễn bắn chết hết tinh binh bên ngoài. Bây giờ đây là phóng hỏa, chặt đứt con đường sống của bọn họ.

Mụ già Hắc Y cũng khiếp sợ, lửa đốt tới một cái, nàng cũng không thoát ra được.

Đột nhiên, Long Phi Dạ rút lên trường kiếm đang đâm vào chân Mụ già Hắc Y, chợt rạch một đường, muốn lấy đi tính mạng của mụ ta.

Phàm là người dám đe doạ, gây nguy hiểm đến tính mạng nữ nhân của hắn, đừng nói không thành tâm, coi như không từ thủ đoạn nào, Long Phi Dạ tuyệt đối cũng không buông tha!

Long Phi Dạ nhìn ngọn lửa càng ngày càng cháy lớn, đang do dự có muốn xông ra hay không, Hàn Vân Tịch đột nhiên hô to, "Cố Thất Thiếu muốn nhảy xuống!"

Vừa mới xong, Long Phi Dạ đột nhiên tới, trong lúc nhất thời Hàn Vân Tịch cũng quên Cố Thất Thiếu. Thời điểm Mụ già Hắc Y nhắc đến Vạn Độc Chi Đất, nàng lập tức liền nghĩ đến.

"Long Phi Dạ, Cố Thất Thiếu ở nơi nào, Vạn Độc Chi Đất cũng ở đó, nhanh! Ngăn hắn lại!" Hàn Vân Tịch nói, kéo cánh tay Long Phi Dạ, tỏ ý muốn hắn nhìn xuống dưới.

Long Phi Dạ lúc này mới phát hiện, tất cả những mật đạo này cuối cũng đều đi thông tới một cái vực sâu.

Mặc dù khoảng cách xa, không thấy rõ, nhưng bọn họ rõ ràng có thể thấy một màn yêu mị màu đỏ, đang đứng ngay tại trên bờ huyền nhai, cực kỳ giống như muốn rũ xuống dưới.

Chẳng lẽ, người này phải bảo vệ Vạn Độc Chi Đất? Cái ý niệm này thoáng qua trong đầu Long Phi Dạ, hắn hô to, "Cố Thất Thiếu!"

Nhưng gió quá lớn, rất nhanh thì thanh âm bị bao phủ bởi tiếng gió gào thét.

Vào giờ phút này, Cố Thất Thiếu xác xác thật thật là muốn nhảy xuống vách núi. Dù cho Vạn Độc Chi Đất đang giấu ở trong miệng hắn, hay là bị hơi nóng ảnh hưởng, hắn nhất định phải nhảy xuống. Nếu không, trên thế giới này sẽ không còn thứ gọi là Vạn Độc Chi Đất.

"Cố Thất Thiếu! Chúng ta ở nơi này! Ở nơi này!" Hàn Vân Tịch gấp đến độ muốn khóc.

Bất đắc dĩ, Long Phi Dạ chỉ có thể...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio