Biên tập: Mi Mi
Beta: Vũ Yên
Hai ngày nữa trôi qua, Mạnh Vân Khanh bởi vì thời hạn nghỉ phép kết thúc, phải hồi cung làm nhiệm vụ, cho nên không thể không ly khai. Trước khi rời khỏi, hắn ngàn căn vạn dặn Lưu Giản, chỉ sợ Vương gia đem thân thể vất vả điều dưỡng mới có vài phần khởi sắc lại gây sức ép mà thành công cốc, thậm chí còn lo lắng đến mức không muốn rời đi.
Lưu Giản bị người này làm cho chẳng biết nên khóc hay nên cười. Kỳ thật nhờ có Mạnh Vân Khanh mất ăn mất ngủ cẩn thận chăm sóc, bệnh tình của y đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, huống chi vốn chỉ là “Tâm bệnh”, hiện giờ coi như “Thuốc đúng bệnh tan”, ngay cả đại phu cũng nói không có rất vấn đề gì lớn, cứ tĩnh dưỡng thêm một thời gian là được. Đối mặt với đủ loại lo lắng của học sĩ đại nhân, Vương gia chỉ có thể mời đại phu ra bảo chứng, đồng thời cam đoan nhất định phối hợp để chiếu tốt cho bản thân mình, rồi mới tiễn Mạnh đại nhân lưu luyến ngập lòng ra khỏi cửa.
Người kia đi rồi, không khí trong phòng nhất thời trùng xuống, Lưu Giản không có việc để làm, hơn nữa nhiều ngày bị bệnh triền miên trên giường khiến cho xương cốt toàn thân đều trở nên uể oải, vì thế dứt khoát ra ngoài sân tản bộ.
Chính là thời điểm y vừa mới mặc ngoại bào, ngoài cửa liền vang lên những tiếng bước chân nhỏ vụn, sau đó một thân ảnh mảnh dẻ từ từ xuất hiện.
“Vương gia.” Lục Hà gõ gõ cánh cửa, nhẹ giọng gọi.
Lưu Giản thở ra một tiếng rất nhỏ, nói: “Vào đi.”
Lục Hà đẩy cửa, quét mắt một vòng khắp căn phòng theo bản năng, nhận thấy chỉ có Vương gia một mình ngồi ngay ngắn trước bàn, cảm giác vui mừng nhỏ bé nơi đáy lòng toàn bộ hiển lộ trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Vương gia, thiếp canh gà nhân sâm cho người bồi bổ.” Lục Hà vừa nói, vừa tiếp nhận cái khay thị nữ bên cạnh đưa đến. Nàng đặt chén canh còn nóng hổi hối ở trước mặt Lưu Giản, có chút ngượng ngùng, lại có chút chờ mong mà nhìn vị vương gia tuấn lãng bất phàm nọ.
Đã nhiều ngày nay, bởi vì Mạnh Vân Khanh cứ một mực canh giữ bên người Vương gia quyết không chịu rời, nên Lục Hà căn bản tìm có cơ hội lại gần hầu hạ cho y, không những thế còn bị học sĩ đại nhân đảo khách thành chủ mất kiên nhẫn đuổi đi nhiều lần, ủy khuất hiển nhiên có thể tưởng tượng được. Sáng nay hay tin Mạnh Vân Khanh đã rời đi, Lục Hà chỉ âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
Trong lòng Lưu Giản hiểu rõ, chính là bất động thanh sắc mà uống thang, rồi thản nhiên khen ngợi một câu: “Hương vị được lắm.”
Lục Hà cúi đầu mỉm cười, không giấu được thẹn thùng, nói: “Nếu Vương gia thích, mỗi ngày thiếp đều nấu cho người.”
Liếc nhìn thị nữ của Lục Hà một cái, Lưu Giản xua tay ý bảo người nọ lui ra. Chờ khi cánh cửa khép lại, y mới nghiêm mặt lên tiếng: “Lục Hà, bổn vương có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
Thấy Vương gia bày ra biểu tình nghiêm túc, Lục Hà vội vã dựng thẳng thân mình, đáp: “Xin Vương gia phân phó.”
Lưu Giản dừng một chút, lại nói: “Ngươi đã hầu hạ bên cạnh bổn vương mấy năm rồi, lần này chọn ngươi làm thiếp thiếp, trọng yếu nhất là thấy ngươi nhu thuận hiểu chuyện…” Nói đến đây, y đảo mắt nhìn qua gương mặt có chút khẩn trương của Lục Hà, vỗ nhẹ lên bả vai gầy guộc đang khẽ khàng run rẩy của nàng, trấn an nói: “Đừng sợ, điều bổn vương muốn nói chính là, ngươi vẫn chưa chính thức cùng bổn vương làm lễ nạp thái, nếu như hiện tại ngươi hối hận, có tính toán khác, bổn vương sẽ để ngươi rời phủ, cũng cho ngươi một số tiền, đủ để nửa đời sau của ngươi cơm áo không lo.”
Nghe xong một chữ cuối cùng của Vương gia, đôi con ngươi linh động của Lục Hà dần dần mất đi thần thái, một mảnh mờ mịt bất chợt lan tràn. Thân là thị nữ thiếp thân của Vương gia, tư tình của chủ tử cùng với học sĩ đại nhân, làm sao nàng lại không hề biết, chính là khờ dại tưởng rằng quan hệ giữa hai người bọn họ bất quá chỉ là quỷ ám nhất thời, thế gian vẫn coi âm dương là chính đạo, đến cuối bọn họ vẫn phải thú thê sinh tử giống như nam tử bình thường. Bởi vậy khi Vương gia lựa chọn nàng, nàng cũng không bận tâm trước đó người nọ như thế nào, chỉ biết cuộc đời này có thể gả cho một nam nhân tuấn lãng, tôn quý bất phàm như thế, thì còn mơ ước gì hơn? Nếu có được may mắn mà sinh con đẻ cái cho y, vậy thì lại càng mỹ mãn… Chỉ tiếc nàng thế nhưng không thể ngờ được, Vương gia lại thật tâm trân ái Mạnh Vân Khanh, thậm chí không tiếc cả đời không thành gia lập thất để bầu bạn với đối phương.
Lúc trước, thấy Vương gia cắt đứt với Mạnh Vân Khanh, nàng còn âm thầm vui sướng, Vương gia cuối cùng đã quay về chính đạo. Nào ngờ chỉ mới mấy ngày tất cả mọi việc lại một lần nữa đồi thay, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được, Vương gia vui vẻ biết bao nhiêu khi Mạnh Vân Khanh bất ngờ xuất hiện ở đây, mà Mạnh Vân Khanh lại chiếu cố khởi Vương gia có bao nhiêu chu đáo. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ hài hòa đến mức không nhìn ra một chút chắc trở nào.
Kỳ thật bản thân nàng hiểu rõ, với tư sắc, xuất thân cùng địa vị của mình, nhất định không đủ để được Vương gia sủng ái suốt đời. Vương gia có tình có ý với ai, nàng mặc dù thèm muốn nhưng cũng vẫn an phận thủ thường, không dám vọng tưởng mà đi tranh đoạt, chỉ nguyện lặng lặng lẽ lẽ mà hầu hạ những lúc người cần. Song giờ khắc này, Vương gia lại nói như vậy, rõ ràng là muốn đuổi nàng khỏi phủ, đây là kết cục mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Khi tám tuổi, Lục Hà bị bán vào vương phủ làm hạ nhân, phụ mẫu huynh đệ về sau cũng chẳng biết đã đi đâu hết, rời khỏi vương phủ, trời đất bao la, nhưng đâu mới là chốn dung cho một nữ tử như nàng?
Nghĩ đến điều này, Lục Hà không khỏi đỏ bừng hốc mắt, nhìn Vương gia, bất lực nói: “Có phải Lục Hà đã sai cái gì hay không?”
“Ngươi không sai, là bổn vương cô phụ ngươi.” Lưu Giản không ngờ nàng sẽ phản ứng kịch liệt như thế, tận lực mềm mỏng, nói: “Sau khi ngươi rời khỏi phủ có thể tìm người trong sạch mà gả đi, có phu quân ôn nhu săn sóc, có hài nhi nhu thuận nghe lời, đây mới là điều mà nữ tử mong ước cả đời. Bổn vương không thể cho ngươi, hà tất phải khiến ngươi lãng phí thời gian ở trong vương phủ.”
Lục Hà gạt đi hàng lệ tuôn rơi, lắc đầu, nghẹn ngào cầu xin: “Vương gia, xin ngài đừng đuổi Lục Hà đi, Lục Hà nguyện ý hầu hạ vương gia cả đời!”
“Bổn vương không muốn đuổi ngươi đi, tính toán như vậy là vì muốn tốt cho ngươi.” Lưu Giản hiếm thấy mà tận tình khuyên nhủ một phen.
Lục Hà lập tức quỳ rạp xuống, khóc lóc nói: “Không, Lục Hà sống là người của vương phủ, chết sẽ là ma vương phủ, xin Vương gia để Lục Hà ở lại đi!”
Nói xong, nàng lại dập đầu với đối phương, lặp lại một lần nữa, “Xin Vương gia để Lục hà ở lại.”
Vương gia thấy thế, nhanh chóng vươn tay đỡ người trước khi nàng dập đầu cái thứ hai.
Cú dập đầu vừa rồi cũng không nhẹ, cái trán trắng nõn của Lục Hà nhất thời sưng u một cục, lại thêm đôi mắt khóc đến đỏ bừng. Dù sao cũng là người đã bầu bạn bên mình nhiều năm, cho dù Lưu Giản có lạnh lùng hơn nữa cũng không khỏi dâng lên một tia thương tiếc, y đau lòng nói: “Cô nương ngốc nghếch, ngươi cần gì phải làm khổ cho mình.”
“Vương gia, xin ngài, Lục Hà không muốn đi, dù có làm trâu làm ngựa Lục Hà cũng sẽ hầu hạ vương gia cả đời!” Lục Hà vẫn không ngừng rơi lệ.
Lưu Giản cầm khăn tay của mình lau nước mắt cho nàng, thở dài nói: “Vương phủ bất quá chỉ là một cái g chim hoa lệ, bổn vương muốn trả tự do cho ngươi, ngươi lại còn không muốn, cứ nhất quyết chết già ở chỗ này sao?”
“Vương gia, vương phủ là nhà của Lục Hà, chỉ cần ngài không chê, Lục Hà cam tâm tình nguyện hầu hạ ngài cả đời…” Lục Hà dừng một chút, sau đó lớn mật mà kiên định nói: “Và cà Mạnh đại nhân.”
Một tia kinh ngạc nhanh chóng ánh lên trong con ngươi đen láy, Lưu Giản không phải bất ngờ vì nàng đã biết rõ sự tình, mà là không nghĩ tới nàng cư nhiên dám nói tới vấn đề mà chính y không cách nào đề cập.
Vương gia chính là bình tĩnh nhìn nàng không nói, Lục Hà hiểu người nọ không có ý định trách tội mình, song cũng không dám làm càn, liền cẩn thận nhẹ giọng tiếp lời: “Lục Hà hiểu Vương gia tình có ý, chỉ là… không tiện công khai. Mặc dù Lục Hà không làm được gì, thế nhưng chí ít có thể giúp Vương gia che giấu.”
Lưu Giản thoáng lườm đối phương một cái, hỏi: “Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?”
“Lục Hà… Lục Hà biết.” Ánh mắt của người kia khiến cho nàng có chút luống cuống.
Trầm ngâm một lúc, Lưu Giản dùng ngữ khí ngưng trọng nói: “Bổn vương cho ngươi một cơ hội nữa, muốn xuất phủ, hay là ở lại?”
Đi cùng ở, hai kết cục hoàn toàn khác biệt, cái nào tốt cái nào xấu, không cần phải nói ra cũng biết. Nếu rời đi, cơm no áo ấm, vui vẻ qua ngày, cái gì cũng có thể có mà một khi ở lại, mặc dù có được vinh hoa phú quý, cũng chỉ là một thân cô đơn tịch mịch chốn khuê phòng.
Lục Hà không chút do dự đáp: “Xin Vương gia để Lục Hà ở lại.”
Lưu Giản tiếc hận lắc đầu, nói: “Nếu ngươi đã quyết, vậy ở lại đi.”
Về sau, chuyện này liền không được nhắc lại nữa, mãi cho đến mười ngày sau, khi học sĩ đại nhân trở về, đập vào mắt chính là hình ảnh Lục Hà quanh quẩn bên người Vương gia, tựa hồ kẻ nói người cười, thiếu chút nữa khiến hắn bị kích thích đến lửa ghen ngút trời. Cũng may Vương gia kịp thời phát hiện, nhanh tay lẹ mắt kéo người ra một góc nói rõ nguyên do, lúc ấy mới Lục Hà mới đỡ bị ánh mắt lạnh lùng bắn phá.
Sau khi nghe Lưu Giản thuật lại một phen, Mạnh Vân Khanh lập tức vỗ tay tán thưởng: “Biện pháp này tốt quá, dù sao hiện tại ván đã đóng thuyền, ai cũng nghĩ ngươi đã thú thị thiếp, một khi đã như vậy cứ thuận theo tình thế, để Lục Hà tiếp tục ở lại trong phủ che chắn tai mắt người đời đi.”
Vương gia nhịn không được trêu chọc: “Vừ rồi không biết là ai mới thấy Lục Hà liền nóng mắt?”
Mạnh Vân Khanh hào sảng cười cười: “Là hạ quan lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Lục Hà hết lòng bảo hộ chủ nhân, việc này ta phải đích thân cảm tạ!”
Chính là ngoảnh đầu nhìn lại, trong phòng làm gì còn có thân ảnh thứ ba, chắc hẳn Lục Hà đã thức thời mà rời khỏi.
“Xem ngươi dọa người ta chạy mất kìa.” Tâm tình Vương gia hiển nhiên không tồi, liên tục trêu chọc học sĩ đại nhân.
“Được rồi, lần sau gặp, ta nhất định tất cung tất kính nói lời cảm tạ với nàng.” Dứt lời, Mạnh Vân Khanh liền chắp tay gập sâu người hành lễ với Vương gia, xem như bày tỏ thành ý.
Qua giờ ngọ, chính là lúc trời trong gió mát, ánh nắng tươi sáng rạng ngời, hai người liền dắt ngựa ra ngoài dạo chơi. Vốn là mỗi người một ngựa, song đến chỗ vắng vẻ, Mạnh Vân Khanh liền nhảy sang ngựa của Lưu Giản, cùng hắn cưỡi ngựa phóng đi. Vì thế, con Bạch Câu của Vương gia đành phải vất vả cõng hai người, mà tuấn mã của Mạnh đại nhân thì nhàn nhàn nhã nhã theo sau bọn họ.
“Lần này tiến cung, Hoàng Thượng có dò hỏi gì không?” Lưu Giản vẫn còn lo lắng, bọn họ làm một đằng nói một nẻo như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị người phát hiện.
Mạnh Vân Khanh một tay ôm chặt thắt lưng rắn rỏi của Vương gia, một tay điều khiển dây cương, vẻ mặt vô cùng ung dung tự tại, nghe vậy cũng chỉ thoáng nhướn mi, đáp: “Ngươi cũng đã âm thầm nạp thiếp sau lưng ta, Hoàng Thượng còn muốn như thế nào?”
Lưu Giản không đồng tình mà khẽ nhíu mi tâm, nói: “Trước mặt ta đây ngươi bất kính thì cũng thôi, nhưng có mặt Hoàng Thượng, nhất định phải khiêm nhường một chút.”
Mạnh Vân Khanh thấp giọng “xì” một tiếng, vươn tay vặn gương mặt đang nhăn nhó của Vương gia qua, hôn lên một cái, vui vẻ đáp lời: “Hạ quan đã biết.”
Căn cứ vào cái tính cách vô pháp sửa đối của đối phương, Lưu Giản cũng dứt khoát không tiếp tục đề tài này nữa.
Dọc theo đường đi hai người toàn nói chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng Lưu Giản lại bị học sĩ đại nhân ở phía sau vặn gương mặt lại hôn hôn cắn cắn vài cái. Đến khi con ngựa dừng bước, Vương gia mới phát hiện mặt trời đã lặn về Tây, bất tri bất giác bọn họ đã dạo chơi hơn nửa ngày.
Được Mạnh Vân Khanh ôm xuống ngựa, Lưu Giản nhìn thấy ở đây có một ngôi nhà bình thường của dân bản xử, không khỏi ngạc nhiên: “Nhà của ai vậy?”
“Vào xem thì biết.” Mạnh Vân Khanh chỉ cười không nói, dắt tay người nọ đẩy cửa bước vào.
Cửa lớn vừa mở ra, cảnh sắc bên trong căn nhà lập tức rơi hết vào đáy mắt, cách thức bố trí giản dị tự nhiên, thế nhưng đâu đau cũng tràn ngập sắc thái vui nừng, nhất chữ “Song Hỉ” đỏ chói ở chính giữa khách phòng kia.
Trái tim Lưu Giản nảy lên một nhịp, y quay đầu nhìn sang nam nhân tuấn tú bên cạnh mình, chỉ thấy đối phương cũng đang nhìn mình, trong đôi con ngươi đầy ắp ý cười lại mang theo một tia ngượng ngùng hiếm thấy.
Đứng trong phòng khách, hai người bọn họ đước sắc đỏ vây quanh, khí tức tân hôn đập vào mặt mà đến, khuôn mặt cả hai dường như đều bị nhuộm thành một mạt hồng rực của ráng chiều.
Nhất thời hai người đều không biết nên mở miệng thế nào mới tốt.
“Khụ khụ.” Mạnh Vân Khanh thanh thanh yết hầu, dù sao tất cả cũng là do hắn an bài, nhưng cứ liếc mắt đưa tình thế này lại không phải kết quả mà hắn muốn. Chì là người thông minh như hắn cũng không thể ngờ bản thân cư nhiên lại thui chột mất tài ăn nói.
“Giản Nhi, ta, ta…”
Lưu Giản im lặng nhìn Mạnh Vân Khanh, vẻ mặt dường như rất trấn định, song mạt ửng đỏ còn rõ nét hơn cả người kia đã bán đứng tâm tình của y.
Nhận được sự cổ vũ vô thanh, Mạnh Vân Khanh nắm chặt bàn tay Luqu Giản, cảm giác được người nọ so với mình còn khẩn trương hơn, vì thế tự nhiên thả lỏng tâm tình, lấy ngữ khí trịnh trọng trước nay chưa có, nói: “Giản Nhi, chúng ta thành thân đi, ta không bao giờ muốn để người khác thừa cơ chen vào giữa, ta muốn là người duy nhất bái đường với ngươi.”
Lưu Giản dường như có lời muốn nói, chính là lại bị người kia lắc đầu cản lại.
Mạnh Vân Khanh nhanh chóng tiếp lời: “Đây là mảnh đất ta mới mua không lâu, mặc dù không thể lộng lẫy được như vương phủ, nhưng không cái gì là không có. Ta cảm thấy chọn nó làm tân phòng, làm nhà của chúng ta, cũng vô cùng thích hợp, ngươi thì sao? Nếu ngươi đáp ứng, hôm nay chúng ta liền lập tức bái đường, thiên địa thay cho phụ mẫu, vạn vật đều có thể làm chứng nhân.”
Lời nói của Mạnh Vân Khanh đem tất cả những gì Lưu Giản muốn nói, cùng với hết hảy băn khoăn trong lòng y chặt đứt, không có mệnh lệnh của phụ mẫu, lại không có ông mai bà mối thì như thế nào? Không thể quang minh chính đại tuyên cáo với thiên hạ thì đã sao? Thiên địa bao la đã đủ để minh chứng cho lời thề non hẹn biển của bọn họ rồi.
Cuối cùng, Lưu Giản đưa ra câu trả lời vạn phần kiên định của mình: “Vân Khanh, cho tới bây giờ ngươi vẫn luôn là người duy nhất ta muốn thành thân, ngươi nếu đã dứt khoát, ta liền không cự tuyệt nữa.”
Hai người thay y phục tân lang đã được chuẩn bị từ trước, nhất bái thiên, nhị bái địa, đến khi đối bái lẫn nhau, trong đáy mắt người nào người nấy đều đầy ắp thâm tình, dường như sắp sửa tràn ra. Trong phút chốc tất cả vạn vật trong thiên địa tựa hồ tan biến, bọn họ chỉ còn nhìn thấy thân ảnh của nhau hiển hiện trước mắt mình, rực rỡ mà sắc nét giống như đã khắc sâu vào tận linh hồn.
Lễ hoàn, cả hai tiến vào động phòng.
Trong phòng có chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, hai người đi lang thang suốt một buổi chiều, lúc này đều là bụng đói kêu vang, chỉ trong chốc lát giải quyết sạch sẽ đồ ăn thức uống.
Mạnh Vân Khanh rót hảo tử, đưa cho Lưu Giản một ly, trên khuôn mặt tuấn tú không giấu được cười đầy hưng phấn, nói: “Nào, uống một ly rượu hợp cẩn, chúng ta nhất định có thể bên nhau lâu dài.”
Cánh tay lần lượt vắt chéo qua nhau, ánh mắt gắt gao đắm đuối nhìn nhau, không chớp lấy một cái mà uống cạn ly rượu đến không còn một giọt. Khao khát bầu bạn trọn đời, giờ phút này đã có thể xem như viên mãn.
Rốt cục mong ước được đáp đền, nội tâm dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thể gọi tên, Lưu Giản cảm thấy một chén rượu nho nhỏ cũng có thể khiến mình lâng lâng, vô thức mà nhoẻn miệng cười. Đầu máy cuối mắt y đều tràn ra mãn nguyện từ tận đáy lòng, rồi lại tự nhiên mà xuất ra một tia hấp dẫn không cách nào che đậy, làm vị tân lang còn lại nhìn mà miệng rát lưỡi khô.
Công việc tiếp theo trong đêm động phòng hoa chúc, tất nhiên là một khắc thiên kim, cấp bách vô cùng.
Mạnh Vân Khanh buông chén rượu, vươn tay ôm lấy thắt lưng của Vương gia, không ngờ lại bị đối phương linh hoạt mà tránh thoát. Đang lúc ảo não, hắn lại thấy một khối thân thể ấm áp xà vào trước ngực, bình bình ổn ngồi trên đùi mình, còn với cánh tay dài ôm lấy bờ vai hắn. Nâng mắt nhìn lên, Mạnh Vân Khanh liền bắt gặp khuôn mặt tuấn lãng tràn trề xuân ý của Vương gia, phải nói dụ nhân không gì sánh được.
“Giản Nhi…” Mạnh Vân Khanh giống như mê man trong men say mà thấp giọng gọi một tiếng, rồi ngẩng đầu bắt lấy cánh môi mỏng mảnh hồng nhuận của người kia.
Hệt như cấm kỵ đã được đánh tan, dưới ánh nhìn chăm chú của Mạnh Vân Khanh Lưu Giản làm cho nụ cười bên môi mình càng thêm sâu sắc. Y hiểu được chính mình cười rộ lên sẽ phóng đãng biết nhường nào, y không muốn tiếp tục khắc chế bản thân nữa, nhân sinh đắc ý chính là tận hưởng trọn vẹn niềm vui, đêm nay là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời, có thể nào y lại không nở nụ cười?
Đặt một ngón tay thon dài lên đôi môi đang khao khát đòi hôn của Mạnh Vân Khanh, Lưu Giản với lấy bình rượu trên bàn, giơ lên cao rồi đổ thẳng vào miệng mình. Chỉ trong giây lát, rượu đầy tràn ra bên ngoài khóe miệng, chảy xuống cần cổ thon dài, thấm ướt y phục trên thân. Cử chỉ này của y phong lưu không gì sánh được.
Mạnh Vân Khanh nhìn mà không cách nào chuyển dời tàm mắt, vừa thấy cánh môi cong cong duyên dáng của người nọ đang hướng tới chỗ mình, liền vội vã rướn lên, đón lấy một dòng chất lỏng ấm áp đang chậm rãi chảy vào trong miệng. Thứ chất lỏng kia ngọt lịm đến khó có thể tin. Cuối cùng, một cái đầu lưỡi linh hoạt len lỏi vào giữa hai hàm răng hắn, nhiệt tình mà liếm láp từng ngóc ngách trong khoang miệng, cuốn chặt đầu lưỡi hắn mà nhẹ nhàng cắn mút, triền miên quấn quýt không rời.
Mạnh Vân Khanh vui vẻ giao cho người kia quyển chủ động, cũng không vội phản công, một mực ôm chặt lấy thân thể rắn chắc trong ngực mình, phối hợp mà hé mở đôi môi mặc cho đối phương đùa giỡn. Mãi cho đến khi phát hiện Lưu Giản có ý lùi ra, hắn mới phát động thế công, đảo khách thành chủ.
Lưu Giản vươn hai cánh tay ôm ghì lấy cổ Mạnh Vân Khanh, đôi mắt nhu hòa buông xuống, vừa ngoan ngoãn lại vừa mê say. Mạnh Vân Khanh cắn lên môi y một cái, lợi dụng thời cơ người kia há miệng kêu đau mà vói đầu lưỡi vào. Mặc dù lực đạo rất nhẹ, nhưng nụ hôn vẫn kích thích vô cùng, môi lưỡi hai người nhất thời càng thêm quấn quýt, thậm chí cánh môi đã bị ma sát đến nóng rát, cũng không hề có ý định dừng lại.
“Ân…” Không biết ai khẽ hừ một tiếng. Đôi tân nhân cơ hồ định hôn lâu dài như thiên địa trường tồn rốt cuộc tách rời, nhìn nhau mỉm cười.
“Sưng lên rồi.” Lưu Giản ấn nhẹ một cái lên môi Mạnh Vân Khanh.
Mạnh Vân Khanh chẳng chút bận tâm duỗi đầu lưỡi ra liếm một cái — ân, quả thật có phần nóng rát, lại sang nhìn Lưu Giản, khóe miệng người nọ đã bị mình cắn đến rách da.
Chú ý tới ánh mắt của đối phương, Lưu Giản sờ sờ lên môi, cảm giác cũng không có vấn đề gì lớn, vì thế liền dùng ngón tay thon dài miết dọc theo đường nét khuôn miệng mình. Sau khi vuốt ve vài cái, y chậm rãi hé môi, để ngón tay giữa tiến vào khong miệng, ngay trước mặt Mạnh Vân Khanh, dùng đầu lưỡi ướt át liếm liếm ngón tay mình. Ngón tay vào vào ra giữa môi và lưỡi, như ẩn như hiện, vừa chậm vừa nhanh, làm cho người nào đó lập tức dâng lên dục hỏa.
Đáy mắt hừng hực lửa tình, Mạnh Vân Khanh dứt khoát đứng lên, đem người còn đang không biết sống chết điên cuồng đốt lửa ném xuống giường.
Thân thể vừa chạm xuống mặt gường, Lưu Giản liền trở mình một cái, cười cười khiêu khích với Mạnh Vân Khanh, dùng đầu ngón tay vẫn còn mang theo cảm giác ướt át xoa lên ngực mình, cách một lớp vải dệt nhẹ nhàng day day ấn ấn. Chỉ chốc lát sau, chỗ kia liền hiện ra một tiểu mạt thấm nước sẫm màu nho nhỏ, đủ để mô tả sinh động nhủ điểm đang hùng dũng đứng lên.
Ánh mắt Mạnh Vân Khanh trầm xuống, hắn thô bạo kéo tay Lưu Giản ra, một tay nắm lấy quai hàm người nọ bắt y ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn hung tợn như gặm cắn của mình, vừa thở dốc vừa trách mắng: “Đáng chết, ngươi dám đùa với lửa!”
“Ân ưm…” Lưu Giản khẽ bật ra một tiếng ngâm nga từ trong khoang mũi, đầu ngón tay men theo đường nét tuấn tú của Mạnh Vân Khanh, trêu chọc nói: “Vân Khanh, ta muốn ngươi hung hăng làm ta, ngay trên chiếc giường mới này của chúng ta…”
Dán sát vào khóe môi Mạnh Vân Khanh nói xong lời ấy, y dứt khoát đẩy người kia ra, dịch chuyển thân mình về sau một chút để kéo giãn khoảng cách, rồi thản nhiên trút bỏ toàn bộ quần áo dưới hạ thân, tự tách rộng cặp chân dài trần trụi, để lộ bộ vị đỏ thẫm ở giữa lấp ló dưới vạt áo tách đôi của ngoại bào. Bộ dạng càng khiến cho người ta mơ ước.
Rõ ràng cả hai đều mặc hỉ phục giống nhau như đúc, thế nhưng giờ phút này Mạnh Vân Khanh vẫn cảm thấy kiện y bào trên người Vương gia kia thật khiến người ta muốn xé bỏ, để cho Vương gia không bao giờ có thể bày ra bộ dáng phóng đãng này nữa.
Lưu Giản kéo tay Mạnh Vân Khanh, dẫn dắt người nọ tiến vào vạt áo của mình, áp lòng bàn tay nóng bỏng của đối phương lên trước ngực không ngừng day day ấn ấn.
“Vân Khanh, sờ ta.” Y thúc giục nói.
Vừa chạm vào thớ cơ ngực rắn chắc bóng loáng màu mật ong của đối phương, Mạnh Vân Khanh liền nhịn không được căng thẳng, năm ngón tay dùng sức nhéo một cái, chỉ thấy xúc cảm truyền tới từ hai đầu nhũ đầy đặn dựng thẳng kia làm cho hắn phát cuồng, yêu thích không muốn rời tay.
“A… Ân a…” Dưới sự mơn trớn vuốt ve của người nọ, Lưu Giản bật ra những tiếng rên rỉ sảng khoái, cứ như đang khẩn cầu được âu yếm nhiều hơn. Ngay sau đó, thân mình tựa hồ nhũn ra của y liền bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp, đối phương vén cáo vạt áo Lưu Giản, để hai bàn tay to lớn có thể hoạt động nhiều hơn, đồng thời tiện lợi cho việc vân vê chơi đùa nhũ điểm .
“Bộ ngực của Giản Nhi rất mẫn cảm, chỉ cần chạm một chút đã như có thể lấy mạng ngươi rồi.” Mạnh Vân Khanh vừa nỉ non vừa gặm cắn vành tai Lưu Giản, ngón tay liên tục gảy gảy hai đầu nhũ ướt át diễ kiều của y. Nhận lại được một tiếng rên có phần run rẩy, hắn lại tiếp lại quay sang đùa bỡn đôi nhũ hoàn tinh xảo bên trên, cười nói: “Năm đó, ta vừa thấy vật ấy đã nghĩ nó thực sự hợp với ngươi, quả nhiên, đeo lên đầu nhũ Giản Nhi chính là đẹp không gì sánh được.”
Nói tới chuyện này, cặp nhũ hoàn ấy cũng có thể xem như vật đính ước hắn tặng cho Lưu Giản, thấy Vương gia cho dù rời bỏ mình cũng luyến tiếc không muốn tháo ra, ngay cả khi tự an ủi cũng không quên vuốt ve đùa bỡn nó, xem ra người kia thực lòng thích vật ấy lắm.
Hạ thể Lưu Giản bị kích thích dâng lên phản ứng tích cực, đầu đỉnh đỏ hồng lấp ló nhô ra giữa vạt áo xẻ đôi, con ngươi đen láy mơ mơ màng màng tựa hồ tan rã. Bỗng chốc y phát hiện được biến hóa ở dưới thân mình, sợ mình sẽ tiết sớm mà bỏ qua ước nguyện ban đầu, vì thế vội vươn tay giữ chặt ma trảo đang vân vê trước ngực kia.
“Chờ, a a… Dừng lại…”
“Làm sao vậy?” Mạnh Vân Khanh còn luyến tiếc không muốn dừng tay, vừa xoa nắn ngực y vừa hỏi.
“Ân, đừng…” Lưu Giản cố sức ngồi dậy, thay đổi tư thế khiến cho Mạnh Vân Khanh không thể không rút tay về. Chính là khuôn ngực trần trụi đã phủ đầy dấu vết ái muội, xung quanh đầu nhũ đều là những vết ngón tay, vừa nhìn liền dâng lên một loại mỹ cảm cuồng ngược đãi.
Cảnh đẹp ngay trước mặt, Mạnh Vân Khanh chịu không nổi mà gầm nhẹ một tiếng, làm bộ muốn bổ nhào tới đè Lưu Giản xuống dưới thân.
“Đừng nóng vội, bình thường đều là ngươi làm, đêm nay để ta hầu hạ cho ngươi.” Lưu Giản nhẹ giọng khuyên, sau khi ném cho người kia một ánh mắt trấn an xin đừng nóng vội thì chậm rãi cúi người, phả từng luồng khí nóng lên bộ vị dưới rốn ba tấc của đối phương.
Mạnh Vân Khanh trợn tròn con mắt, chằm chằm nhìn Lưu Giản cởi bỏ đai lưng, kéo xuống nội khố của mình. Chỉ thấy ngay khi tính khí cương cứng của hắn nảy ra, người kia không chút do dự mà há miệng ngậm lấy đầu đỉnh đã căng trướng như quả trứng gà.
Khoang miệng vừa ấm nóng vừa ẩm ướt gắt gao bao bọc đầu đỉnh cực kỳ mẫn cảm, một cảm giác run rẩy kịch liệt từ sống lưng đánh thẳng vào trong óc, Mạnh Vân Khanh thích đến mức lập tức thở ra một hơi dài, cơ hồ mất đi lý trí và suy nghĩ mà vội vàng đâm thọc vào cái miệng mê người này. Hắn dùng sức đẩy đưa phân thân của mình, mãi đến khi đối phương nuốt trọn cả côn tht thô to mang theo khí tức dịch của mình vào miệng.
Một tay ghì chặt vùng gáy Lưu Giản để búi tóc đoan trang ngay ngắn của người nọ bị kéo tuột ra, Mạnh Vân Khanh nhắm mắt hít vào mấy hơi, kềm chế ý tưởng cuồng bạo đang dâng đầy đầu óc, rồi mới mở mắt ra, khàn giọng nói: “Từ từ, ta không muốn tổn thương ngươi.”
Nâng mắt liếc nhìn đối phương một cái, sau đó Lưu Giản lại cúi đầu, chuyên chú hầu hạ cự vật nóng bỏng trong khoang miệng. Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm qua đỉnh phân thân, nếm thử dịch thể có chút tanh nồng từ đầu lổ nhỏ chảy ra, thế nhưng y hoàn toàn không khó chịu, ngược lại còn bị kích thích đến mức thân thể nóng lên, ngay cả mật huyệt ở phía sau đều cảm thấy ướt át.
Lưu Giản dùng đầu lưỡi linh hoạt trước tiên đảo loạn một vòng quanh đỉnh chóp, sau đó lướt xuống quấn lấy tính khí tráng kiện của đối phương liếm mút từng tấc từng tấc một, một tay phối hợp với động tác trong miệng mà xoa nắm phân thân lên lên xuống xuống, tay còn lại nâng đỡ hai tiểu cầu bên dưới vỗ về cực kỳ có kỹ xảo. Cứ như thế một lúc lâu, Lưu Giản liền cảm giác được côn tht ở trong miệng càng to càng nóng, nuốt vào mỗi lúc một khó khăn khiến cho nước bọt không kịp mút vào tràn ra một lượng lớn chảy dài theo khóe miệng. Mà Mạnh Vân Khanh cũng có hơi vô pháp khắc chế động tác đưa đẩy thắt lưng của mình, muốn ma xát tính khí đã trướng đến nổi gân xanh của mình vào niêm mạc trong miệng đối phương.
Động tác của Mạnh Vân Khanh cũng không phải là quá mạnh, song trong từng đợt công kích, đầu đỉnh căng phồng vẫn sẽ hữu ý vô tình tiến vào sâu tận cùng, nhiều lần chạm tới cổ họng người kia, làm y bất giác nhíu chặt đôi mày dài, gương mặt anh tuấn ứng hồng toát ra vài phần ẩn nhẫn.
Hiểu được sự tự chủ của bản thân đã sắp đến cực hạn, Mạnh Vân Khanh đẩy đầu Lưu Giản ra, khàn khàn nói: “Được… rồi! Được rồi, nhả ra…”
Lưu Giản nghe theo mà há miệng, nhưng là một tay vẫn không ngừng vuốt ve lên xuống dọc phân thân của đối phương. tty rằng y không ngại để Mạnh Vân Khanh bắn trong miệng mình, nhưng đêm động phòng hoa chúc, vẫn hy vọng có thể làm cho hắn đạt được cao trào bằng chính cơ thể mình, như vậy mới xem như một sự kết hợp vạn phần ý nghĩa.
Đẩy Mạnh Vân Khanh xuống giường, Lưu Giản cong môi mỉm cười tán thưởng sự phục tùng vô điều kiện của nam nhân, sau đó không nhanh không chậm ngồi khóa trên người hắn, dùng cặp mông rắn chắc của mình chậm rãi mà cọ sát, mãi cho đến khi gốc rễ sinh mệnh của người nào đó lại dựng thẳng tràn ngập lửa nhiệt tình.
Toàn thân khô ran như thiêu như đốt, hơi thở của Mạnh Vân Khanh mỗi lúc một nặng nề, hắn nhìn chằm chằm vị Vương gia đang ngồi trên thân thể mình. Người nọ tóc đen hỗn loạn buông lơi che che giấu giấu từng mảng lớn da thịt lõa lồ, mà bộ dáng đối phương vào lúc y phục không chỉnh tề, chính là mị dược duy nhất khó giải trong đời của hắn. Giờ khắc này, ngũ quan của Mạnh Vân Khanh đã không còn giữa được vẻ tao nhã ôn hòa, trong đôi mắt sâu không thấy đáy, tất cả đều là yêu thương cùng dục vọng cuồng điên.
Lưu Giản lướt bàn tay xuống dưới nắm chặt nam khó thô to của đồi phương, để nó cọ xát vào giữa hai cánh mông mình, bày ra vẻ mặt mê say cùng hưởng thụ, bất giác kinh sợ mà thốt lên: “To quá, nóng quá…”
“… Vương gia có thích không?” Mạnh Vân Khanh một bên thừa nhận tra tấn ngọt ngào, một bên cắn răng hỏi.
“Ân, thích, rất thích.” Lưu Giản dường như thấm đẫm men say, lẩm bẩm nói. Y có thể cảm giác được dịch rỉ ra ở đầu đỉnh côn tht của người nọ đã hòa lẫn với dịch thể tiết ra từ hậu huyệt mình, tạo ra tiếng nước dính dớp theo mỗi lần cọ sát. Không cần tận mắt nhìn vào cũng biết hai người bọn họ đều đã làm tốt quá trình chuẩn bị, y thật muốn lập tức nhét cự vật thô to kia vào trong cơ thể, để cất giấu làm của riêng.
Một khát khao độc chiếm bất chợt nảy sinh, y bỗng chỗng đè lại g ngực đang phập phồng vì thở dốc của Mạnh Vân Khanh, ra lệnh: “Nếu đã thành thân với ta, đừng mơ tưởng có cơ hội phong lưu khoái hoạt cùng người khác, thứ này của ngươi về sau đều thuộc về ta!”
Mạnh Vân Khanh nghe xong tất nhiên là mừng rỡ như điên, vội vàng hồi đáp: “Được, được, ta toàn thân trên dưới đều là của ngươi!”
Lưu Giản vừa ý gật gật đầu, dường như vì nóng mà vươn tay kéo mở vạt áo trước ngực, vải dệt mềm mại từ đầu vai y trượt xuống, hơn phân da thịt săn chắc đều bại lộ ra ngoài không khí, hầu nhũ hồng nhạt đã sớm bị chà đạp thành màu đỏ sẫm, khiến người thèm muốn không thôi.
Trái tim Mạnh Vân Khanh khẽ động, ngón tay bất giác với lên, miết quanh một bên đầu nhũ sưng to của người nọ, day day ấn ấn lại vân vân vê vê có nó càng cứng rắn thêm.
Lưu Giản hô hấp dồn dập, cúi đầu nhìn hắn đùa bỡn đầu nhũ chính mình, ròi nhẹ nhàng tựa lông chim mà lướt xuống vuốt ve đường rãnh giữa hai khối cơ ngực. Mạnh Vân Khanh thuận thế trượt tay qua vùng bụng của đối phương, giữ chặt eo y, dùng sức đem thân thể người phía trên ghì xuống mạnh mẽ ma sát vào tính khí của mình. Cuối cùng, hắn mò được cặp mông thập phần săn chắc của đối phương, mang theo cảm giác mỹ mãn ngập lòng mà mạnh mẽ nhào nhào nặn nặn.
“Ân… Ân…” Lưu Giản ngửa đầu rên rỉ, chậm rãi quỳ gập cẳng chân, đỡ lấy tính khí của Mạnh Vân Khanh nhắm thẳng huyệt khẩu chính mình, một hơi ngồi xuống.
“A a!” Vách tràng chặt khít bị vật thể cứng rắn như sắt mạnh mẽ xỏ xuyên mà tiến vào, thể chất đặc biệt khiến y không vì vậy mà bị thương, mị thịt cấp bách đến không thể chờ được mà điên cuồng cắn mút, cảm giác trống rỗng hư không cuối cùng có thể được lấp đầy, làm cho y cầm lòng chẳng đặng mà thất thanh kêu lên thành tiếng.
Mạnh Vân Khanh cũng là thích đến khó có thể miêu tả bằng lời, hít vào một hơi, bấu chặt hai cánh mông đến mức mười ngòn tay có thể cắm sâu vào thịt da người nọ, cổ họng bất giác bật ra mấy tiếng khàn khàn.
Trải qua một đợt sóng tình mãnh mẽ ban đầu, Lưu Giản chống hai tay lên người Mạnh Vân Khanh, bắt đầu nhất nhô lên xuống như là cưỡi ngựa. Hỉ phục hỗn độn trên thân thể theo từng cú xóc nảy mà hoàn toàn rời rụng ra, khiến cho nam khí bóng loáng ra ra vào vào giữa hai chân có thể nhìn rõ đến không bỏ sót một cái gì. Mạnh Vân Khanh vươn tay sờ sờ tính khí đã dựng thẳng của người kia, quệt lấy dịch thể trong suốt rỉ ra nơi đầu đỉnh vẽ loạn xuống tận dưới gốc tiểu cầu, khiến cho vật ấy trở nên trơn ướt, thập phần thuận tay.
“A! A! Ân… Thật thoải mái… Vân Khanh…” Rất nhanh, thân thể Lưu Giản phủ đầy một tầng mồ hôi, y hoàn toàn không tiết chế mà kêu lên, muốn truyền đạt cho Mạnh Vân Khanh tất cả những cảm thụ của mình.
Nghe được tiếng rên rỉ phóng đãng của người nọ, huyết mạch toàn thân Mạnh Vân Khanh sôi lên sùng sục, nhịn không được đẩy mạnh thắt lưng lên trên, thường xuyên cọ sát vào điểm mẫn cảm nhất bên trong vách tràng, rồi lại rút ra không để cho đối phương thỏa mãn.
“A! Nơi đó… lại… lại đâm vào đi…” Lưu Giản lắc mông đuổi theo cảm giác khiến cho toàn thân thể mình muốn xụi lơ kia.
Chính mà người trên thân vừa loạn động như thế, Mạnh Vân Khanh lại càng sảng khoái đến mứcda đầu cũng đã run lên, cái trán trắng nõn bởi vì nhẫn nại mà hiện lên mấy đường gân xanh mờ nhạt. Hắn thở ra một hơi dàu, dùng ngữ khí dỗ dành nói với Lưu Giản: “Giản Nhi, gọi ta một tiếng.”
“Ân… Vân Khanh…” Lưu Giản nghe lời mà kêu lên, thậm chí còn co thắt vách tràng để thít chặt cự vật đang khuấy đảo bên trong.
“Không phải gọi như vậy, nghĩ một chút đi, chúng ta đã thành thân, ngươi nên gọi ta là cái gì?” Mạnh Vân Khanh vừa nói vừa chú ý quan sát biểu tình của Vương gia, hai mắt tỏa sáng tràn ngập chờ mong.
“Cái… Cái gì?” Lưu Giản mờ mịt nhìn hắn, nghĩ nghĩ, rốt cục kịp thời phản ứng, khóe môi khe khẽ cong lên, cúi người ghét sát vào tai của đối phương, nhẹ giọng gọi: “Vân lang, mau cho ta.”
Khí tức nóng rực phát ra khi nói chuyện, toàn bộ đập thẳng vào màng nhĩ Mạnh Vân Khanh, sau đó vành tai hắn cũng bị người nhẹ nhàng cắn mút.
Kế tiếp, Lưu Giản chỉ thấy một tay rắn chắc như kìm sắt hung hăng giữ chặt eo mình, phân thân bên trong cơ thể liên tục hung hăng rút ra, lại mãnh liệt cắm vào, mạnh mẽ đâm thẳng tới hoa tâm. Liên tiếp mấy lần công kích với lực đạo cực kỳ cường hãn, làm cho y cơ hồ sinh ra một loại ảo giác lung lay sắp đổ cùng nóng cháy sắp phát điên.
“A a a –” Dường nhự sợ ngã mà bám chặt bả vai Mạnh Vân Khanh, Lưu Giản toàn thân run rẩy bật ra tiếng thét chói tai.
Nhận thấy xúc cảm khác thường nơi bụng dưới, Mạnh Vân Khanh vươn tay sờ thử, quả nhiên chính mình đã đâm cho Vương gia tới xuất tinh. Thấy y toàn thân mềm nhũn tựa vào g ngực của mình, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi thần, Mạnh Vân Khanh không khỏi yêu thương mà hôn lên vành tai người nọ, ngay cả mồ hôi cũng liếm đi, hai tay không ngừng vuốt ve thuận tiện trút bỏ lớp y phục đã thấm đẫm mồ hôi trên người đối phương.
Sau khi phát tiết, Lưu Giản cực kỳ mẫn cảm, thân mình khát khao được yêu thương thời thời khắc khắc. Không thể nghi ngờ, động tác của Mạnh Vân Khanh đã làm y cảm thấy ấm lòng. Lưu Giản ngẩng đầu hôn lên khóe miệng người kia, cả hai cứ thế duy trì gắn kết trên da thịt mà trao nhau một nụ hôn rất mực thâm tình.
Hôn xong, cự vật ngủ đông trong cơ thể người nào đó lại bắt đầu không an phận mà phấn chấn lên, Lưu Giản đáp lại Mạnh Vân Khanh bằng cách hạ thấp thắt lưng xuống, mị thịt bên trong huyệt khẩu co rụt liên tục như lấy lòng, khiến cho tính khí vốn đã bừng bừng khí thế nọ lại lớn thêm một vòng.
“Giản Nhi, ngươi thật tốt… Tiểu huyệt thật chặt, kẹp ta đều muốn bắn ra…” Mạnh Vân Khanh vừa hưởng thụ khoái cảm khi người nọ đưa đẩy thắt lưng, vừa tùy tiện hôn lên khuôn mặt Lưu Giản.
“A a! Vân lang… Ân! A a! Vân lang bắn… bắn vào đi…” Lưu Giản bị làm đến thần trí hỗn loạn, chỉ cảm thấy bên trong hậu huyệt co rút điên cuồng là một cảm giác ướt át đến lợi hại, chẳng biết là chính mình lại bị người nọ chăm sóc đến cao trào mà tiết ra thật nhiều dịch, hay là Mạnh Vân Khanh đã phát tiết ở bên trong, song vẫn theo bản năng mà mời gọi đối phương bắn tới.
Mạnh Vân Khanh cũng muốn phóng thích bên trong cơ thể Vương gia, để cả trong lẫn ngoài của người này đều thấm đầy khí tức chính mình. Vì thế hắn đẩy nhanh tốc độ, ở những cú thúc cuối cùng còn đặc biệt dùng sức, khiến cho tiếng va chạm nơi hạ thể tựa hồ vang lên thanh thúy bên tai.
“Cho ngươi, tất cả đều bắn cho ngươi!”
Cùng với một tiếng gào thét, Mạnh Vân Khanh vô cùng nhuần nhuyễn mà phát tiết trong người Lưu Giản, mấy đạo chất lỏng cực nóng liên tiếp phun tới vách tràng mẫn cảm, nóng đến mức Lưu Giản nhịn không được mà phát run, thấp giọng nức nở một tiếng, rồi bất ngờ xuất ra một dòng dịch thể trắng đục ít ỏi nữa.