Vạn Tộc Chi Kiếp

chương 1167: ngày ta vào lăng vân, đúc văn binh địa giai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Lý vội vàng nói: “Không thành vấn đề, Thôi huynh yên tâm, ta rất thân với đồ đệ của Triệu Lập đại sư, ta sẽ nhờ hắn chuyển hộ, nhưng Triệu đại sư chưa chắc sẽ xem, cái này ta cũng không có biện pháp bảo đảm.”

Tô Vũ không bận tâm lắm, hắn đáp: “Không sao, vậy vào thành xong chúng ta trực tiếp đi Đại Hạ Văn Minh học phủ, nói thật, ta rất hứng thú với chuôi Văn Binh Địa giai đúc thất bại của Triệu đại sư, ta nghĩ, nếu ta đúc giúp ông, nếu thành công, ta có thể được lợi gì không đây? Đúc Văn Binh thành công sẽ phản hồi một ít ý chí lực giúp ta rèn luyện, vậy có thể giúp ta bước vào Lăng Vân hay không?”

Mọi người lập tức câm miệng.

Cút mọe ngươi đi!

Ngươi ư?

Đúc Văn Binh Địa giai ư?

Hơi lố rồi đấy!

Tô Vũ phì cười, “Ta chỉ phụ thôi, đâu phải ta chủ đúc, hệ thống của ta là chính thống, đến từ hệ thống đúc binh của Đại Minh phủ, hệ thống đúc binh của Triệu đại sư đến từ hệ thống của Tứ Đại phủ trưởng Đại Hạ phủ, hẳn là không giống ta...”

“Không phải ý này!”

Tiểu Lý cắt ngang, giải thích: “Tính tình Triệu đại sư rất cổ quái, chắc ngươi biết sư huynh ông ấy, người tiếp cận Đúc Binh sư Thiên giai, nếu ông nguyện ý thì có thể nhờ vị sư huynh này hỗ trợ, kết quả bởi vì năm xưa Triệu phủ trưởng đi Đại Chu phủ, Triệu đại sư liền không nhận vị sư huynh này nữa.”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn: “Không thể nào. Ta nhớ trước đó không lâu khi Tô Vũ công khai hình ảnh, sư huynh Triệu đại sư còn đi hỗ trợ mà, hẳn là được Triệu đại sư nhờ đi chứ?”

“Ta không rõ, nhưng người trong phủ đều biết, Triệu đại sư không thích Triệu Thiên Binh phủ trưởng, ngươi nói xem, ông có để ngươi giúp đúc binh không? Hiện tại ông chui rúc vào sừng trâu, nhất quyết muốn tự mình đúc binh thành công, bằng không ông tình nguyện không đúc binh.”

Tô Vũ cười: “Không nhất định, ông và sư huynh có thù oán nhưng đâu có thù với ta! Thử xem đi, không được thì thôi, tăng chút kiến thức cũng tốt.”

“Vậy được!”

Tiểu Lý cảm thấy hắn đang nằm mơ, Triệu Lập không phải loại người tốt tính, ngươi cho rằng ông sẽ hiếm lạ một thiên tài Đúc Binh hệ như ngươi sao?

Đồ đệ ông có người đã là Đúc Binh sư Huyền giai từ lâu rồi.

Nếu cần người hỗ trợ, cũng chẳng tới lượt ngươi xếp hàng.

...

Mọi người hàn huyên một đường.

Mãi cho đến ngày 22 tháng 5, mọi người mới đến Đại Hạ phủ.

Mà giờ phút này, Phong Kỳ mới vừa bị Triệu tướng quân áp giải trở về.

Không ai biết cường giả vô địch đã tới hay chưa, nhưng Đại Hạ phủ còn chưa tuyên bố chuyện công thẩm.

Những người khác chuẩn bị đi bái phỏng bạn tốt, có vài người muốn đi Hạ gia hỏi thăm tình huống công thẩm, mà Tô Vũ lại cùng mấy người tiểu Lý đi thẳng đến Đại Hạ Văn Minh học phủ.

...

Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Đúc Binh học viện.

Trong viện nghiên cứu của Triệu Lập, Triệu Lập đang nghiên cứu con rối, ông không để ý đến chuyện bên ngoài, đã lâu ông chưa ra ngoài, cũng lười đi, Đại Hạ Văn Minh học phủ vốn u ám âm trầm, hiện tại đã sinh động hơn, nhưng không phải loại sinh động mà ông muốn.

Thời gian qua, ông dành nhiều thời giờ làm nghiên cứu.

Chuông cửa vang lên.

Triệu Lập không để ý, coi như không nghe thấy.

Ngoài cửa, đại đệ tử của ông bất đắc dĩ hô: “Lão sư, có khách tới chơi!”

Kỳ thật y không muốn đưa Văn Binh của người ta cho lão sư xem, nếu là trước kia, y đương nhiên sẽ không thèm để ý, nhưng hiện tại y cảm thấy lão sư cần dời lực chú ý một chút.

Thiên tài Đúc Binh sư đến từ Đại Minh phủ là một lựa chọn tốt.

“Không gặp!”

“Lão sư, là Đúc Binh sư đến từ Đại Minh phủ, nói là nhận thức Tô sư đệ, bản thân hắn đã đạt tới Đúc Binh cấp bậc Huyền giai, lão sư, đối phương còn đưa tác phẩm của mình tới, hay là ngài xem một chút đi?”

“Đại Minh phủ?”

Triệu Lập không kiên nhẫn, “Không phải từ trước đến nay Đại Minh phủ vẫn luôn khinh thường Đúc Binh sư Đại Hạ phủ sao? Tới Đại Hạ phủ làm gì?”

“Đối phương kẹt ở giữa Huyền giai sơ cấp và trung cấp, muốn tìm ý nghĩ Đúc Binh bất đồng để đột phá cấp bậc, biết thực lực lão sư nên cố ý đến bái phỏng, còn là đệ tử ký danh của Ngưu phủ trưởng, có quen biết Tô sư đệ.”

“Tô Vũ...”

Triệu Lập lẩm bẩm, người quen của tiểu tử kia?

Ông suy xét một chút, rồi xoay người đi ra mở cửa.

Đệ tử của ông đại hỉ!

Nhưng nhìn Triệu Lập thấy ông già nua rất nhiều, y có chút thương tâm, “Lão sư, ngài chú ý thân thể đi mà, nghỉ ngơi nhiều vào.”

“Nói nhảm ít thôi!”

Triệu Lập không kiên nhẫn, “Ta còn cần ngươi dạy à? Nếu ngươi có năng lực thì sớm tiến vào Địa giai đi, đừng làm ta phiền lòng là được! Đồ đâu, ta nhìn xem, nếu là phế vật thì sớm cút đi, ta không gặp!”

Đại đệ tử không dám chậm trễ, vội vàng dâng lên một cái hộp.

Triệu Lập cầm lấy, mở hộp nhìn thoáng qua, trong lòng ông khẽ giật mình.

Đó là một thanh đao!

Thanh tiểu đao màu đen.

Không khác nhiều chuôi đao ngày xưa ông đưa cho Tô Vũ, đương nhiên là không phải một, đây là một thanh Văn Binh Huyền giai sơ đẳng đỉnh cấp 45 đạo kim văn, xem như một Văn Binh không tồi.

Ông cầm lấy quan sát một phen, Đúc Binh pháp chính thống của Đại Minh phủ, Triệu Lập bĩu môi chê bai: “Phương pháp đúc máy móc, bình thường, lại còn là sản phẩm sản xuất dây chuyền! Thiên Đúc Vương cứ thích làm chuyện hại con cháu! Thủ pháp học từ Bách Đạo Các, toàn Đại Minh phủ chẳng khác gì nhau! Chẳng lẽ Thiên Đúc Vương cảm thấy mọi người đều học hắn thì có thể trở thành Đúc Binh sư Thiên giai tiếp theo? Nếu có thể, Đại Minh phủ đã có từ lâu rồi, nếu năm xưa Hồ Kỳ không học Đúc Binh pháp chế thức của hắn, có lẽ đã có hi vọng vượt qua tên họ Triệu Đại Chu phủ kia, hiện tại thì kém xa!”

Đúng vậy, truyền thừa Đúc Binh Bách Đạo Các đến từ Thiên Đúc Vương, vị Đúc Binh sư Thiên giai duy nhất của Nhân cảnh.

Nhưng Triệu Lập cảm thấy đó là đạo của Thiên Đúc Vương, không có nghĩa là thích hợp với tất cả mọi người.

Nó thiếu một chút linh khí!

Mọi người đều học tập Đúc Binh pháp này, ông cảm thấy đó là sản phẩm sản xuất dây chuyền, Đúc Binh sư phải có ý tưởng của chính mình, ý nghĩ của chính mình, không phải chỉ học mấy thứ như vậy, quá mức máy móc!

Cái gọi là thiên tài Đại Minh phủ, ông cảm thấy không đáng một đồng!

Đại đệ tử vội nói: “Kỳ thật là không tồi, đối phương chỉ mới 35 tuổi, ta xem binh khí này cách Huyền giai trung đẳng không xa, hắn có hi vọng trở thành Đúc Binh sư Huyền giai cao đẳng trước 40 tuổi.”

“Xì, vậy đó cũng chỉ là máy móc!”

Triệu Lập bĩu môi, khinh thường quan sát tiếp, có điều khi tiện tay lật lên xem thì bất giác ngây người.

Bởi vì trên mặt đao có khắc mấy chữ nho nhỏ.

“Ngày ta vào Lăng Vân, đúc văn binh Địa giai.”

Ông thất thần, đệ tử ông cũng thấy, bật cười nói: “Thôi Lãng này dã tâm không nhỏ, từ lâu đã nghe nói hắn thích cuồng ngôn, quả là không sai! Ý hắn là hắn thành tựu Lăng Vân thì có thể đúc văn binh Địa giai à? Nếu thế, Đúc Binh sư Địa giai đã chạy khắp nơi rồi.”

Triệu Lập im lặng, nhẹ nhàng vuốt ve cây đao kia, hình thức tiểu đao này, phối hợp với lời này, ông đã biết ai trở lại rồi.

Tiểu tử kia đã trở lại.

Nhanh thật!

Không đến nửa năm, vậy mà tiểu tử kia đã trở lại.

Thôi Lãng!

Ông muốn cười, nhưng lại xụ mặt cố nén ý cười, mở miệng khó chịu bảo: “Thôi, miễn cưỡng xem như tạm được, lại đến từ Đại Minh phủ, bảo tên kia tới gặp ta, chế tạo thứ rác rưởi gì thế này, quá nhiều sai sót, bằng không đã sớm tiến vào Huyền giai trung đẳng, đương nhiên thì hắn giỏi hơn ngươi một chút, nếu ngươi còn không đến Huyền giai đỉnh cấp thì nhanh cút đi, đừng nói là đồ đệ của ta!”

Đại đệ tử vui mừng, cuối cùng sư phụ cũng chịu gặp người khác!

Còn lời sư phụ mắng chửi thì y coi như không nghe thấy.

Y vội nói: “Được, ta lập tức bảo hắn tới gặp ngài! Lão sư, ngài chờ một lát, ta lập tức quay lại!”

“Mau đi!”

Đại đệ tử lòng nóng như lửa đốt nên không để ý, nếu ngẫm nghĩ thì sẽ thấy điều kỳ lạ, lão sư hà tất phải bảo y nhanh đi, hà tất phải sốt ruột như thế làm gì.

Với tính tình Triệu Lập, dù vô địch tới thì cũng chưa chắc đã để ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio