Vạn Tộc Chi Kiếp

chương 1298: bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Vũ cũng nghe thấy tiếng vang to lớn ban nãy.

Đương nhiên, không chỉ là lần này.

Trong Thiên Đoạn cốc hiện tại rất loạn, hắn cũng không vội xen vào mà vẫn tiếp tục trốn tránh để tu luyện. Khó khăn lắm mới tìm được nơi đúc thân ngon thế này, còn chờ bao giờ nữa?

Có điều đao khí cùng lực lượng thần thánh có vẻ đã dần bão hòa tác dụng với hắn, hắn đang suy nghĩ về việc đi săn giết vạn tộc.

"14 đúc, hẳn một ngày là đủ rồi!"

Địa phương tốt như thế thì không thể phí phạm.

Đi ra ngoài, mười ngày nửa tháng mới xong một đúc thì quá chậm, nào có thoải mái như ở đây, một ngày sau, không có gì sai biệt thì Tô Vũ sẽ hoàn thành đúc thứ 14.

14 đúc hoàn thành thì sức mạnh thân thể của hắn có thể chạm tới lực lượng 7000 khiếu.

Lại thêm Dương Khiếu, thần văn chữ “Lực”, vậy liền có thể sánh bằng với thân thể cường giả Thần Ma, cho dù có khoảng cách thì cũng sẽ không kém nhiều như hiện tại.

"Chỉ là nơi đây có quá nhiều người nên ta luôn bị quấy rối, không có cách nào an tâm tu luyện... Thật sự rất muốn giết chết hết rồi sau đó tĩnh tâm bế quan."

Tô Vũ thở dài, giết chết toàn bộ thì mới tốt.

Đương nhiên, biện pháp tốt nhất là Đại Hạ vương bắt được vị Thần tộc vô địch đã đối chiến trước kia, để họ tự mình ra tay, cung cấp cho mình lực lượng rèn luyện đúc thân... Ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, hắn không thể nghĩ lung tung nữa.

...

Mà lúc này, ở rìa Thần giới, một vị đại hán đang du đãng ở hư không khẽ nhíu mày, mẹ nó, ai đang nghĩ tới ta thế?

Còn không phải là nghĩ về chuyện tốt nữa!

Là tiểu tử béo nhà ta à?

Hẳn là nghĩ về ta ở nơi có liên quan đến ta, còn là loại suy nghĩ không có hảo ý, cho nên dù cách xa vô số thì ta vẫn mơ hồ cảm ứng được.

Đồng dạng, lúc này ở Nguyên Thủy Thần tộc, một vị cường giả vô địch đang bế quan bỗng mở mắt.

Ông nhìn về phía hư không vô tận, là tên nào muốn chết lại dám nghĩ đến chuyện gây bất lợi cho mình thế?

Cảm giác hết sức mỏng manh thế nhưng chính xác là đã tồn tại a.

...

"Đệch!"

Còn cho người ta an tâm tu luyện nữa không?

Giờ phút này, Tô Vũ hết sức phẫn nộ.

Ngay cách hắn không xa, hai tên gia hỏa đang diễn ra một vở kịch, con sư tử tới trước đang mai phục tại một bên sơn cốc, tên đến sau không biết có phải là cảm thấy nơi này rất tiện cho việc mai phục hay không mà cũng ẩn mình ở đây nửa giờ rồi.

Con sư tử tới trước chậm rãi di chuyển, mà di chuyển cũng tận hơn mười phút, chỉ là vì để tới gần con thỏ đến sau.

Hai ngươi sắp xong chưa?

Chúng nó ở đây thì Tô Vũ không có cách nào tu luyện được!

Hai tên mới vừa vào Lăng Vân, có cái gì hay mà phải mai phục?

Vừa nhìn liền biết là tộc yếu, Lăng Vân dĩ nhiên không yếu nhưng cũng không nhìn thử coi đây là nơi nào, đây là Thiên Đoạn cốc, một đám thiên tài đều đã chạy tới, hai ngươi đứng đây sủa cái gì?

Mai phục ai đây?

Tô Vũ sắp không kiên nhẫn được nữa!

Vô thanh vô tức, đoạn kiếm hiện lên, trôi dạt đến bên cạnh con sư tử, con sư tử này đang cẩn thận từng li từng tí, xê dịch từng tấc từng tấc lại gần con thỏ bên kia. Cả hai đại khái còn cách nhau hơn mười mét nữa.

Xem bộ dạng này, con sư tử có lẽ dự định muốn phục kích.

Tới gần thêm thì đương nhiên không che giấu được.

Thật là có kiên nhẫn!

Tô Vũ kỳ thật vẫn rất bội phục bọn chúng, vì làm bản thân mạnh lên mà có đầy đủ kiên nhẫn, đủ dũng khí, chỉ là khuyết thiếu thực lực, nên cũng hết sức đáng tiếc.

Nhắc tới năng lực ẩn giấu của bọn chúng thì không tính là yếu, nhưng ở trong mắt Tô Vũ thì thật sự không đáng chú ý.

Huống chi, nơi này là hắn tới trước, hai tên kia vừa mới xuất hiện thì hắn đã phát hiện rồi.

Con sư tử nọ còn đang từ từ ẩn núp, tới gần rồi mong muốn bạo phát, ngay tại khi nó bùng nổ, Tô Vũ vừa định chặn ngang thì bỗng nhiên sững sờ.

Đằng trước, con thỏ nom có vẻ hoàn toàn không biết gì cả đột nhiên dậm chân hướng về phía sau!

Một đạp này kình đạo mười phần!

Rõ ràng là nó không phải nhất thời mới có ý đồ, mà là sớm đã phát hiện đầu sư tử, chỉ là vẫn đợi đến khi tên kia mắc câu!

"Ta đệch!"

Tô Vũ sững sờ, có chút năng lực a.

Bọn gia hỏa này tính kế lẫn nhau, sư tử muốn tính kế con thỏ, con thỏ thì đã sớm phát hiện ra đối phương nhưng vẫn bất động thanh sắc, trong nháy mắt nó bùng nổ cho đối phương một kích trí mạng!

Một bước nhảy kia cực kỳ cường hãn, xem ra là toàn lực ứng phó!

Con thỏ vừa nhảy lên, bịch một tiếng, đầu của sư tử trực tiếp bị một chân đạp nổ tung!

"Muốn chết!"

Phía trước, con thỏ cấp tốc quay người, một đao chặt xuống, phù một tiếng chém cho thi thể không đầu thành hai đoạn, trong lòng nó vô cùng vui vẻ, trên mặt thỏ nở nụ cười, hai cái răng cửa đều lộ ra!

Nó đã đợi rất lâu, chờ tên này chủ động ra tay.

Một đao chém chết sư tử, con thỏ vui vẻ tột độ, đang chuẩn bị đi nhặt xác thì vẻ mặt nó bỗng kịch biến.

Trong hư không, một thanh đoạn kiếm trôi nổi.

Con thỏ thấy nhức đầu!

Nó vừa muốn nói chuyện, phập một tiếng, đoạn kiếm đâm vào, biển ý chí của thỏ nổ tung, đoạn kiếm bay trở về, cắt chém mấy lần trên thân con thỏ, chia đối phương thành nhiều mảnh.

Tô Vũ hóa lại thân người, cảm khái một tiếng: "Đủ cảnh giác, đáng tiếc... Không đủ mạnh!"

Tính kế cũng rất nhiều, chỉ là quá yếu.

Hắn chợt dâng lên cảm xúc nho nhỏ, đúng vậy, tính toán nhiều thì lại như thế nào?

Con thỏ này rất thông mình, nó sớm phát hiện ra sư tử muốn giết nó, nói không chừng ngay từ đầu là nó đã cố ý ẩn giấu ở đây, chỉ đợi con sư tử kia mắc câu, có lẽ nó còn phát hiện đối phương từ trước nữa.

Kết quả thì sao?

Tô Vũ đang nghĩ ngợi, một đóa mây màu vàng xuất hiện.

Giết đủ nhiều, tích luỹ đủ thì thiên địa quy tắc lại ban thưởng cho Tô Vũ.

Một đám mây màu vàng bay xuống, lần này không phải Thiên Nguyên khí cũng không phải thiên địa thần văn, mà là một cái bình, Tô Vũ tiếp nhận rồi nhìn một chút. Hắn hơi ngoài ý muốn, đây là đan dược.

Sắp xếp gọn gàng trong bình ngọc!

Tô Vũ cực kỳ bất ngờ, còn đưa đan dược nữa hả?

Đan dược này ở đâu ra?

Chư Thiên chiến trường rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?

Nơi này là năm xưa do các cường giả thời thượng cổ thiết kế để thí luyện sao?

Cho nên sát lục nhiều liền cho ban thưởng, chút ban thưởng này đều là do năm đó có người cất giữ đúng không?

Thiên địa quy tắc rốt cuộc có đầu nguồn từ đâu?

Nếu tìm được đầu nguồn, phải chăng có thể hốt gọn tất cả bảo vật?

Tô Vũ sinh ra vô số ý nghĩ!

Đan dược tới tay, một cỗ ý thức tràn vào trong đầu hắn.

"Luyện Hồn đan, hỗ trợ làm lớn mạnh biển ý chí, huyền giai thượng đẳng!"

Đan dược Huyền giai thượng đẳng!

Tô Vũ cơ hồ chưa từng dùng đan dược, bởi vì tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh, không cần đan dược để phối hợp, hiệu quả cũng như nhau thôi.

Nhưng mà hiện tại Luyện Hồn đan lại khiến hắn thấy hiếu kỳ.

Làm lớn mạnh biển ý chí?

Huyền giai đan dược... Huyền giai, chính mình dùng sẽ có hiệu quả gì?

Hắn giết không ít người mới tích lũy được lần ban thưởng này, giết Thanh Khải hay Hồng Khải đều có ban thưởng riêng, nhưng mà giết những tên khác thì không có, điều này đại biểu cho việc không đủ, cần tích lũy đến mức độ nhất định mới có thể cho ban thưởng.

Giết Hồng Khải là tốt nhất, thiên địa thần văn.

Giết Thanh Khải thì được chút Thiên Nguyên khí.

Có lẽ ở trong mắt mọi người thì những thứ kia tốt hơn đan dược, nhưng mà đối với Tô Vũ thì đan dược lại khiến hắn hứng thú hơn.

"Có thể ăn không nhỉ?"

Cầm lấy đan dược, Tô Vũ hơi lưỡng lự, không gặp vấn đề gì chứ?

Không nghe nói đồ thiên địa ban thưởng có độc, thế nhưng đây là thượng cổ quy tắc, ai biết có quá hạn hay chưa.

Đúng lúc này, Tô Vũ mơ hồ cảm nhận được bốn phía có người tới, hắn vội vàng thu dọn chiến trường, thu hồi hai bộ thi thể, mang theo đan dược rồi rồi nhanh chóng tan biến ngay tại chỗ.

Hắn đi không được bao lâu, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện đã xuất hiện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio