Vấn Trần

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương ☆

Đưa hồn. Trọng thương

Kỳ phùng địch thủ, gặp gỡ người tài. Ngươi nói hay không cũng không sao, ta biết hết. Biết toàn bộ cả đấy.

—————

Chẳng biết từ lúc nào, người nọ đã đứng bên cạnh y rồi.

Lặng yên không một tiếng động, không ai nhận ra.

Vân Trường Ly.

Đầu óc Cố Tam trống rỗng.

Không biết vì sao, động tác kế tiếp của y không phải là cầm kiếm, mà là sờ gói đậu phộng trong túi của mình.

Hệ thống: "..."

Hệ thống: "Ký chủ, cậu lệch trọng tâm rồi! Cậu mà cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ chết! Sẽ chết đó!!!"

Lâm An chỉ kiếm về Đồ Mi, nhíu chặt chân mày.

"Chiết Tiêu tôn giả? Khi tam đại phái huyền môn hạ Tuyệt sát lệnh, các ngươi ở đâu?"

"Tuyệt sát lệnh?" Đồ Mi cười, hỏi lại, "Bổn tọa cũng chưa từng thấy cái gì mà Vân Tiêu Chiết Tiêu đâu."

Nàng liếc nhìn Cố Tam Thanh, nói, "Vị tiểu sư đệ này, có đúng không nhỉ?"

Cố Tam không đáp.

Vân Trường Ly đứng bên cạnh y, mặt mũi lạnh lùng, môi mỏng bạc tình.

Đồ Mi nhảy xuống khỏi cửa sổ, từng bước đối diện với mũi kiếm, cười nói, "Ngươi vẫn nên buông kiếm xuống đi, tỷ tỷ tốt của nô gia."

Lâm An không thể quan sát Cố Tam Thanh kĩ hơn, cuối cùng vẫn buông kiếm xuống.

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Tiếng sấm vẫn nổ ầm ngoài cửa sổ.

Đầu Quý Dao đặt lên vai Cố Tam, tia chớp lóe lên gương mặt nhợt nhạt của hắn.

Trên mặt hắn dần dần có những vết đốm xanh hiện lên.

Trên đất toàn là máu.

Đậm đặc, tràn đầy, mùi tanh phả vào mũi.

Dường như đều là máu của Quý Dao ùn ùn kéo đến.

Nhưng bàn tay ôm Quý Dao vẫn trắng nõn như trước.

Tim phổi của Cố Tam như muốn nứt ra, cảm thấy khó thở.

Lồng ngực đau như bị xé rách vậy.

Bỗng nhiên y mở miệng, lên tiếng, "Đưa giải dược ra đây."

Lâm An và Đồ Mi ngẩn ra.

Vân Trường Ly ở bên cạnh nhìn y.

Hệ thống, "Sao tôi lại cảm thấy khả năng nghe hiểu của mình có vấn đề?"

Cố Tam nhìn chằm chằm Vân Trường Ly, nói, "Tôn giả vốn định tới để đưa giải dược, không phải sao?"

Bóng đêm u ám, như hòa làm một thể với y bào màu mực của Vân Trường Ly.

Đôi mắt hắn giống hệt năm đó, rất lạnh, nhưng là một vẻ đẹp đến không tưởng.

Đầu ngón tay Vân Trường Ly hơi cử động, ném ra một lọ thuốc.

Cố Tam nhận lấy, đổ ra viên đan dược, không hề nghi ngờ đút vào miệng Quý Dao.

Lâm An liếc nhìn Đồ Mi.

"Chà~" Đồ Mi cười tươi, "Tỷ tỷ tốt à, đừng nhìn nô gia như vậy chứ. Chuyện này thật sự không phải nô gia làm ra."

Nàng quan sát Cố Tam Thanh, hỏi, "Bé con, sao ngươi biết được?"

Cố Tam cong cong khóe môi, cũng cười đáp, "Tôn giả muốn hợp tác cùng chúng ta, tất nhiên phải dâng một đại lễ rồi."

Mà đại lễ này, chính là tính mạng của sư huynh y.

Bằng không, sao có thể khi Quý Dao vừa mới ngã xuống, họ đã tới ngay lập tức rồi?

Đồ Mi cười khúc khích, "Hợp tác? Các ngươi thì có gì tốt để hợp tác cùng?"

Cố Tam đáp, "Vậy phải hỏi tôn giả thôi, tại sao phải đưa giải dược cho sư huynh ta dưới con mắt mọi người? Không phải nhằm vào tính cách có thù tất báo có ân ắt trả của Thanh Hàn Quan sao? Không phải đang nhằm vào... tính cách bướng bỉnh không muốn chịu ơn người ta của sư tỷ ta sao?"

Lâm An, "..." Nàng vừa bị mắng à?

"Nếu các ngươi đưa giải dược ra, nhất định là có chuẩn bị từ trước, chỉ sợ là tính toán cho chuyến đi rừng quỷ này đúng không?"

"Nếu chỉ đơn giản do bổn tọa có lòng tốt thì sao?" Vân Trường Ly thờ ơ hỏi.

Cố Tam cười đáp, "Vậy sao tôn giả không lấy ra cứu ngay trên đường luôn, việc gì phải kéo dài tới tận bây giờ?"

Bọn họ đứng ở hai bên đối lập, nhìn nhau.

Dường như tiếng sấm, tiếng mưa bên ngoài đã biến mất từ lâu.

Thiên địa không còn âm thanh.

Y chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Vân Trường Ly.

Chỉ có thể nghe được giọng nói lạnh lẽo của hắn.

"Không sai."

Vân Trường Ly nói tiếp, "Bổn tọa quả thật có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Những đốm xanh trên mặt Quý Dao phai đi không ít.

Cố Tam nâng Quý Dao lên, đặt hắn nằm trên sàng tháp.

Đồ Mi cười hì hì ngồi lại về cửa sổ.

Lâm An nghiêng đầu, "Mấy người các ngươi, đỡ các đệ tử trên đất dậy, đưa họ về phòng mỗi người đi."

Mấy đệ tử đến bây giờ vẫn còn đang run rẩy luống cuống bò dậy, lập cà lập cập đỡ người trên đất lên.

Vân Trường Ly ném tới mấy lọ thuốc.

Đám đệ tử kia càng run dữ dội hơn, lảo đảo chạy ra ngoài.

Hệ thống, "Không phải hắn có chuyện quan trọng cần thương lượng sao?"

Cố Tam, "Mi tưởng hắn sẽ thương lượng chuyện đó cùng chúng ta sao? Tất nhiên là phải chờ sư huynh tỉnh lại rồi."

Hệ thống, "..."

Cố Tam móc tấm phù chú ra, đầu ngón tay lướt qua, đốt cháy nó.

Mùi máu tanh nồng nặc trong căn phòng tan biến không chút dấu vết.

Y lại triệu ra nước, lau sạch vết máu trên mặt Quý Dao.

Giờ phút này, đốm xanh trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, gần như không còn.

Lâm An trịnh trọng nói, "Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay các ngươi đã cứu sư huynh ta và một nhóm đệ tử Thanh Hàn Quan, ân này tất phải trả."

Cố Tam như cười như không.

Vân Trường Ly nhìn y một chút, bình tĩnh đáp, "Bổn tọa chỉ đơn thuần muốn hợp tác, tiên tử không cần đa lễ."

Hệ thống, "Quả thật, dù sao thì hắn cũng đã cứu sư huynh cậu một mạng, nhân vật phản diện này có vẻ nhân phẩm không tệ lắm."

Cố Tam cười hỏi, "Mi nói thật đấy à?"

Hệ thống, "Sao tôi phải nói dối? Không phải cậu bảo họ mang thuốc giải tới sao?"

Cố Tam lại cười, "Nếu không bị thương nặng, thuốc giải có tác dụng gì đây?"

Hệ thống, "Hả? Tôi tưởng họ nói mình không làm gì mà?"

"Có nhiều đệ tử hành động như vậy, chưa từng ai vào được rừng quỷ, tại sao bây giờ tự dưng sư huynh ta lại vào được? E rằng hai người họ đã biết gì đó, cố tình cho sư huynh ta đi vào, chưa hề nhắc nhở một câu. Chính vì họ không làm gì, cho nên sư huynh của ta mới bị thương nặng."

Vừa mới hành động mà đã bị thương nặng như vậy.

Sư huynh y một lòng vì thiên hạ, tất nhiên sẽ không để rừng quỷ này gieo họa cho nhân gian.

Nhưng Thanh Hàn Quan lại không điều tra được chút tin tức nào.

Cho nên khi Quý Dao tỉnh lại, chắc chắn sẽ chọn hợp tác cùng Vân Trường Ly.

Mà lần hành động thứ hai này, tất nhiên Thanh Hàn Quan sẽ nhớ điểm tốt của Vân Trường Ly.

Tuyệt sát lệnh được tam đại phái đặt ra, một phái gây rối, hai phái khác còn có thể làm gì nữa?

Hoặc là, mười năm qua, có bao nhiêu môn phái đã và đang gây rối?

Sau lần hành động này, tỷ lệ hợp tác sẽ tăng lên bao nhiêu? Chỗ tốt đạt được sẽ như thế nào?

Sự khác nhau bây giờ chính là đây, Vân Trường Ly thật sự chưa từng nhúng tay vào, hay là cố tình dẫn Quý Dao vào con đường chết rồi lại ra tay cứu giúp?

Không làm một việc gì đó, chính là hành động lớn nhất rồi.

"Khá khen cho một hành động cứu người lúc hoạn nạn tự biên tự diễn."

"Hơn nữa..." Cố Tam cười nói, "Chỉ sợ Vân Trường Ly đã nhìn ra, ta biết hết rồi."

Kỳ phùng địch thủ, gặp gỡ người tài.

Ngươi nói hay không cũng không sao, ta biết hết.

Biết toàn bộ cả đấy.

Hệ thống, "Nếu là như vậy, tôi cảm thấy hai người thật xứng danh là nhân vật phản diện. Chỉ thương thay cho sư tỷ của cậu, không nghĩ ra được cái này."

Cố Tam, "Hơ."

Hệ thống, "Hơ là sao?"

Cố Tam, "Mi còn không biết thẹn mà nói cô ấy à?"

Hệ thống, "..."

———————————————

Tác giả có lời muốn nói: Đồng chí Tiểu Cố đã bùng cháy, hiện đang dùng ác ý lớn nhất suy đoán Vân Trường Ly~

Đây có được tính là thần giao cách cảm trá hình không nhỉ?

Chương này chắc tui viết hơi dài dòng, nhưng thực lực của hai người chênh lệch lớn như vậy, nếu không có màn này, sao Vân Trường Ly chịu nhìn thẳng vào Tiểu Cố?

Không sai, tui thích tương ái tương sát đó .

Thực lực không đủ, vậy chỉ đành cho IQ tăng lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio