Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương ☆
Phá Hiểu. Đồng đạo
Lại một thần binh nữa
—————
"Ký chủ, cậu điên rồi!" Hệ thống cũng phát điên theo.
"Hai nhân vật phản diện trong tiểu thuyết này vẫn luôn mạng ai nấy lo, cậu lại... cậu!"
Hai người bọn bây ở cạnh nhau thì bảo nam chính phải sống kiểu gì!
Hệ thống gắng gượng không nói câu sau ra miệng.
Cố Tam, "Thì sao, không phải lúc làm nhiệm vụ ta cũng rất nghiêm túc à?"
Hệ thống, "..."
Cố Tam, "Nhưng bây giờ mi toàn cho ta nhiệm vụ tu luyện đúng thời hạn... Chắc là sau khi ta Kim Đan thì nam chính mới xuất hiện, hoặc là, sau Nguyên Anh nhỉ?"
Hệ thống, "Điều này..."
Cố Tam, "À, quả nhiên là vậy."
Hệ thống, "..."
Tôi không nên nói gì nữa thì hơn.
Cố Tam bắt chước Vân Trường Ly cầm ly trà lên uống, chợt nhận ra mùi vị của nước trà này cũng không tệ lắm.
Vân Trường Ly ngồi đối diện y, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn uống trà rất chậm.
Nhìn qua như đang thưởng thức một loại trà ngon tuyệt diệu nào đó.
Dù sao thì vẫn là một đệ tử được đào tạo ra từ danh môn đại phái, hắn đã có một loại nhã trí kì quặc từ trong xương rồi.
Từng hành động một, tựa như gió mát dìu dịu, lưu luyến khóm mây.
Nhưng vẫn luôn có chút gì đó lạnh lùng.
Hai người họ, không ai nói gì cả.
Bên ngoài khách sạn rất náo nhiệt, có kẻ đến, cũng có người đi.
Có người cười, có người không cười, đứng cùng nhau nói chuyện, ngồi xuống nghỉ chân.
Tiếng gã bán rong gào to, tiếng bà chủ quán rượu rao hàng.
Cố Tam thích loại chợt phiên này, náo nhiệt đến gần như ồn ào.
Nhộn nhịp, đủ các loại người, tràn đầy hơi thở của sự sống.
Luôn có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Bỗng nhiên Vân Trường Ly nói, "Đệ thích nơi này."
Cố Tam cười, nghiêng đầu nhìn hắn, "Huynh không thích sao?"
Vân Trường Ly không đáp.
Hắn chỉ nhìn về phía Cố Tam, đối diện với cặp mắt kia.
Hơi nóng mùa hè, cõi trần tràn đầy sự khoan thai.
"Rầm!"
Bỗng nhiên bên ngoài ồn ào hẳn lên.
"Thứ gì mà dám phá vỡ cuộc vui thế! Ngươi cũng dám mang cái này ra lừa gạt ông đây ư?!"
"Á! Hảo hán tha mạng! Đừng đá, đừng...!"
"Ông đây mặc kệ đấy!"
Rầm rầm, lốp bốp.
Bên ngoài, có người mắng đến đỏ cả mặt, càng nói càng hăng, không dừng được.
Cố Tam nghiêng đầu nhìn sang.
Y còn chưa kịp phản ứng, Lâm An đã trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai, tay cầm kiếm.
Nàng lạnh lùng quát, "Ồn ào cái gì!"
Lụa xanh che mặt, nhẹ nhàng như tiên.
Chỉ là cả người nàng đầy sát khí, lại thêm cả trường kiếm nữa.
Mọi người bị sợ đến ngây người.
Ngay sau đó, kẻ bán hàng rong bị đánh kia vội vã không ngừng chạy tới trước mặt Lâm An, "Nữ hiệp, xin nữ hiệp phân xét cho rõ. Gã này chẳng quan tâm ai nói cả, vừa tới là đã đập tiệm của ta!"
Lâm An hỏi, "Sao vậy?"
Nhìn đôi mày hơi cau lại của nàng, khỏi cần suy nghĩ, chắc chắn là bị Quý Dao đuổi đi tra hỏi mà.
Kẻ bán hàng rong than vãn, khóc lóc, "Gã nói, nói ta làm yêu thuật, bán cho vợ gã một đống tro bụi. Không thể nào đâu, rõ ràng là ta, ta bán vải lụa mà!"
Hán tử kia nhổ toẹt một bãi nước bọt, "Hừ! Cái đồ yêu nhân nhà ngươi, chẳng lẽ vợ ông lại đi lừa ông sao! Để xem ông có đánh chết ngươi không!"
Dứt lời lại muốn xắn tay áo lên đánh, Lâm An đưa kiếm đỡ.
Kiếm không ra khỏi vỏ, nhưng đại hán vừa đụng phải đã ngã nhào ra đất.
Lâm An lạnh lùng nói, "Có chuyện gì xảy ra, nói rõ trước, đừng có động thủ."
Rồi nàng lại bồi thêm một câu, "Nói rõ rồi mới động."
Cố Tam, "..."
Sư tỷ, câu sau tỷ có thể không cần nói ra mà.
Đại hán trợn mắt định mắng, Lâm An hung hăng đạp xuống đất một cú.
Trên phiến đá hiện ra rõ một dấu chân.
"Nói!"
Mọi người im miệng.
Đại hán bất đắc dĩ lên tiếng, "Vợ của ta thấy chất vải hắn bán rất đặc biệt, mua về để may đồ mới mặc. Ai ngờ, vải của tên yêu nhân này mua về chưa tới nửa giờ đã hóa thành một đống tro bụi!"
Hàng rong xin tha, "Sao... sao có thể như vậy..."
Lâm An hỏi, "Vải đâu?"
Hàng rong run rẩy chỉ cho nàng.
Mấy người nhìn về chỗ được chỉ.
Đúng là mấy tấm vải đơn trắng trong, không quá giống chất vải trên đường phố hiện nay.
Chỉ là có vẻ được chế tác hơi cẩu thả.
Lâm An quan sát nó rất lâu.
Bỗng nhiên, chân mày nàng nhíu lại, "Cái này lấy ở đâu?"
Vân Trường Ly cũng đứng dậy.
Hàng rong nói, "Trước đó vài ngày, ta đi qua, qua một cái thôn thấy, thấy nó."
"Thôn gì?"
"Hình như là... hình như nó tên là Đào Nguyên Thôn."
Lâm An lại nhìn chút vải kia.
Nàng ném ra chút bạc vụn, "Ta muốn tất cả những thứ này."
Hàng rong, "Hả?"
Lâm An lại hỏi, "Tới đó như thế nào?"
Hiếm lúc hàng rong còn nghe hiểu cách hỏi của nàng, "Ta, ta cũng không biết. Hình như là ra khỏi Lương Thành, tới gần mảnh đất bên Tấn Thành. Lúc đó ta, ta đi lạc, chẳng hiểu sao lại vào được. Người bên trong chỉ mặc loại vải này thôi, ta, ta thấy không tệ, muốn mua một chút để thử bán ở Lương Thành này."
Hàng rong lắp ba lắp bắp, cũng chẳng hỏi được gì nữa.
Lâm An gật đầu một cái, lại ném bạc vụn đến tay hán tử kia.
Hán tử kia còn muốn nói gì nữa, Lâm An đã lạnh lùng liếc gã.
Hán tử bèn mắng, "Hảo nam bất cân nữ đấu, hôm nay ta bỏ qua cho nhãi con nhà ngươi!"
() Hảo nam bất cân nữ đấu, hảo nữ bất giá nhị nam: Trai tốt không chấp phụ nữ, gái lành không lấy chồng lần hai.
Lâm An lười quan tâm gã.
Nàng một tay cầm lấy đống vải kia, xoay người đi lên lầu.
Hán tử thấy nàng đi xa rồi, chửi rủa toàn mấy lời bẩn thỉu.
Cố Tam cười, lạnh lùng nhìn hán tử kia, chỉ khẽ động một cái.
Lập tức, gã ngã rầm xuống đất, mẻ răng tại trận.
Người vây xem ha ha cười to.
Hán tử bò dậy mắng tiếp, nhưng bây giờ không mắng Lâm An nữa, bắt đầu mắng kẻ bán rong kia.
Mắng cả đá lót đường, đại ý là muốn có chút quan hệ không tầm thường với tổ tông đời trước của chúng.
() Một câu nói trong Vây thành, tác phẩm kinh điển của nhà văn Trung Quốc Tiền Chung Thư.
Cố Tam không quan tâm gã nữa.
Lâm An mang đống vải đó đi, chỉ e rằng có điều kì lạ.
Cố Tam hỏi, "Vải này có vấn đề?"
Vân Trường Ly gật đầu.
Hắn tháo Bất Quy ở bên hông xuống, đặt lên bàn.
Chiết phiến đen như mực hơi run, tua quạt tỏa ra ma khí.
Vân Trường Ly nói, "Thần binh có phản ứng lẫn nhau."
Cố Tam cười nghiền ngẫm, "Ồ?"
Tấn Thành, Đào Nguyên.
Lại một thần binh nữa xuất hiện.