Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương ☆
Phá Hiểu. Song sinh
Lâm An, Đồ Mi
—————
Cố Tam giận tới bật cười.
Y vô cùng thẳng thắn, trực tiếp nói với Quý Dao, "Sư huynh, đệ không muốn về Thanh Hàn Quan."
Hệ thống, "! Ký chủ cậu điên à!"
Cố Tam, "Mi còn cách nào tốt hơn không?"
Hệ thống, "...Không."
Quý Dao cũng sửng sốt một chút, hỏi, "Sao cơ?"
Cố Tam cười nói, "Hiếm lắm mới có thể xuống núi chơi một chút, có nhiều món ngon như vậy mà..."
Dứt lời, y hơi đỏ mặt, nói, "Chuyện vội vàng, bằng không thì sư huynh sư tỷ về trước đi, chờ đệ ăn đủ rồi sẽ tự về."
Cảm tạ kiếp trước y chịu đói quá nhiều, ở đời này danh hào tham ăn ngọt đã truyền khắp Thanh Hàn Quan từ lâu rồi. Ai ai cũng biết tiểu đệ tử của chưởng môn là một người tham luyến ăn hàng yêu thích món ngon.
Quý Dao suy nghĩ, "Lại nói, Cố sư tổ quả thật muốn đệ đi dạo quanh hồng trần này một lần."
Nhưng có họ che chở, cùng lắm chỉ có thể cho Cố Tam thưởng thức vẻ ngoài của thế tục một chút, sao có thể cho y thật sự thăm dò hồng trần chứ? Quý Dao do dự, theo lý thuyết, đệ tử tiên môn đại phái bình thường tới Trúc Cơ sẽ phải xuống núi, quan sát buồn vui hồng trần. Nhưng năm mà Cố Tam Thanh được Trúc Cơ, ai dám để y một mình xuống núi?
Mà bây giờ... Ở trong cửu châu, Kim Đan Kỳ cũng được coi là trên tiêu chuẩn trung bình. Rất nhiều thế giới hạ cấp thiếu thốn linh khí, Kim Đan Kỳ chính là mức cao nhất. Chỉ cần không chọc phải lão yêu tinh nào đó, Cố Tam Thanh muốn tung hoành một chút cũng không sao.
Quý Dao thở dài nói, "Chẳng biết từ bao giờ, Tam Thanh đã lớn như vậy rồi."
Hắn vuốt nhẹ tóc Cố Tam Thanh, lại nhận ra không ngờ y cũng đã gần cao bằng mình rồi.
"Thôi thôi." Quý Dao nói, "Là ta quá lo lắng rồi, nếu muốn ở lại thì đệ cứ ở đi. Xung quanh đây đều là địa bàn của Thanh Hàn Quan, nhưng mà Tam Thanh này, đệ nhớ..."
Lâm An cắt ngang lời nói của hắn, "Cho đệ."
Đưa cho Cố Tam Thanh một tấm lệnh bài.
Đồ Mi nhướn mày, Cố Tam nhận lấy nó.
Lệnh bài bằng gỗ, phía trên có mực viết, được một dải lụa xanh dài buộc lại. Trên lệnh bài khắc một chữ "Hoan", phía dưới chữ là một đóa hoa hợp hoan nho nhỏ.
Cố Tam không hiểu, "Đây là..."
Lâm An tháo mạng che mặt ra.
Mắt phượng khẽ xếch, mặt tựa phù dung, vẻ ngoài nàng giống Đồ Mi như đúc.
Cố Tam sững sờ, Đồ Mi xùy một tiếng giễu cợt, "Đúng là hiếm thấy mà... tỷ tỷ tốt."
Một tiếng tỷ tỷ này hóa ra lại là tỷ tỷ thật, chứ không phải do nàng ta tùy tiện nhận thân thích sao?
Cố Tam nghẹn họng đứng nhìn, mọi người lại mặt không đổi sắc.
Loại tình huống ai ai cũng biết chỉ mình y không biết là sao?
Hệ thống, "Thật ra, loại quan hệ này... Tôi cũng không biết."
Cố Tam, "..."
Đồ Mi cười ngọt ngào, "Tiểu sư đệ, ngươi cứ nhận nó đi, sư tỷ của ngươi đã cho ngươi một đại lễ đó."
Nàng ta xòe tay ra, chỉ vào lệnh bài nói, "Hai chúng ta chính là một đôi song sinh của cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh. Thấy lệnh bài như thấy chân nhân, đệ tử trong Hoán Hoa Cảnh không được phép ngỗ nghịch với ngươi. Chỉ cần bóp nát nó là có thể điều động được hai vị Đại Thừa trong Hoán Hoa Cảnh."
Tay Cố Tam run lên, suýt nữa làm rớt lệnh bài xuống đất.
Đồ Mi ôm y, mái tóc rũ xuống, hơi thở như lan, "Tất nhiên, nếu sư tỷ tốt của ngươi cho ngươi nhìn thấy gương mặt này, bổn tọa cũng sẽ bảo vệ ngươi."
Lâm An đẩy nàng ta ra, lạnh lùng nói, "Tôn giả cứ cách xa đệ ấy một chút là được rồi."
Cố Tam nhỏ máu nhận lệnh bài.
Bây giờ trên người y còn mang lệnh bài của Thanh Hàn Quan, ngọc bội của ông nội. Phòng thủ công kích muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Quý Dao kiểm tra lại tất cả một lần, cuối cùng mới yên tâm, lại dặn dò một đống thứ trên trời dưới biển với Cố Tam Thanh.
Hôm sau, hắn và Lâm An rời đi.
Cố Tam một mình nằm trong phòng ngủ đến giữa trưa mới miễn cưỡng bò dậy. Y ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ hồi lâu, mặt trời rực rỡ nhô lên cao, dòng người ồn ào.
Ngồi một chốc, y chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt rồi đi xuống lầu. Y cúi đầu, rất nghiêm túc đi tới vị trí ngày hôm qua.
Sau đó, có một người đưa ly trà nóng cho y.
Cố Tam ngẩng đầu, mặt trời giờ ngọ đang lên, Vân Trường Ly ngồi đối diện y.
() Giờ ngọ là khoảng h trưa đến h chiều.
Cố Tam ngẩn ra.
Một tiếng "ca" kia vòng vo hai lần trong miệng, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Hiếm thấy Cố Tam mặt mỏng một lần, miễn cưỡng cười gượng hỏi, "Sao vẫn chưa đi?"
Vân Trường Ly lại rót cho mình ly trà, nói, "Có phải đệ quên điều gì không? Ta vẫn còn một ân cứu mạng chưa trả mà?"
Cố Tam đang uống trà, suýt nữa thì phun hết ra ngoài.
"Huynh nghiêm túc?"
Vân Trường Ly nói, "Nếu không thì sao?"
Hắn gọi thức ăn giúp Cố Tam, rồi nói, "Ta cũng không có việc gì, cùng đệ đi dạo một chút cũng được."
Vân Trường Ly không mặc trên người bộ hắc y có họa tiết mây kia nữa, mà lại mặc một trường bào màu xanh. Hắn còn buộc gọn tóc, trên khuôn mặt như tan đi vẻ lạnh lùng, biểu cảm biếng nhác.
Mi tự viễn sơn, mục nhược thanh tuyền
Nháy mắt, Cố Tam muốn vứt luôn nhiệm vụ đi, bỏ xuống bộ tuyết bào trên người, cứ thế mà đi lưu lạc chân trời với Vân Trường Ly, ăn uống vui đùa.
Chỉ tiếc, y vẫn còn mệnh lệnh.
Chỉ tiếc.
Cố Tam tự cảnh cáo mình hết lần này tới lần khác, ho khan hai tiếng, cười nói, "Huynh xem... bây giờ hai ta là huynh đệ rồi, cứu mạng nhau cũng là việc phải làm, không cần trả lại được. Được chứ?"
Vân Trường Ly rút hai đôi đũa ra, đưa cho y một đôi, "Không được."
Hắn ung dung điềm tĩnh nói, "Đệ muốn đi tìm thần binh kia?"
Hệ thống, "..." Hai bây đúng là đi guốc trong bụng nhau mà.
Cố Tam nói, "Đúng."
Hệ thống, "..." Lại còn thừa nhận luôn mới sợ.
Tiểu nhị gào to gọi món, Cố Tam nâng tay lên, Vân Trường Ly hỏi, "Vậy có muốn đi dạo một chút ở Lương Thành không?"
Cố Tam, "Muốn!"
Hệ thống, "..."
Ký chủ, kiềm chế chút đi!
Đây thật sự là một tổ hợp thần kỳ nhất từ trước đến nay.
Thiên tài tiên gia và tôn giả ma đạo.
Nhân vật phản diện thứ hai và nhân vật phản diện thứ nhất.
Hai người sau này phải kết hội tìm ba trăm sáu mươi kế bịp bợm nhân vật chính, bây giờ lại đang bận rộn trốn khỏi một đống đôi mắt trẻ con ham ăn đang nhìn chằm chằm mình, trong tay cầm gà quay bọc lá sen, còn đủ loại bánh ngọt và quà vặt nữa.
Cố Tam hít hít, than thở, "Thơm quá!"
Bọn họ không vội rời thành, sau khi ăn cơm xong, Cố Tam thay đồ, mặc như một thư sinh. Y thuận theo sự chỉ đạo của Vân Trường Ly, vô cùng đoan trang đi một lượt Lương Thành.
Vân Trường Ly biết rất nhiều. Ăn, chơi, sắp xếp nhà cửa, dã sử truyền kỳ, nói từng cái một cho Cố Tam nghe.
Thế giới rộng lớn bao la, hồng trần muôn hình vạn trạng, cổ thành vật đổi sao dời. Lúc nói đến những điều này, dường như trong mắt hắn có sự dịu dàng. Cố Tam vừa nghe, vừa quan sát xung quanh. Không giống với lần trước chỉ hời hợt ngắm nhìn, lần này, dường như cả một bức họa hồng trần hoàn chỉnh đã hiện ra trước mắt y.
Bên cạnh thị trấn náo nhiệt, có các ngôi nhà lớn nhỏ. Người phụ nữ cõng em bé đi qua trước cửa, các cô nương cười đùa với nhau đi hái hoa, mấy con chó trông nhà phe phẩy chiếc đuôi dài. Lầu son đã đóng kín của nhà giàu, bọn gia đinh ngồi trên mặt đất, câu được câu chăng thì thầm trò chuyện.
Chợt có một tiểu đồng búi tóc vui vẻ chạy qua bên người, Vân Trường Ly né ra, để chúng đùa giỡn với nhau.
Cuối xuân đầu hạ, trời càng ngày càng nóng, người dân đầu đường đều phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ngồi dưới tàng cây hóng mát.
Có người tụm năm tụm ba lại, vừa chơi cờ vừa tán gẫu.
Màu cỏ xanh mát, tiếng chim thầm thì, hòn đá chẳng biết đã qua bao nhiêu năm tháng, trải dài trên rêu xanh.
Tường trắng nhuộm ánh hoàng hôn.
Cố Tam vứt hệ thống đi, vứt những thăm dò, vứt cả những mưu đồ mình từng sắp đặt.
Thật ra y biết, cho dù y được máy móc hệ thống tính toán, cuối cùng y vẫn chỉ là một Kim Đan. Thần binh nhận chủ chỉ có thể dựa vào thân mình, không được nhận sự giúp đỡ từ bên ngoài, cũng chỉ có thể đùa giỡn ngoài miệng. Lúc Vân Trường Ly được nhận chủ, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng sao có thể dễ dàng như hệ thống nói được chứ?
Cố Tam sợ, tất nhiên y sợ chứ. Kiếp trước y từng giãy giụa trước đường ranh sinh tử nhiều lần, tất nhiên sẽ biết hai chữ xóa bỏ chứa đựng cái chết nặng nề như thế nào. Chết là sẽ không nhìn thấy được trời đất, không ngửi được hương thơm của vạn vật, không chạm được vào người mình yêu.
Phía trước là vách núi muôn trượng, phía sau là vực sâu ngàn thước, sinh tử cũng chẳng do mình.
Cho dù lần này đã hoàn thành, ai biết được mai sau y sẽ gặp phải kết cục thảm bại như thế nào?
Đúng vậy, y tham luyến hồng trần. Mà bây giờ có lẽ chính lần cuối cùng y có thể thấy thế tục phồn hoa.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa.
Bây giờ, chính lúc này đây.
Đúng lúc gặp nhân gian.
Có chuyện gì, thì lát nữa hẵng suy nghĩ, để lát nữa suy nghĩ đi.
Cố Tam cười, nói, "Ca."
Vân Trường Ly nghiêng đầu, "Ừ?"
"Không có gì."
Cảm ơn huynh.
———————————————
Tác giả có lời muốn nói: Chắc là sẽ có người ghét hệ thống, nhưng phải nói thật là suy nghĩ của hệ thống và Cố Tam chắc chắn sẽ không giống nhau. Người đi nhầm một bước sẽ chết là Cố Tam, không phải hệ thống, cho nên suy nghĩ của họ không hề trên một mặt bình đẳng với nhau. Tiểu Cố cũng chỉ là giả vờ giỏi thôi, thật ra vẫn sợ lắm.
Bây giờ y vẫn chưa đủ mạnh, cho nên phải cho y thêm thời gian.