Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng + Bún Đậu Nước Mắm
Beta: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương ☆
Phá Hiểu. Chân tướng
Người trong thôn này, trải qua mỗi ngày, lại chính là một ngày đó.
—————
Cùng một sự nhiệt tình, cùng một dạng kết cục.
Cuối cùng, hai người họ lại vào nhà họ Lý.
Lý thị gọi tiểu cô nương tới, để nó chào ca ca bọn họ.
Cố Tam cho nó mấy viên kẹo. Lý thị bị một nàng dâu khác kêu ra ngoài.
Tiểu cô nương nhà Lý cắn viên kẹo, ngó nghiêng nhìn chằm chằm Cố Tam, "Con đã từng gặp ca ca này!"
Cố Tam cúi đầu hỏi, "Nha đầu, muội gặp ta từ bao giờ?"
Tiểu cô nương nói, "Hôm qua!"
Cố Tam và Vân Trường Ly liếc nhìn nhau, "Chẳng lẽ..."
Tiểu nha đầu này có thể không chịu ảnh hưởng của Phần Cầm sao? Trong khi cả thôn đều quên họ, sao chỉ có nó là nhớ?
Nhưng hôm qua, tiểu nha đầu này cũng đã bảo là từng gặp mình.
Chẳng lẽ hôm qua không phải là lần đầu họ tới? Hay là mấy hôm trước hoặc trước nữa họ cũng đã tới, nhưng lại bị đốt đi ký ức?
Thật là một thần binh đáng sợ!
Cố Tam lại hỏi, "Vậy muội gặp ta ở đâu?"
Tiểu cô nương trề môi, nói to, "Nhà Vương."
Nhà họ Vương?
Cố Tam nghiêng đầu nhìn Vân Trường Ly, Vân Trường Ly cũng nhỏ giọng nói, "Đi tới nhà họ Vương xem thử một chút."
Cố Tam gật đầu.
Trong tay Vân Trường Ly có một thần binh, cho dù thật sự bị xóa ký ức đi chăng nữa, với tính tình của họ mà đi qua nhà Vương, chắc chắn sẽ để lại ít đồ. Vẫn phải đi xem thử một chút mới được.
Cố Tam dỗ ngọt tiểu cô nương bằng mấy viên kẹo, lừa nó ra ngoài đi chơi.
Hai người làm huyễn thuật, lẻn vào nhà họ Vương.
Quả nhiên thật sự đúng như lời Lý phu nhân nói, căn nhà của họ Vương đã được coi là có khí thế trong toàn cái thôn này rồi. Nhà cao cửa rộng, bậc thang cũng có mấy tầng. Vài hán tử đứng ngoài cửa, la hét chuyển đồ vật đi vào.
Xếp bàn ghế, đặt mâm ra, rất náo nhiệt. Trên cửa có dán chữ "Hỷ", một người phụ nữ già gầy còm buông tiếng gào thét, cũng liều mạng làm việc cùng với các chàng trai. Thỉnh thoảng có mấy người đi vào hỗ trợ, đòi mấy viên kẹo cưới, vui vẻ nói chúc mừng. Người phụ nữ già cười toe toét, khoa tay múa chân nói, "Không phải chúng ta nói ngoa đâu, với nàng dâu này, khắp mười dặm tám thôn nào có ai xinh hơn nàng nữa?"
Mọi người luôn miệng hùa theo.
Một hán tử cao lớn đỏ mặt, nói, "Mẹ, đừng nói nữa. Mẹ cũng khoe suốt ngày rồi."
"Mày thì đỏ mặt cái gì? Còn đâu phong thái đại lão gia nữa." Bà ấy cười to, nói, "Muốn thẹn thì cũng phải là vợ của mày thẹn chứ!"
Người xung quanh cười rộ lên.
Khắp nơi toàn là không khí vui mừng náo nhiệt.
Bất Quy không động đậy, Vân Trường Ly và Cố Tam tiếp tục đi vào trong. Thật ra căn nhà này và nhà Lý cũng không quá khác nhau là bao, chẳng qua chỉ là to hơn một chút thôi. Sau căn nhà là một viện tử được người ta tự mình tạo nên, bên trong là một chút hoa cỏ sinh trưởng, còn cả khóm rau cải đang đến đúng mùa hái lượm. Trong viện tử có hai gốc cây cao to mọc thẳng, cành lá xum xuê, xanh tươi tốt đẹp.
Chỉ là một tiểu viện bình thường của nhà nông.
Vân Trường Ly nhảy lên cây, nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên cúi đầu liếc Cố Tam.
Vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng, nhưng loáng thoáng có chút sửng sốt.
Cố Tam nhảy lên theo, "Sao vậy?"
Vân Trường Ly, "Chỉ sợ chúng ta đoán sai rồi, tiểu cô nương kia hoàn toàn không trốn được khỏi ngọn lửa của Phần Cầm."
Cố Tam nhíu mày, "Sao cơ, không phải tiểu nha đầu kia nói đã từng gặp ta sao?"
Y nhìn lại theo ánh mứt của Vân Trường Ly. Cái cây này đối diện thẳng với nhà, trước cửa sổ là một cô nương đang ngồi. Cô nương kia thoạt nhìn không lớn, trông vẻ bề ngoài thì cùng lắm mới mười tám đôi mươi.
Khoác trên mình một bộ áo vải màu đỏ.
Cố Tam nói, "Đây chắc là nàng dâu mới cưới của nhà họ Vương nhỉ..."
Lời còn chưa dứt, cô nương đó nghiêng đầu. Bọn họ đúng lúc có thể nhìn thấy vẻ ngoài của nàng.
Cố Tam ngây ngẩn.
Cố Tam không thích soi gương, dù sao chỉ có vẻ ngoài của Cố Tam Thanh là không phải của y. Nhưng trong Dao An điện lại vẫn cứ có một hồ nước lạnh, lúc Cố Tam luyện kiếm mệt mỏi xong, vừa cúi đầu chính là gương mặt đó của Cố Tam Thanh.
Khóe mắt hơi cong, chẳng rõ buồn hay vui.
Nàng dâu nhà họ Vương kia rũ mắt, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú.
Người trong huyền môn vốn lão hóa chậm, khi đạt Kim Đan thì hình thái bên ngoài của mình sẽ cố định. Tuy Cố Tam Thanh mới hai mươi, nhưng thoạt nhìn vẫn luôn giống một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt y thiếu đi mấy phần cứng rắn.
Hai người đứng chung một nơi, chưa nói cả mười phần, cũng có tám phần giống nhau rồi. Còn hai phần còn lại, chỉ đơn giản là một người dịu dàng yếu đuối, một người lại là thiếu niên tuấn tú.
Trẻ con không thể phân rõ trai gái, nhớ tới nàng nên gọi ca ca, nó còn nói mình đã từng gặp ca ca này rồi. Có lẽ Lý phu nhân cũng chỉ cảm thấy quen mắt thôi, căn bản không nghĩ tới nàng dâu mới cưới của nhà Vương.
Cho nên, tiểu cô nương kia nói từng gặp y, là nhầm y với tân nương này?
Chứ không phải là do có ký ức lúc trước?
Cho nên giả thiết của họ... tiểu cô nương này không chịu ảnh hưởng của Phần Cầm là sai?
Tốt quá rồi, Cố Tam càng đau đầu hơn. Thật sự quá tốt, đầu mối này lại bị chặt đứt rồi. Ai ngờ được nơi này lại có người giống Cố Tam Thanh như vậy, còn là một cô nương?
Hai người ngồi trên cây ngẩn ngơ một lúc, Cố Tam sắp xếp lại suy nghĩ một chút.
Nhìn nàng dâu nhà Vương ở dưới đang chỉnh lại búi tóc, dặm lại chút phấn trắng tinh tế trên mặt, xoa xoa, lại vẽ chút phấn đỏ, bôi son lên miệng, khẽ mân môi. Hồng y đã được giảm chi tiết dựa theo điều kiện của nhà nông, tuy đơn sơ, nhưng ở trên người nàng lại rất xinh đẹp.
Nàng cầm chiếc gương đồng đã vỡ trên bàn, quan sát mình một chút. Rồi nàng không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt điềm tĩnh, cũng không biết đang nhìn gì.
Cố Tam theo bản năng nhìn nàng nhiều hơn vài lần.
Cố Tam và Vân Trường Ly đi vòng vo xung quanh nhà Vương mấy lần, trở về nhà họ Lý.
Trên đường, Cố Tam hỏi, "Bất Quy vẫn không có động tĩnh gì sao?"
Vân Trường Ly gật đầu, "Tuy nói thần binh phản ứng với nhau, nhưng nếu Phần Cầm không được sử dụng, Bất Quy cũng sẽ không dò xét được gì cả."
Hệ thống cũng như vậy.
Cố Tam nhíu mày, nhưng lúc Phần Cầm được sử dụng, bọn họ nào dám vượt qua vòng tuyến lửa kia mà ở lại trong thôn?
Đây căn bản là một câu đố không có lời giải.
Hai người về nhà Lý, đi vào tiền viện. Hán tử nhà Lý đang ở trần ngồi trong viện tử, thấy họ thì cười rất nhiệt tình. Lý thị ở bên cạnh may vá, tiểu nha đầu thì nằm trên đùi cha mình.
Họ tìm băng ghế rồi ngồi.
Ánh mặt trời trong sân chiếu xuống, không giống mùa hè ở bên ngoài, ánh nắng ở đây có hương vị của cuối xuân. Rất thoải mái.
Hán tử kia cười, bùi ngùi nói, "Tiểu tử nhà Vương sống tốt thật đấy, ta từng thấy nàng dâu kia rồi, rất xinh đẹp."
Lý thị cầm trong tay đế giày, cười mắng gã một cái, "Có trách thì trách bố mẹ ông ấy, sao lại không đi nhặt cho ông một đứa nhóc làm con dâu nuôi từ bé nhỉ?"
Hán tử ha ha cười to, tiểu gia đầu chống cằm, non nớt hỏi, "Cha ơi, bố mẹ ông là cái gì ạ?" Hán tử cao lớn chất phác gạt nhẹ chóp mũi con gái: "Chính là mẹ con đấy."
Tiểu nha đầu hơi ngơ ngác, bĩu môi. Hán tử lại bật cười, vợ gã cầm đế giày đập nhẹ gã: "Nói bậy cái gì đấy!"
Nói nhảm vui miệng, trêu chọc đứa nhỏ một chút, vô cùng vui vẻ đãi khách.
Mỗi một người ở đây đều cười rất vui vẻ, ai cũng rất có tinh thần, ai cũng rất sung sướng. Thôn làng này cũng cực kỳ giống Đào Hoa Nguyên dưới ngòi bút của Đào Tiềm. Ngăn cách với đời, tự cung tự cấp. Cố Tam cũng cười, tiểu nha đầu lại nhảy nhót, chạy tới trước mặt y, ôm tay y không chịu buông.
Cố Tam sờ tóc nó một cái, để hai viên kẹo đường lên tay tiểu nha đầu. Lý gia cũng không nói gì, cười mặc nó nghịch ngợm.
Hán tử họ Lý bỗng mở miệng nói: "Đúng rồi, ta còn chưa có biết tên hai tiểu công tử nữa?"
Cố Tam cười nói: "Gia huynh Vân Trường Ly, kẻ hèn này là Cố Tam Thanh."
Hán tử cởi mở cười nói: "Tên hay, tên rất hay. Ta là một người thô kệch, hai vị kêu Lý Đại là được!"
Cố Tam cười một tiếng gọi: "Lý đại ca."
Lý Đại nói: "Ha ha, tiểu huynh đệ khách khí rồi. Tối nay có muốn cùng đi với chúng ta hay không, tới nhà họ Vương xem náo nhiệt? Hôm nay họ Vương thành hôn đấy!"
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Cố Tam không thay đổi, đáy mắt lại trầm hẳn xuống.
Ánh mắt Vân Trường Ly cũng lạnh đi mấy phần.
Cố Tam cười hỏi: "Bây giờ thành hôn sao?"
Lý Đại đáp: "Đúng vậy, các ngươi tới thật đúng lúc, gặp chuyện vui nhà vui cửa."
Gã lại nói: "Trong thôn chúng ta cũng không có làm hết quy củ như trong thành đâu, cũng không có tiệc rượu mấy ngày mấy đêm. Chỉ ca hát một ngày thôi, qua hôm đó, người cần xuống ruộng đều xuống ruộng, muốn náo nhiệt một chút cũng không thể vui quá."
Cố Tam và Vân Trường Ly đều không phải người thế tục, cũng không quan tâm cái này, làm sao biết quy củ cưới gả chứ? Cố Tam cũng biết thủ tục cưới gả của người xưa rất rườm rà, chỉ có nhà họ Vương coi như hào phóng, làm hẳn tiệc cưới hai ngày, lại không thể ngờ rằng hôm nay mới là ngày thứ nhất!
Vậy ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Đợi một chút, hôm qua?
Nếu như tất cả mọi người đều mất trí nhớ, ngày tiếp theo tỉnh dậy không phải sẽ cảm thấy rất kỳ lạ sao? Nhà họ Vương không phải sẽ cảm thấy nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn đã ít đi nhiều sao? Trừ phi, đẩy lùi tất cả mọi thứ, trở về ngày họ Vương thành hôn.
Ngày hôm qua, ngày hôm qua.
Thôn này, thật sự có cái gọi là ngày hôm qua sao?
Lập tức, Cố Tam nhớ tới những tấm vải vóc hóa thành tro kia, chất vải trắng mộc mạc mà thô ráp, những chuyện tưởng như phóng đại lại như không, cùng với khẩu âm rất khác bên ngoài.
Đồ từ thôn mang ra ngoài, tại sao phải hóa thành tro bụi?
Khi ra thôn, mấy trăm năm thời gian đè lên nó, đương nhiên phải mục nát đến gần như không còn, thành bùn thành tro, càng không nói đến cả một thôn vốn đã cổ xưa.
Phần Cầm, Phần Cầm, Phần Cầm đốt sạch mọi việc bất bình trên thiên hạ.
Vậy mà lại là sự thật.
Khi tất cả trở về điểm khởi đầu, chuyện không xảy ra, còn bất bình làm sao được?
Thứ mà Phần Cầm thật sự đốt đi.
Không phải là trí nhớ.
Là thời gian.
Nó đã nhiều lần thiêu hủy thời gian, khiến tất cả mọi thứ trong thôn, thậm chí cả mùa, cũng vĩnh viễn dừng lại ở ngày họ Vương thành thân.
Thời gian không có, có trí nhớ thế nào được?
Cố Tam liếc nhìn Vân Trường Ly, trong mắt Vân Trường Ly cũng đầy vẻ trầm tư. Một gia đình hạnh phúc trước mắt bọn họ bây giờ, rất có thể là người từ mấy trăm năm trước! Bọn họ, trải qua mỗi ngày, lại chính là một ngày đó.
Tiểu nha đầu ngồi một bên nhỏ giọng kêu: "Con muốn đi thăm tân nương!" Lý thị cười nói: "Đừng nghịch chứ, tân nương còn đang soi gương trang điểm đấy!"
Cố Tam bừng tỉnh hiểu ra, kéo tay áo Vân Trường Ly, thấp giọng nói: "Đi đến nhà họ Vương."
"Tân nương kia không có mất trí nhớ, nàng biết thời gian trôi qua! Phần Cầm đang ở trong tay nàng!"
———————————————
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn đầu có vẻ viết hơi rối, các bạn đọc lại một chút nữa bây giờ thấy rõ hơn chưa? Làm sao Cố Tam có thể phát hiện ra, các bạn có thể tự đoán một chút, ẩn trong lối ăn mặc trang điểm của tân nương đó. Đoán không được chờ chương sau nha~
Thân phận tân nương chương sau sẽ công bố, các bạn đoán xem là ai nào.
Thật ra trước đây tui có đề cập một chút~