Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Bún Đậu Nước Mắm
Beta: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương ☆
Thiên Phàm
Người này, vì diễn vai một con mèo, cũng bất chấp ghê cơ.
—————
Trình Chu bị bắt đi, sư môn hắn ở phía dưới sợ hãi run rẩy, căn bản không dám lên tiếng.
Hắn nhìn lướt qua chỗ của sư môn hắn, chỉ cảm thấy tim gan nặng nề, ép hắn tới nói không ra lời.
Hệ thống tưởng chừng sắp phát điên rồi.
Cố Tam cười, "Mi muốn ta để hắn trốn thoát à?"
Hệ thống, "Không, cái mặt hàng này, cần gì phải tự mình động thủ? Cậu để đại mấy đệ tử trông chừng hắn là được..."
Cố Tam lại cười, "Mi chắc không?"
"Mi có tin không, hiện tại toàn bộ huyền môn đều biết, người này có Thanh Hàn kiếm pháp, lại không phải đệ tử Thanh Hàn Quan... Không chịu đóng dấu tích khống chế của môn phái?"
Như vậy sau này, sẽ thành món mồi thơm bị toàn bộ huyền môn đuổi giết.
Thanh Hàn Quan, đại phái đỉnh cấp trong huyền môn, kiếm pháp của nó có biết bao mê hoặc? Muốn lấy được nó cũng không chỉ có tiểu bối thôn dã, tán tiên khó dò hành tung. Rất khó nói, hai đại phái khác cũng có thể dùng kế độc hay không.
Hệ thống cả kinh, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cố Tam nhàn nhạt nói, "Gia nhập Thanh Hàn Quan, hoặc là...."
"Chết."
Hệ thống, "!"
Lúc này bọn họ đang ngồi trong xe ngựa của Thanh Hàn Quan, bên trong quan dứt khoát phái vài Đại Thừa trưởng lão ở lại, thay thế Cố Tam thanh, trấn thủ mấy trận huyền môn so đấu còn lại.
Chuyện kiếm pháp bị lộ ra này, cũng thật là một việc cực kỳ quan trọng.
Tống Thanh Hàn tự mình gửi thư, bảo Cố Tam Thanh mau chóng đưa người này về Thanh Hàn Quan thẩm vấn thật kỹ.
Cố Tam tựa người lên ghế, miệng cong cong cười, đọc xong tín thư của chưởng môn thì tiện tay vung một cái, biến ra một ngọn lửa đốt trụi.
Con mèo kia nằm trên người y, lạnh lùng nhìn Trình Chu.
Trình Chu mở miệng, "Ta không hiểu."
Cố Tam cười nói, "Không, ngươi hiểu."
Trình Chu yên lặng hồi lâu, đáp, "Đa tạ chân nhân cứu giúp."
Sư muội hắn cũng ở trong xe chợt ngẩn người.
Cố Tam cười khúc khích, đẩy đẩy con mèo trong ngực mình một cái, "Ngươi chớ có trèo cao, bần đạo cũng không muốn cứu ngươi."
Trình Chu bất đắc dĩ nói, "Nếu không phải chân nhân mang ta đi, chỉ sợ là..."
Sợ là những ngày sau hắn sống cũng chẳng dễ dàng.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Hắn có bí bảo là Thanh Hàn kiếm pháp, tông môn lại không có khả năng bảo hộ, sau này chắc chắn sẽ bị đuổi giết.
() Người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Cố Tam mở tờ thư tín ra, thờ ơ nói, "Bần đạo chỉ là tuân theo lời dặn dò của chưởng môn, mang ngươi về tra hỏi kỹ càng."
Bỗng nhiên Trình Chu cười lên, răng hắn rất trắng, da lại có chút ngăm, cười lên cực kỳ anh tuấn.
Mèo mun lạnh lùng nhìn hắn.
Trình Chu đáp, "Chân nhân nói đùa rồi. Nếu không có lòng che chở, chân nhân cần gì phải nói ra việc đêm qua ta tới? Ngài làm bộ như không nhận ra ta, loại bỏ phiền phức là ta luôn."
Nói tới đêm qua, đúng là không chỉ đang mắng hắn, mà nói cho hắn rằng, hắn còn có giá trị, sự bảo hộ đêm qua Cố Tam đáp ứng cho hắn, vẫn sẽ cho.
Cố Tam không trả lời, chỉ nâng bút hạ chữ. Y được Quý Dao một tay nuôi lớn, nhưng cái gì cũng không giống Quý Dao chút nào. Khi còn bé vẫn chưa quá rõ ràng, lớn lên một chút thì tất cả đều lộ ra.
Kể cả khi y mới bắt đầu luyện chữ luyện vẽ lúc tới thời đại này, cũng khác Quý Dao nhiều lắm.
Chữ của Quý Dao dịu dàng như nước, nho nhã đường hoàng. Thành thục hạ bút, thành thục đọc lên, thật giống như gió xuân lướt qua mặt, hoa đào nhàn nhạt.
Chữ của Cố Tam lại gầy trơ xương, từng nét đều như gai đâm vào người. Góc cạnh rõ ràng, tựa như núi đá sắc nhọn, sắc bén đến có chút bệnh hoạn.
Trình Chu không tự chủ được khen một câu, "Chữ đẹp."
Mèo mun lại nhe răng.
Trình Chu liếc mắt nhìn con mèo kia, luôn cảm thấy nó đối với mình hơi là lạ.
"Có điều chân nhân ngay trước mặt mọi người vạch trần kiếm pháp của ta... là muốn ép ta phải lựa chọn?"
Nhìn qua, rất giống như muốn cưỡng ép hắn gia nhập Thanh Hàn Quan? Vì cái gì?
Hơn nữa, y cũng chưa từng vạch trần thần binh Dạ Ảnh của hắn.
"Có chút đầu óc." Cố Tam viết xong tin, gấp mảnh giấy thành con hạc rồi thả đi, "Mấy viên đan dược nhỏ kia của ngươi, thật ra cũng có chút lợi hại."
Trình Chu sửng sốt một chút, bèn cười, "Đa tạ chân nhân đã tán thưởng."
Hệ thống, "...Thì ra là như vậy, cậu nhìn trúng vị luyện đan sư này hả?"
Cố Tam, "Nếu không thì sao?"
Hệ thống, "...Không có gì, không có gì."
Cố Tam ném bút, trở về ghế mềm nghiêng người tựa xuống xem một phong thư. Mèo mun thuận thế nhoài người lên ngực y, liếm liếm mặt Cố Tam.
Hệ thống, "!"
Hệ thống, "!!"
Nhân vật phản diện! Anh đã OOC rồi anh biết không!
Mặt y bị đầu lưỡi mềm mại dịu dàng liếm, hơi ướt ướt.
Cố Tam hơi sửng sốt, cúi đầu đối diện ánh mắt mèo mun. Đôi mắt kia vừa to vừa tròn, không hề giống ánh mắt trong trẻo lạnh lùng ngày thường của Vân Trường Ly.
Cố Tam cười, sờ sờ đầu hắn.
Người này, vì muốn diễn vai một con mèo, cũng bất chấp ghê cơ.
Cố Tam ôm mèo mun, trở lại chủ đề chính, nói với Trình Chu, "Bần đạo có thể cho ngươi Ám Ảnh Tản Hà, đổi lại, ngươi gia nhập Thanh Hàn Quan, làm luyện đan sư cho Thanh Hàn Quan, thế nào?"
Trình Chu mở to mắt, "Ngươi..."
Phần thưởng của trận Trúc Cơ Kỳ so đấu này, chính là một đóa Ám Ảnh Tàn Hà, một trong thập đại kỳ hoa, cũng là dược liệu cần thiết cho rất nhiều loại thần đan diệu dược. Lần này Trình Chu mong cầu, chính là loài hoa này. Còn phải có thêm rất nhiều bảo vật khác nữa, mới có thể chữa được bệnh của sư muội hắn.
Lúc Cố Tam cưỡng chế bắt hắn đi, hắn vẫn còn nghĩ không có được hoa này thật đáng tiếc.
Lúc này tự nhiên lại về tay mình, Trình Chu cũng mừng rỡ như điên, không chút do dự nói, "Được, đa tạ chân nhân!"
Cố Tam nhận một lễ này, trên mặt y lộ ra nụ cười, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Sư muội kia cũng rất kinh ngạc, vội nói một câu, "Đa tạ chân nhân."
Cố Tam liếc mắt nhìn nàng, mắt hạnh mày liễu, thật là xinh đẹp động lòng người.
Nữ chính, hay nữ phụ nhỉ?
Cố Tam lại đốt đi thư tín, bên trên không phải ghi tin tức về Ám Ảnh Tàn Hà, mà là tin tức về cô nương kia.
Tiểu sư muội của Trình Chu, Vân Thiên Phàm.
Cố Tam cúi đầu nhìn mèo mun một cái.
Cô nương này, họ Vân sao?
Một đường này Cố Tam về Thanh Hàn Quan, đưa hai người bọn họ cho chưởng môn, lại khai báo một chút. Trình Chu nói hắn học được kiếm pháp này hoàn toàn là do tình cờ, thấy một pho tượng bên trong một sơn động, bên dưới khắc một dòng chữ.
Chính là "Trăng thanh gió mát, đóa hoa nở dưới nước lạnh, nhìn trời đất bao la mà lại chẳng cầu được một góc nhỏ như vậy."
Kiếm khí khắc sâu trong đá, bút tích cứng cỏi.
Hắn thấy hàng chữ này, chỉ cảm thấy tứ chi ngũ giác đều bị bao phủ bởi kiếm khí, trước mặt tựa như hiện ra một bóng người lơ lửng, biểu diễn ra từng chiêu kiếm.
Trình Chu bình thản nói, núi có sơn động này ở hạ thiên giới, nếu Thanh Hàn Quan yêu cầu, hắn có thể dẫn bọn họ tới đó dò la.
Tống Thanh Hàn mi mục hiền từ mà cười.
Nhưng Cố Tam biết, lời Trình Chu nói, chưởng môn một chữ cũng không tin.
Trái lại Cố Tam cảm thấy với thân phận nhân vật chính này, loại kỳ ngộ này đúng là có thể xảy ra.
Chuyện tiếp theo sẽ có trưởng lão tự sắp xếp, Cố Tam ôm mèo mun trở về động phủ của y.
Y hiện tại cũng coi như cháu đích tôn của Cố gia, không cần phải ở lại trên núi Dao An, mà đã có riêng một cái động phủ.
Núi Dao An, điện Dao An.
Lúc y mới tới đây, là thời gian y hạnh phúc nhất, suối lạnh cây già, rừng hoa theo gió lay lay.
Khi đó huyền môn có vẻ rất tốt đẹp, cũng chưa có ai lộ ra một mặt dữ tợn.
Nhưng xem ra hôm nay, tên nó thực sự ứng nghiệm rồi.
Dao An, dao an. An ổn xa không thể với.
() An là an ổn, yên bình, dao là xa xăm.
Cố Tam sắp xếp lại cấm chế.
Lần này xuất môn, y còn để đọng lại mấy phong tín thư chưa xử lý.
Mèo mun từ ngực y nhảy xuống, biến lại thành người.
Áo bào đen như mực thêu vân mây cuồn cuộn, không có tiếng tiêu lại mang vẻ lạnh lùng cao nhã.
Cố Tam rót hai ly trà, lại nghe được Vân Trường Ly hỏi, "Trình Chu là ai?"
Y chợt sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Vân Trường Ly nhàn nhạt nói, "Đệ rất chú ý đến..."
Chữ "hắn" còn chưa kịp thốt ra, đã bị nuốt lại.
Ngón trỏ Cố Tam đặt lên môi hắn, lắc đầu một cái.
Y cách Vân Trường Ly quá gần, nhịp thở của hắn phả lên má y, đầu ngón tay còn vương chút hương trà.
Nhất thời, cả hai người đều quên phải nói gì.
Hệ thống, "Cái gì? Chú ý cái gì cơ?"
Cố Tam không để ý tới nó.
Lần đầu tiên y cảm thấy mình bị mất khống chế.
Y chẳng qua chỉ là nhìn Vân Trường Ly, nhìn ánh mắt đẹp tới rung động lòng người kia kia.
Nhìn đôi môi mỏng.
Ngón tay chạm vào chỉ thấy mềm mại.
Tim của Cố Tam, bỗng đập trễ một nhịp.
———————————————
Editor thân iu có lời muốn nói:
Cuối cùng thì mấy đứa nhỏ cũng có tí tiến triển rùi, tui đang sợ có năm mấy chương tụi nhỏ chưa mần được nhau hí hí.
Nhớ mấy hôm trước edit đến đoạn Cố Tam vuốt lông Vân Trường Ly....
Há há há há chả hiểu sao tui ôm bụng cười, nghĩ bậy quá rồi há há há.
Để thuận tiện cho việc tu tâm dưỡng tính thanh tâm quả dục của Đậu Đậu tui, edit xong bộ này tui sẽ nhắm thanh thủy văn mà đào hố:)))))
Lần nữa, cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ tụi tui nha.
Thân thân.