Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương ☆
Rải lưới
"Ta không hiểu." Vân Trường Ly bình tĩnh nói, "Rốt cuộc ngươi đang sợ điều gì?"
—————
Quý Dao điều tra ngoại môn kĩ càng, Cố Tam lại rảnh rỗi tự tại.
Y ở lì trong động phủ cả ngày, tu luyện, tu luyện, rồi tiếp tục tu luyện.
Lần này Vân Trường Ly dường như không để ý vấn đề bên ma đạo, chỉ ở bên cạnh Cố Tam.
Những năm này thời gian bọn họ sống chung vẫn không quá nhiều, trăm năm qua cộng lại có lẽ còn không bằng những ngày tháng Cố Tam ở bên Cố Thanh Liêu. Ma đạo tranh chấp náo loạn, tiên môn ngươi lừa ta gạt.
Đường trường sinh dài đằng đẵng, rất lâu bọn họ mới tụ tập được một chút, uống ly trà, rồi lại tiếp tục trở về nơi của mình.
Hơn nữa, đa phần đều là Vân Trường Ly chủ động đến gặp Cố Tam.
Cố Tam làm nốt một thủ ấn cuối cùng, từ từ hạ xuống đất.
Y được hưởng toàn bộ tiên mạch nhất đẳng của Cố gia, linh lực bên trong còn gấp mười lần một môn phái nhỏ.
Nhưng mà linh lực trong đó tuy tốt, lại quá nồng đậm, không thể hấp thu quá lâu.
Chỉ là Cố Tam đã mặc kệ mấy điều này từ lâu rồi, từ trước tới giờ y toàn hấp thu từng đợt lớn một, mãi đến khi tràn ngập cả kinh mạch, đau đến mức không thể chịu được phải dừng một chút, rồi lại tiếp tục.
Hôm nay, y vừa mới hạ xuống đất như thường lệ, ngẩng đầu lên, bất chợt thấy Vân Trường Ly đang nhìn y chăm chú.
Đôi mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm mình.
Tay Cố Tam vô thức muốn tạo thủ ấn một lần nữa, nhưng rốt cuộc vẫn dừng lại.
Y cười, đứng dậy rót trà cho Vân Trường Ly, mình thì rút mấy phong thư mới ra nhìn.
Người nọ nhìn y chằm chằm, không hề chớp mắt, bỗng nhiên lên tiếng, "Không biết ngươi có biết không..."
"Lúc ngươi chột dạ, hay cười như vậy nhất."
Đầu ngón tay đang mở thư của Cố Tam khựng lại, chỉ cười, "Không đâu, tôn giả."
Y thờ ơ nói, "Ta chưa bao giờ chột dạ."
Y gấp phong thư lại sau khi đọc, đốt trụi từng tờ một. Ánh nến chập chờn, sắc màu hoàng hôn phủ lên gò má y.
Sau khi thiêu hủy toàn bộ thư tín, Cố Tam trực tiếp ngả đầu gối lên đùi Vân Trường Ly. Người nọ vẫn không nhúc nhích, chỉ một tay cầm ly trà, cúi đầu nhìn y. Cố Tam ngẩng đầu, quan sát cẩn thận, mới nhận ra chân mày Vân Trường Ly đang cau lại.
Có lẽ từ sau khi biết tình trạng của Cố Tam, đôi mày như núi xa chưa từng được thả lỏng.
Vân Trường Ly khác Cố Tam, hắn chưa bao giờ là một người thích cười.
Biểu tình của hắn từ trước tới giờ vẫn luôn nhạt nhẽo, dù cười hay là nhíu mày, đều vô cùng hiếm thấy.
Giống như gợn sóng lăng tăn hiện lên làn xuân thủy, lại giống như gió lớn nổi lên khắp khu rừng xanh.
Lạnh nhạt, lại thật đẹp làm sao.
Cố Tam vô tâm vô phế cười rộ lên.
Tại sao trước đây không nhận ra nhỉ.
Y căn bản là trầm mê nam sắc.
Không thể nào kiềm chế được.
"Ta không hiểu."
Hai người im lặng rất lâu, cuối cùng Vân Trường Ly cũng buông ly trà xuống, đưa tay vuốt nhẹ má của Cố Tam.
Dường như hắn rất thích lấy tay che mắt Cố Tam. Cố Tam cũng mặc hắn nghịch.
Bàn tay lạnh như băng, rất sạch sẽ.
Bàn tay khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay có vết chai.
Vân Trường Ly bình tĩnh nói, "Rốt cuộc ngươi đang sợ điều gì?"
Người Cố Tam cứng lại trong nháy mắt, cười nói, "Tôn giả cứ đùa, ta thì sẽ sợ ai?"
"Có vẻ là một người."
Cố Tam ngơ ngẩn.
Y kéo tay của Vân Trường Ly ra.
Ánh mắt của người nọ, dưới ánh nến lại lộ rõ vẻ lạnh lẽo.
Hắn hỏi, "Ai?"
Cố Tam cũng mở mắt, con ngươi lạnh lùng.
Lần này, y không cười nữa.
Y thấy hơi mệt mỏi.
Cười, hóa ra lại là một việc mệt mỏi như vậy.
"Vân Trường Ly." Cố Tam lên tiếng, "Đừng hỏi nữa... Ngươi biết là được rồi, đừng hỏi nữa."
Sẽ không ai giúp được Cố Tam, con đường này, y đã được định trước là phải đi một mình.
Từ trăm năm trước, hoặc là sớm hơn nữa.
Đường của Cố Tam, chỉ mình y mới có thể đi được.
"Đừng hỏi nữa?" Vân Trường Ly nhìn y chằm chằm, gằn từng câu từng chữ, "Vừa nãy ngươi còn muốn kết ấn... Bình thường rốt cuộc ngươi đã tu luyện như thế nào?"
Ngày qua ngày, năm lại qua năm. Tốc độ tiến bộ nhanh như vậy, tại sao hắn không phát hiện sớm hơn từ trước chứ?
Nếu như hắn rời đi một lần nữa, người này, sẽ tiếp tục tu luyện như thể không muốn sống nữa.
Rốt cuộc y đang sợ điều gì, rốt cuộc đang trốn tránh ai?
Đời này Vân Trường Ly tính toán được biết bao thiên cơ. Lần đầu tiên, bại trận vì một điều gì đó mình không thể làm được.
"Cố Tam Thanh." Vân Trường Ly nói nhỏ.
Nhưng lại không nói tiếp được từ nào nữa.
Hắn luống cuống.
Luống cuống vì có muôn vạn câu chữ phải nói ra, nhưng lại chẳng thốt được một lời nào.
Một câu, cũng không được.
Cố Tam lập tức nhớ lại lần đầu gặp mặt của hai người, người kia nói với y, "Tuệ cực dịch thương".
() Tuệ cực dịch thương: câu gốc là "Tuệ cực tất thương" trong Thư Kiếm Ân Cừu Lục của Kim Dung, nghĩa là một người quá thông minh ắt sẽ vì suy nghĩ của mình mà làm hại chính mình.
Tuệ cực dịch thương, tình thâm không thọ.
Một câu thành sấm.
Vân Trường Ly nhỏ giọng.
"Ngươi biết không, đây là lần đầu ta hối hận trong cuộc đời này."
"Tại sao lại nhập ma đạo."
Tiên ma khó cả đôi đường, hắn không thể cảm nhận được linh lực của Cố Tam vận chuyển như thế nào, cũng khống thể truyền linh lực giúp y chữa thương.
Nếu hắn là Vân Trường Ly của tiên đạo, chắc chắn sẽ không nhận ra muộn màng như vậy.
Cố Tam im lặng.
Động phủ hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh sáng mơ hồ, sáp nến nhỏ xuống.
Cố Tam ngẩng đầu.
Trong nháy mắt, một âm thanh trong đầu y trở nên xôn xao.
Nói hết cho Vân Trường Ly đi.
Nói hết toàn bộ cho hắn.
Cố Tam mở miệng...
Đột nhiên, cấm chế ngoài cửa bị chạm vào.
Tiểu đồng nói ở bên ngoài, "Chân nhân, lão tổ hộ tông cho mời."
Cố Tử Thanh.
Cố Tử Thanh cho mời.
Cố Tam ngẩn ra.
Như đang nằm mộng rồi chợt tỉnh, như thần hồn đã trở về cơ thể.
Lại giống như cánh hoa rụng rời, để lộ ra cành cây khô héo.
Hiện thực trần trụi đã trở về.
Cố Tam thở dài, hôn Vân Trường Ly, "Tin ta, tin ta đi."
Ta sẽ không để mình rơi vào ngõ cụt, ta sẽ tự khống chế, ta sẽ... sẽ ổn thôi mà...
Cố Tam còn phải sống.
Y sẽ sống tiếp.
"Ca..." Cố Tam ôm chặt hắn, dán môi mình lên gò má hắn.
Giọng nói rất nhỏ, "Ánh trăng đêm nay đẹp quá."
Vân Trường Ly im lặng, không hiểu.
Đồng tử không nghe thấy câu trả lời, lại hỏi một lần nữa, "Chân nhân?"
Cố Tam buông Vân Trường Ly ra, nói, "Thuận miệng nói thôi."
Rồi y đáp lời đồng tử, "Biết rồi."
Cố Tam đứng dậy, băng quan tuyết bào, mai đỏ tóc đen.
Nụ cười giả tạo một lần nữa hiện lên, đặt trên khóe môi y.
Rồi, một con mèo mun im lặng nhảy lên bả vai y.
Y bước ra khỏi động phủ, đôi mắt lạnh lùng.
"Đi thôi."
Đồng tử, "Vâng."
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
"Nên nói em yêu anh như thế nào?"
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
— Natsume Sōseki.
() "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
月が綺麗ですね。
Tsuki ga kirei desu ne.
(Câu này bắt đầu từ một câu chuyện (không biết có thật không) liên quan đến nhà văn lớn của Nhật – Natsume Soseki. Lúc ông là giáo viên tiếng Anh, nhìn thấy học sinh phiên dịch "I love you" thành "Tôi yêu bạn", ông cảm thán người Nhật có ai treo chữ yêu đầu môi đâu, vậy là ông phiên dịch thành "Ánh trăng đêm nay thật đẹp." Như vậy người Nhật cũng sẽ hiểu.
Cách giải thích đơn giản hơn thì chắc nhiều bạn biết rồi. "Thích" phát âm là Suki, "trăng" là Tsuki.
Còn một cách phân tích nữa, đó là những thứ đẹp đẽ thì bạn luôn muốn chia sẻ cùng người mình thích).