Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương ☆
Phật chê cười
Hợp Hoan tôn giả, Đồ Mi
—————
Rất nhiều năm, rất nhiều năm sau này.
Ma ma trong Hoán Hoa Cảnh nói với nàng, ngày nàng và tỷ tỷ ra đời, cây hợp hoan và đồ mi nở rộ đầy trời. Ở trong tầm mắt mà dõi theo, người ta chỉ thấy một mảng tuyết sắc rực rỡ, chẳng ai phân rõ được đây rốt cuộc là hư ảo, hay là chân thực.
Nàng cười, nói một câu gia huấn của Lâm gia Hoán Hoa Cảnh.
"Vạn vật đều là ảo ảnh."
Nàng là con gái nhỏ của cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh, nàng còn có một người chị.
Một người chị sinh đôi, ra đời trước nàng mấy phút.
Lâm Hợp Hoan.
Đã là một môn phái cổ, thật ra đều có chút lề thói cũ, hoặc là quy luật cổ quái hiếm lạ bất thành văn.
Ví dụ như Thanh Hàn chân nhân bao năm nay của Thanh Hàn Quan, lại ví như, huyễn hoa của Hoán Hoa Cảnh.
Có lời đồn rằng khi bầy yêu hưng thịnh nổi lên, Hoán Hoa Cảnh đã tồn tại. Vì vậy bên trong có một chút dấu vết của thượng cổ yêu hoa. Những đóa hoa kia nở sâu bên trong Hoán Hoa Cảnh, cũng chẳng ai biết đến tên, không ai biết hình dáng nó như thế nào.
Nhưng kể tới cũng kì, có một số ít đứa trẻ khi mới ra đời, những đóa hoa đó sẽ nở rộ khắp nơi, chiếm hết toàn bộ Hoán Hoa Cảnh. Bọn họ sẽ huyễn ra được chỉ một loại hoa, nở rộ tưng bừng, trên trời dưới đất. Vì vậy, người trong cảnh bắt đầu gọi bọn họ là huyễn hoa.
Mà những đứa trẻ này, sẽ lấy tên của loài hoa đó làm tên của các nàng luôn.
Không sai, các nàng.
Loại vinh dự này, chỉ có con gái mới được hưởng.
Mà phàm là huyễn hoa nở, trong lòng bàn tay của các nàng sẽ có một đóa hoa, từ đây trời sinh thích hợp luyện các loại huyễn thuật của Hoán Hoa Cảnh.
Mà người bên ngoài nói, đây là do người của Hoán Hoa Cảnh không trong sạch, có huyết mạch của hoa yêu trong máu.
Còn có người nói, tất cả phụ nữ trong Hoán Hoa Cảnh đều là yêu nữ.
Từng đợt chửi rủa kéo đến, nhiều như hoa nở trong Hoán Hoa Cảnh vậy.
Nhưng người bên trong không quan tâm.
Các nàng kính nể huyễn hoa, tựa như tín ngưỡng đã ăn sâu bén rễ trong huyết mạch. Các nàng sùng bái những đứa trẻ có hoa trong lòng bàn tay, các nàng gọi là hoa chủng.
Lâm Hợp Hoan, Lâm Đồ Mi. Hai người các nàng đều là hoa chủng.
() Hoa đồ mi, lần trước quên chưa chú thích ảnh:
Thậm chí bởi vì các nàng là chị em song sinh, hoa nở vào ngày hôm đó cũng hựng thịnh hơn rất nhiều, cho nên các nàng được kính sợ, cũng mạnh mẽ hơn bình thường.
Người bình thường trong Hoán Hoa Cảnh không ai dám tới gần các nàng.
Không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám ôm các nàng một cái, hoặc chỉ cười và chơi cùng các nàng cũng không.
Cảnh chủ bởi vì quá bận rộn, các nàng cũng chẳng biết phụ thân của mình là ai.
Vì vậy, ngày lại qua ngày, năm lại qua năm.
Các nàng cùng đi học.
Cùng tập võ.
Cùng xòe bàn tay ra, nhìn đóa hoa trong tay.
Các nàng chỉ có lẫn nhau.
Hoán Hoa Cảnh chưa từng có hạ thu đông. Các trưởng lão đều nói, nơi này là thiên đường vĩnh hằng. Nàng và Hợp Hoan đứng thẳng, ở phía xa xa nhìn lại.
Các nàng ngày một lớn lên, thiên phú lộ ra càng kinh người hơn xưa. Chỉ cần vẫy tay là có ảo ảnh xuất hiện, hoa nở ngợp trời.
Bọn họ đều nói, "Song sinh hoa thế hệ này của Hoán Hoa Cảnh, thật sự là quá giỏi mà."
Song sinh hoa, song sinh hoa.
Hợp Hoan không giỏi ăn nói.
Nàng bèn vui vẻ quấn lên người Hợp Hoan, như loài cây ăn bám không xương.
Nàng vui vẻ như vậy.
Tịnh đế liên, song sinh hoa. Gốc rễ của các nàng triền miên cùng một chỗ, chẳng phân rõ là số mệnh của ai.
() Tịnh đế liên là hoa sen hiếm, có hai bông hoa trên một cành.
Hợp Hoan, Hợp Hoan.
Nàng thích đọc lên cái tên này.
Hở ra là đọc, làm gì cũng đọc.
Nghĩ đến mọi vui sướng trong nhân thế.
Cũng chẳng bằng việc nàng đọc tên tỷ tỷ.
Nàng vẫn luôn thích màu đỏ. Lòng bàn tay của nàng nở rộ hoa đồ mi trắng nhạt, nhưng nàng vẫn tham luyến sắc đỏ. Là màu đỏ của trời đã ráng chiều, thiêu đốt đến tận cùng, hắt lên mặt nước.
Nàng cười đùa, leo lên lưng trưởng bối. Biến hoa đồ mi trên áo, từng sợi từng đường một đổi thành màu đỏ.
Hợp Hoan thì khác, nàng vẫn luôn rất quy củ.
Không nói nhiều, không làm nhiều.
Im lặng đeo lên mạng che mặt, mặc y phục của đệ tử Hoán Hoa Cảnh.
Trúc Cơ, Kim Đan.
Mọi chuyện vốn dĩ vẫn nên như vậy.
Hợp Hoan sẽ là cảnh chủ đời tiếp theo, còn Đồ Mi sẽ giúp đỡ theo nàng.
Vốn nên vậy.
Vốn nên vậy mà.
Tại sao ngày hôm đó nàng lại phải đi ra ngoài?
Tại sao chứ?
Kéo theo Hợp Hoan, cười chạy ra ngoài sơn cốc.
Tiếng chuông dưới chân kêu đinh đang.
Rồi, các nàng gặp hắn.
Hoặc là, tên đó.
Thác bạc tản mát, suối xanh khẽ chảy. Thiếu niên anh tuấn, bạch y nhẹ nhàng, tựa như tiên hạc từ chín tầng mây hạ phàm.
Đầu ngón tay khẽ lướt, ánh sáng chợt lóe lên.
Hắn múa kiếm ở trong rừng, từng cử động đều vô cùng phòng khoáng.
Người trong Hoán Hoa Cảnh không dùng kiếm, cho nên nàng cười hỏi Hợp Hoan, "Đây là gì nhỉ? Muội chưa từng thấy thanh đao nào dài như vậy đâu..."
Hợp Hoan không trả lời.
Nàng nghiêng đầu, đã thấy Hợp Hoan nhìn chằm chằm, không chớp mắt.
Trong khoảnh khắc kia, bỗng nhiên nàng có một ảo giác.
Nàng sắp.
Vĩnh viễn mất đi người chị này.
Sau đó, bỗng có rất nhiều lần nàng không tìm thấy Hợp Hoan.
Các nàng lúc nào cũng luôn dính lấy nhau, nhưng mà, một ngày nọ, Hợp Hoan bỗng nhiên trở nên "khác" với nàng.
Hợp Hoan vẫn luôn phụng phịu, nay lại dịu dàng hơn.
Hợp Hoan vẫn luôn không thích nói nhiều, nay lại hay kể về người ngoài.
Không đúng, thật sự không đúng.
Mẫu thân không nhận ra, trưởng lão cũng không nhận ra. Nàng từng nói một lần, bọn họ chỉ cười, hời hợt và đầy khách khí đáp rằng, "Không phải Hợp Hoan vẫn luôn như vậy sao."
Họ cũng nói nàng, phải học hỏi sự chững chạc của Hợp Hoan, chăm chỉ luyện tập, đừng uổng phí thiên phú của mình.
Nàng tức giận.
Nàng bám theo Hợp Hoan, lại lần lượt bị bỏ rơi.
Chắc chắn đã có gì đó.
Chắc chắn đã có gì vừa xảy ra.
Lần lượt tìm, lần lượt thất bại.
Rồi bỗng có một ngày, nàng thành công.
Nàng thấy người thiếu niên kia câu nệ nắm tay Hợp Hoan, dạy nàng kiếm pháp.
Cành liễu lả lướt, rừng hoa tung bay.
Mồ hôi của Hợp Hoan rơi xuống đất, lẫn vào ánh sáng bình minh.
Hắn từ từ buông tay, cười nói, "Chính là như vậy đấy."
Hợp Hoan ngước mắt, cười.
Nàng chưa từng thấy Hợp Hoan cười như vậy, một nụ cười rực rỡ, hoàn toàn chẳng chút che giấu. Giống như đóa hợp hoan nở rộ từng lớp cánh hồng nhạt trong lòng bàn tay nàng, đẹp khôn tả xiết.
Nhất thời, thiếu niên nhìn đến ngẩn ra.
Phẫn nộ ngợp trời.
Cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nàng gần như thở hổn hển.
Tại sao chứ, rốt cuộc là tại sao chứ.
Các nàng là song sinh hoa, các nàng là tịnh đế liên.
Một tên người ngoài, làm gì có tư cách đặt chân bước vào thế giới này.
Cho nên hôm đó, sau khi Hợp Hoan rời đi, nàng bỗng nhiên bước ra, cười nói, "Tiểu ca ca, vừa nãy các huynh... đang làm gì thế?"
Nàng đứng trong tầm mắt hắn, cười vô cùng xinh đẹp.
Đúng vậy, đúng vậy.
Nàng còn nhỏ, nhưng tóc đen hồng y, nhìn lướt qua cũng có ba phần quyến rũ.
Thiếu niên kia ngạc nhiên, cẩn thận đáp, "Luyện kiếm."
Ồ? Thứ đồ chơi kia tên là kiếm?
Nàng cười xùy một tiếng, dựa vào người hắn nói, "Kiếm thì có gì tốt để luyện, trò chuyện cùng ta một chút nhé."
Nàng từ tốn đá văng thanh kiếm, dáng người thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng như nguyện, khiến thiếu niên kia quỳ xuống dưới váy mình.
Hài lòng thỏa dạ đi khoe khoang với Hợp Hoan.
Tỷ xem, chẳng thể tin được ai cả, cứ ở bên muội mãi mãi đi.
Trở lại bên cạnh muội đi.
Nhưng mà, nàng chỉ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hợp Hoan.
Và mẫu thân đang tức giận đến run người.
Nực cười làm sao... nàng tưởng rằng chẳng ai hiểu Hợp Hoan.
Lại không biết, mình cũng chỉ là một trong số đó.
Thứ Hợp Hoan yêu, không phải người thanh niên kia.
Mà là.
Một thanh kiếm.
Điên rồi.
Tất cả đều điên rồi.
Sau đó, tất cả mọi chuyện như một giấc mộng vậy.
Người mẫu thân đoan trang tao nhã khàn cả giọng, nhưng Hợp Hoan chỉ sượng cứng người, không đáp câu nào.
Nàng bình tĩnh đứng ở đó, gằn từng chữ, "Con muốn bái nhập Thanh Hàn Quan."
Đó là nơi kiếm thuật đại thành ở cửu châu, trong đó có nhiều thiên tài kiếm đạo đếm không hết, cùng với kiếm pháp tuyệt diệu.
Mẫu thân nghiêm khắc nói, "Cho dù con vào đấy, cũng không thể học được bộ Thanh Hàn kiếm quyết hoàn chỉnh!"
"Con biết." Hợp hoan nói, "Con biết mà."
"Một khi con rời khỏi Hoán Hoa Cảnh, gia nhập Thanh Hàn Quan, sẽ là khó cả đôi đường. Con mang tuyệt kĩ Hoán Hoa Cảnh, bước vào Thanh Hàn Quan. Hoán Hoa Cảnh sẽ nghi ngờ trăm mối, lo rằng con để lộ ra huyễn thuật. Cùng lúc đó, Thanh Hàn Quan cũng sẽ vô cùng kiêng kỵ, hạn chế nhiều mặt, phòng ngừa con trộm cắp gì đó đưa cho Hoán Hoa Cảnh..."
"Thứ con có thể học được, còn không nhiều bằng một đệ tử nhập môn bình thường."
Mẫu thân vừa mới vui vẻ, lại nghe nàng nói, "Nhưng mà, ở đó con sẽ học được kiếm pháp, gặp phải kiếm đạo, hoàn toàn được nhiều hơn bây giờ. Còn về Hoán Hoa Cảnh... Thiên phú của Đồ Mi rất cao, có thể sẽ tập trung nhiều tinh thần của hoa hơn con."
Nàng chưa từng nghe thấy Hợp Hoan nói nhiều như vậy, cũng chưa từng thấy nàng ngẩng cao đầu như vậy, kiên quyết như vậy.
Hợp Hoan bỗng nhiên quỳ xuống đất, nặng nề dập đầu, nói, "Mong cảnh chủ thành toàn!"
Là cảnh chủ, không phải mẫu thân.
Nói rồi, nàng rút đao ra, trực tiếp cắt đi cành hoa nở trong lòng bàn tay mình.
Da thịt rơi xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa.
Đóa hợp hoan hồng nhạt đã không thể nở nữa.
"Không!!"
Ai đó hét lên, khản giọng.
Dường như là tiếng vang trong cổ họng nàng.
Hợp Hoan tự cắt đi hoa chủng, mất linh lực toàn thân, trở lại thành người phàm.
Chỉ vì muốn vào Thanh Hàn Quan, tu hành kiếm pháp.
Mẫu thân thỏa hợp.
Bây giờ huyết mạch của Hợp Hoan đã bị hủy, không còn có ích lợi gì cho Hoán Hoa Cảnh nữa, giữ hay không giữ, cũng chẳng chênh lệch gì nhiều.
Bà ấy dẫn Hợp Hoan tới cho Thanh Hàn Quan chưởng môn, làm nhị đệ tử.
"Đây là đường của ngươi chọn, đừng hối hận."
Hợp Hoan cười nói, "Không, không đâu."
"Ngươi đã mất đi hoa chủng, cái tên Hợp Hoan này..."
Nàng trợn to mắt nhìn mẫu thân, dường như không dám tin tưởng người nọ sẽ nói ra lời này.
Hợp Hoan vẫn bình tĩnh, nói, "Con biết."
Nàng nhấc bút, viết một chữ Lâm trên mộc bài của Thanh Hàn Quan.
Rồi, uốn lượn viết ra một chữ "An".
Từ nay về sau, cả đời Lâm An, Hoán Hoa bí cảnh, không gặp Hợp Hoan.
Hai bên đi xa, từng bước trở về.
Nàng nhìn người nọ, từ từ tiến vào Thanh Hàn Quan.
Song sinh hoa, tịnh đế liên.
Cành cây an bám trực tiếp bị xé rách.
Nàng bỗng bật cười thành tiếng.
Không hổ là tỷ muội, các nàng đều biết mình muốn làm gì.
Chỉ tiếc.
Chỉ tiếc.
Chuyện về sau, cả cửu châu đều biết.
Con gái nhỏ của cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh ngỗ ngược bất kham, rời khỏi tiên môn nơi mình sinh ra, sa vào ma đạo.
Mắt phượng khẽ xếch, chân mày lá liễu, tóc đen vẩy mực, hồng nhan quyến rũ.
Cả ngày lêu lổng ở trần gian, khoác trên mình váy đỏ, khiến cho bao nhiêu thanh niên tài tuấn ở tiên ma phải ngã gục.
Nhưng mà vẫn cứ khăng khăng, nàng không yêu một ai cả.
Chẳng yêu ai nữa.
Về sau, tuyệt địa Phiến Cốc.
Nàng cứu được một thanh niên mặt mày lạnh lùng.
Cả cơ thể người nọ là máu tươi, sát khí dày đặc.
Hắn hỏi, "Cô nương là..."
Nàng cười khúc khích, "Hợp Hoan tôn giả."
"Đồ Mi?"
"Vâng, Đồ Mi."
Nếu trên đời này có Phật, liệu sẽ cười ai si tâm?