Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Bún Đậu Nước Mắm
Beta: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương ☆
Mấy lần gặp người trong giấc mộng ()
Sinh thời chẳng thể cùng quân đồng thọ, nhưng cầu bên đá Tam Sinh, trên đường Hoàng Tuyền, không cần phải chờ quá lâu.
—————
Đồn rằng tứ cốc đứng đầu ma đạo... Chiết Tiêu tôn giả Khô Diệp Cốc, có một nàng mỹ nhân xinh đẹp.
Đồn rằng hắn vì mỹ nhân mà tiêu hết gia sản.
Đồn rằng mỹ nhân xinh đẹp như hoa, dung mạo khó tìm.
Đồn rằng...
Trên quán trà, công tử áo trắng cười một tiếng, thần sắc khó đoán.
Khóe mắt y có hai bông mai nở rộ, trông rất xinh đẹp.
Công tử áo đen ngồi đối diện nhấm ngụm trà, không nói một lời.
"Nàng mỹ nhân..." Cố Tam cười, dùng mũi giày đạp đạp hắn, "Đây là sao nhỉ?"
Vân Trường Ly nghiêng mặt ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói, "Chỉ là lời đồn bậy."
Tay Cố Tam nâng cằm, rót một ly trà.
Nước nghiêng đổ xuống, chảy vào chén nhỏ.
"Nói như vậy cũng đâu có được, lời đồn bậy chưa chắc không thể tin mà." Y cười nhạt nói.
"Ngươi... đang tìm Trú Nhan đan?"
Đồn rằng để giữ lại vị mỹ nhân này, Chiết Tiêu tôn giả dốc hết gia tài, chỉ cầu một viên Trú Nhan đan đỉnh cấp.
Người tu tiên nếu dùng, dù có thành xương khô, dung mạo vẫn vẹn nguyên.
Vân Trường Ly rũ mắt nhìn y, Cố Tam bật cười, "Hửm, có đúng không, mỹ nhân?"
Vân Trường Ly không nói.
Cố Tam lại ha ha cười to.
Khóe mắt y vốn hơi xếch lên, trời sinh ba phần ý cười.
Lúc này cười lên, che đi hai vết sẹo kia, giống như hoa mai chợt rụng, lẫn vào tóc mai.
Cười đủ, y thở dài nói, "Vì sao?"
Hai ngón tay y chạm lên gò má Vân Trường Ly, người nọ ở ngược sáng, mi mắt lãnh đạm như được vẽ lên vậy.
Giống như lần đầu gặp hồi còn trẻ.
Mi tựa núi xa, môi mỏng như giấy.
Trên đời này sao lại có người đẹp như vậy.
Sao lại có chứ.
Vân Trường Ly mặc y nghịch ngợm, Cố Tam cười nói, "Ngươi vẫn còn sợ điều gì?"
Vân Trường Ly đột nhiên nắm chặt ngón tay y.
Tay Cố Tam trời sinh lạnh lẽo, y chỉ vì muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, tiêu trừ toàn bộ căn nguyên bên trong.
Đôi tay này, sợ là cả đời chẳng ấm lên được rồi.
Vân Trường Ly lơ đãng đặt chén trà xuống, ủ tay y, nhàn nhạt nói, "Làm sao, ngươi không thích khuôn mặt này của ta?"
Cố Tam trố mắt nghẹn họng.
Đoán được là một chuyện, nghe chính chủ thừa nhận, lại là một chuyện khác.
Y hiếm có một lần thất thố, ngược lại Vân Trường Ly vẫn tỉnh bơ vuốt ve tay y.
Cố Tam cười, "Vì...."
Y không hỏi lần thứ hai.
Trong lòng hai người họ đều biết rõ.
Năm đó lần đầu gặp mặt quá đỗi tốt đẹp, dù Cố Tam không muốn thừa nhận.
Nhưng y thật sự thật sự, yêu vẻ ngoài này của Vân Trường Ly.
Cố Tam bật cười.
Thân thể này của Cố Tam Thanh, đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Năm đó tuy y tuyên bố là do sư phụ áp bức, nhưng chính mình cũng đã phản bội sư môn, đem chữ Thanh trong tên mình, hai tay dâng trả lại.
Từ đây tiên môn biến ảo, cửu châu mênh mông, lại chẳng còn ấu đồ của chưởng môn Thanh Hàn Quan, Cố Tam Thanh nữa.
Chỉ có phản đồ Thanh Hàn Quan, một thân rảnh rỗi, yêu ngao du thiên hạ Phần Cầm đạo nhân, Cố Tam.
Nhìn bên ngoài, rạng rỡ biết bao.
Nhưng bên trong, đã sớm bị Cố Tam năm đó chèn ép chẳng còn chút nào, căn cơ mơ hồ.
Người trong huyền môn, Đại Thừa có ngàn năm tuổi.
Cố Tam không thể sống lâu như vậy.
"Vị công tử này, nếu dưỡng sức ổn thỏa."
Người y cốc bị chặn linh lực, che mắt bắt mạch cho y, run cầm cập nói.
"Cũng coi như được bảy trăm tuổi đi."
Cố Tam cười nói, "Cũng khéo ghê."
Vân Trường Ly, đứng ngay thẳng bên cạnh, hơn y ba trăm tuổi.
Sinh chẳng thể cùng quân đồng thọ, nhưng cầu bên đá Tam Sinh, trên đường Hoàng Tuyền, không cần chờ nhau quá lâu.
Ngày đó, lần đầu tiên Vân Trường Ly hỏi y, "Ngươi có muốn...thành tiên không?"
"Nếu muốn... ta dù có đảo trời lật đất, cũng nhất định sẽ đưa ngươi lên..."
"Không muốn." Cố Tam cười, gằn từng chữ, "Không muốn."
Cố Tam y, cũng chỉ là một tên ác nhân vô lại không cha không mẹ, vốn muốn thi lên đại học, liều sống liều chết kiếm tiền đi học, những ngày sau đó đau tới ngất đi, phát hiện mình mắc bệnh ung thư, cuối cùng lại tự sát, lấy được từ Cố Đại hai giọt nước mắt.
Nhưng bây giờ, y thỏa mãn rồi.
Y không muốn tranh đấu.
Thiên địa như thế nào, tiên ma ra làm sao.
Trường sinh thì sao cơ chứ.
Y chỉ cần Vân Trường Ly, chỉ cần an an ổn ổn sống một đời.
Kiếp sau y cũng lười nghĩ, trường sinh lại có biết bao mệt mỏi?
Y cười nói, "Làm sao, ngươi muốn thành tiên?"
Vân Trường Ly cúi đầu nhìn y, môi mỏng lành lạnh, mi mắt lãnh đạm.
"Không muốn."
Cố Tam bật cười.
Dù là người trong huyền môn, cũng sẽ già đi.
Vân Trường Ly đã Đại Thừa nhiều năm, nếu không có Trú Nhan đan, vẻ ngoài của hắn sẽ ngày càng già yếu.
Mà Cố Tam không sống đến ngày già đi đó, vì vậy sau này, dung nhan Vân Trường Ly dần già đi, Cố Tam vẫn sẽ là gió mát sau mưa, mi mục tuấn tú.
Cố Tam giễu cợt.
Y nghiêng đầu nhìn Vân Trường Ly, mai nở thắm tươi bên khóe mắt.
"Nếu ngươi thật sự muốn tìm, vậy tìm đi."
"Nếu không tìm được, cũng chẳng sao."
"Nếu ngươi già đi một tuổi, trời đất này cũng sẽ cùng ngươi già đi một tuổi... Ngươi già đi mười tuổi, trời đất này đương nhiên cũng cùng ngươi già đi mười tuổi." Cố Tam cười nhạt nói, "Mà ta, sống cũng được, chết chẳng sao, dù sao cũng ở trong trời đất."
Dù sao cũng.
Ở bên ngươi.
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:Có lẽ lúc này mới thật sự là kết thúc nhỉ?
Đột nhiên nghĩ tới trước đây hai người chưa có tỏ tình với nhau QAQ mà không sao, tui thấy bọn họ cũng không cần cái này.
Trong thư tình của Chu Sinh Hạo có một câu, "Đừng buồn khi tuổi già cận kề, em già đi cũng vẫn rất dễ thương. Hơn nữa, nếu em già đi mười tuổi, tôi đương nhiên sẽ cùng em già đi mười tuổi, thế giới cũng sẽ già đi mười tuổi, thượng đế cũng sẽ già đi mười tuổi, hết thảy đều giống nhau."
Editor Đậu Đậu có lời muốn nói:
Cố Tam tự chặt đứt đường thành tiên, Vân Trường Ly không thể thành tiên.
Dù là thần hay ma, là tiên hay người, vốn chẳng chẳng hề quan trọng.
Có quân bên cạnh, tiên ma như một, năm tháng tựa không.
Dù có già đi, cũng là cùng nhau già đi, cùng thiên địa già đi.
Chỉ mong trên đường Hoàng Tuyền, chẳng phải chờ quân quá lâu.