Từ sau khi phát sinh chuyện lệnh bài bị trộm mất, Lưu Tuân không còn đặt chân tới Tiêu Phòng Điện, Hứa Bình Quân cũng cố gắng hết sức tránh không gặp hắn, cho nên tuy rằng hai người đều ở trong Vị Ương Cung, nhưng thường thường là hơn một tháng cũng không thấy mặt.
Một ngày, Vân Ca tiến cung tới gặp Hứa Bình Quân, thấy nàng cả ngày buồn phiền ở trong Tiêu Phòng Điện, nên chủ động đề xuất muốn đi ra ngoài chơi một chuyến. Hai tỷ muội vừa đi vừa tán gẫu, bất tri bất giác đã đi tới bên bờ Lâm Trì, hoa sen mới ra lá không lâu, một đám lá xanh biếc tròn xoe nổi bồng bềnh trên mặt nước. Hai người đối diện với trời xanh sóng biếc, đều thấy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ trầm mặc không nói gì.
Bỗng nhiên, một luồng tiếng sáo theo gió truyền đến, Vân Ca và Hứa Bình Quân đều theo tiếng nhạc, nhìn ra hướng xa xa. Chỉ thấy tận cùng là sóng biếc, cành liễu lặng yên, có một chiếc thuyền nhỏ từ từ xuất hiện, một hồng y nữ tử đang ngồi ở mũi thuyền, cầm sáo thổi khúc.
Hô hấp của Vân Ca và Hứa Bình Quân bỗng dưng đều cùng ngừng lại, tim đập nhanh. Chiếc thuyền nhỏ dần dần tới gần, nữ tử trên thuyền quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Hứa Bình Quân, vội vàng đứng lên, muốn hành lễ vấn an:
"Hoàng hậu nương nương!"
Vân Ca và Hứa Bình Quân thấy rõ ràng là Trương Lương nhân, thở hắt ra một tiếng, khóe mắt không rõ tại sao đều vương nước mắt. Hứa Bình Quân cao giọng nói: "Người đang ở trên thuyền không cần hành lễ."
Hoạn quan chèo thuyền đưa thuyền lại gần bờ, cẩn thận dìu Trương Lương nhân xuống thuyền. Hứa Bình Quân lúc này mới phát hiện bụng của Trương Lương nhân cũng khá lớn. Nàng tự nói với mình là không cần quan tâm, nhưng dù sao cũng không phải là người không có liên quan, trong tim vẫn đột nhiên thấy đau đớn.
Sau khi Trương Lương nhân lên bờ, lập tức hành lễ với Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân gượng cười nói: "Không cần hành lễ, ngươi đang mang thai không tiện, nên nghỉ ngơi nhiều hơn!" Nàng nói xong, không đợi Trương Lương nhân nói thêm, đã kéo Vân Ca rời đi.
Vân Ca lặng lẽ không nói một lời, quay đầu lại khẽ liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc khó tin của Trương Lương nhân, chỉ có thể thở dài, tỷ tỷ vẫn không nắm được cách sinh tồn trong chốn cung đình.
Hứa Bình Quân cứ bước rồi bước, bước chân đột nhiên lảo đảo, người ngã xuống mặt đất, Vân Ca vội đưa tay đỡ lấy nàng, Hứa Bình Quân dựa vào cánh tay Vân Ca, khom người nôn khan. Vân Ca sinh nghi, đưa tay đặt lên cổ tay nàng: "Tỷ tỷ, nguyệt sự của tỷ đã bao lâu không tới rồi?"
Hứa Bình Quân đứng thẳng người lên, kinh hoàng nói: "Không có khả năng, tỷ và hoàng thượng đã rất lâu rồi chưa từng gặp mặt."
"Đứa bé đã được hơn hai tháng rồi! Tỷ tỷ, tỷ thật đúng là một người hồ đồ! Năm đó mới vừa hoài thai Hổ nhi, tỷ đã biết rồi, hiện giờ thì cho tới bây giờ cũng còn không tin."
Sắc mặt Hứa Bình Quân dần dần trắng bệch, Vân Ca mỉm cười ôm lấy nàng: "Tỷ tỷ, đây là chuyện tốt, hẳn là phải vui mừng."
Hứa Bình Quân nhớ tới chuyện phòng the lần cuối cùng cùng Lưu Tuân, đúng là vào đêm đó nàng quỳ suốt một đêm dưới tuyết trước Chiêu Dương Điện. Thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy: "Đứa bé nên mang theo yêu thương của cha mẹ mà sinh ra, không nên được hình thành từ nghi kỵ và oán hận giữa cha mẹ, như thế thì không được thần linh bảo vệ."
Vân Ca chỉ có thể nhẹ giọng an ủi nàng: "Người có thể bảo vệ đứa bé này chính là tỷ tỷ, không phải thần linh, chỉ cần sau này tỷ tỷ yêu thương nó, nó nhất định sẽ hạnh phúc."
Hoang mang của Hứa Bình Quân dần dần biến mất, vốn nghĩ rằng e là cuộc đời này của nàng cuối cùng cũng chỉ có một đứa con, nếu không phải thần linh thiên vị nàng, sao lại ban cho nàng đứa bé này? Trong lòng dâng lên vui sướng, nàng mỉm cười nói: "Hổ nhi cũng nên có đệ đệ, muội muội bầu bạn."
Vân Ca cười gật đầu: "Tỷ tỷ gần đây rất hay thương tâm, thân thể lại không như thời điểm mang thai Hổ nhi, lúc trở về bảo Mạnh Giác kê cho tỷ mấy thang thuốc đi! Những chuyện lung tung lộn xộn đó, tỷ tỷ cũng không cần phải để ý tới, an tâm dưỡng thai mới là chuyện nên làm."
Hai người vừa cười nói, vừa bước vào Tiêu Phòng Điện.
Ngày đêm luân chuyển, thời gian trôi mau, bất tri bất giác đã đến mùa hạ. Đúng như Vân Ca dự liệu, Hoắc Quang quả nhiên dốc toàn lực trù tính, chuẩn bị tập kết đại quân, chỉ huy quân đội Tây Bắc, thảo phạt Khương tộc, nhân tiện âm thầm thanh trừ thế lực bảo thủ ở Ô Tôn, lập con trai của công chúa Giải Ưu làm Ô Tôn vương, trục xuất thế lực của Hung Nô, Khương tộc ra khỏi Tây Vực, để cho chư quốc Tây Vực bỏ đi ý tưởng dựa vào hai thế lực đó, hoàn toàn xưng thần với Hán triều.
Lưu Tuân đối với việc này biểu hiện rất thờ ơ, hơn nữa nho sinh trong triều đều ghét chiến sự, cảm thấy rằng tình hình bây giờ rất tốt, cho nên trong triều đình xuất hiện lời phản chiến.
Tuy rằng môn sinh Hoắc thị đông đảo, nhưng đụng tới sự thờ ơ của hoàng đế cùng với ngôn từ sắc bén của đám nho sinh, động một tí là mang ra đạo lý lớn về cuộc sống bình yên ổn định của dân chúng, chủ trương của Hoắc Quang thực thi cũng khó khăn. Dù sao một cuộc chiến tranh cũng có liên quan rất lớn, từ trưng binh tới lương thảo, từ vũ khí tới ngựa chiến, cho dù với quyền thế ngập trời của Hoắc Quang cũng đều trắc trở trùng điệp.
Khi phái chủ chiến và phái chủ hòa giằng co còn chưa xong, các đại thương gia vẫn hành tẩu trên con đường tơ lụa liên hợp nhau lại thượng sớ, trần thuật lại cho hoàng thượng những gì bọn họ tai nghe mắt thấy trên con đường tơ lụa, trình bày và phân tích tầm quan trọng của cửa ngõ Tây Vực đối với khu vực Trung Nguyên: Tây Vực là cửa ngõ Hán triều thông thương với toàn bộ thế giới, nếu Tây Vực bị chặn lại, Hán triều sẽ giống như bị khóa lại ở trong một khoảng sân, chỉ biết chồn chân bó gối. Bọn họ còn dùng lời lẽ khẳng khái, nói từ Văn Đế, Cảnh Đế đến Vũ Đế, lại từ Vũ Đế đến bây giờ, địa vị của thương nhân Hán triều ở Tây Vực cũng thay đổi cùng một nhịp thở với thực lực quốc gia của Đại Hán. Vào thời Văn Cảnh, người Tây Vực sợ hãi Hung Nô, miệt thị người Hán, mang đồ ăn ngon nhất, người dẫn đường giỏi nhất tới cho Hung Nô, mang ngựa, lạc đà kém cỏi nhất bán giá cao cho người Hán, thậm chí tùy ý cướp đoạt hàng hóa và giết hại thương nhân người Hán. Vào thời Vũ Đế, nơi thương nhân Hán triều đi qua, đãi ngộ vô cùng tốt, giống như vương công quý tộc, Hung Nô nhanh chóng tránh đi, mà hiện tại, mặc dù còn không đến mức bi thảm như vào thời Văn Cảnh, nhưng ở trong mắt người Tây Vực, bọn họ cũng chỉ là một đám thương nhân đến từ một đế quốc đang dần dần suy tàn, thường có cử chỉ khinh mạn vô lễ. Cuối cùng, bọn họ hứa hẹn: "Nguyện dốc hết tài lực ít ỏi, để trợ giúp quốc gia. Nước không mạnh tất dân chúng không được tôn trọng, mà dân chúng không có vinh hiển thì nước sao thể hưng thịnh! Thảo dân kính cẩn lấy thân thể hèn mọn này khấu đầu, cầu chúc có được một minh quân vĩ đại, trở thành bá nghiệp muôn đời!"
Con đường tơ lụa bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng đi đến cả Hàn Quốc và Nhật Bản. Nó có chiều dài khoảng ngàn km. Năm TCN, vua Hán Vũ Đế đã cử Trương Khiên đi về phía Tây, tìm người Nguyệt Chi nhằm kết đồng minh chống lại quân Hung Nô. Trải qua nhiều gian khổ, Trương Khiên đã tìm được người Nguyệt Chi ở nơi là miền Bắc Ấn Độ ngày nay, và qua chuyến đi gian khổ này ông đã tìm ra con đường tơ lụa huyền thoại. Trung Quốc là nước đầu tiên tìm ra cách trồng dâu nuôi tằm, lấy kén ươm tơ, dệt lụa sớm nhất trên thế giới, tơ lụa thời đó rất quý, chỉ được dùng cho quý tộc và là mặt hàng được vận chuyển chủ yếu trên con đường này vì thế nó có tên là con đường tơ lụa.
Lưu Tuân biết rõ rằng đằng sau bản tấu này có nhiều thâm ý, nhưng khi đọc tới những dòng cuối cùng, vẫn thấy cảm động, cảm xúc dâng trào, quả muốn rút trường kiếm, tay chỉ hướng Tây hét lớn: bọn Hồ lỗ!
Hồ lỗ: từ chỉ người Hung Nô.
Đám nho sinh còn đang rầm rì bàn luận, nói rằng đám thương nhân hám lợi, bọn họ làm như thế, chẳng qua là hi vọng quốc gia vì bọn họ mà mở một con đường thuận lợi, bình an để thông thương, thuận tiện cho bọn họ kiếm tiền.
Lưu Tuân hỏi Mạnh Giác: "Mạnh Thái phó nghĩ như thế nào?"
Mạnh Giác cười nhìn các vị nho sinh đang chỉ trích thương nhân hỏi: "Những thương nhân đó có phải là con dân Đại Hán hay không?"
Một quan văn mau mồm mau miệng nói: "Đương nhiên phải."
"Bọn họ buôn bán có nộp đủ thuế hay không?"
"Đương nhiên! Nếu bọn họ dám không nộp..."
"Nếu bọn họ là con dân Đại Hán, nếu bọn họ nộp đủ thuế cho quốc gia để nuôi sống quan viên, quân đội, như vậy chẳng lẽ bọn họ không nên thỉnh cầu mong mỏi quốc gia của mình bảo vệ bọn họ hay sao?"
Mấy quan văn lắp ba lắp bắp, nói không nên lời: "Đây... Đây... Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, một cuộc chiến tranh, người khổ chính là vạn thiên hạ, chỉ riêng thương nhân có lợi..."
Mạnh Giác không để ý đến bọn họ, chỉ cao giọng nói với Lưu Tuân: "Người chạm tới thiên uy Đại Hán ta, cho dù là xa ngàn dặm cũng phải giết!"
Giọng nói của Mạnh Giác dập tắt toàn bộ tiếng nghị luận, đột nhiên lúc đó, trong đại điện trở nên im ắng tới kim rơi cũng có thể nghe rõ tiếng. Trong bầu không khí yên lặng, giọng nói của Mạnh Giác giống như sắt đá rơi xuống đất, mỗi một lời tràn ngập sức mạnh: "Hán triều như vậy với xứng là Đại Hán!" Trong ánh mắt sắc bén của hắn còn có một câu chưa nói ra: Quân chủ như vậy mới xứng là bá chủ!
Đại hán nghĩa là to lớn.
Bách quan trên triều đình, sắc mặt khác nhau, trong không khí lưu động căng thẳng và bất an.
Lưu Tuân cưỡng chế sóng to gió lớn ở trong lòng, điềm nhiên như không mỉm cười hỏi Trương An Thế: "Trương tướng quân nghĩ như thế nào?", nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác.
Trương An Thế thấy được trong ánh mắt Lưu Tuân tia sáng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Khi Tiên đế Lưu Triệt lệnh Trương Khiên đi sứ Tây Vực, khi lệnh Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh xuất chinh tới Hung Nô, khi lệnh công chúa Tế Quân, công chúa Giải Ưu kết thông gia với Tây Vực, trong ánh mắt cũng đều có tia sáng giống như vậy, đó là ánh mắt của một nam nhân không cam lòng với bình thường mà khát vọng một công lao đại nghiệp thiên thu, cũng là ánh mắt khát vọng quốc gia cường thịnh của một bậc quân vương vĩ đại. Ông ta cung kính khom người, không nhanh không chậm trả lời: "Nếu như hoàng thượng muốn làm một vị quân vương thanh minh hiền đức, nhất động hiển nhiên là không bằng nhất tĩnh, không quấy nhiễu dân chúng, không thiệt hại tiền của. Nhưng nếu như hoàng thượng muốn làm một quân vương vĩ đại tên tuổi sánh cùng Chu Văn Vương, Chu Vũ vương, Cao Tổ hoàng đế, Hiếu Vũ hoàng đế, như vậy hùng công vĩ nghiệp khẳng định không thể tách khỏi kim qua thiết mã!"
Trương Khiên: xin xem lại chú thích về con đường tơ lụa bên trên.
Kim qua thiết mã: tạm dịch ra là giáo vàng ngựa sắt.
Hoắc Quang lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Từ sau khi Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh càn quét qua vương đình Hung Nô, Hung Nô đã phân hoá thành Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô. Nam, Bắc Hung Nô không hòa hợp với nhau, thường xuyên giao chiến, nếu triều ta có thể đại phá Khương tộc, khiến cho Ô Tôn hoàn toàn quy thuận, thế lực cuối cùng của Hung Nô ở Tây Vực cũng bị tiêu trừ, triều ta cùng với Bắc Hung Nô tạo thành thế gọng kìm nam bắc cùng tấn công Nam Hung Nô, có lẽ hoàng thượng có thể mượn dịp này ép Nam Hung Nô cúi đầu xưng thần với bệ hạ, đây chính là giấc mộng mà suốt đời tiên đế Hiếu Vũ hoàng đế cũng không thực hiện được!"
Thành ngữ chỉ tranh thủ cho kịp thời cơ.
Trong đại điện yên tĩnh không một tiếng động, người người đều nín thở tĩnh khí chờ giờ khắc Lưu Tuân quyết định. Quyết định này không chỉ sẽ ảnh hưởng tới Hán triều, mà còn ảnh hưởng tới Hung Nô, Khương tộc, Tây Vực, thậm chí khắp thiên hạ. Không chỉ sẽ ảnh hưởng tới người Hán thời đại này, mà còn có thể ảnh hưởng tới con cháu người Hán mấy trăm năm, hay hơn một ngàn năm sau.
Ánh mắt Lưu Tuân đảo qua trên mặt từng đại thần trên đại điện, ai thấy cũng đều cúi đầu. Trong nháy mắt, hắn đột nhiên định quyết tâm, mạnh mẽ đứng lên, cao giọng nói: "Chuẩn tấu chương của Hoắc đại tướng quân, tập hợp hai mươi vạn đại quân, liên hợp với Ô Tôn đánh Khương tộc!"
Bách quan cùng khấu bái dưới chân hắn, đồng thanh tung hô: "Bệ hạ anh minh!"
Trong tiếng hô như sấm dậy của mọi người, Lưu Tuân nhìn ra ngoài điện, hào hùng tràn đầy trong ngực, chí khí trào dâng!
Từ khi Hiếu Vũ hoàng đế Lưu Triệt băng hà, Hán triều vẫn luôn ở trong giai đoạn khôi phục nguyên khí, nghỉ ngơi dưỡng sức, lần này là một chiến dịch quy mô lớn huy động toàn bộ quốc lực, là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua. Trong triều đình, nam nhân trẻ trung nhiệt huyết sôi trào, xắn áo xoa tay, thề phá được Hồ lỗ, chuẩn bị lập công chốn sa trường.
Dân gian lại hoàn toàn tương phản với tình cảnh trên triều đình, đối với cuộc chiến lớn lần này sợ hãi và căm ghét, gần như là nhà nhà có tiếng khóc. Dù sao phu quân đi chinh chiến, thấy đi mà không thấy về, có lẽ sớm hóa thành một trong vô vàn bộ xương trắng nơi hoang mạc, có lẽ chỉ trở về trong mộng của người phụ nữ chốn khuê phòng.
Hứa Bình Quân và Vân Ca thân mặc váy thô, đi trên đoạn đường quanh vườn cây ăn quả. Đi qua khắp chốn ở nhân gian, chỗ nào cũng luôn luôn nhìn thấy những người phụ nữ yên lặng rơi lệ, có bà lão tóc trắng xoá, cũng có thiếu nữ tuổi xuân đậu khấu. Chỉ có đám trẻ con là còn vui vẻ vô tư, cùng nhau chơi đùa, lớn tiếng gọi "Phụ thân" hoặc "Đại ca", mà không hề biết rằng có lẽ đây chính là hình ảnh cuối cùng của phụ thân và đại ca trong trí nhớ của chúng.
Đậu khấu: chỉ hoa đậu khấu, đồng thời cũng chỉ tuổi thanh xuân của thiếu nữ.
Hứa Bình Quân tâm tư trĩu nặng, càng đi càng trầm mặc. Khi các nàng ngồi trên xe ngựa, lên đường hồi cung, nàng hỏi: "Công lao sự nghiệp thiên thu của một người, e rằng cần đánh đổi bằng hơn vạn bộ xương khô, nếu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, có lẽ là có thể tránh được chiến sự, hoàng thượng làm như thế, rốt cuộc là đúng hay sai?"
Vân Ca cũng không có cách nào trả lời câu hỏi của nàng, trầm mặc sau một hồi lâu mới nói: "Có một số việc không làm không được, nếu như theo như lời những thương nhân đó, "Nước không mạnh tất dân chúng không được tôn trọng, mà dân chúng không có vinh hiển thì nước sao thể hưng thịnh", tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ không hy vọng khi nói tới quốc gia của mình, thì kiêu ngạo mà nói rằng "Ta là người Đại Hán" sao? Muội tin rằng những nam nhân đó nguyện vì nước mà chiến đấu. Nếu đã là nhất định phải thế, việc chúng ta phải làm không phải hỏi là đúng hay sai, mà là tự hỏi xem làm như thế nào mới có thể làm cho những nam nhân đó không còn lo lắng về gia đình, để cho con trai, đệ đệ của họ có thể an an ổn ổn trưởng thành, tới nhiều năm sau, cho dù không nhớ rõ được gương mặt của phụ thân và đại ca, nhưng cũng kiêu ngạo mà nói với người khác, phụ thân và đại ca ta vì nước quên thân, tử trận sa trường, là đại anh hùng!"
Hứa Bình Quân vẻ mặt đau khổ thở dài: "Muội nói chuyện thật là rất có phong phạm tướng môn."
Vân Ca mỉm cười lắc lắc cánh tay Hứa Bình Quân: "Cười một cái đi, thân thể và tinh thần có ảnh hưởng lẫn nhau, người ta nhìn một hoàng hậu nhăn mặt nhíu mày, khẳng định là càng lo lắng hơn! Tử trận sa trường là có khả năng, nhưng áo gấm vinh quy cũng có khả năng rất lớn mà!"
Hứa Bình Quân nặn ra một nụ cười: "Vừa lòng chưa?"
Vân Ca "À" lên một tiếng, đẩy Hứa Bình Quân ra: "Được lắm! Được lắm! Tỷ tiếp tục nhăn mặt nhíu mày đi! Nụ cười này của tỷ, văn nhân mặc khách làm sao còn cần tới tiếng quạ kêu đêm vắng, chim đỗ quyên kêu?"
Tiếng chim đỗ quyên kêu nghe rất thê lương, nghe đồn rằng nó còn kêu tới ra máu, hai tiếng kêu này trong văn thơ Trung Quốc thường dùng để miêu tả cảnh tượng bi thương buồn thảm, nhưng không thảm bằng... nụ cười của Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân lo buồn trăm mối, nhưng cũng bị Vân Ca chọc tới mức bật cười lên.
Mới vừa đi được tới cửa thành, thì thấy không ít người đến người đi, chen chúc xô đẩy, khiến cho cửa thành chật như nêm cối. Bởi vì Hứa Bình Quân cải trang vi hành, cũng không có người phụ trách mở đường, xe ngựa khó đi, nên đành phải bỏ xe đi bộ. Vu An và Phú Dụ một trước một sau bảo vệ Hứa Bình Quân và Vân Ca.
Vân Ca túm lấy một người bên cạnh hỏi thăm chuyện gì xảy ra. Sau khi hỏi thăm liên tiếp mấy câu, mới rõ được ngọn nguồn của sự việc. Hóa ra là với nỗi lòng ghét chiến tranh của dân gian, dần dần xuất hiện tin đồn, hiện tại Hán triều không có tướng tinh căn bản không thích hợp xuất binh đánh trận. Trước kia có Vệ đại tướng quân, Hoắc Tướng quân mới có thể bách chiến bách thắng, sau khi Hoắc Tướng quân, Vệ đại tướng quân mất đi, Hiếu Vũ hoàng đế dốc hết quốc lực Đại Hán, phát binh hai mươi vạn, tử thương vô số, mới miễn cưỡng không phân thắng bại với cái nước nhỏ xíu như Ðại Uyển. Lần này lại là phát binh hai mươi vạn, nhưng lại đánh Khương tộc hùng mạnh hơn rất nhiều so với Ðại Uyển, không biết còn phải chết tới bao nhiêu người. Sự việc càng truyền càng thái quá, ngay cả binh lính trong binh doanh cũng đều cầm ngày sinh tháng đẻ của các tướng quân trong triều đi tìm thầy tướng số, xem bọn họ có đúng là không phải tướng tinh hay không.
Tinh: ngôi sao, vị đại tướng giỏi thường được ví với một vì tinh tú trên trời nên có từ tướng tinh để chỉ tướng giỏi.
Đối mặt với kỵ binh Khương tộc nhanh nhẹn dũng mãnh, trận chiến này còn chưa đánh, vậy mà sĩ khí đã mất. Vì ủng hộ sĩ khí, Lưu Tuân tuyên chỉ diện kiến dân chúng và binh lính ở cửa thành, nghe nói còn có thể có nương nương xuất hiện.
Sĩ khí: tinh thần của binh sĩ.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hứa Bình Quân, là biết rằng đối với việc này nàng hoàn toàn không biết gì cả. Vân Ca nắm tay Hứa Bình Quân cũng chen chúc trong đám người chờ hoàng đế giá lâm.
Đợi sau một hồi lâu, Lưu Tuân một thân long bào xuất hiện ở trên thành lâu, nương nương ở bên cạnh là Hoắc Thành Quân. Từ dưới ngước nhìn lên, Lưu Tuân cao lớn uy nghiêm, Hoắc Thành Quân cao quý đoan trang, giống như thần chiđược họa ở trong tranh.
Thần chi: cơ bản nghĩa như thần linh nhưng thể hiện sự kính trọng hơn.
Lưu Tuân mặt hướng tới con dân của hắn, cao giọng phân tích tầm quan trọng của trận chiến này. Mọi người lúc đầu còn có thể tập trung lắng nghe, nhưng sau lại nghe thấy nào là Tây Khương, Trung Khương, Ô Tôn, Quy Tư... Những cái tên đó về ăn, mặc, ở, đi lại đều cách bọn họ quá mức xa xôi, rất nhiều người thậm chí chưa bao giờ nghe tới các quốc gia Ô Tôn, Quy Tư này. Dần dần, tất cả đều bắt đầu không tập trung tư tưởng, ngược lại bắt đầu chú ý tới người đứng trên thành lâu trông như thể tiên nhân.
"Hoàng hậu nương nương thật là xinh đẹp!"
"Đây không phải là hoàng hậu nương nương! Đó là Hoắc Tiệp dư, trước kia tôi ở cổng phủ Hoắc đại tướng quân đã gặp nương nương bước xuống xe ngựa."
"Nghe nói hoàng hậu nương nương xuất thân bần hàn, làm sao có thể có quý khí như thế này?"
"Khó trách hoàng thượng không để cho hoàng hậu tới đây."
"Đó là đương nhiên, ngươi cho là ai cũng đều có thể mẫu nghi thiên hạ sao?"
Vân Ca nắm chặt tay Hứa Bình Quân, lo lắng nhìn về phía nàng. Hứa Bình Quân gắng gượng cười, tỏ vẻ là bản thân mình không hề gì, nhưng sắc mặt nàng trắng bệch thể hiện rõ sự thật là ngược lại.
Sau khi Lưu Tuân nói xong, cũng không nhận được phản ứng như mong muốn, bách tính tuy rằng hô to "Bệ hạ vạn tuế", nhưng trọng giọng nói của bọn họ không có sức mạnh mà Lưu Tuân khát vọng, tâm tư của hắn không khỏi trầm xuống. Trận chiến này, cuối cùng có mấy phần hi vọng thắng lợi?"
Hoắc Thành Quân nhìn thấy sắc mặt Lưu Tuân, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, có thể cho phép thần thiếp nói mấy câu với bọn họ hay không?"
Lưu Tuân có vài phần kinh ngạc gật gật đầu.
Hoắc Thành Quân bước lên phía trước vài bước, đi thẳng tới trước thành lâu, nàng nhìn dân chúng đông nghìn nghịt đứng dưới thành lâu, cất giọng trong trẻo: "Hoàng thượng vì trận chiến này, hàng đêm ngủ cũng không yên, mỗi ngày đều lao tâm khổ tứ nghĩ tới thượng sách, những tất cả những thứ đó cũng không phải vì mình, mà là vì an ổn của toàn bộ thiên hạ Đại Hán, an ổn của toàn bộ dân chúng. Bổn cung chỉ là một nữ nhân yếu ớt, không thể lãnh binh xuất chinh, nhưng để phân ưu giải phiền cho hoàng thượng, gắng sức vì muôn dân thiên hạ, việc bổn cung có khả năng làm, đó chính là bắt đầu từ ngày hôm nay, giảm bớt chi tiêu, đem tiền bạc quyên góp cho quân hưởng, tận lực để giảm bớt phần nào lao tâm của hoàng thượng về quân hưởng, để cho muôn dân thiên hạ bớt đi gánh nặng." Nàng vừa nói chuyện, vừa tháo ngọc thoa trâm vàng trên đầu, hoa tai đá quý trên tai xuống.
Quân hưởng: lương bổng của quân đội.
Dân chúng bị lời nói của Hoắc Thành Quân thu hút, chăm chú nhìn tới, nhưng nhìn thấy động tác kỳ lạ của nàng, tất cả đều nhìn không chớp mắt.
"Tất cả trang sức của bổn cung đều quyên góp cho quân lương. Nếu một cây trâm vàng có thể miễn trừ thuế má của mười hộ dân, như vậy nó so với bổn cung cài trên tóc có ý nghĩa hơn."
Dân chúng nhìn Hoắc Thành Quân trên tóc không còn bất kỳ đồ trang sức nào, trong lòng sinh cảm động.
"Hoắc Tiệp dư là một nương nương tốt."
"Đúng vậy!"
"Nương nương ngay cả trang sức cũng không đeo, vậy trận chiến này e là thật sự không đánh không được."
"Hoắc nương nương chẳng những nhìn xinh đẹp, tâm nhãn cũng tốt."
Trong tiếng nghị luận rì rầm, mọi người đối với chiến tranh căm ghét dường như cũng giảm đi một chút. Lưu Tuân nhìn thấy phản ứng của dân chúng, tán thưởng liếc mắt nhìn Hoắc Thành Quân, Hoắc Thành Quân buông mắt mỉm cười, bộ dáng rất là hiền lành thục đức.
Hứa Bình Quân không muốn nhìn thêm nữa, vội kéo Vân Ca chen đám người đi ra ngoài. Người người đều muốn chen chân lên phía trước, nàng lại muốn chen ra bên ngoài, khiến cho rất nhiều người trừng mắt nhìn nàng. Một người là hàng xóm trước kia của nhà Hứa Quảng Hán thất thanh kêu lên: "Hứa nha đầu... Hoàng hậu nương nương!"
Giống như trúng phải định thân pháp, đám người còn đang chen chúc đột nhiên bất động, âm thanh hỗn loạn cũng đột nhiên biến mất, ai ai cũng đều bán tín bán nghi nhìn về phía Hứa Bình Quân.
Phép thuật khiến người bất động.
Người hàng xóm kia nghĩ đến vừa rồi thốt ra một tiếng "Hứa nha đầu", hai chân không ngừng run rẩy, mềm nhũn quỳ gối xuống mặt đất, vừa dập đầu thật mạnh, vừa thỉnh tội: "Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương!"
Mọi người thật khó mà tin được nữ tử trước mắt, trâm gỗ váy thô, vẻ mặt buồn bã còn đang mang thai này chính là hoàng hậu, nhưng lại nhìn thấy hành động nam tử kia quỳ xuống, sau đó một người, rồi hai người lục tục quỳ xuống. Trong tiếng hô của mọi người, lấy Hứa Bình Quân và Vân Ca làm tâm, đám đông bắt đầu xếp thành vòng tròn, từ trong ra ngoài, tất cả đều quỳ xuống, cho tới sau cùng, toàn bộ dưới thành lâu, chỉ có hai người các nàng đứng.
Hứa Bình Quân rất muốn chạy khỏi đó, nhưng trước mắt là đám người quỳ đông nghịt, căn bản không có đường có thể đi, muốn lánh mặt, nhưng trong biển người căn bản không có chỗ có thể trốn, ngược lại nàng càng hiện ra rõ ràng. Nàng chỉ có thể đứng như trời trồng, chung quanh là những đầu người đen nghịt, vô biên vô hạn, giống như biển rộng tối đen, sẽ nuốt trọn lấy nàng. Trong hốt hoảng, nàng ngẩng đầu nhìn phía thành lâu: Lưu Tuân cao cao tại thượng đứng đó, xa xôi nhìn xuống hết thảy phát sinh dưới thành lâu, gương mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh như băng.
Hứa Bình Quân sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh lẽo, nàng đã phá hủy kế hoạch của hắn! Một hoàng hậu nương nương như vậy sao có thể làm cho vạn dân thiên hạ ngưỡng mộ sùng bái? Làm thế nào để binh sĩ Đại Hán nguyện trung thành bảo vệ?
Hoắc Thành Quân vừa lòng cất tiếng cười, vừa cung kính hành lễ, vừa cao giọng nói: "Còn không tới nghênh đón hoàng hậu nương nương?"
Một đám binh lính tách đám người ra đi đến.
Vân Ca nắm chặt hơn bàn tay của Hứa Bình Quân ở phía sau, thối lui về phía sau, vừa quỳ xuống, vừa nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, không phải sợ bọn họ, tỷ tỷ cũng chính là bọn họ mà! Ai quy định hoàng hậu phải cao quý đoan trang? Tỷ chỉ cần làm chính mình là được rồi! Muội biết tỷ là một hoàng hậu tốt!"
Một hồi lâu sau, đám lính mới xuyên qua biển người, đứng ở trước mặt Hứa Bình Quân, hành lễ với nàng, muốn hộ tống nàng rời khỏi đám người, đi lên thành lâu. Hứa Bình Quân nghiêng đầu nhìn Vân Ca, Vân Ca ra sức gật đầu, Hứa Bình Quân do dự một lát, rồi lệnh cho toàn bộ binh lính lui xuống trước.
Toàn bộ dân chúng khó hiểu len lén nhìn đánh giá nàng, trong mắt có hâm mộ, có cười nhạo, có không tin nổi, dường như còn có khinh miệt. Hứa Bình Quân trong lòng đang phát run, nàng có tư cách gì để cho bọn họ quỳ lạy? Nàng chột dạ muốn lui về phía sau, lại nhìn thấy Vân Ca ngẩng đầu mỉm cười với nàng, trong mắt có tin tưởng sâu sắc. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười yếu ớt, nhìn về phía chung quanh.
"Kỳ thật khi so với xưng hô là 'Hoàng hậu nương nương', ta thấy gọi là 'Hứa nha đầu', 'Dã nha đầu', 'Con gái của lão Hứa' thì nghe quen hơn, mỗi lần người ta gọi ta là hoàng hậu nương nương, ta đều có một nháy mắt không phản ứng kịp, không biết là bọn họ đang gọi ai. Khi nhìn thấy người ta quỳ trước ta, ta sẽ căng thẳng, căng thẳng tới mức tay chân cũng không biết đặt ở đâu, hiện tại nhiều người như vậy quỳ trước ta, ta chẳng những căng thẳng, mà còn cảm thấy sợ hãi, hiện tại trong lòng bàn tay ta đầy mồ hôi!"
Khi nàng trực tiếp đối diện với khiếp đảm, thiếu tự tin của chính mình từ trước tới giờ, nàng ngược lại cảm thấy rằng sợ hãi giảm đi, thiếu tự tin cũng giảm đi, nụ cười dần dần tự nhiên, giọng nói cũng càng lúc càng rõ ràng.
"Ta thực hi vọng mình có thể trở nên cao quý hơn một chút, có thể làm một hoàng hậu mà mọi người mong đợi, xứng đáng để mọi người quỳ lạy. Ta cũng vẫn rất nỗ lực học tập, rất nỗ lực để làm cho mình xứng với bốn chữ "mẫu nghi thiên hạ". Thế nhưng, sau khi ta nỗ lực rồi nỗ lực mới phát hiện ra, không phải tất cả mọi chuyện trên đời này, chỉ cần mình nỗ lực là có thể làm được."
Dân chúng đang cúi đầu quỳ lạy, một người, hai người... chậm rãi ngẩng đầu lên, dường như đang chậm rãi quên thân phận của người trước mắt, bắt đầu không hề lảng tránh nhìn về phía Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Tuân, nước mắt rưng rưng, nhưng bên miệng lại có nụ cười thản nhiên.
"Ta đại khái là làm cho mọi người thất vọng rồi, ta không phải là một hoàng hậu trong tưởng tượng và mong đợi của mọi người. Ta không có cách nào để cử chỉ trở nên cao quý, cũng không có biện pháp nào để khí chất trở nên văn nhã. Bất kể là trang điểm như thế nào, ta vẫn là ta, một nữ tử được sinh ra trong một gia đình nghèo hèn có người cha mang tội. Từ rất lâu rồi, tự ta cũng thấy rất thất vọng đối với bản thân mình, vô số lần ta đã hi vọng rằng ta có thể có tâm tư trong sáng hơn, có phong thái hoàn mỹ hơn, ta có thể là một cây thủy tiên thanh nhã, hoặc là một cây mẫu đơn đẹp đẽ quý giá, mà không phải là cây lúa mạch bình thường ở nơi ruộng đồng, ngay cả vừa rồi, ta lại một lần nữa thất vọng đối với bản thân mình, thế nhưng hiện tại, ta thấy rất may mắn vì ta là một cây lúa mạch."
Nàng nhìn tới hướng ngàn vạn dân chúng đang quỳ gối dưới chân nàng, mặt hướng thẳng về phía bọn họ, mở rộng hai tay.
"Bởi vì từ nhỏ đã phải lo liệu việc nhà và việc đồng áng, tay của ta vô cùng thô ráp, khớp ngón tay thô to, còn có vết chai, ta từng rất xấu hổ khi lộ ra hai bàn tay này trước mặt các nương nương khác, thường thường phải giấu chúng ở trong tay áo. Hiện tại, ta rất xấu hổ vì ta đã có ý nghĩ như vậy, chúng hẳn phải là kiêu ngạo của ta, đôi tay này đã nuôi tằm, đã trồng trọt, đã ủ rượu, đã dệt vải, hai tay này đã nuôi sống ta và người nhà...Vậy mà ta lại phạm phải hồ đồ, tay của mọi người cũng giống như tay của ta, chắc là tay của rất nhiều tỷ muội, đại thẩm còn khéo hơn so với ta, cũng giỏi giang hơn! Cũng chỉ là một đôi tay bình thường mà thôi, có gì mà phải nghĩ nhiều chứ? Tay không phải là chỉ dùng để làm việc thôi sao? Có điều so về ủ rượu, ta còn rất tự tin, nếu trong mọi người có người nào có thể thắng được ta, năm đó cũng sẽ không nhìn một mình ta kiếm được tiền lời tới như thế, lại chỉ có thể đứng bên giương mắt nhìn!"
Không ít người xôn xao rồi bật cười, vài người cười, kéo theo những người khác, tất cả mọi người đều thấp giọng cười, căng thẳng áp lực, ngờ vực, ước đoán ban đầu đều tan biến hết cả.
"Buổi sáng hôm nay ta đi một vòng tới thôn trang, nhìn thấy rất nhiều người lén rơi nước mắt. Ta là thê tử, cũng là mẫu thân, nếu người xuất chinh là phu quân của ta, con ta, ta nghĩ ta cũng lén rơi nước mắt không ít hơn so với những người phụ nữ ấy, cũng sẽ oán hận trận chiến này giống như họ. Nếu không phải đánh trận thì thật tốt! Cớ gì đang êm đẹp lại muốn có chiến tranh chứ? Ta biết suy nghĩ trong lòng mọi người, không phải chúng ta không chịu bảo vệ quốc gia, nhưng người Khương kia không phải còn chưa tới xâm lược chúng ta sao?"
Tất cả mọi người đều gật đầu, vài người quỳ gối ngay bên cạnh Hứa Bình Quân đã quên nàng là hoàng hậu, giống như đang nói chuyện phiếm thường ngày, vừa lau nước mắt, vừa oán giận nói: "Đúng thế mà! Cũng không biết trong lòng hoàng thượng nghĩ như thế nào, không có việc gì thì cũng không nên lôi chuyện này ra, thái bình yên ổn mà sống, không phải tốt sao?"
Hứa Bình Quân nén nước mắt lại, nói: "Tranh chấp lợi ích giữa những quốc gia này ta không hiểu, cũng không nói rõ được, nhưng ta nghĩ rằng, người Khương tựa như một con hổ nằm ở bên cạnh chúng ta, nó đang mỗi ngày mỗi lớn mạnh, nó hiện tại không tấn công ta, không có nghĩa là ta sẽ an toàn, nó chỉ đang chờ đợi một thời cơ thích hợp nhất, sẽ cho ta một kích trí mạng. Chúng ta có hai lựa chọn, một là ngày đêm lo lắng đề phòng chờ nó tấn công, hai là thừa dịp nó vẫn chưa lớn mạnh hết mức giết chết nó. Nguyên nhân chính là ta là một thê tử, là một mẫu thân, ta lựa chọn thực hiện cách thứ hai, ta hi vọng con ta có thể an toàn lớn lên, hi vọng phu quân của ta tương lai không phải đối mặt với một con hổ hung mãnh hơn, mọi người thì sao?"
Có người vừa lau nước mắt, vừa gật đầu, có người vừa thở dài vừa gật đầu, còn có người cau mày không nói lời nào. Nhưng bất luận là loại phản ứng nào, hiển nhiên đều đồng ý với lựa chọn của Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân lau đi lệ trên khóe mắt: "Ta có hai câu muốn nói với những nam nhân xuất chinh, mọi người yên tâm đi, vợ con của mọi người cứ giao cho ta! Hứa Bình Quân ta còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho một người ăn đói mặc rách."
Mọi người lập tức bắt đầu châu đầu ghé tai rì rầm, tiếng ong ong giống như có cả ngàn con ong mật cùng tập trung lại một chỗ.
Hứa Bình Quân hỏi lại: "Sao vậy? Mọi người không tin lời của ta?"
Mọi người bất tri bất giác đã sớm quên Hứa Bình Quân là hoàng hậu, có người không chút nào kiêng dè lớn tiếng nói: "Lúc có thiên tai, bố thí cháo cũng chỉ có thể bố thí mấy ngày, nhiều người nghèo thì khó có đủ nữa!"
Hứa Bình Quân giơ hai cánh tay cao lên, nhíu mày lạnh giọng hỏi: "Ai cần người khác bố thí?"
Nữ tử mạnh mẽ mà đã lâu Vân Ca chưa thấy đã trở lại, Vân Ca muốn cười, nhưng nước mắt đã vòng quanh.
Hứa Bình Quân cất giọng kiên quyết: "Ta là một người mẹ, thà rằng chính ta ăn cháo, cũng không muốn cho con trai của mình phải dựa vào thịt mà người khác bố thí để lớn lên! Con trai lớn lên không phải chỉ cần trưởng thành, mà còn cần đứng thẳng! Chỉ cần thê tử của ngươi có một đôi tay như vậy, cô ấy có thể nuôi sống mình và con cái. Ta lấy danh nghĩa hoàng hậu hạ chỉ, toàn bộ tơ lụa vải vóc và vật phẩm trong cung trước hết sẽ chọn mua trong gia đình có người xuất chinh, giá cả vẫn y theo giá trong cung vẫn mua, ta còn sai người thành lập phường thêu, nếu giỏi nữ công, có thể đến phường làm thợ thêu, triều phục của quan viên cũng có thể giao cho các nàng thêu." Hứa Bình Quân chỉ vào Vân Ca, "Mọi người có biết nàng ấy là ai không? Đừng thấy nàng yếu đuối, nàng chính là đại phú hào chân chính trong thành Trường An! Nữ nhân chúng ta nếu thực sự muốn kiếm tiền, sẽ không thua kém gì nam nhân!"
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Vân Ca, Vân Ca cười đứng lên: "Tôi tên Vân Ca, nói đến tên tôi, chỉ sợ mọi người đều không biết, nhưng nếu tôi nói tôi là "Nhã trù Trúc công tử", mọi người hẳn là đều từng nghe nói."
Một món ăn của Trúc công tử ngàn vàng khó cầu, người trong thành Trường An đương nhiên đều từng nghe nói đến, từng đợt những tiếng ngạc nhiên thán phục và khó mà tin được vang lên, ai ai cũng đều mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, khiến cho Vân Ca lén trừng mắt liếc Hứa Bình Quân một cái, vừa cười hì hì nói với mọi người: "Tôi thì không tính làm gì, nhưng Hứa hoàng hậu vơ vét của cải, đanh đá chua ngoa, dè sẻn, keo kiệt đã sớm nổi danh, nếu mọi người không tin, cứ việc đi tới hàng xóm nhà nàng trước kia hỏi thăm, thể nào cũng nghe được chuyện thịt trên đùi muỗi cũng phải róc ra, đem ướp muối, chuẩn bị sang năm dùng. Chỉ cần thiên hạ thái bình, khắp nơi trong thành Trường An đều no đủ, vợ con của mọi người cứ giao cho hoàng hậu, khẳng định không cần lo!"
Mọi người đều cười ha hả, thành Trường An vốn là mây đen bao phủ chợt trở nên thoải mái. Trong tiếng cười, sợ hãi, lo lắng đều tiêu tan, tự tin sức mạnh đều ngưng tụ.