Ứng Diêu ý thức được anh cùng phục vụ số mặc nhiên là đem tài khoản Vượng Vượng của cửa hàng mà xem như là một công cụ để tán gẫu, Ứng Diêu không khỏi thắc mắc.
“Cậu đi làm đục nước béo cò, ông chủ sẽ không trừ tiền lương sao?”
Thật ra thì không liên quan gì đế Ứng Diêu, cũng là công tác của phục vụ số đi. Cửa hàng này trên Taobao đều được ba cái vương miện nên sinh ý hẳn là không tồi đi, phục vụ cũng phải là tương đối bận rộn đi.
Hơn nữa Ứng Diêu còn danh sách, cửa hàng này chỉ có ba phục vụ
Phục vụ số nhàn hạ, hẳn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc đi.
Ứng Diêu vẫn còn suy nghĩ sâu xa, cũng rất tri kỷ mà vì phục vụ số suy xét.
[Phục vụ số ]: không quan hệ, tâm sự cùng công tác có thể làm cả hai
[YY]: cậu trừ bỏ công tác còn có sở thích gì khác không?
Muốn làm công tác mở đường thì đầu tiên phải hiểu biết rõ thông tin cơ bản của đối phương, Ứng Diêu đã bắt đầu thực thi kế hoạch.
[Phục vụ số ]: sở thích cùng anh tâm sự thì sao?
[YY]: nói đứng đắn
[Phục vụ số ]: là tiểu hoàng phiến, xem tiểu hoàng phiến, học tiểu hoàng phiến(~HOÀNG: ĐỒI TRỤY, PHIẾN: HÌNH ẢNH~)
Sở thích đặc biệt, suy nghĩ cũng phi thường đặc biệt.
Sở thích này, thật ra Ứng Diêu cũng có thể lý giải, cũng giống như thẳng nam xem AV, chính anh đôi khi cũng xem GV, bất quá không hề thường xuyên. Anh từng nghĩ đến nếu thường xuyên xem phim gay thì nội tâm sẽ vô cùng đói khát, xem GV chỉ nhìn thì không có ý nghĩa, ngươi muốn từ giữa hình ảnh mà lĩnh ngộ nghệ thuật của bộ phim, nếu không bên cạnh làm phim vì cái gì còn muốn chụp hình sex? Nếu như đơn giản là kích thích nhu cầu sinh lý của con người, thì bộ điện ảnh này ý nghĩa tồn tại thật sự quá mức nông cạn.
Mọi người cần đi quan sát, học tập, tham khảo, rồi sau đó đem những kỹ thuật trong đó mà vận dụng vào thực tiễn. Kỳ thật mà nói, xem gay phiến chính là quá trình học tập.
Phim chỉ là dẫn dắt, kỹ thuật dựa vào cá nhân.
[YY]: khó trách, nguyên lai đều là học từ phim ảnh
[Phục vụ số ]: là một người tri thức hẹp hòi, thứ tôi muốn học còn có rất nhiều
Có tinh thần ham học hỏi là không sai, tuy rằng nhu cầu có chút sai lệch.
Thời điểm Cá chết huynh tiến lại, nhìn vào khung tán gẫu Vượng Vượng của Ứng Diêu.
Cá chết huynh híp mắt gãi gãi cổ Ứng Diêu, hỏi: “Này mới vài ngày a, liền bị tiểu yêu tinh mê hoặc thần hồn điên đảo đến không thèm cơm nước a.
Ứng Diêu nói câu bậy bạ, đã sớm không tán gẫu, anh hiện tại bất quá là ngồi ngẩn người mà thôi.
Ứng Diêu hỏi: “Cơm đâu?”
“Huynh không đi nhà ăn, gọi điện thoại nhờ Đào Lâm giúp chúng ta mua lại đây.”
“Huynh cư vậy mà nhờ người ta?”
“Là Đào Lâm nhu thuận hiểu chuyện nghe lời.”
Cá chết huynh móng vuốt đã hướng anh duỗi tới.
Thời tiết nóng, cá chết huynh trên tay còn có mồ hôi, dính bẩn.
Ứng Diêu theo quần áo bên ngoài bắt được tay Cá chết huynh, ngăn cản hắn đang có ý đồ muốn duỗi xuống dưới
“Em nói này cá chết, kỳ thật huynh là . đi?”
Cá chết huynh không ngừng vương móng vuốt, không bỏ qua gãi gãi: “Chỉ là muốn thử xem xem có thể đem chú biến thành hay thôi.”
Cá chết huynh càng được voi thì đòi tiên, nhéo nhéo điểm hồng trên ngực Ứng Diêu.
Ứng Diêu chửi nhỏ một tiếng.
Cá chết huynh chính là muốn nhìn bộ đáng tức giận của Ứng Diêu, hắn đối với Ứng Diêu không có ý đồ gì, nhưng hai người đều là , khó tránh khỏi ở phương diện này mà cao thấp đánh giá.
Cá chết huynh rất muốn biết, hai người số chính diện đối mặt trực tiếp, thì người nào lợi hại hơn, cho nên không biết liêm sỉ đối với Ứng Diêu động thủ động cước.
Dù sao chỉ là sờ sờ mà thôi, cũng sẽ không mất khối thịt nào, cũng có thể xem như hình thức huynh đệ trao đổi tình cảm.
Thời điểm Đào Lâm tiến vào liền nhìn thấy chính là một cảnh tượng không thể không làm cho người ta liên tưởng đến những hình ảnh khác.
Cá chết huynh ngồi ở trên đùi Ứng Diêu mà kéo vạt áo của anh, Ứng Diêu một mặt gắt gao che chở quần áo của mình một mặt đem Cá chết huynh kéo xuống. Hai người đều vận động tích cực, cho nên mặt chuyển đỏ, cực kỳ giống cảnh tượng đang làm một chuyện mờ ám.
Đào Lâm lúc ấy liền phát ngốc ngây ngẩn cả người, đứng ở tại chỗ tiến cũng không được lui cũng không xong.
Cá chết huynh so với Ứng Diêu tốc độ còn nhanh, tranh thủ từ trên người Ứng Diêu nhảy xuống.
“Đào Lâm, huynh vừa rồi giúp Ứng Diêu bắt rận trên người, nhưng nó không tin, nó thực sự không nghĩ đến mình có bao nhiêu sạch sẽ a.” Cá chết huynh cứ như vậy mà giải thích.
Loại lý do sứt mẻ này cũng chỉ có Cá chết huynh mới nghĩ ra được.
“Đừng để ý đến huynh ấy, đang phát bệnh.” Ứng Diêu chỉnh chỉnh những nếp nhăn trên quần áo của mình, đem cửa mở rộng, cho Đào Lâm tiến vào.
Đào Lâm mang phần cơm đến đặt ở trên bàn, sau đó chậm rãi từ trong túi áo lấy ra một vật gì đó.
Là một vỉ thuốc, màu vàng, còn thừa mấy viên.
“Tư đại ca, muốn dùng không?” Đào Lâm nói, còn đặc biệt nghiêm túc nhìn cá chết huynh.