Thời điểm Đào Lâm tỉnh, Ứng Diêu cũng vừa đứng dậy.
Đào Lâm cũng không để ý dưới thân đau đớn mà lập tức đứng lên ôm chặt lấy thắt lưng của anh.
Ứng Diêu lại ngã ngồi trở lại giường.
“Làm em xong phải đối với em chịu trách nhiệm.” Đào Lâm buồn bã nói, nói xong còn dùng răng nanh ở phía sau lưng Ứng Diêu cắn một ngụm.
Ứng Diêu dở khóc dở cười.”Anh không tính chạy a, chỉ là nếu không rời giường, sẽ bị muộn.”
Ứng Diêu cùng Đào Lâm buổi sáng đều có tiết, tám giờ bắt đầu mà bây giờ đã là bảy giờ rưỡi.
Đào Lâm nằm trở lại trên giường, lười biếng nói: “Em không đi học, em phát sốt.”
Ứng Diêu trực tiếp đem mặt chạm vào trán cậu, nói thầm một tiếng: “Hình như là có cút nóng.”
Đào Lâm muốn nói là cậu vì e thẹn nên mới nóng lên.
Chỉ nghe Ứng Diêu lại tiếp tục dặn dò: “Nhờ bạn học của em xin phép giúp đi, ngủ tiếp một hồi, còn nóng thì uống thuốc, nếu thật sự khó chịu thì đi phòng y tế. Anh buổi sáng có hai tiết học, xong hết sẽ trở lại.”
“Ân, anh mau nhanh lên, cẩn thận đến muộn.” Đào Lâm nằm ở trên giường nhìn Ứng Diêu ở phòng vệ sinh sốt ruột rửa mặt, mặc quần áo.
Thẳng đến Ứng Diêu đi rồi, Đào Lâm mới nhịn không được ở trên giường quay cuồng đứng lên, lại nhíu nhíu mày mà xoa xoa mông của chính mình.
Ứng Diêu đến phòng học thì Cá chết huynh đã tới, đối với anh cả một đêm qua không trở lại ký túc xá, Cá chết huynh ôm rất nhiều nghi vấn.
“Tối hôm qua ngủ với Đào Lâm?”
“Ân.”
“Đồng sàng cộng chẩm?” (cùng giường, cùng gối)
“Đồng sàng dị chẩm.” (cùng giường khác gối)
Đào Lâm trên giường có hai cái gối đầu, hai cái đầu dựa vào một cái gối đầu thì rất mệt.
“Có phát sinh chuyện gì không?” Cá chết huynh thậm chí còn xem xét kiểm tra phần da thịt lộ ra ngoài của Ứng Diêu có dấu vết gì để lại hay không.
“Huynh nhìn không thấy phần cổ bên kia, chú quay lại cho huynh xem.”
Cá chết huynh cứ bám chết không tha, Ứng Diêu lười quan tâm hắn, hơn nữa cũng là tính tìm thời điểm đem chuyện của Đào Lâm nói với huynh ấy, nhưng cũng không phải là ở trong lớp học. Ai chẳng biết cá chết huynh thật sự lớn miệng, muốn cho bạn học trước sau đều nghe thấy được, khả năng không sai biệt lắm thì toàn khoa sẽ biết.
“Đi học, chuyên tâm nghe giảng, tan học nói sau.” Ứng Diêu nhắc nhở, cho dù giáo viên quả thật là đứng ở trên bục giảng.
Cá chết huynh nhất quyết không chịu cho qua, cũng rất là bát quái, cũng không chờ được một tiết học qua đi.
Hắn dùng khuỷu tay đụng đụng Ứng Diêu, không tiếng động nói: “Xem tin nhắn.”
Ứng Diêu nhíu nhíu mày, không xem.
Cá chết huynh tiếp tục cố gắng, lần này đem thư của chính mình đẩy qua, trên sách giáo khoa có ký tự bằng viết chì “Xem tin nhắn ╰_╯”.
Vì thoát khỏi cá chết huynh dây dưa, Ứng Diêu thỏa hiệp.
[Ta là một con cá]: thật sự không phát sinh chuyện gì sao?
Ứng Diêu ngẩng đầu nhìn cá chết huynh, đang trưng trưng mắt nhìn anh, một bộ dáng đang ngóng chuyện chờ đợi.
[YY]: cùng một chỗ
[Ta là một con cá]: làm?
Vốn nghĩ Cá chết huynh sẽ thỏa mãn, kết quả không nghĩ tới là còn nhiều chuyện thêm, hơn nữa ngoài ý muốn đào sâu thêm vấn đề.
[YY]: ân
[Ta là một con cá]: sẽ đối người ta phụ trách đừng bội tình bạc nghĩa nga ~
Ứng Diêu trực tiếp không quan tâm tin nhắn này, chỉ nhìn những lời này còn tưởng rằng là cá chết đang muốn anh chịu trách nhiệm về hắn a.
Thông báo hiển thị khung bạn tốt có trạng thái mới, Ứng Diêu thuận tay mở xem, không nghĩ tới là Đào Lâm phát, ngay lúc anh rời đi vài phút.
Đào Lâm: quay cuồng, hảo vui vẻ o( ≧v ≦)o
Ứng Diêu đã nhìn thấy bình luận của Cá chết huynh, bất quá là trước khi bọn họ tán gẫu bằng tin nhắn.
Tôi là một con cá: vui vẻ như vậy, bị khai bao?
Thật là miệng chó phun không ra ngà voi. Ứng Diêu đột nhiên cảm thấy tính năng thông báo trạng thái của bạn tốt này thật có ý nghĩa.
Ứng Diêu ở trạng thái của Đào Lâm bình luận một cái “Hảo hảo nghỉ ngơi” cũng thuận tay tắt đi.
Không nghĩ tới rất nhanh Đào Lâm liền trả lời anh.
Đào Lâm trả lời YY: học trưởng, anh đi học không tập trung nga =w=
YY trả lời Đào Lâm: đi học nhàm chán a, một giờ này phải trải qua như thế nào a [thở dài]
Đào Lâm trả lời YY: nhớ đến em
YY trả lời Đào Lâm: vậy anh cũng sẽ điên
Đào Lâm trả lời YY: nghĩ đến em sẽ điên sao v
YY trả lời Đào Lâm: ân a
Đào Lâm trả lời YY: làm như vậy, hảo thẹn thùng
Ứng Diêu nhịn không được cười lên một tiếng, đem Đào Lâm cùng phục vụ số chồng chéo lên nhau. Tựa hồ, Đào Lâm sau khi bại lộ thân phận của mình, cũng dần dần phóng túng hẳn lên.
Làm cho Ứng Diêu cảm thấy thật đáng yêu, thật là càng xem càng cảm thấy vui mừng.
Ngồi ở một bên thấy bạn tốt cùng với người kia ân ân ái ái, thật cảm thấy khinh thường nói một câu: “Có thể điệu thấp một tí hay không a?”