***
Nghe tiếng sóng âm khe khẽ truyền ra từ khe cửa quán bar ngầm, Nam Chu vô cùng tò mò bước gần hơn mấy bước, nhưng lại dừng trước cửa, nhìn ngó xung quanh.
Nhạc công khoanh tay hỏi cậu:
– Đang tìm gì đấy?
Nam Chu trả lời với vẻ nghiêm túc:
– Đang tìm lối ra an toàn.
Có thể nói cậu cực kỳ cẩn thận.
Nhạc công nhịn cười tới mức bờ vai run rẩy:
– Được, tôi đi tìm cùng cậu.
Nam Chu liếc nhìn thoáng qua anh.
Trong ký ức mơ hồ của cậu, hình như cũng tồn tại một người thế này.
Cho dù mình làm gì, anh cũng sẽ luôn nhìn mình và nở nụ cười.
Ban đầu, Nam Chu tưởng rằng mình đã làm sai điều gì.
Sau đó, Nam Chu cho rằng do anh thích cười mà thôi.
Sau đó nữa, đến lúc Nam Chu phát hiện ra nụ cười khi anh nhìn mình và nhìn những người khác không giống nhau, cuối cùng cậu cũng không thể hiểu rốt cuộc là vì sao.
Nghĩ kỹ lại, Nam Chu phát hiện, mặc dù nhạc công trước mắt cũng đang cười, nhưng nụ cười này không khác gì nhiều nụ cười anh dành cho những người xung quanh.
Nhìn thì nhiệt tình sáng sủa, nhưng lại mang theo cảm giác xa cách và cảnh giác khó nói thành lời.
Nụ cười ấy kiềm chế rất đúng mực.
Cho nên chắc không phải anh ấy đâu nhỉ…
Không phải hình bóng hư ảo sẽ đối xử đặc biệt với mình.
Từ khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhận thức về tình cảm trong thế giới loài người của Nam Chu vừa nhạy bén vừa chậm chạp.
Nhạy bén, là vì cậu có trực giác bẩm sinh của động vật.
Chậm chạp, là vì cậu không thể hiểu được tại sao cảm xúc của con người ta lại biến đổi phức tạp và kỳ quái đến thế.
Nam Chu còn chưa nghĩ thông suốt đã bị nhạc công nắm tay kéo bước xuống bậc thang xi măng, mở cánh cửa quán bar khép hờ.
Mùi rượu nồng nặc, tiếng sóng nhạc sập sình pha trộn với nhiệt độ lạnh lẽo chỉ có mười mấy độ ùa ra, như có thực chất, nháy mắt cuốn Nam Chu vào trong giấc mơ tràn ngập phồn hoa xa xỉ của nhân gian.
Lúc này, loa đang phát một bài Rock với âm thanh cực mạnh.
NPC mang mặt nạ bộ xương khô, đeo tai nghe, một tay chà đĩa một tay giơ cao lên.
Chỉ dựa vào một cánh tay am hiểu cách chỉ huy cùng nhịp tiết tấu cổ động tràn ngập ám thị, anh ta có thể dễ dàng khống chế tiết tấu cả hội trường.
Theo động tác, anh ta để lộ cánh tay với hình xăm bươm bướm phức tạp.
Nhìn thấy hình xăm bươm bướm, Nam Chu chợt nhớ ra điều gì đó, xoay cổ tay nhìn xuống phần nghiêng.
Nơi đó trống không…
Dường như vốn dĩ đã vậy.
Đồng đội của bọn họ nhanh chóng dung nhập vào tiết tấu cuồng nhiệt và bầu không khí cực kỳ hấp dẫn này, bọn họ chia nhau ra, mỗi người nhảy một kiểu.
Thỏa sức vui chơi chính là liều thuốc tê tốt nhất.
Chỉ cần tiêm một mũi thôi, hormone hạnh phúc tiết ra dưới sự k.ích thích của âm thanh sẽ khiến cho người ta tạm quên đi hiện thực khách quan đau đớn này.
Dường như nhạc công rất quen với nơi đây.
Anh đi phía trước, nhanh chóng dẫn Nam Chu tới khu ghế ngồi, nói với cô bartender xinh đẹp trước quầy:
– Xin chào, cho tôi một ly “Cương thi”, cho bạn tôi một ly…
Vừa nói, anh vừa quay sang nhìn Nam Chu:
– … Rượu táo.
Cảm ơn.
Đôi mắt Bartender sóng sánh quyến rũ, cơ thể hơi ngả về phía trước, cô ta khẽ ấn chiếc thìa khuấy rượu dài bằng bạc lên môi, tạo thành một điểm lõm mê hoặc:
– Thưa anh, nếu như tiền rượu là trái tim của anh, tôi rất bằng lòng thực hiện giao dịch này.
Nhạc công trả lời bằng một nụ cười dịu dàng.
Anh vui vẻ nhận lời tán tỉnh này mà chẳng hề kiêng kị gì.
Chờ khi cô gái xoay người, Nam Chu mới tò mò nói:
– Tại sao cô ta lại muốn trái tim của anh?
Nhạc công suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
– Có lẽ đây chính là một trong số những lời thoại mà hệ thống sắp đặt cho NPC nói với khách hàng chăng?
Nam Chu:
– Nhưng cô ta nói muốn tim của anh.
À… Tôi hiểu rồi, đây là ví dụ.
Nhạc công sững người, bật cười ha ha.
Anh cười lên rất đẹp, hơn nữa còn vừa cười vừa xoa đầu cậu:
– Bạn học Nam, rốt cuộc trong đầu cậu chứa đựng cái gì vậy, có thể nói cho tôi được không?
Đối với Nam Chu, cảm giác này rất xa lạ cũng rất mới mẻ.
Nam Chu ngoan ngoãn để anh xoa đầu, đồng thời cũng trả lời vô cùng nghiêm túc:
– Là đại não.
Bên trong chia thành bốn bộ phận…
Sau đó, cậu nói tỉ mỉ kỹ càng với nhạc công về kết cấu của đại não.
Rõ ràng nhạc công cũng là một người yêu thích hội họa và giải phẫu học cho nên không ngắt lời cậu mà để cậu kể từng chi tiết.
Nam Chu rất thích người khác im lặng lắng nghe lời cậu nói.
Điều này khiến cho cậu cảm thấy bản thân không hề cô độc.
Bởi vì nói với nhạc công quá nhiều, Nam Chu cảm thấy miệng và cổ họng của mình ngày càng khô hơn.
Cậu bắt đầu mong chờ vào ly rượu táo sắp đến kia.
***
Trong giấc mơ của Giang Phảng, anh cũng nghiêm túc nghe lời Nam Chu nói.
Hay nói cách khác, anh vừa nhâm nhi ly rượu, vừa nhìn đôi môi mở ra khép lại của Nam Chu.
Có lẽ do nguyên nhân ánh sáng, đối lập với làn da trắng gần như phát sáng của Nam Chu, đôi môi cậu đỏ khác thường, khiến người ta hoài nghi cậu đã lén thoa gì lên đó.
Nhận thấy bản thân muốn đưa tay vuốt ve cánh môi Nam Chu, trái tim Giang Phảng chợt run lên.
Cảm giác buồn cười pha lẫn khó tin trào dâng trong lòng anh.
Anh thầm nghĩ, có lẽ do lâu lắm rồi mình không uống rượu.
Rượu “Cương Thi” có tác dụng quá nhanh.
Người và NPC ư?
Đừng đùa nữa.
Một người cuối cùng cũng sẽ rời đi, hoặc là chết ở đây.
Người còn lại đã định trước sẽ phải ở nơi đây vĩnh viễn.
Nếu như đã không có kết quả, cần gì phải bàn chuyện bắt đầu?
Lý trí Giang Phảng nói rõ với anh, chỉ cần nghĩ đến khả năng cho chuyện này cũng đã đủ ngu xuẩn rồi.
Huống hồ, hình ảnh người mẹ điên cuồng cố chấp qua bao nhiêu năm vẫn xuất hiện trong giấc mơ của Giang Phảng, vẫn rõ nét như ngày nào.
Anh điên rồi mới muốn nếm thử cảm giác “yêu” đau chẳng khác gì căn bệnh ung thư quái ác.
Vì thế, Giang Phảng ngắt lời Nam Chu một cách thích hợp, cũng để phân tán sự chú ý của mình:
– Tại sao khi vào đây cậu lại nhìn DJ kia?
Nam Chu:
– Tôi nhìn tay của anh ta…
Thực ra là nhìn hình xăm trên tay anh ta.
Nghe vậy, Giang Phảng quay đầu nhìn cánh tay gầy yếu đang lắc lư của DJ.
Giang Phảng nhanh chóng nhận ra chủng loại của nó:
– Đó là bướm Morpho Menelaus.
*Morpho Menelaus là một trong ba mươi loài bướm trong phân họ Morphinae.
Sải cánh của nó dài khoảng 12 cm, và mặt trước và chân sau của nó có màu xanh sáng, óng ánh với màu đen, trong khi các bề mặt bụng có màu nâu.
Anh hỏi Nam Chu:
– Cậu cũng muốn à?
***
Cùng lúc ấy, Nam Chu khẽ mím môi.
Cậu cảm thấy thứ này rất quen thuộc nên hơi tò mò một chút thôi.
– Tôi kiến nghị đừng xăm, đau lắm, cần một cây kim dính mực đen đâm từng nhát một.
– Nhạc công nâng ly với cậu – Miễn phí kiến nghị vậy thôi, tôi đã từng trải qua rồi.
Nam Chu hỏi:
– Anh xăm ở đâu à?
Nhạc công chủ động né tránh bỏ qua vấn đề này.
Anh nói:
– Nếu như cậu muốn có, tôi có thể vẽ một con cho cậu.
Nhạc công nhanh chóng rút một cây bút đen trong túi đồ ra, kéo cánh tay trái của cậu, bắt đầu vẽ lên vùng cổ tay.
Làn da cổ tay rất mẫn cảm.
Ngòi bút ướt át mang lại cảm giác lạnh lùng khác thường.
Nam Chu bình tĩnh nhìn bím tóc đuôi sam màu bạc rủ xuống, trái tim nảy lên từng nhịp mạnh.
Cảm giác quen thuộc xen lẫn xa lạ này khiến cậu không thể khống chế được nhịp đập của trái tim, cậu muốn lén lút nhìn thêm.
Nam Chu cảm thấy chắc chắn nhạc công cũng đã phát hiện ra rồi.
Bởi vì anh bất ngờ lên tiếng:
– Cậu có biết Lương Chúc không?
Nam Chu:
– Ừ, tôi từng đọc.
Bọn họ yêu nhau, cuối cùng bọn họ đều biến thành bươm bướm.
Nhạc công cúi đầu, buông tay Nam Chu ra:
– Nhưng trên thế giới này không nhiều Lương Chúc.
Nam Chu nhìn một khối đen sì ở cổ tay mình, ánh mắt thoáng vẻ hoang mang:
– Đây không phải là bươm bướm.
Nhạc công cười nói:
– Đúng vậy, đây là con nhộng.
Nam Chu ngẩng đầu nhìn anh, càng thêm khó hiểu.
Nhạc công chống một tay lên quầy, nhìn Nam Chu, cười nói:
– Bọn họ yêu nhau, sẽ biến thành bươm bướm.
Tình yêu của rất nhiều người mù quáng như con thiêu thân chỉ biết lao đầu vào lửa, một khi gặp được ánh sáng nó sẽ lao lên bất chấp tất cả, ngỡ rằng người bạn tình cờ gặp gỡ trên ánh đèn sẽ là bạn đời của mình, nhưng cuối cùng chỉ dại dột đến mức đáng thương.
Nam Chu:
– Ừ.
Cậu cảm nhận được, dường như nhạc công đang muốn dạy dỗ điều gì, bèn hỏi:
– Vậy nên, đây cũng là một ví dụ hả?
Nhạc công khẽ gật đầu.
Nam Chu:
– Tôi hiểu rồi, anh đang nói không nên yêu đúng không?
Nhạc công:
– Ý của tôi là, phải giữ đầu óc tỉnh táo, không nên bắt đầu câu chuyện tình yêu biết trước sẽ chẳng có kết quả gì.
– Đây cũng có thể coi như một lời chúc.
– Anh khẽ nắm lấy cổ tay trái của Nam Chu, cười cười – Nam Chu, nếu như cậu gặp được người mà cậu thực sự thích, nó sẽ biến thành bươm bướm.
Nam Chu khiêm tốn xin chỉ dạy:
– Vậy khi nào thì tôi có thể biến thành bươm bướm?
Nhạc công:
– Đợi khi nào người cần xuất hiện, xuất hiện trước mắt cậu.
Nam Chu:
– Giống như anh đến “Ngày dài vĩnh hằng” còn tôi thì đi nhặt quả táo à?
Nhạc công nghẹn lời.
Nam Chu cũng cảm thấy ngạc nhiên với những lời mình chợt thốt ra.
Dường như cậu đã khôi phục một chút trí nhớ, nhưng chúng lại nhanh chóng tan đi.
Thực ra cậu hơi giận rồi đấy.
Cậu thực sự rất mẫn cảm với cảm xúc.
Cậu có thể hiểu nhạc công đang cố ý đẩy mình ra ngoài, không cho phép mình làm bạn với anh nữa.
Cậu chỉ không hiểu rốt cuộc quá trình này đã diễn ra thế nào.
Vì thế, cậu ra vẻ lạnh lùng tức giận nói:
– Đây cũng chỉ là một ví dụ thôi.
Nhạc công bật cười, uyển chuyển lảng sang chủ đề khác:
– Hình như nơi đây hơi ồn thì phải? Chúng ta ra chỗ nào khác yên tĩnh hơn ngồi nhé?
Bởi vì nhạc công dụ nói chuyện nên từ nãy đến giờ Nam Chu chưa kịp uống ly rượu táo của mình một ngụm nào.
Khi nhạc công kéo cậu đến khu ghế ngồi tương đối thưa người thì lại bị những đồng đội chơi sung quá mức vây quanh.
Trải qua bầu không khí ồn ào sôi động, Nam Chu cảm thấy những người này bỗng dưng thân thiết với mình hơn nhiều.
Đối với Nam Chu, đây cũng là một loại biến hóa cảm xúc khó hiểu, đáng giá để nghiên cứu.
Rõ ràng trước đây bọn họ rất sợ cậu, tại sao bây giờ lại có thể nói chuyện vui vẻ với cậu đến vậy?
– Nam Chu.
– Trong lúc Nam Chu còn đang hoang mang nghi ngờ, cậu trai đeo khuyên tai say khướt khoác tay lên vai cậu – Cậu biết nói bậy không?
Nam Chu hỏi:
– Tại sao tôi lại phải nói bậy?
– Để trút bực tức.
– Cậu trai đeo khuyên tai phất tay – Đừng nói là cậu chưa từng nói bậy đấy nhé?
Nam Chu:
– Chưa từng.
Cậu chưa bao giờ phải trút cảm xúc ra, cậu chỉ suy nghĩ xem nên giải quyết vấn đề thế nào.
Ờ, trừ câu ban nãy cố ý bật lại nhạc công.
Cậu trai đeo khuyên trào dâng cảm xúc:
– Cậu không cảm thấy rất khốn kiếp ư? Bây giờ chúng tôi, còn cả cậu nữa, đều là nhân vật trong trò chơi rồi.
Chưa biết chừng chúng tôi sẽ phải ở đây làm đồng đội với cậu cả đời.
Vừa nói, cậu ta vừa vỗ vai Nam Chu rất mạnh:
– Chúng ta sẽ phải làm đồng đội cả đời đấy!
Nam Chu:
– Ờ
Cậu trai đeo khuyên tai cực kỳ hăng hái:
– Tôi dạy cậu nói bậy nhé!
Nam Chu:
– Tại sao?
Cậu trai đeo khuyên:
– Bạn bè thì không hỏi tại sao!
Nam Chu:
– Chúng ta không phải…
Cậu còn chưa kịp sửa lại cách gọi của cậu trai đeo khuyên tai, cậu trai đeo khuyên tai đã siết chặt nắm tay, mắng với không khí:
– Mẹ kiếp!
Nam Chu chỉ ờ một tiếng.
Cậu trai đeo khuyên tai:
– “Ờ” là sao?
Nam Chu:
– Tôi đang tán đồng đó.
Cậu trai đeo khuyên nghẹn họng.
Những đồng đội khác bật cười thành tiếng.
Trải qua một hồi náo loạn, bọn họ lại ồn ào chạy đi chơi board game.
Còn Nam Chu cũng nhận được lời dẫn dắt từ câu nói của cậu trai đeo khuyên tai.
Sau khoảng thời gian giận dỗi ngắn ngủi, cậu hiểu ra tại sao nhạc công từ chối mình.
Cậu vẫn muốn giải quyết cho xong chuyện này.
Nhạc công ngồi phía ngoài khu ghế của bọn họ, nếm thử ly rượu Spirytus mới gọi, nhìn đám đông đằng xa đang ồn ào.
Nam Chu xích tới gần bên anh, bắt đầu đặt câu hỏi:
– Tại sao?
Nhạc công cười hỏi:
– Tại sao bạn học Nam lại có nhiều câu hỏi vậy nhỉ?
Nam Chu:
– Bởi vì tôi không hiểu anh.
Cậu gần như chẳng hiểu gì về người này.
Anh giống như con nhộng ở trên cổ tay cậu, nhả ra sợi tơ màu đen mềm mại quấn từng vòng, từng vòng quanh cơ thể cậu, không cho phép cậu tiếp xúc với ánh sáng.
Nhạc công dường như không muốn cậu hỏi thêm, thử chuyển đề tài:
– Đừng nghĩ nữa, môi cậu sắp khô nứt rồi kia.
Uống chút rượu đi, độ cồn không cao đâu.
Nam Chu nhìn anh với vẻ cố chấp.
Nhạc công không còn cách nào, chỉ đành nhún vai cười:
– Được rồi, được rồi, thế này đi.
Chúng ta chơi một trò chơi nhé.
Cậu muốn tìm hiểu tôi bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.
Nam Chu nhìn anh một lát, quả nhiên ngoan ngoãn nâng chiếc ly đựng đầy rượu màu hổ phách lên, uống một hơi cạn sạch.
Nhạc công khẽ cười.
Anh tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công rồi.
Ai ngờ đâu, Nam Chu giành lấy ly Spirytus trong tay anh, ghé môi vào uống một hơi hết sạch.
Rượu trắng chảy xuống khóe môi, rơi trên cổ áo sơ mi, tạo thành một vệt nước xinh đẹp.
Trên thực tế, ngay khi uống ly rượu táo kia, cảm giác khô nóng đã bốc lên từ bụng dưới Nam Chu.
Uống hết cốc rượu của nhạc công, Nam Chu còn định với chai rượu mà cậu trai đeo khuyên đã thuận tay đặt trên bàn đá Hắc Diệu Thạch.
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm được vào chai, cơ thể đã mất khống chế nhào về phía trước.
Cơn choáng váng ập tới đánh vào trái tim cậu.
Hơi nóng khiến người ta tê dại ngứa ngáy sôi sục trong mạch máu, nhanh chóng lan ra từng mao mạch, khiến mặt cậu nhanh chóng đỏ ran.
Đôi môi vẫn còn dính chút rượu trong suốt khẽ khép mở, vừa kích động vừa hoang mang.
Chuyện này… là thế nào?
Hết chương 101
Lời tác giả:
Anh Phảng: Cảm ơn, nhưng cả đời này tôi sẽ không yêu.
Mèo con giận dỗi.jpg
------oOo------