***
Nội dung của câu chuyện rất đơn giản.
Đây là một câu chuyện ác giả ác báo.
Có một gia đình vì gia cảnh nghèo khó cộng thêm mẹ kế ác độc, cho nên hai anh em đã bị bố mình vứt bỏ trong rừng.
Vốn dĩ bọn trẻ đã giấu bánh mì, bóp thành vụn nhỏ trải trên đường để đánh dấu đường về nhà nhưng lại bị chim ăn hết.
Hai anh em lạc đường trong rừng sâu, vừa đói vừa rét, phải dựa vào nhau để bước về phía trước.
Cũng may bọn họ nhìn thấy một căn nhà nhỏ làm bằng bánh kẹo.
Hai anh em vừa mừng vừa ngạc nhiên, bọn trẻ dỡ nhà ăn ngấu nghiến.
Chủ nhân của căn nhà là một mụ phù thủy, mụ ta ra vẻ đối xử hiền lành với hai đứa trẻ tự dưng xuất hiện, nhưng kỳ thực mụ ta coi bọn nó như lương thực dự trữ.
Sau khi mụ phù thủy lộ ra sự hung ác, hai đứa trẻ thông minh đã chung sức phản kích mụ ta.
Người anh lừa mụ phù thủy kéo dài thời gian, em gái thì nói dối dụ bà ta thò đầu vào nồi nước sôi rồi đẩy bà ta vào trong đó.
Hai đứa trẻ cầm một phần tài sản của mụ phù thủy, đi tới bờ sông xin ngài vịt chở bọn nó qua sông, trở về nhà.
Về đến nhà, bà mẹ kế ác độc đã bị “vị thần đến từ cỗ máy” giải quyết từ lâu.
*Bản gốc 机械降神: Thuật ngữ tiếng Latinh Deus ex Machina (vị thần đến từ cỗ máy) có nguồn gốc từ các vở kịch Hy Lạp cổ đại nhằm ám chỉ một loại cần trục được dựng sau sân khấu để nâng các diễn viên đóng vai các vị thần.
Nó thường được dùng vào khoảng gần cuối vở diễn, khi nhân vật thần thánh xuất hiện phân xử các vấn đề và kết thúc câu chuyện.
Theo cách hiểu ngày nay, Deus ex Machina là một cụm từ thường được sử dụng trong văn học hoặc điện ảnh.
Đó là cách giải quyết các vấn đề nan giải trong tác phẩm bằng sự can thiệp của một yếu tố bất ngờ từ bên ngoài, có thể là một nhân vật mới, sự kiện đột ngột hoặc một năng lực ngoài mong đợi.
Còn người bố nhu nhược của bọn họ được coi như vô tội.
Vì thế cả nhà bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mới.
Câu chuyện kết thúc ở đây.
Nam Chu không đánh giá gì với câu chuyện này.
Hồi bé, sau khi đọc xong câu chuyện cổ tích này, Nam Chu đã dựa theo sách nấu ăn, nghiêm túc thiết kế cho mình mấy căn nhà kẹo trong trí tưởng tượng.
Cuối cùng bây giờ cũng được gặp bản gốc.
Mặc dù khuôn mặt vẫn không lộ cảm xúc gì như thường ngày nhưng có thể dễ dàng phát hiện tâm trạng của Nam Chu rất vui.
Bằng chứng là tần suất Nam Chu đút hai tay vào túi, nhón đầu ngón chân để nhìn xung quanh cao hơn bình thường rất nhiều.
Tính trẻ con ngây thơ ẩn sâu bên dưới vẻ bề ngoài trong trẻo lạnh lùng, thỉnh thoảng được thể hiện ra bên ngoài khiến Giang Phảng vô cùng yêu thích.
Anh nói:
– Chúng ta đi thôi.
Đương nhiên, đi sảng khoái như vậy vì bọn họ đã không còn đường lùi nữa rồi.
Phía sau bọn họ không có khoảng trống rộng rãi, con đường được bao vây bởi hàng cây hình cung.
Dây leo chằng chịt, cành lá đan xen khó gỡ quấn kín từng lỗ hổng bọn họ có thể thăm dò ở phía sau.
Tất nhiên đây là thiết kế của phó bản, yêu cầu bọn họ nhất định phải đi về phía trước.
Nhìn thấy không còn đường đi nữa, bọn họ chỉ đành làm theo yêu cầu.
Con đường đá loang lổ kéo dài tới tận bìa rừng, tầm nhìn mới trở nên rộng rãi, hơn nữa lại còn phân thành hai hướng.
Cách đường bên này hơn một trăm mét, có một căn nhà nhỏ màu sắc sặc sỡ, khói bếp lượn lờ.
Ở ngoài cửa còn có NPC đứng tư thế sẵn sàng chờ đón quân địch.
Hai bóng người nho nhỏ đang nắm tay nhau, bọn nó cực kỳ giống với một cặp công chúa hoàng tử.
Cô bé mặc váy hồng nhìn thấy có khách tới, vội vàng nhón chân, vui vẻ phấn khởi phất khăn tay với bọn họ.
Con đường kia dọc theo hướng ngược lại, bao quanh giới hạn rừng cây, hướng dài về phía xa, quanh co khúc khuỷu.
Con đường nhỏ ngoằn ngoèo như rắn, thảm thực vật thưa thớt, không biết rõ phía trước ra sao.
Ba người nhìn nhau.
Mặc dù rất muốn đi vào xem căn nhà kẹo, nhưng Nam Chu cũng biết đảm bảo đường lùi cũng rất quan trọng.
Ngón tay cậu chỉ về phía con đường hoang vắng kia.
Giang Phảng khẽ gật đầu, ngầm thừa nhận phán đoán của Nam Chu, cũng chỉ hướng con đường không rõ tên ấy.
Hai người quay đầu, đồng loạt trưng cầu ý kiến Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng đương nhiên cũng đồng ý.
Không biết từ khi nào sự ăn ý của ba người đã không cần phải dùng nhiều từ ngữ để giải thích.
Bọn họ quay lưng về phía NPC, đi lên con đường ngược lại, càng đi càng xa.
Hai NPC nho nhỏ nhiệt tình mời chào khách đến chỉ đành câm nín.
***
Càng bước về phía trước, đất càng ẩm ướt.
Mùi nước tanh gay mũi cũng dần trở nên nồng nặc hơn.
Sau mười phút đi nhanh, cuối cùng bọn họ cũng đi đến cuối đường.
Bước vào lối rẽ, trước mặt bọn họ xuất hiện một đầm lầy khổng lồ.
Đầm lầy lớn tới mức Nam Chu cũng khó tìm được biên giới.
Những bong bóng trắng đục nho nhỏ nổi lên trên đầm lầy xanh đậm, giống như những cục mụn trên da người ghẻ.
Chúng đang không ngừng chèn ép, phun trào dịch có độc.
Trên cành cây khô cứng bên cạnh, có một chú chim trông rất bình thường đang chậm rãi rỉa lông.
Nó là sinh vật duy nhất còn sống trong tầm mắt bọn họ.
Giang Phảng bẻ một cành khô, đâm thẳng xuống đầm lầy.
Đầm lầy giống như miệng của một con thú tham ăn, mấp máy đói khát, nó từ từ nuốt cành cây khô vào bụng.
Lý Ngân Hàng đổ mồ hôi lạnh.
Đầm lầy lớn này chính là ranh giới của cả tấm bản đồ.
Nói cách khác, cho dù bọn họ có gặp phải nguy hiểm gì ở căn nhà nhỏ bị chặn đường đi, thì con đường nhỏ nhìn giống như đường sống này lại là con đường chết không có lối thoát.
Lần kiểm tra này của bọn họ rất có giá trị.
Nghĩ đến đây, thậm chí Lý Ngân Hàng còn không muốn đi đến căn nhà kẹo kia nữa.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Cô đang định hỏi bọn họ có cần điều tra ở đây thêm nữa không thì chợt cảm thấy dạ dày khẽ co thắt.
Cơn đói khát rõ ràng truyền tín hiệu từ dạ dày lên trên.
Dạ dày co bóp phát ra âm thanh “ọc ọc” trầm đục.
Lý Ngân Hàng xấu hổ liếm liếm môi.
Đối diện với đầm nước bẩn như nước rửa bát thừa vậy mà bụng cô còn sôi lên cho được, xấu hổ chẳng khác nào việc vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra mà lại ợ hơi.
Nam Chu đang suy nghĩ, nghe thấy âm thanh này, cậu quay đầu nhìn về phía Lý Ngân Hàng:
– Cô cũng đói à?
“Cũng” ư?
Lý Ngân Hàng giật mình.
Đáng lẽ cô phải sớm nhận ra thông tin ẩn giấu trong dụ.c vọng biến hóa thất thường của phó bản “Xâm nhập não bộ” này rồi mới đúng.
Cô cất lời:
– Vậy, đây là vùng nào của đại não…
– Dây thần kinh phế vị nằm trong nhân thần kinh sọ thuộc thân não.
– Nam Chu nói – Dây thần kinh não phụ trách tiêu hóa và hệ thống hô hấp, chủ yếu nói với cô “tôi đói rồi”.
*Dây thần kinh phế vị (Dây thần kinh số 10): là dây hỗn hợp có tác dụng vận động và cảm giác cho các tạng ở cổ, ngực và bụng.
Hoàn toàn ăn khớp với câu chuyện “Căn nhà kẹo”.
Nếu như gia đình không gặp phải nạn đói, hai anh em cũng sẽ không bị vứt bỏ.
Nếu như không phải vì đói, hai anh em cũng sẽ không đi nhầm vào nhà của mụ phù thủy.
Giang Phảng đặt tay lên bụng, khẽ xoa xoa:
– Cho nên màn chơi này có giới hạn thời gian à?
Đương nhiên là vậy.
Chỉ dựa vào cảm giác, bọn họ đang trải nghiệm rõ ràng cơn đói chậm rãi phóng đại trong cơ thể.
Giống như một con quái thú há to cái miệng khổng lồ sâu không đáy.
Nam Chu lời ít ý nhiều:
– Về thôi.
Trước mắt thì cảm giác đói vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.
Trên đường trở về, bọn họ thử ăn một số đồ dùng tích điểm đổi được.
Mục đích không phải lấp đầy bụng mà để thử nghiệm.
Mỗi người ăn một miếng bánh qui để đánh giá khái quát về tốc độ cơn đói.
Thần kinh phế vị có liên quan đến động tác nuốt.
Vì thế có thể tạm thời ngăn chặn cảm giác đói.
Nhưng chưa đi được nửa con đường, cảm giác đói của bọn họ không khác gì với lúc chưa ăn bánh qui.
Cho nên bọn họ chia nhau phân nửa gói bánh quy còn lại, đảm bảo đủ thể lực trước khi đến căn nhà kẹo và tư duy sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm giác quá đói.
Lúc bọn họ đến gần hàng rào dựng bằng chocolate, cặp anh em tóc đen đứng đợi rất lâu đã bày ra tư thế cực kỳ thân thiết như sắp sửa chụp ảnh, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với bọn họ.
Đôi mắt hai đứa trẻ đều mang màu xanh khổng tước xinh đẹp, giống như viên bảo thạch mượt mà.
Hai đứa trẻ đứng sóng vai cầm tay nhau, cúi người chào lịch sự với khách tới.
Lễ phép, chu đáo, vô cùng ưu nhã.
– Xin chào những vị khách phương xa.
Nếu như trước đây, chắc chắn Lý Ngân Hàng sẽ rất thiện chí đối với NPC vị thành niên.
Dẫu vậy, trên suốt quãng đường đi, đường huyết đều trong trạng thái giảm, Lý Ngân Hàng không có tâm trạng lãng phí thời gian với bọn nó.
Sau những ngày tháng ở chung với Nam Chu và Giang Phảng, cô cũng bị lây nhiễm, hỏi thẳng luôn:
– Nhiệm vụ là gì?
Hai anh em ngớ ra.
Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn nó trải nghiệm cảm giác bị người ta coi như công cụ.
Trước đây cho dù người chơi có cảm thấy đói bụng thì ít nhất cũng rất khách sáo với NPC.
Cô em gái há miệng, ngây ra một lúc mới nói chuyện được:
– Mọi… mọi người vào trước đã.
Nam Chu đứng ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn căn nhà kẹo từ bé cậu luôn mong ước.
Trên “mặt cỏ” hướng vào phòng có kê những phiến đá đặt chân.
Khách ghé thăm có thể giẫm lên phiến đá bước vào trong mà không phải lo sẽ phá hỏng nền đất.
Thảm cỏ được xếp từ những khối bánh bông lan to xanh mượt như nhung, bên trên có rắc dừa nạo, tỏa ra màu sắc mê người dưới ánh sáng.
Bánh macaron xinh đẹp trang trí viền mái hiên.
Trần nhà được làm bằng bánh Napoleon, nhìn từ góc nghiêng có thể phân biệt rõ phôi bánh, lớp mứt mơ, lớp bơ, cùng với từng lớp bánh quế được nướng vàng giòn rụm.
Bánh nướng chảo giòn xốp xếp thành bức tường.
Mousse nhiều màu sắc kết hợp làm nước sơn, đổi màu lấp lánh dưới mặt trời.
Cảnh tượng này khiến Nam Chu nhớ tới đạo cụ [Bản Phác Họa Của Mã Lương] đã bị mình dùng sạch.
Giang Phảng nhìn ra tâm tư ấy, nắm lấy tay cậu thật chặt tỏ ý xin lỗi, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
Nam Chu lập tức nhớ ra lý do Giang Phảng dùng hết đạo cụ, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn âm ỉ kỳ quái, cơn đói cũng tiêu tan không ít.
Cậu nắm chặt lại tay Giang Phảng, không hề ngại ngùng khi thể hiện ham m.uốn bảo vệ anh với bên ngoài.
Giang Phảng là người muốn an ủi cậu trước, giờ đây chẳng nói được gì.
Giang Phảng khẽ thầm thì:
– Có người khác đang ở đây.
Nam Chu cũng thì thầm trả lời:
– Bởi vì có người khác đang ở đây nên tôi mới muốn bảo vệ anh.
Trang trí trong căn nhà cũng hấp dẫn như bên ngoài.
Những chiếc bánh Bretagne tạo hình gợn sóng trang trí chân tường, bên trong kẹp từng lớp mứt táo tươi ngon.
Khung ảnh chụp chung của hai anh em treo trên tường được trang trí bằng những chiếc bánh Madeleine hình vỏ sò nho nhỏ vừa một miếng.
Trên bàn trà nhỏ bày trà cụ cao cấp và mấy đĩa bánh Soufflé nở bung ngon miệng.
Hương trà lan tỏa từ bình trà nhỏ bên cạnh.
Nhưng sàn nhà làm bằng gỗ, không phải tất cả các gia cụ đều được làm từ bánh kẹo.
Cảm giác đặt mình bên trong cũng không đến mức quá ngấy.
Tất cả chỉ dừng ở mức thích hợp.
Người anh nhiệt tình rót trà cho bọn họ.
Hồng trà Lipton ngâm trong chén sứ xương lan tỏa mùi thơm hòa quyện với hương kẹo ngọt xung quanh, xúc tác phản ứng kỳ diệu, càng khiến người ta thêm thèm ăn.
*Sứ xương: Có thành phần tro xương động vật như lợn, bò…
Cô em gái ngoan ngoãn nói:
– Khách từ xa đến chơi, cả đường bôn ba vất vả, chắc đã đói rồi nhỉ?
Dứt lời, cô bé đẩy mấy đĩa bánh Soufflé trên bàn về phía bọn họ.
– Mời dùng.
Có lời mời ăn uống, trước đó cơn đói còn được đè nén sâu xuống giờ đây lập tức trào dâng.
Huống hồ, cảm giác đói này do thần kinh mách bảo.
Khó lòng từ chối.
Không thể từ chối.
Lý Ngân Hàng dường như đã không thể khống chế được bàn tay vươn ra.
Cô lập tức dùng bàn tay kia nắm chặt cổ tay mình.
Dẫu không có chứng cứ, nhưng trực giác đang nói với cô không được dễ dàng ăn những đồ ăn ở đây.
Nam Chu lặng lẽ ngồi xuống bên kia, cụp mắt nhìn bàn.
Suy nghĩ một lát, cậu khẽ hỏi:
– Bọn anh có cần làm gì cho hai em không?
– Làm gì ư?
Em gái nâng ly hồng trà đưa đến bên môi, đôi mắt trăng khuyết cười cong cong:
– Đừng để bị đói.
Bọn em sống rất hạnh phúc, không cần phải làm gì hết.
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Lý Ngân Hàng.
Hả?
Sắc mặt Nam Chu vẫn không thay đổi.
Nói dối.
Nam Chu rất thích hình tượng trong “Căn nhà kẹo”.
Cậu đã từng đọc câu chuyện này rất nhiều lần.
Có thể nói, từ khi bước vào căn nhà này, bọn họ đã đối diện với vô số cảm giác khác thường khó giải thích.
Thứ nhất, trong câu chuyện gốc, cuối cùng hai anh em mang theo châu báu của mụ phù thủy, rời khỏi căn nhà kẹo, đi qua sông rồi về bên cạnh người bố, bắt đầu cuộc sống giàu có.
Nhưng hiện tại, bọn họ trở lại căn nhà kẹo này.
Còn tự cho mình như chủ nhân.
Thứ hai, rõ ràng hai anh em là con của nhà nông bình thường, hiện tại cử chỉ rất ưu nhã, quần áo lụa là, không hề mang hơi thở nông dân thuần phác.
Không, cảm giác ưu nhã này giống như luyện tập mới có.
Bọn nó vô cùng thành thạo lôi kéo những vị khách đói bụng đến với nơi này.
Giống như việc này đã trở thành việc làm ăn của hai anh em.
Thứ ba, trong câu chuyện gốc, bọn nó là hai đứa trẻ thông minh.
Cũng là đứa trẻ biết nói dối để hoàn thành mục đích của mình.
Không thể tin tưởng những lời của bọn nó được.
Vô số nghi ngờ chỉ về vô số vấn đề khác nhau.
Tại sao hai anh em lại quay về căn nhà kẹo của mụ phù thủy.
Bố của bọn nó đi đâu mất rồi?
Nên làm theo chỉ thị “ăn bánh ngọt” của bọn nó như làm nhiệm vụ? Hay nên từ chối sức hấp dẫn bên ngoài này và nghĩ cách khởi động nhiệm vụ ẩn giấu bên trong?
Có lẽ thấy ba người một người nhìn trời, một người nhìn đất, một người nhìn xung quanh, đều không có ý định đụng vào dao nĩa, giọng cô em gái hơi thay đổi.
Giọng cô em trở nên không mấy hài lòng:
– Tại sao mọi người lại không ăn?
Lý Ngân Hàng kiên cường nhịn vị chua dâng lên trong dạ dày:
– Chị không thích ăn đồ ngọt.
Hiển nhiên đây không phải là một lý do từ chối hay.
Bởi vì sắc mặt hai anh em đã sa sầm xuống.
Giang Phảng biết, Lý Ngân Hàng đã từ chối rồi, người tiếp theo sẽ không thể cứng rắn quá mức.
Vì thế, anh nghe lời bọn nó vươn tay ra:
– Đồng đội của anh rất thích ăn đồ ngọt.
Dứt lời, anh cầm dao nĩa bên cạnh đĩa, cắt bánh ngọt cho Nam Chu, rồi làm như không cẩn thận làm rơi chiếc nĩa bạc.
Chiếc nĩa rơi ngay gần chân Nam Chu.
Anh dịu dàng nói xin lỗi xong, quay sang nhìn Nam Chu:
– Thầy Nam nhặt hộ tôi nhé, cảm ơn.
Sau màn tương tác, thấy bọn họ đồng ý ăn bánh, sắc mặt hai anh em đỡ hơn nhiều.
Chuyện này cũng giúp cho bọn họ giành được chút thời gian để quan sát và thu thập manh mối.
Nam Chu cúi người, đang định nhặt chiếc nĩa bên chân thì liếc thấy khoảng trống dưới gầm sofa cách đó không xa.
Trong đầu cậu lóe lên điểm nghi ngờ thứ tư trước đây cảm thấy kỳ quái nhưng không thể chắc chắn.
Sàn gỗ…
Tại sao trong căn nhà kẹo lại lát sàn gỗ?
Lẽ nào suy nghĩ tới tính thực dụng, cảm thấy như vậy sẽ thuận tiện cho sinh hoạt hơn?
Cứ nhìn thảm cỏ bằng khối bánh bông lan xanh lục bên ngoài mà xem, ngoài việc hạn chế phạm vi hoạt động của chủ nhà ra thì chẳng có tính thực dụng nào chứ đừng nói tới việc thuận tiện.
Suy luận theo lẽ thường, căn nhà làm bằng kẹo thì làm sao che được nắng làm sao cản được mưa? Làm sao con người có thể sống được?
Trong chuyện cổ tích, tất cả đều có khả năng.
Nhưng tại sao phải làm gia cụ và sàn nhà có tính thực dụng?
Thứ Nam Chu liếc mắt nhìn thấy chính là manh mối giải đáp cho những thắc mắc này.
Có một mảnh móng tay mỏng kẹt ngay chính giữa sàn nhà gỗ.
Đầu nhọn của móng tay hơi trắng, nếu không nhìn kỹ thì giống như miếng dằm trong suốt.
Mà kỳ lạ ở chỗ, móng tay giắt trong sàn gỗ với tư thế phần cuối móng ở dưới, đầu nhọn hướng lên trên.
Chuyện này không hợp lý.
Bình thường cho dù có người kẹt móng tay ở sàn nhà, khi rút ra không cẩn thận làm rách luôn thì đầu nhọn cũng phải hướng xuống dưới mới đúng, hơn nữa sẽ lập tức xử lý ngay chứ không để nó mắc kẹt trong khe mãi như thế.
Cảnh tượng móng tay hướng lên trời thế này thoạt nhìn giống như… sàn nhà từng nứt một khe, có một người đã rơi xuống đó.
Trong lúc vùng vẫy, người đó bám vào mép sàn nhà và làm gãy móng tay.
Móng tay bị gãy mắc vào sàn nhà.
Cùng lúc sàn nhà khép lại, mảnh móng tay này cũng mắc kẹt ở đây y hệt một miếng dằm gỗ.
Nó giống như bàn tay cầu cứu tuyệt vọng khi bị chôn sống.
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt trào dâng trong lòng Nam Chu.
Cậu lặng lẽ vươn tay về phía chiếc móng kia.
Ngay lúc ấy…
Nam Chu vô ý đối diện với một đôi mắt xanh lục bên dưới không gian ghế sofa.
Không biết từ khi nào, nửa gương mặt với đôi mắt của người anh đã xuất hiện ở bên dưới gầm sofa, nhìn chằm chằm vào Nam Chu.
Đôi mắt ngây thơ thuộc về trẻ con nhìn thẳng vào cậu, lộ ra vẻ lạnh lùng và dò xét.
Giọng nói của cậu bé qua gầm sofa thêm vài phần nặng nề cùng tối tăm:
– Quý khách, anh đang tìm nĩa à?
Sắc mặt Nam Chu không hề thay đổi, nhìn chiếc nĩa bạc đang hướng về phía mình.
Cậu bé chớp chớp mắt, ngay tức khắc đổi sang vẻ mặt với nụ cười xinh xắn ngây thơ:
– Mời mau chóng thưởng thức, trà và bánh đều nguội cả rồi.
Nam Chu ừ một tiếng, ngồi thẳng người, đặt chiếc nĩa bạc bị rơi vào bên cạnh đĩa.
Nam Chu nắm chặt mẩu móng tay vừa nhanh chóng rút ra rồi giấu đi, vươn ngón cái ra khẽ vuốt qua hình dạng cùng với vết rách của móng tay.
Máu trên móng tay đã khô, có thể vạch ra một đường máu mỏng.
Nhưng bản thân móng tay còn chưa khô hẳn, có thể nhìn được ra vừa rách không bao lâu.
Nam Chu nhìn hai anh em.
Móng tay của bọn nó đều không có vết thương.
Hơn nữa, giây phút tay Nam Chu chạm vào sàn nhà gỗ, cậu cảm thấy ấm áp lạ thường.
Khi giẫm lên mặt đất cách lớp giày, hơi ấm này không rõ ràng lắm, dùng tay chạm vào thì cảm nhận rõ ràng hơn rất nhiều.
Độ ấm này không hề bình thường.
Dường như bên dưới sàn nhà đang đun một chiếc nồi hơi khổng lồ.
Có thể tưởng tượng, nếu như sàn nhà cũng làm từ bánh ngọt, cho dù không biến hình cũng rất dễ bị lượng nhiệt này nung mềm ra.
Nam Chu nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng khẽ nháy mắt với cậu mang ý dò hỏi.
Nam Chu giật mình.
Nhất định Giang Phảng sẽ mẫn cảm với những chi tiết nhỏ này hơn.
Chắc chắn anh đã phát hiện ra độ ấm dưới chân không bình thường mới cố ý làm rơi nĩa bạc để Nam Chu giúp chứng minh suy đoán của mình.
Nam Chu liên tưởng đến câu chuyện cổ tích, em gái đã đẩy mụ phù thủy sống sờ sờ vào nồi nước nóng để giế/t chết mụ ta.
Dựa vào nhiệt độ khác thường từ sâu trong sàn nhà truyền tới, kết hợp với việc hai anh em đã thay thế mụ phù thủy trở thành chủ nhân mới của căn nhà kẹo, cùng với mẩu móng tay xa lạ kẹt trong sàn nhà ở góc độ đặc biệt…
Không thể ăn đồ ăn ở đây.
Một miếng cũng không được.
Hết chương 105
Lời tác giả:
Kỵ sĩ Chu Chu, online bảo vệ chồng.
Anh Phảng: Tôi rất yếu ớt.jpg
Chú thích: Các loại bánh có trong chương ^.^
------oOo------