***
“Hoan nghênh đội [Ánh Bình Minh] bước vào đấu trường thú của Thành Bang Cổ!”
“Hoan nghênh đội [Quang Minh] bước vào đấu trường thú của Thành Bang Cổ!”
“Hoan nghênh đội [Liễu Ám Hoa Minh] bước vào đấu trường thú của Thành Bang Cổ!”
“Hoan nghênh đội [Quẩy Cái Gì Mà Quẩy] bước vào đấu trường thú của Thành Bang Cổ!”
Trên kênh thế giới, tần suất xuất hiện của các đội ngũ dày đặc.
Một đội ngũ vừa xuất hiện, còn chưa kịp nhìn rõ tên đã bị đội khác xuất hiện đẩy lên trên.
Lý Ngân Hàng nhìn con số tăng lên theo từng giây, ngoại trừ phát hiện ra có bao nhiêu người thèm muốn gói kinh nghiệm khổng lồ như Nam Chu, còn có một luồng khí nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến da đầu cô run lên từng cơn.
Nam Chu chỉ như một bong bóng nước nổi lên kênh thế giới, mà đám người kia ùn ùn kéo tới y hệt thiêu thân lao vào lửa.
Cảm giác mây đen cuồn cuộn khiến cho người ta hoảng hốt, cũng mang đến kíc.h thích như một mình đang đấu lại cả thế giới.
Mà người đàn ông gây ra màn gió tanh mưa máu này đang… chơi đùa với sư tử ở cửa luyện tập.
Đối tượng phục vụ của cửa luyện tập chính là những đội người mới, nhân vật được thiết kế để trấn giữ cửa là một con sư tử khát máu.
… Rất thích hợp với chủ đề dã tính nguyên thủy của đấu trường thú La Mã cổ đại.
Con sư tử lớn vung chiếc đuôi dài như roi, đi vòng xung quanh Nam Chu.
Bộ lông vàng trên cổ rung lên theo nhịp hô hấp, cơ bắp phía sau lưng căng lên hình cung.
Cho dù Lý Ngân Hàng đang rúc ở một góc cách nó mười mấy bước, nhưng hơi thở mang mùi máu tanh của dã thú cũng khiến cô không khỏi run chân.
Nam Chu quỳ một chân xuống giữa sân đấu, mặc kệ nó đi vòng quanh thăm dò bản thân.
Cậu lặng lẽ đưa lòng bàn tay đón hơi thở nóng rực từ môi nó, còn nghiêm túc nghịch râu nó.
Con sư tử cho rằng bản thân mình đã tìm được cơ hội, nó nhe hàm răng loang lổ máu, thở ra một luồng gió tanh.
Nhưng khi vừa mở miệng, nó chợt cảnh giác lắc đầu.
Là một người trấn thủ cửa luyện tập, IQ của có rất cao.
Nó có thể căn cứ vào công kích của người chơi để đối phó lại, biết tiến biết lùi, sẽ không chỉ cắm mặt vào chiến đấu, nó có được năng lực chiến đấu mạnh mẽ và trực giác trời sinh của động vật, cũng có được trí tuệ và năng lực phán đoán mà động vật không có.
Đối với người chơi bình thường, nó rất khó đối phó, không chết một hai lần thì khó mà xử được con quái vật này.
Rất nhiều người mới đều bị nó cắn chết, còn không có tư cách bước vào trong để lựa chọn hình thức thi đấu.
Mà bây giờ, con sư tử có thể cảm nhận, người chơi đang chuyên chú đùa nghịch bộ râu của mình chính là đối tượng nó không cần thiết phải chống đối.
Đắn đo lựa chọn giữa tôn nghiêm và bản năng sinh tồn, cuối cùng nó lựa chọn quay đầu chạy thẳng về phía lồng sắt của mình.
Trọng tài mặc bộ áo trắng kiểu La Mã cổ cũng sửng sốt.
Ông lão đã làm trọng tài của những cuộc thi đấu luyện tập bao lâu, đã từng gặp rất nhiều người chơi quay đầu chạy biến, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người trấn thủ chạy đi cả.
Ông lão đi tới trước lồng sắt, phát hiện con sư tử đang rúc ở một góc, ung dung uống nước để che giấu sự lúng túng khi chạy trốn.
Phát hiện nó quả thực không có ý định rời khỏi ổ, trọng tài quay lại sân đấu, cầm tay Nam Chu giơ lên cao, tuyên bố Nam Chu giành được thắng lợi trong cửa chơi thử, nhận được 100 tích điểm thưởng.
– Vậy cũng tính là tôi thắng à? – Nam Chu có phần thất vọng – Tôi còn chưa sờ được đầu nó nữa mà.
Con sư tử đâm thẳng đầu vào thùng nước giả chết.
Sau khi qua màn luyện tập, trọng tài râu tóc bạc phơ mỉm cười bước lên trên, nói:
– Ba người hùng, mời lựa chọn màn thi đấu tiếp theo.
Nam Chu nhìn Giang Phảng và Lý Ngân Hàng, trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Giang Phảng đề nghị:
– Thử nước trước đi.
Vì thế Nam Chu lựa chọn đấu đơn bình thường.
Ông lão mỉm cười lấy ra một chiếc khay dát một lớp vàng mỏng, bên trên có xếp hai tấm thẻ đồng thau có khắc hình hoa hướng dương.
Ông lão nói với giọng như ngâm thơ:
– Hỡi dũng sĩ trẻ tuổi, hãy lựa chọn thứ đồng giá với mình.
Có nghĩa là yêu cầu bọn họ phải nộp tiền thi đấu cá nhân.
Số tiền nộp sẽ dùng làm căn cứ để lựa chọn đối thủ, phân tổ PK.
Nam Chu suy nghĩ một hồi, nhấc một tấm trong đó lên.
Trọng tài giải thích:
– Đây là thẻ tích điểm, hãy nói ra số tích điểm mà cậu muốn đặt cược cho trận đấu đơn.
Điểm cao nhất…
Nam Chu vô cùng hiểu quy tắc trò chơi, cậu nói:
– Tôi cược tất cả tích điểm của mình.
Trọng tài câm nín.
Sau đó trên thẻ bài xuất hiện con số “500”.
Đây chính là giới hạn tích điểm cao nhất trong trận đấu đơn bình thường.
Hệ thống căn cứ vào câu trả lời của Nam Chu để tiến hành thao tác mặc nhận.
Mặc dù đã được Giang Phảng phổ biến quy tắc, nhưng Nam Chu vẫn muốn thử một lần.
Cậu tiếc nuối:
– A, quả nhiên không được thật.
Trọng tài lau mồ hôi trên trán, cố gắng lôi kéo về chủ đề chính:
– Đây là thẻ đạo cụ, hãy nói ra đạo cụ mà cậu muốn cược trong trận đấu đơn.
Nam Chu lục lọi trong đống đạo cụ của mình.
Phó bản “Xâm nhập não bộ” đã tiêu phí rất nhiều đạo cụ của họ.
Cũng may có hai người chơi nhiệt tình đã kịp thời bổ sung vào kho đồ.
Cậu lấy ra đôi cánh cấp S cao bằng một người, vung tay quăng tới trước khay.
Trang bị nặng gần bốn mươi cân đè lên người khiến ông trọng tài tóc bạc lảo đảo.
Trọng tài run rẩy giải thích, khuôn mặt trướng đỏ bừng:
– Cậu chỉ cần nói loại đạo cụ và cấp bậc thôi là được…
Nam Chu “A” lên một tiếng, ngoan ngoãn cất đôi cánh đi:
– Xin lỗi.
Lý Ngân Hàng nhìn thấy cậu lấy đôi cánh ra, thử khuyên ngăn cậu:
– Ván đầu tiên chúng ta chơi ít thôi.
Lấy đạo cụ cao cấp như vậy ra thì cậu sẽ được xếp với đối thủ cao cấp đấy.
Nam Chu lặp lại cách dùng từ của cô:
– “Đối thủ cao cấp”? Được vậy ư? Ở đâu?
Lý Ngân Hàng: Thương tổn không lớn nhưng tính sỉ nhục quá mạnh.
Nam Chu tốn mất mấy phút đặt cược cho mình.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong đấu trường thú lại tăng lên thêm hơn hai trăm người.
Kênh thế giới cãi nhau loạn hết cả lên.
Một khi bước vào đấu trường thú, người chơi mới nhất định phải tham gia màn luyện tập đánh nhau với sư tử.
Người chơi cũ nhất định phải đặt cược để tham gia ghép đấu.
Không có nhiều thời gian cho bọn họ rề rà.
Tiếng kêu gào thảm thiết của những người chơi mới bị sư tử cắn liên miên không ngớt.
Có một nửa số người chơi mới chưa từng bước vào đấu trường thú, phải xếp hàng tặng đầu người cho sư tử gặm.
Người cũ cười nhạo người mới gà, không biết chơi thì đừng chơi.
Có một số người mới sợ chiến đấu, bị cắn chết một lần đã biết mình không đủ năng lực bèn ủ rũ rời khỏi đấu trường thú.
Có một bộ phận sục sôi ý chí chiến đấu, vừa liều mạng đấu với sư tử, vừa chiến đấu với những người chơi mới trên kênh thế giới.
Bình luận của một người chơi cũ bị che lấp bởi vô số những câu spam.
“Đệt, con sư tử này hung hăng hơn bình thường gấp mấy lần.”
Bọn họ không biết, về bản chất, Nam Chu đang đào cho bọn họ một cái hố.
Sư tử chịu thiệt với Nam Chu nên đương nhiên nó phải muốn người chơi khác bù đắp lại.
Bởi vì không biết Nam Chu sẽ lựa chọn thi đấu kiểu gì, cho nên nhóm người chơi phân ra theo thứ tự.
Có người chọn đấu đơn, có người chọn đấu đội.
Có người chọn đấu kiểu quý tộc La Mã, cầm chắc tích điểm và đạo cụ trong tay, dự định sẽ làm Nam Chu yếu đi, sau đó tranh thủ giết chết cậu.
Có người chơi dứt khoát được ăn cả, ngã về không, lập một phòng 99 ngồi đợi Nam Chu lọt lưới.
Trong mắt bọn họ, vẫn còn ba ngày, thời gian dư dả.
Nếu như Nam Chu quyết tâm ở đấu trường thú ba ngày không ra ngoài, mọi người chiến hội đồng cũng có thể ép chết cậu.
Trong bầu không khí nhiệt liệt này, kênh thế giới nhảy ra một thông báo.
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Bước vào ghép đấu.
[Lập Phương Chu – Nam Chu] và [Bình An – Trữ Hiểu Cương] ghép đấu thành công.
Đây là trận chiến chính thức đầu tiên.
Kênh thế giới nhất thời im lặng, đợi trận chiến này kết thúc.
***
Nam Chu và một người đàn ông cao hơn cậu nguyên một cái đầu xuất hiện giữa trường đấu thú khảm một vòng đá cẩm thạch.
Người đàn ông cũng không ngờ mình lại gặp Nam Chu nhanh như vậy.
Mới vừa đây thôi gã còn kiêu ngạo mắng Nam Chu là quái vật trên kênh thế giới.
Bây giờ trực tiếp đối diện với con quái vật cực kỳ đáng sợ trong truyền thuyết, gã hơi hốt hoảng, bàn tay cầm dao găm run rẩy.
Nam Chu chỉ thuận đường tới đánh nhau, so ra thì bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu khách sáo:
– Xin chào.
Trữ Hiểu Cương há miệng nhưng nhất thời không biết mình có nên chào hỏi không.
Nam Chu hỏi:
– 500 tích điểm và đạo cụ cấp S hả?
Trữ Hiểu Cương im lặng.
Tại sao gã cứ cảm thấy ánh mắt Nam Chu nhìn mình giống như nhìn một hộp kinh nghiệm hoang dại đáng yêu nhảy qua nhảy lại trước mặt thế nhỉ.
Đôi mắt tràn ngập ý chí chiến thắng cùng với cảm giác… trìu mến khó hình dung.
Nam Chu hỏi tiếp:
– Không chết thật đúng chứ?
Trữ Hiểu Cương:
– Tôi…
Gã còn chưa kịp phản ứng, một luồng gió mạnh khiến gã không thể mở mắt ùa tới.
Gã không thể nhìn rõ hình dáng và động tác.
Đôi chân dài vòng qua cổ gã, phần hông phát lực vật gã ngã xuống đất.
Trữ Hiểu Cương cúi xuống nhìn, thấy trên phần nghiêng bàn tay đặt trên cổ của mình có một chú bươm bướm đang dang cánh chuẩn bị bay.
Đây là thứ cuối cùng trước khi tầm mắt gã tối sầm lại.
… Toàn bộ quá trình, gã chỉ kịp nói ra một từ “tôi”.
[Bình An – Trữ Hiểu Cương]: Bại.
Khi thông tin này xuất hiện trên kênh thế giới, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo.
[Cửu Đỉnh – Chung Hiểu Khuê]: Đồ bỏ đi ở đâu ra thế kia, ha ha ha? Đã được mười giây chưa vậy? Bắn trong vòng một giây à? Có ổn không thế.
Kết quả, ngay sau đó, người cười nhạo người khác chẳng thể nói thêm được một lời nào.
[Cửu Đỉnh – Chung Hiểu Khuê] Tiến hành ghép đấu.
[Cửu Đỉnh – Chung Hiểu Khuê] và [Lập Phương Chu – Nam Chu] ghép đấu thành công.
Bảy giây sau.
[Cửu Đỉnh – Chung Hiểu Khuê]: Bại.
Lại thêm một gã đàn ông bắn trong vòng một giây.
Kênh thế giới phát hiện tình hình không ổn, vội vàng hạ thấp số tích điểm và cấp đạo cụ đặt cược trong tay mình.
Đợi đã, bọn họ còn chưa chuẩn bị xong!
Nhưng, bọn họ nhanh chóng phát hiện, làm như vậy thì không thể được xếp đấu cùng Nam Chu.
Không ai dám chống chọi với Nam Chu, cũng đồng nghĩa với việc chiến thuật nhiều người đánh một cũng thất bại.
Nam Chu không sửa đổi số điểm mà mình đặt cược.
Vẫn 500 tích điểm và đạo cụ cấp S.
Cho dù giảm xuống đạo cụ cấp A cũng không được.
Nam Chu không định nhân nhượng bọn họ, nếu như đã đấu đơn thì phải dùng yêu cầu cao nhất ép bọn họ phải 1 chọi 1 với cậu!
Trải qua hai lần thất bại, cái đầu nóng của những người chơi cũng tỉnh táo hơn không ít.
Nam Chu không dễ đối phó, bây giờ thi nhau dâng đồ ăn lên chẳng khác nào bổ sung dinh dưỡng cho cậu.
Nhưng, trong lúc lòng mọi người như có lửa đốt, cảnh cáo và nhắc nhở đồng đội của mình đừng manh động, Nam Chu ló đầu ra trên kênh thế giới.
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Tại sao lại không còn ai nữa rồi?
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Mọi người đi hết rồi à?
Câu khiêu chiến này phá vỡ phòng tuyến lý trí cuối cùng của không ít người.
Mẹ kiếp, xem thường ai đây?
Một đám trâu đực tức đỏ mắt xông vào trường đấu thú, nhưng không có gì bất ngờ, ai cũng được giết cả.
Bọn họ còn không kịp sử dụng đạo cụ.
Đáng ghê tởm chính là sau khi giao lưu, những người thất bại phát hiện Nam Chu chẳng hề sáng tạo trong tư thế giết bọn họ, vừa bước lên đã bẻ cổ, dường như không muốn chơi đùa gì thêm.
Chuyện ghê tởm hơn vẫn còn ở phía sau.
Mỗi khi tiễn một người đi, Nam Chu đều lịch sự thông báo trên kênh thế giới: Người tiếp theo có thể vào rồi.
Người chơi trên kênh thế giới vừa buồn vừa tức.
Đệt, cậu đang phỏng vấn đấy hả?
Hết chương 129
Lời tác giả:
Nam Chu: Được rồi, người tiếp theo.
Giang Phảng: Đón tiếp người tiếp theo.
Lý Ngân Hàng: Hoan nghênh ghé thăm.
------oOo------