Lại làm chuyện mình tự cho là đúng…
Lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ, Lý Ngân Hàng cũng không nói được rõ ràng. Cô muốn nhắc nhở Giang Phảng chú ý an toàn, nhưng lời vừa ra tới miệng lại phát hiện ra lời này rất thừa thãi, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt xuống.
Thẩm Khiết cũng khá là hài lòng với kết quả này.
Trần Túc Phong quỳ trước mặt Ngu Thoái Tư, một tay đè lên đầu gối, một tay nắm lấy cẳng chân anh ta nhấc lên và nhẹ nhàng hoạt động mát xa.
Đội “Lập Phương Chu” hoàn toàn là đội người mới.
Sau khi xem qua căn phòng trẻ con cùng với nhà vệ sinh bên cạnh phòng, Giang Phảng đi vào trong bếp.
Người mới có điểm yếu, rất có khả năng xuất hiện vấn đề quan sát kém, lâm trận thì hoảng loạn, nhưng không cần lo việc bọn họ dám giấu cho riêng mình.
Sau khi thu lại lá Cơ, anh tiếp tục đảo bài rất nhanh.
Cho dù là phát hiện ra gì thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn nói ra.
– Vậy tại sao lại ám thị tôi rút quân Cơ? Tại sao tôi lại lấy được lá Joker?
– Ừm.
Nam Chu nhìn tay anh, hỏi:
Huống hồ, “ngủ” là nhiệm vụ có thời gian dài nhất, nghĩ thế nào cũng thấy rắc rối.
Lời tác giả:
Cô hiểu được rằng không nên dễ dàng gia nhập vào cuộc đối thoại mà mình không hiểu.
Bây giờ có người đứng ra gánh lấy cục nợ này, đương nhiên là kết quả tốt nhất rồi.
Nam Chu giật mình khẽ nói:
Giang Phảng thu từng lá bài lại, nhìn theo bóng mọi người chia nhau ra, sau đó đi vào trong phòng tìm manh mối, xác nhận tình huống hiện tại.
– Nếu như hệ thống có thể khiến anh của em quay lại, anh cũng sẽ bớt lo hơn.
Trong phòng ngủ phụ, thần kinh Lý Ngân Hàng vô cùng căng thẳng.
Nam Chu nhìn tay anh, hỏi:
Bốc thăm xong, chỉ còn nửa tiếng nữa là tới giờ, thời gian để bọn họ tìm kiếm manh mối không nhiều nữa.
Cây trầu bà Nam Mỹ to lớn giống như có người đang ngồi xổm trong bóng đêm.
– Anh làm thế nào vậy?
– …Anh nói với tôi anh làm thế nào đi.
Giang Phảng cúi đầu cười:
Huống hồ, “ngủ” là nhiệm vụ có thời gian dài nhất, nghĩ thế nào cũng thấy rắc rối.
– Bí mật.
Nhận ra Nam Chu đứng ở cửa, dường như có lời muốn nói với Giang Phảng, cô tự giác đứng dậy:
“So sánh với “ngủ” thì “ngủ trưa” tốt hơn một chút. Dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, ngủ vào buổi tối rất khó giữ đầu óc tỉnh táo để có thể kịp thời phòng ngự. Cũng sẽ có đủ loại uy hiếp khó thể tưởng tượng xuất hiện, giống như là giấc mơ.
Bốc thăm xong, chỉ còn nửa tiếng nữa là tới giờ, thời gian để bọn họ tìm kiếm manh mối không nhiều nữa.
Phòng trẻ con tầm hai mươi mét vuông, bên trong có một chiếc giường đơn hình ô tô màu xanh lam.
…Nam Chu nằm trên giường, không cầm chắc bộ bài đang nghịch trong tay, những lá bài rơi lả tả xuống mặt cậu.
Giang Phảng nằm một mình trên chiếc giường trẻ con hình ô tô, hai tay khoanh trước ngực, nhắm đôi mắt lại.
Có điều, không gian có thể thăm dò của căn hộ này không lớn.
– Cái này đặt ở đây. Điện thoại của tôi có chức năng quay phim khi khóa màn hình, chưa biết chừng có thể quay lại được gì đó.
Trong phòng ngủ chính.
Ngoài ban công có một chậu trầu bà Nam Mỹ to.
Giang Phảng dùng hai tay áp sát mặt bài, mở tám lá bài cho Nam Chu xem, sau đó lại thu về.
Phòng khách và nhà ăn nối liền nhau, chiếc bàn được trải bằng tấm khăn hoa nhỏ xinh đẹp, trong bình hoa cắm một bông hồng nhỏ và vẫn còn nước nuôi hoa.
Giữa trời đất này, chỉ có ánh trăng cùng với ánh sáng hòa thuận vui vẻ tỏa ra từ căn hộ.
Giang Phảng lắc tay một cái.
Nam Chu chống tay lên bệ cửa sổ có tấm rèm kéo sẵn ra một nửa, nhìn xuống bên dưới.
Nói một cách đơn giản hơn, anh không muốn để Nam Chu mạo hiểm.
Nhìn xuống dưới không thấy đất, nhìn bên trên chỉ thấy trăng.
Trong phòng khách, tổ ba người nằm đó, nhưng đều không dám ngủ.
Ngu Thoái Tư được Trần Túc Phong đẩy vào trong phòng ngủ.
Giữa trời đất này, chỉ có ánh trăng cùng với ánh sáng hòa thuận vui vẻ tỏa ra từ căn hộ.
– Bởi vì nhiệm vụ này có độ khó, cho nên tôi không yên tâm giao cho người khác.
Ngoài ban công có một chậu trầu bà Nam Mỹ to.
Không có hàng xóm trái phải, không có tầng trên tầng dưới.
– Anh đừng không vui. Tôi biết anh chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi.
Căn phòng này, giống như một hòn đảo cô độc một trăm mét vuông lơ lửng trong ánh trăng.
Anh khoát tay lên đầu gối, nở nụ cười buồn bực, không biết là người người hay là cười mình.
Phòng ngủ chính trang hoàng tương đối ấm áp. Giường lớn, tủ đầu giường, đèn sát đất, đầu giường có lắp đặt một chiếc máy chiếu, đồng thời còn có cả một gian phòng vệ sinh riêng.
Lời tác giả:
Chương
Phòng ngủ phụ được cải tạo thành phòng sách kiêm phòng chơi game. Một chiếc máy để bàn ccó cấu hình không tệ, một chiếc ghế sofa nhỏ, một cái đệm lò xo, còn cả một giá sách. Xem ra có thể thoải mái tiêu phí thời gian ở đây cả ngày.
Nhưng Giang Phảng thực sự không biết cách cũng không thích chuyện “thổ lộ thật lòng”.
Khi Giang Phảng cố ý thấp giọng nói chuyện, giọng nói êm dịu dễ nghe giống như rượu mới:
Phòng ngủ phụ là nơi dùng để “chơi game”. Còn phòng trẻ con, có lẽ là sân chơi chính của trò chơi này.
…Câu được một con mèo tò mò.
Phòng trẻ con tầm hai mươi mét vuông, bên trong có một chiếc giường đơn hình ô tô màu xanh lam.
Giang Phảng:
– Vậy cậu không muốn rút được lá nào nhất?
Nệm trên giường rất mềm mại thoải mái.
– Cảm ơn nhé.
Sau khi đóng cửa tắt đèn phòng trẻ con, chiếc đèn trời sao sẽ bắt đầu vận hành, chiếu những hình ảnh đậm nhạt của dòng sông sao lên trên bức tường.
Giang Phảng khẽ cười nói:
– Tôi đến xem địa điểm nhiệm vụ của cậu.
Trên bàn học chuyên dụng có thể thay đổi chiều cao đặt cặp sách cùng sách giáo khoa có tên “Tiểu Minh”.
Bởi vì chưa tới thời gian, cho nên không thể mở cặp sách của “Tiểu Minh” ra được. Bài tập đặt một góc trên bàn cũng giống như bị dính keo dán với nhau và cũng dính chặt mặt bàn không thể kéo ra.
– Bởi vì tôi nấu cơm không ngon.
– Lá Cơ, nấu cơm.
Sau khi xem qua căn phòng trẻ con cùng với nhà vệ sinh bên cạnh phòng, Giang Phảng đi vào trong bếp.
Tủ lạnh trong nhà có thể mở ra, trong ngăn tủ phòng bếp cũng có lương thực và gia vị đủ dùng trong bảy tám ngày.
“Đang nhận diện khuôn mặt.”
Khi anh kiểm tra một lượt các dụng cụ dao kéo xong, vừa quay đầu lại đã thấy Nam Chu đang đứng ở cửa bếp, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Nam Chu gật đầu:
Ngu Thoái Tư lấy chiếc kính gọng vàng trong túi ra, buông lỏng cổ tay, dùng khăn lau kính mềm mại lau chùi.
Giang Phảng nói:
Ngón tay đặt ở cạnh giường của Giang Phảng cong lại, nơi trái tim cũng như khẽ bị đập một cái, cảm giác run rẩy tê tê.
giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.
– Tôi đến xem địa điểm nhiệm vụ của cậu.
Phòng ngủ phụ là nơi dùng để “chơi game”. Còn phòng trẻ con, có lẽ là sân chơi chính của trò chơi này.
Chương
Nam Chu vẫn suy nghĩ mãi chuyện vừa rồi:
Nam Chu:
Giang Phảng dừng lại, đồng thời dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Nam Chu, tùy tiện rút một lá bài trong tay.
Nam Chu không hề do dự:
– … Anh làm thế nào vậy?
Đội “Thuyền Mũ Ba” hoàn toàn là đội người mới.
Thẩm Khiết cũng khá là hài lòng với kết quả này.
Giang Phảng cười thản nhiên, thoải mái đi vòng qua người cậu, chỉ để lại một câu:
– Đoán xem.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều bình thường và sạch sẽ.
Nam Chu “ồ” một tiếng, không hề cảm thấy bất ngờ lắm với đáp án này:
Dường như người trong nhà chỉ đi du lịch mà thôi.
Phòng khách và nhà ăn nối liền nhau, chiếc bàn được trải bằng tấm khăn hoa nhỏ xinh đẹp, trong bình hoa cắm một bông hồng nhỏ và vẫn còn nước nuôi hoa.
Sau khi kiểm tra sơ qua, mọi người lại tập trung trong phòng khách.
Giang Phảng lịch sự nhận lấy, đặt trên đầu giường:
Giọng Trần Túc Phong rầu rĩ:
Lúc này, tất cả mọi người đều mang một nghi vấn:
Phòng ngủ chính trang hoàng tương đối ấm áp. Giường lớn, tủ đầu giường, đèn sát đất, đầu giường có lắp đặt một chiếc máy chiếu, đồng thời còn có cả một gian phòng vệ sinh riêng.
Nhiệm vụ của trò chơi đều nói “Tiểu Minh”, nhưng bố mẹ của “Tiểu Minh” đi đâu rồi?
– Lá Cơ đại diện cho “ngủ”, là lá mà người bình thường không mong muốn rút trúng nhất.
Cô nằm trên chiếc thảm mềm mại dưới đất, suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ nếu như nửa đêm muốn đi vệ sinh thì nên giải quyết tại chỗ hay là liều chết xông ra ngoài.
Nhưng mà trò chơi sắp bắt đầu rồi, không có quá nhiều thời gian để bọn họ tập trung thảo luận.
Ngón tay cái của cậu bất giác xoa nhẹ bộ bài.
Buổi tối ngày hôm nay, Giang Phảng phải tới phòng ngủ trẻ em theo chỉ dẫn.
Anh rút bộ bài trong túi ra, đếm tám lá trên cùng.
– Tám giờ sáng mai gặp.
Nam Chu và Lý Ngân Hàng chọn phòng ngủ phụ, người của “Thuận Gió” chọn phòng khách.
– Cho cậu chơi. Nghiên cứu thử xem.
– Phòng ngủ chính lớn nhất, luật sư Ngu ngủ ở đó là được. – Khỉ còm cố ý liếc nhìn chân anh ta, nói một cách quái giở – Phải tôn trọng người tàn tật.
Ngu Thoái Tư cũng không tức giận, lịch sự cúi người:
– Vậy thì cảm ơn nhé.
Lúc này, còn phút nữa mới tới giờ.
Chiếc đồng hồ hình con vịt hoạt hình ở đầu giường nhích từng bước tới hai giờ.
Trần Túc Phong nắm lấy chân Ngu Thoái Tư, còn chưa kịp phản ứng gì:
Ngu Thoái Tư được Trần Túc Phong đẩy vào trong phòng ngủ.
Cứ thay đổi với tốc độ nhanh như vậy trong vòng mười giây, Giang Phảng chợt dừng lại, một lá bài bay ra ngoài, khi rơi xuống đất, mặt chính của lá bài hướng lên trên vô cùng chuẩn xác.
Đội “Thuận Gió” ngồi một góc trong phòng khách, bắt đầu thì thầm trao đổi thông tin nội bộ.
Chương
– Đúng, anh nói hơi nhiều.
Vành tai Trần Túc Phong bị anh nghịch có hơi ngứa. Cậu ta vừa định nói nhưng lại nghe thấy chiếc đèn dây tóc trên đỉnh đầu phát ra tiếng vang vô cùng nhỏ rồi tắt ngúm.
Nam Chu, Giang Phảng, Lý Ngân Hàng tập trung trong phòng trẻ em.
– Tại sao?
Lý Ngân Hàng thấp thỏm đưa điện thoại của mình cho Giang Phảng:
Giang Phảng nói:
Chương
– Cái này đặt ở đây. Điện thoại của tôi có chức năng quay phim khi khóa màn hình, chưa biết chừng có thể quay lại được gì đó.
Mà Giang Phảng đang nằm trong bóng đêm, ngủ say tới mức hoàn toàn không cảm thấy gì.
Giang Phảng lịch sự nhận lấy, đặt trên đầu giường:
– Vậy thì cảm ơn nhé.
– Cảm ơn nhé.
Lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ, Lý Ngân Hàng cũng không nói được rõ ràng. Cô muốn nhắc nhở Giang Phảng chú ý an toàn, nhưng lời vừa ra tới miệng lại phát hiện ra lời này rất thừa thãi, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt xuống.
Nhận ra Nam Chu đứng ở cửa, dường như có lời muốn nói với Giang Phảng, cô tự giác đứng dậy:
Ngu Thoái Tư cũng không tức giận, lịch sự cúi người:
– Tôi đi tìm chăn trải giường, hai người nói chuyện đi.
Anh bắt đầu xáo bài giống như ban nãy.
Cô hiểu được rằng không nên dễ dàng gia nhập vào cuộc đối thoại mà mình không hiểu.
Để cho người khác đỡ phải quan tâm giải thích cho mình, như vậy rất lãng phí thời gian.
Căn phòng này, giống như một hòn đảo cô độc một trăm mét vuông lơ lửng trong ánh trăng.
Lúc này, còn phút nữa mới tới giờ.
Lý Ngân Hàng đi rồi, Nam Chu mới đi tới cạnh giường.
– Cảm ơn, tôi được an ủi rồi.
Trái tim tò mò của cậu đã sắp nổ tung rồi:
Lá Cơ thay thế vị trí lá Joker một cách hoàn hảo, không một chút sơ hở nào.
– …Anh nói với tôi anh làm thế nào đi.
“Nhận diện thất bại. Nhấp vào màn hình để thử lại.”
Cho dù là phát hiện ra gì thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn nói ra.
Giang Phảng cúi đầu, nụ cười vừa dịu dàng vừa xảo quyệt.
…Câu được một con mèo tò mò.
Đợi khi anh ngước mắt lên lần nữa, trong mắt anh đều là sự chân thành.
Nam Chu và Lý Ngân Hàng chọn phòng ngủ phụ, người của “Thuận Gió” chọn phòng khách.
– Cho nên, nếu như Nam Chu và Giang Phảng có ý kiến gì, có thể chú ý lắng nghe, không cần phải quá lãng phí thời gian với cô Lý.
Anh rút bộ bài trong túi ra, đếm tám lá trên cùng.
– A…
Giang Phảng: “…”
Vẫn là từ Át Cơ tới Cơ.
– Đội “Thuận Gió” có vẻ muốn giành quyền chỉ huy. Đừng tranh chấp với bọn họ, nếu không chỉ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của chúng ta mà thôi, – Ngu Thoái Tư nói – Nên làm gì thì làm cái đó, đừng làm những chuyện dư thừa.
Giang Phảng dùng hai tay áp sát mặt bài, mở tám lá bài cho Nam Chu xem, sau đó lại thu về.
Buổi tối ngày hôm nay, Giang Phảng phải tới phòng ngủ trẻ em theo chỉ dẫn.
Anh bắt đầu xáo bài giống như ban nãy.
Rút chính xác được lá bài Cơ đại diện cho hoạt động “ngủ”.
Có điều, không gian có thể thăm dò của căn hộ này không lớn.
Lần này, tốc độ xáo bài của anh nhanh bất ngờ
Trên bàn học chuyên dụng có thể thay đổi chiều cao đặt cặp sách cùng sách giáo khoa có tên “Tiểu Minh”.
Mà lại chỉ dùng một tay.
Không có hàng xóm trái phải, không có tầng trên tầng dưới.
Nam Chu phải tập trung mới nhìn thấy được, anh dùng ngón tay trỏ chia bài thành hai xấp, tách hai phần bên dưới và bên trên ra, rồi lại nhanh chóng và khéo léo lần lượt thay đổi vị trí của hai xấp bài này.
Anh đặt bài đã xáo xong vào trong lòng bàn tay phải, dùng ngón cái khẽ đẩy lá bài phía sau vẫn còn vết vạch nhỏ, ngón út đè lên góc lá bài thứ hai, khẽ gảy.
Ngón tay anh lướt vòng quanh đường cong tai Trần Túc Phong:
Cứ thay đổi với tốc độ nhanh như vậy trong vòng mười giây, Giang Phảng chợt dừng lại, một lá bài bay ra ngoài, khi rơi xuống đất, mặt chính của lá bài hướng lên trên vô cùng chuẩn xác.
Anh chuyển hướng đề tài:
Là lá Cơ.
Giang Phảng nhìn thẳng Nam Chu, cúi người nhặt bài lên, anh dùng ngón tay vạch lên hoa văn mặt sau lá bài ngay trước mặt cậu.
– Mọi người chưa chắc có thể nhớ được vị trí của các lá bài, nhưng khi tập trung toàn bộ tinh thần chỉ nhớ vị trí của một lá bài, sau đó không chạm vào nó, sẽ không quá khó.
Tủ lạnh trong nhà có thể mở ra, trong ngăn tủ phòng bếp cũng có lương thực và gia vị đủ dùng trong bảy tám ngày.
Sau khi thu lại lá Cơ, anh tiếp tục đảo bài rất nhanh.
– Phòng ngủ chính lớn nhất, luật sư Ngu ngủ ở đó là được. – Khỉ còm cố ý liếc nhìn chân anh ta, nói một cách quái giở – Phải tôn trọng người tàn tật.
Lần này anh bắt đầu giải thích.
– Bế anh lên giường.
Bởi vì chưa tới thời gian, cho nên không thể mở cặp sách của “Tiểu Minh” ra được. Bài tập đặt một góc trên bàn cũng giống như bị dính keo dán với nhau và cũng dính chặt mặt bàn không thể kéo ra.
Khi Giang Phảng cố ý thấp giọng nói chuyện, giọng nói êm dịu dễ nghe giống như rượu mới:
Trần Túc Phong:
– Lá Cơ đại diện cho “ngủ”, là lá mà người bình thường không mong muốn rút trúng nhất.
– Tại sao anh lại muốn chọn Cơ?
“So sánh với “ngủ” thì “ngủ trưa” tốt hơn một chút. Dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, ngủ vào buổi tối rất khó giữ đầu óc tỉnh táo để có thể kịp thời phòng ngự. Cũng sẽ có đủ loại uy hiếp khó thể tưởng tượng xuất hiện, giống như là giấc mơ.
Giang Phảng nhặt bài rơi dưới đất lên, xếp lại cả bộ bài, đưa cho Nam Chu:
– Có lẽ cậu vẫn còn nhớ, lúc nãy tôi đảo bài chậm hơn lần này rất nhiều.
Có điều rất nhanh, suy nghĩ dè dặt của cô bị một tiếng vang kinh dị ngắt quãng.
– Mọi người chưa chắc có thể nhớ được vị trí của các lá bài, nhưng khi tập trung toàn bộ tinh thần chỉ nhớ vị trí của một lá bài, sau đó không chạm vào nó, sẽ không quá khó.
– … Anh làm thế nào vậy?
– Vậy nên mới trùng hợp là mọi người đều tránh được lá bài mà tôi muốn.
Trái tim tò mò của cậu đã sắp nổ tung rồi:
Ánh sáng từ phòng khách qua khe hở cũng biến mất.
Giang Phảng dừng lại, đồng thời dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Nam Chu, tùy tiện rút một lá bài trong tay.
Ngu Thoái Tư khẽ “suỵt” một tiếng, thành thạo đặt tay lên bả vai Trần Túc Phong:
Rút chính xác được lá bài Cơ đại diện cho hoạt động “ngủ”.
Màn hình chờ là hình ảnh chụp chung của Lý Ngân Hàng và bạn cùng phòng.
Nam Chu:
Chương
– Tại sao anh lại muốn chọn Cơ?
Giang Phảng khẽ nháy mắt, nói thật:
Nhìn xuống dưới không thấy đất, nhìn bên trên chỉ thấy trăng.
Ngu Thoái Tư hơi sững người, lập tức cười nói:
– Anh cẩn thận, đừng chết đấy.
– Bởi vì nhiệm vụ này có độ khó, cho nên tôi không yên tâm giao cho người khác.
Đáp án của Giang Phảng đã ở ngay bên miệng rồi.
– Anh… anh đừng lúc nào cũng coi em như trẻ con. Rất nhiều chuyện em vẫn có thể nhìn ra được.
Nam Chu “ồ” một tiếng, không hề cảm thấy bất ngờ lắm với đáp án này:
– Vậy tại sao lại ám thị tôi rút quân Cơ? Tại sao tôi lại lấy được lá Joker?
Giang Phảng nhìn thẳng Nam Chu, cúi người nhặt bài lên, anh dùng ngón tay vạch lên hoa văn mặt sau lá bài ngay trước mặt cậu.
Đáp án của Giang Phảng đã ở ngay bên miệng rồi.
Nam Chu chống tay lên bệ cửa sổ có tấm rèm kéo sẵn ra một nửa, nhìn xuống bên dưới.
Màn hình sáng lại tắt, tắt lại sáng, ánh lên nửa khuôn mặt Giang Phảng đan xen giữa sáng và tối.
… Bởi vì Cơ đại diện cho “nấu cơm”, chính là nhiệm vụ dễ dàng khống chế biến số nhất trong tất cả các nhiệm vụ.
Nói một cách đơn giản hơn, anh không muốn để Nam Chu mạo hiểm.
Trên màn hình điện thoại đang lặp đi lặp lại thông báo của hệ thống.
Nhưng Giang Phảng thực sự không biết cách cũng không thích chuyện “thổ lộ thật lòng”.
Dường như anh cũng không để ý bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh thế nào. Sau khi tháo bím tóc ra, anh nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh chuyển hướng đề tài:
– Vậy cậu không muốn rút được lá nào nhất?
Lần này, tốc độ xáo bài của anh nhanh bất ngờ
Nam Chu không hề do dự:
– Lá Cơ, nấu cơm.
Đội “Thuận Gió” ngồi một góc trong phòng khách, bắt đầu thì thầm trao đổi thông tin nội bộ.
Giang Phảng suýt chút nữa đã không cầm chắc bài: “…”
Giang Phảng:
Nam Chu:
Đèn đêm ánh lên trên bức tường những vết lốm đốm, cũng dao động trên chóp mũi và đôi môi Giang Phảng, giống như đang dịu dàng vuốt ve vỗ về.
– Tại sao?
Nam Chu:
– Bởi vì tôi nấu cơm không ngon.
Tích, tích, tích.
Giang Phảng: “…”
Anh khoát tay lên đầu gối, nở nụ cười buồn bực, không biết là cười người hay cười mình.
“Đang nhận diện khuôn mặt.”
Lại làm chuyện mình tự cho là đúng…
Giang Phảng bỏ qua câu hỏi đầu tiên của Nam Chu.
Anh đặt bài đã xáo xong vào trong lòng bàn tay phải, dùng ngón cái khẽ đẩy lá bài phía sau vẫn còn vết vạch nhỏ, ngón út đè lên góc lá bài thứ hai, khẽ gảy.
Lá bài lật ngay tại chỗ, từ mặt sau lật sang mặt trước.
Chính là lá bài Joker đỏ với khuôn mặt cười, đại vương của những lá bài quỷ.
Giang Phảng lắc tay một cái.
Lúc này bất cứ âm thanh, bất cứ động tác nào đều trở nên vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc lá bài Jocker rơi xuống đất, cổ tay áo len mỏng màu trắng của anh cũng nghiêng theo, một lá bài Cơ cũng mang vết cào sau lưng trượt ra.
Nam Chu phải tập trung mới nhìn thấy được, anh dùng ngón tay trỏ chia bài thành hai xấp, tách hai phần bên dưới và bên trên ra, rồi lại nhanh chóng và khéo léo lần lượt thay đổi vị trí của hai xấp bài này.
Lá Cơ thay thế vị trí lá Joker một cách hoàn hảo, không một chút sơ hở nào.
Giang Phảng thu từng lá bài lại, nhìn theo bóng mọi người chia nhau ra, sau đó đi vào trong phòng tìm manh mối, xác nhận tình huống hiện tại.
Giang Phảng đưa ra đáp án cho câu hỏi thứ hai:
Cậu quay đầu, lạnh lùng nói thẳng với Giang Phảng:
– Bởi vì ngay từ đầu tôi đã lấy ra chín lá bài.
Lời tác giả:
Nam Chu giật mình khẽ nói:
– A…
Giang Phảng nhặt bài rơi dưới đất lên, xếp lại cả bộ bài, đưa cho Nam Chu:
– Cho cậu chơi. Nghiên cứu thử xem.
Nam Chu nhận lấy bài, “ồ” một tiếng và xoay người rời khỏi.
Sau khi đi được mấy bước, Nam Chu đứng lại.
Cậu quay đầu, lạnh lùng nói thẳng với Giang Phảng:
– Anh đừng không vui. Tôi biết anh chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi.
Ngón tay đặt ở cạnh giường của Giang Phảng cong lại, nơi trái tim cũng như khẽ bị đập một cái, cảm giác run rẩy tê tê.
Là lá Cơ.
Khuôn mặt anh lại hiện lên ý cười. Anh đặt tay trước ngực khẽ cúi người lịch sự với Nam Chu:
Ba bốn chiếc móc treo quần áo trống không nhấp nhô lên xuống ở trên cây phơi. Cửa sổ kéo nửa rèm bị gió đêm thổi bay, vang lên âm thanh đing đang như chuông gió.
– Cảm ơn, tôi được an ủi rồi.
Nam Chu gật đầu:
– Anh cẩn thận, đừng chết đấy.
Giang Phảng khẽ cười nói:
– Bí mật.
– Tám giờ sáng mai gặp.
Nam Chu đóng cửa căn phòng trẻ con lại giúp anh, đồng thời nhét bộ bài vào trong túi mình.
Để cho người khác đỡ phải quan tâm giải thích cho mình, như vậy rất lãng phí thời gian.
Ngón tay cái của cậu bất giác xoa nhẹ bộ bài.
Giang Phảng cúi đầu cười:
Trên bộ bài ấy vẫn còn vương hơi ấm bàn tay Giang Phảng.
Trong phòng ngủ chính.
Mà lại chỉ dùng một tay.
Ngu Thoái Tư lấy chiếc kính gọng vàng trong túi ra, buông lỏng cổ tay, dùng khăn lau kính mềm mại lau chùi.
Khuôn mặt anh lại hiện lên ý cười. Anh đặt tay trước ngực khẽ cúi người lịch sự với Nam Chu:
Trần Túc Phong quỳ trước mặt Ngu Thoái Tư, một tay đè lên đầu gối, một tay nắm lấy cẳng chân anh ta nhấc lên và nhẹ nhàng hoạt động mát xa.
– Cô Lý ấy luôn nhìn về phía Nam Chu, – Ngu Thoái Tư tự nhiên phân tích – Trong đội của bọn họ, cô ấy có cấp cao nhất nhưng không phải là người làm chủ.
– Là thời gian nhiệm vụ đã tới.
– Cho nên, nếu như Nam Chu và Giang Phảng có ý kiến gì, có thể chú ý lắng nghe, không cần phải quá lãng phí thời gian với cô Lý.
Giang Phảng bỏ qua câu hỏi đầu tiên của Nam Chu.
Trần Túc Phong:
Giang phảng định thả thính vợ nhưng lại gặp Nam Chu chỉ thích nói thẳng x. Hiệu quả xuất chúng.
… Bởi vì Cơ đại diện cho “nấu cơm”, chính là nhiệm vụ dễ dàng khống chế biến số nhất trong tất cả các nhiệm vụ.
– Ừm.
– Đội “Thuận Gió” có vẻ muốn giành quyền chỉ huy. Đừng tranh chấp với bọn họ, nếu không chỉ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của chúng ta mà thôi, – Ngu Thoái Tư nói – Nên làm gì thì làm cái đó, đừng làm những chuyện dư thừa.
Giọng Trần Túc Phong rầu rĩ:
– Em biết rồi.
Im lặng một lát, cậu ta không nhịn được ngẩng đầu lên, không phục:
– Anh… anh đừng lúc nào cũng coi em như trẻ con. Rất nhiều chuyện em vẫn có thể nhìn ra được.
Ngu Thoái Tư hơi sững người, lập tức cười nói:
– Tôi đi tìm chăn trải giường, hai người nói chuyện đi.
– Đúng, anh nói hơi nhiều.
Anh ta đặt tay lên trên đầu Trần Túc Phong, ngón tay hơi di chuyển xuống dưới, chạm vào vành tai vô cùng giống với người ấy.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều bình thường và sạch sẽ.
Nam Chu đóng cửa căn phòng trẻ con lại giúp anh, đồng thời nhét bộ bài vào trong túi mình.
Ngón tay anh lướt vòng quanh đường cong tai Trần Túc Phong:
Lúc này, tất cả mọi người đều mang một nghi vấn:
– Nếu như hệ thống có thể khiến anh của em quay lại, anh cũng sẽ bớt lo hơn.
Vành tai Trần Túc Phong bị anh nghịch có hơi ngứa. Cậu ta vừa định nói nhưng lại nghe thấy chiếc đèn dây tóc trên đỉnh đầu phát ra tiếng vang vô cùng nhỏ rồi tắt ngúm.
Ánh sáng từ phòng khách qua khe hở cũng biến mất.
Trần Túc Phong nắm lấy chân Ngu Thoái Tư, còn chưa kịp phản ứng gì:
– Nhảy cầu dao à?
– Là thời gian nhiệm vụ đã tới.
Ngu Thoái Tư khẽ “suỵt” một tiếng, thành thạo đặt tay lên bả vai Trần Túc Phong:
– Bế anh lên giường.
giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.
Trong phòng khách, tổ ba người nằm đó, nhưng đều không dám ngủ.
Cây trầu bà Nam Mỹ to lớn giống như có người đang ngồi xổm trong bóng đêm.
Nam Chu nhận lấy bài, “ồ” một tiếng và xoay người rời khỏi.
Ba bốn chiếc móc treo quần áo trống không nhấp nhô lên xuống ở trên cây phơi. Cửa sổ kéo nửa rèm bị gió đêm thổi bay, vang lên âm thanh đing đang như chuông gió.
Lúc này bất cứ âm thanh, bất cứ động tác nào đều trở nên vô cùng đáng sợ.
Thậm chí bọn họ còn không dám xoay người, sợ hãi ghế sô pha kêu cót két sẽ khiến bản thân bị nhìn ngó.
Trên bộ bài ấy vẫn còn vương hơi ấm bàn tay Giang Phảng.
Trong phòng ngủ phụ, thần kinh Lý Ngân Hàng vô cùng căng thẳng.
Cô nằm trên chiếc thảm mềm mại dưới đất, suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ nếu như nửa đêm muốn đi vệ sinh thì nên giải quyết tại chỗ hay là liều chết xông ra ngoài.
Có điều rất nhanh, suy nghĩ dè dặt của cô bị một tiếng vang kinh dị ngắt quãng.
…Nam Chu nằm trên giường, không cầm chắc bộ bài đang nghịch trong tay, những lá bài rơi lả tả xuống mặt cậu.
Người mới có điểm yếu, rất có khả năng xuất hiện vấn đề quan sát kém, lâm trận thì hoảng loạn, nhưng không cần lo việc bọn họ dám giấu cho riêng mình.
Giang Phảng nằm một mình trên chiếc giường trẻ con hình ô tô, hai tay khoanh trước ngực, nhắm đôi mắt lại.
Sau khi đóng cửa tắt đèn phòng trẻ con, chiếc đèn trời sao sẽ bắt đầu vận hành, chiếu những hình ảnh đậm nhạt của dòng sông sao lên trên bức tường.
Dường như người trong nhà chỉ đi du lịch mà thôi.
Dường như anh cũng không để ý bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh thế nào. Sau khi tháo bím tóc ra, anh nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Đèn đêm ánh lên trên bức tường những vết lốm đốm, cũng dao động trên chóp mũi và đôi môi Giang Phảng, giống như đang dịu dàng vuốt ve vỗ về.
Tích, tích, tích.
Chiếc đồng hồ hình con vịt hoạt hình ở đầu giường nhích từng bước tới hai giờ.
Khi kim đồng hồ chỉ vào số “”, điện thoại mở chức năng quay phim Giang Phảng đặt bên gối đột ngột sáng lên.
Màn hình chờ là hình ảnh chụp chung của Lý Ngân Hàng và bạn cùng phòng.
Trên màn hình điện thoại đang lặp đi lặp lại thông báo của hệ thống.
Giang Phảng cúi đầu, nụ cười vừa dịu dàng vừa xảo quyệt.
“Đang nhận diện khuôn mặt.”
“Nhận diện thất bại. Nhấp vào màn hình để thử lại.”
Anh ta đặt tay lên trên đầu Trần Túc Phong, ngón tay hơi di chuyển xuống dưới, chạm vào vành tai vô cùng giống với người ấy.
“Đang nhận diện khuôn mặt.”
“Nhận diện thất bại. Nhấp vào màn hình để thử lại.”
Màn hình sáng lại tắt, tắt lại sáng, ánh lên nửa khuôn mặt Giang Phảng đan xen giữa sáng và tối.
Mà Giang Phảng đang nằm trong bóng đêm, ngủ say tới mức hoàn toàn không cảm thấy gì.
“Nhận diện thất bại. Nhấp vào màn hình để thử lại.”Mà Giang Phảng đang nằm trong bóng đêm, ngủ say tới mức hoàn toàn không cảm thấy gì.Nhưng mà trò chơi sắp bắt đầu rồi, không có quá nhiều thời gian để bọn họ tập trung thảo luận.Giang Phảng đưa ra đáp án cho câu hỏi thứ hai:Anh ta đặt t
Hết chương