***
Nhiệt độ không khí chậm rãi giảm dần trong im lặng.
Điều này khiến đầu óc Nam Chu càng thêm tỉnh táo.
Cậu lẳng lặng trượt xuống giường, đi đến bên cửa sổ, ấn tay vặn cửa xuống.
Vòi nước trong phòng tắm không biết đã bao năm chưa sửa, từng giọt nước nhỏ tí tách như đập thẳng vào dây thần kinh người ta.
Cùng lúc này, cửa bật mở.
Két…
Đối mặt với nguy hiểm, bản năng động vật của Nam Chu có thể thuận lợi chiếm thế thượng phong.
Cậu chắc chắn bọn họ lại gặp giáng đầu.
Cho dù bây giờ cậu còn chưa nhìn thấy gì hết.
Cảm giác lúc này và cảm giác khi cậu chìm sâu xuống đáy biển có điểm chung.
Trong mắt, trong cảm nhận của cậu tốc độ gió và góc độ ánh sáng đều xuất hiện sự thay đổi và biến hóa rất nhỏ.
Bởi vì phòng ốc giữa khách sạn này và khách sạn kia quá gần nhau, một là thiếu ánh sáng mặt trời, hai là quá xấu xí cho nên phải làm ra vài mánh để cùng với công ty du lịch đồng bọn rút tiền du khách.
Do đó khách sạn tiến hành thiết kế theo hình giếng.
Một bên hành lang khách sạn là phòng, bên kia là cửa sổ.
Trước tầng một có thiết kế một khoảng xanh hóa mười mấy mét vuông, trồng các loại cây nhiệt đới, tuyên truyền với bên ngoài đây là khách sạn giữ nguyên sinh thái rừng, mở cửa sẽ nhìn thấy bạt ngàn xanh biếc, vân vân.
Trên thực tế, bởi vì tiếc tiền chăm sóc, hoa cỏ nhiệt đới đã sớm khô héo gần hết.
Nếu nhìn kỹ thì bên ngoài cửa sổ cả năm không lau đầy những xác chết côn trùng.
Bọn chúng bị thu hút bởi ánh đèn đêm trên hành lang.
Những khối dịch màu vàng nho nhỏ từ côn trùng khiến người ta chẳng có tâm trạng nghỉ chân thưởng thức bồn hoa cỏ héo úa bên ngoài.
Vừa mở cửa, Nam Chu đối diện với một cánh cửa sổ bẩn thỉu cùng với gương mặt bản thân trên kính.
Cửa sổ ở cuối hành lang không đóng, gió thổi mái tóc rối bời vì nằm ngủ của cậu.
Gió mang theo hơi lạnh kinh người.
Bóng đèn ngoài hành lang đã dùng lâu năm, giờ đây có thêm vầng sáng đỏ mỏng manh quái dị bao bên ngoài ánh vàng mờ.
Nhiệt độ và nguồn sáng thay đổi nhỏ bé đến vậy, người bình thường như Lý Ngân Hàng không thể cảm nhận được.
Trong mắt cô, trừ ngọn đèn ngoài hành lang hơi tối ra thì tất cả không có điềm báo trước nào.
… Song không có điềm báo trước, ngược lại mang tới cảm giác sợ hãi khác thường.
Nam Chu đứng ở cửa, vò đầu suy nghĩ một hồi.
Cuối cùng cậu khép cửa, cài xích chống trộm vào khe, khóa chặt vào.
Cậu nói ra lời khiến người ta sởn da gà bằng giọng điệu bình thản:
– Có thứ gì đó đang đến đây.
Giang Phảng khẽ cau mày.
Thấy Nam Chu nghiêm túc đến thế, trong cơn sợ hãi, giọng của Lý Ngân Hàng gần như bị ép thành luồng khí:
– Thứ… gì cơ?
Nam Chu:
– Không biết.
Lý Ngân Hàng đứng dậy:
– Vậy chúng ta chạy ra ngoài đi, lên đường lớn ấy.
Nam Chu chợt nói:
– Tránh xa cửa sổ ra.
Lý Ngân Hàng trước giờ luôn nghe lời khuyên bảo.
Vừa nghe thấy vậy, cô còn không kịp quay đầu đã nhảy thẳng xuống giường tránh xa cửa sổ.
Đợi khi đi xa rồi, cô mới nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn, cẩn thận kiểm tra.
Trên cửa kính phản chiếu bóng dáng cô, thoạt nhìn có phần đáng sợ.
Lý Ngân Hàng vươn tay lên sờ mặt mình.
Cô trong kính cũng làm động tác tương tự.
… Hình như không có gì bất thường.
Cô lặng lẽ thở phào một hơi, nhưng lại nghe thấy Nam Chu nói:
– Cô ở trong kính cử động.
Mặt Lý Ngân Hàng tái mét, không dám nhìn kỹ, vội lùi về sau mấy bước nữa.
Nam Chu cổ vũ cô:
– Không sao.
Hai người đến đây cả đi.
Lý Ngân Hàng nghe lời, lập tức đến gần Nam Chu.
Giang Phảng ngồi khoanh chân trên giường, nhìn Nam Chu nói:
– Cậu…
Anh còn chưa kịp nói xong.
Hành lang phía sau lưng Nam Chu vọng tới tiếng kính vỡ chói tai.
Lý Ngân Hàng chỉ đứng cách Nam Chu mấy bước giật mình vì âm thanh này, vô thức dừng chân.
Ngay sau đó chuyện kinh khủng hơn xuất hiện.
– Đừng đến đây.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng và hơi cứng nhắc vang lên bên ngoài cửa.
Cậu nói:
– Tránh xa cậu ta ra, cậu ta là giả.
Da đầu Lý Ngân Hàng như nổ tung, cô vội lùi về sau mấy bước, dường như mất đi năng lực hít thở.
Ai là quỷ?
Ai là thật?
Ai là giả?
Là người đang đứng trước mặt cô, hay là người đang gõ cửa ở bên ngoài?
Nam Chu không biết thật hay giả đứng trước mặt cô khẽ mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó.
Lý Ngân Hàng ngơ ngác nhìn cậu, tưởng rằng cậu sẽ giải thích.
Nhưng Nam Chu đứng trước mặt cô bất ngờ nở nụ cười khoa trương rợn tóc gáy.
Lý Ngân Hàng mặt cắt không còn giọt máu.
Rõ ràng Nam Chu không ra ngoài, quỷ đã tráo đổi với cậu từ khi nào.
Cô liên tục lùi về phía sau, sắp sửa lùi đến cửa sổ.
Trong cửa sổ, bóng lưng của cô từ từ quay đầu, nhìn cô với ánh mắt nham hiểm.
Nam Cực Tinh ở đầu giường nhảy dựng lên, hai vuốt trước co trước ngực, phát ra âm thanh chít chít giận dữ.
Lý Ngân Hàng cảm thấy không đúng, đang định quay đầu chợt nghe thấy bên ngoài cửa vang lên âm thanh kinh thiên động địa.
Ầm!
Nam Chu ở bên ngoài im lặng không nói gì, chỉ đạp cả cánh cửa rời khỏi bản lề, mang theo cả khóa bay vào trong.
Cánh cửa đổ xuống rơi trên lưng “Nam Chu” trong phòng, nó chợt biến mất tựa một làn gió.
Nam Chu nhảy vào phòng, nhấc cánh cửa lên nhanh nhẹn đẩy về vị trí cũ.
Cậu dùng sức vặn cánh cửa gãy vào bản lề cửa.
Đóng cửa một cách thủ công xong, Nam Chu rảo bước, chợt liếc nhìn thấy xuất hiện thêm một bóng người nữa.
Gương và cửa phòng tắm đối diện với nhau.
Toàn thân Nam Chu xuất hiện trong gương.
Cậu dừng bước, liếc nhìn một lúc lâu.
Người trong gương không có gì bất thường, cũng liếc mắt nhìn lại cậu.
Nam Chu dời mắt, bước về phía trước.
Nhưng người trong gương vẫn đứng yên, bình tĩnh rút con dao găm trên hông ra.
Bóng người trong gương thoắt cái biến mất.
Sau lưng Nam Chu chợt xuất hiện một ảnh ảo cầm dao, nó cười giơ dao lên, đâm mạnh xuống gáy cậu!
Mũi dao vẽ nên một đường sáng cong cong trên không trung.
Ngay khi con dao sắp đâm vào da thịt Nam Chu, Nam Chu chợt xoay người, nắm chặt con dao găm rút trong túi đồ ra.
“Keng” một tiếng vang lên, cản lại thế đi của con dao kia.
Bàn tay của ảo ảnh chấn động, con dao suýt chút nữa bay ra khỏi tay.
Nam Chu xoay con dao găm trong tay một vòng, đâm mạnh vào cổ họng của “Nam Chu” giả dối kia, nó bỗng biến mất trong không khí.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh.
Tấn công thất bại nhưng Nam Chu cũng không tiếc nuối nhiều.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, chậm rãi tính toán trong lòng.
Ban nãy cậu chỉ nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ đối diện, chỉ trong giây lát mà cậu và ảnh trong kính đã đổi vị trí cho nhau.
Cậu đang ở trong cửa bỗng biến thành ảnh ảo.
… Hơn nữa còn đứng trong cửa kính.
Cậu trơ mắt nhìn mình đóng cửa lại.
Cũng may tác dụng của giáng đầu không thể làm mơ hồ ranh giới giữa hiện thực và ảo ảnh, cũng không thể biến không gian ba chiều thành không gian hai chiều.
Cậu vẫn tồn tại, cậu không tương thích với cái cửa kính này.
Nam Chu gắng kiềm chế cảm giác hít thở khó khăn đang lan rộng ra, dễ dàng đấm vỡ cửa kính, giống như người trong bức tranh phá vỡ rào cản bước ra bên ngoài.
Tính chất của quỷ giáng lần này khác hoàn toàn với tính chất của quỷ giáng liều mình kéo bọn họ vào trong chiếc hũ.
Nó hung hơn, ác độc hơn, biến hóa khôn lường hơn.
Sau hai lần tấn công trực diện, Nam Chu đã nhận ra được mấy điểm đặc thù của nó.
Thứ nhất, nó có thể xuất hiện dựa vào bất cứ thứ gì có thể phản chiếu hình ảnh, đồng thời tấn công bất ngờ vào “bản thân khác”.
Thứ hai, nó có thể lặng lẽ tráo đổi vị trí giữa người và ảnh.
Thứ ba, khi bị tấn công, nó sẽ lập tức biến mất để bảo vệ mình.
Ba điểm này cũng đủ để nó bày ra vô số chiến thuật.
Huống hồ…
Cậu vừa mới phá vỡ cửa kính và cửa chính, vốn dĩ phải gây nên một màn xáo động mới đúng.
Nhưng cho đến hiện tại, hành lang vẫn yên lặng lạ thường.
Hành động của cậu không nhận được bất cứ phản ứng nào.
Không bị khách trọ xung quanh trách mắng, không có người phụ trách lên kiểm tra.
Nói cách khác, quỷ giáng này kéo bọn họ vào trong một không gian đặc biệt, không gian mà ảnh ảo có thể thay thế người thật.
Bọn họ không thể cầu cứu bất cứ ai.
Bây giờ Lý Ngân Hàng đã gần như chẳng thể chắc chắn trước mặt mình có phải Nam Chu hay không, vì thế cô không nói gì hết, chỉ dựa vào bên giường, không dám đứng thẳng cũng không dám ngồi xuống.
Nam Chu nhận thấy cô đang sợ hãi cho nên không vội đến gần cô ngay mà đứng yên tại chỗ.
Dường như Nam Cực Tinh quan sát được Lý Ngân Hàng đang do dự, nó nhảy lên chạy đến bên cửa sổ cắn lấy một góc rèm, cuốn cơ thể mình bên trong, không để ảnh phản chiếu của bản thân xuất hiện trên kính.
Nó lao bừa về phía trước, “soạt” một tiếng kéo kín rèm cửa.
Nam Cực Tinh nhảy lên, túm lấy vai Lý Ngân Hàng rồi trượt xuống theo cánh tay cô, ngoan ngoãn ôm lấy ngón cái
Chút ấm áp này khiến trái tim đập điên cuồng của Lý Ngân Hàng dần khôi phục bình thường.
Cảm giác tim đập đến tận cổ họng thực sự khó chịu.
Cô gắng nhịn nỗi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi:
– … Là cậu à?
Không đợi Nam Chu trả lời, Giang Phảng đã lên tiếng trước:
– Là cậu ấy.
Có Giang Phảng chứng nhận, biểu cảm của Lý Ngân Hàng thoáng cái đỡ hơn nhiều.
Nam Chu nắm bắt cơ hội này, nhìn về phía Nam Cực Tinh dựng đứng từng sợi lông, bước vào trạng thái đề phòng.
Nam Cực Tinh nhận thấy gì đó, ngẩng đầu nhìn Nam Chu.
Nam Chu chấm nước mật ong trong cốc, vẽ đơn giản lại hình mình đã nhìn thấy trên chiếc hũ màu vàng.
Cậu dặn dò:
– Nam Cực Tinh, tìm thứ có hoa văn thế này ở xung quanh đây.
– Không cần biết nó di chuyển hay cố định đều phải tìm được.
– Sau khi tìm thấy nó, đừng đánh vỡ, chỉ cần rạch hoa văn bên trên là được.
Nam Chu cũng đã từng suy nghĩ đến đề nghị “rời khỏi khách sạn, ra bên ngoài” của Lý Ngân Hàng.
Đối phương từ chối giao lưu học hỏi, cố ý sử dụng giáng đầu lặp lại trò cũ, nhất định ôm hi vọng đánh chết bọn họ trong một lần tấn công.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm ra quỷ giáng, nguồn gốc của giáng đầu nguyền rủa này, xóa bỏ bùa vẽ trên đó mới khiến quỷ giáng mất đi hiệu quả.
Chỉ cần cho Giang Phảng và Lý Ngân Hàng vào trong túi đồ, bản thân cũng có thể dễ dàng mang họ ra ngoài.
Nhưng một khi lên đường phố, biến số sẽ nhiều hơn hiện tại gấp bội.
Tủ kính bên đường, thậm chí cả vũng nước phản chiếu ánh trăng cũng có thể tạo thành một “Nam Chu” mới.
Chuyện này sẽ cầm chân cậu rất nhiều.
Thay vì tự mình đi kiếm, không bằng giao cho Nam Cực Tinh đi, nó hành động linh hoạt hơn nhiều.
Nam Cực Tinh chít một tiếng đồng ý, nhảy khỏi lòng bàn tay Lý Ngân Hàng, chạy thoăn thoắt đến bên cửa sổ.
Đúng vào lúc này, một làn gió nhẹ lành lạnh ùa qua khe cửa sổ không đóng kín, thổi bay một góc rèm.
Cửa kính phản chiếu bóng dáng của Nam Cực Tinh, không nằm ngoài dự đoán, một “Nam Cực Tinh” mắt lóe sáng xuất hiện trong cửa kính, nhe hàm răng sắc nhọn về phía Nam Cực Tinh.
Nam Cực Tinh không để ý đến, nó chẳng hề né tránh, há miệng cắn vào ảnh ảo trong kính.
Rõ ràng ảnh ảo cũng không ngờ Nam Cực Tinh sẽ làm đến nước này, vô thức né tránh.
Nam Cực Tinh lao mình tông vỡ cửa sổ, phi tới lan can đối diện qua những mảnh vỡ cửa kính.
Ngay khi bóng dáng nó xuất hiện ở cửa sổ, những mảnh kính vỡ trong ngõ nhỏ phản chiếu mười bảy, mười tám Nam Cực Tinh đồng loạt nhảy ra, giống như một ổ chuột khát máu, lao thẳng về phía Nam Cực Tinh.
Nam Cực Tinh không có ý định dây dưa với chúng nó, cơ thể linh hoạt vọt lên, nhảy sang nóc nhà phía đối diện, mang theo cả đội “Nam Cực Tinh” biến mất trong ánh trăng lạnh lẽo.
Lý Ngân Hàng kinh hãi, bấy giờ mới suy nghĩ cực nhanh.
Nhìn theo hướng Nam Cực Tinh biến mất, cô phát hiện ra chút bất thường trước giờ cô chẳng hề đặt trong lòng.
Nam Cực Tinh có thông minh quá không nhỉ?
Lý Ngân Hàng biết được Nam Chu và Nam Cực Tinh đều là sản phẩm trong trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” do chính miệng Dịch Thủy Ca – người sáng tạo ra Nam Cực Tinh đã nói.
Hơn nữa nó còn đặc biệt hơn Nam Chu.
Nam Chu là nhân vật ảo trong câu chuyện.
Còn nó chỉ đơn thuần là số liệu mà thôi.
Hoàn toàn chỉ do sự cố.
Kể từ khi bị kéo khỏi quỹ đạo vốn có, được “chàng trai trồng táo” mang vào trấn Vĩnh Vô, nó đã thoát khỏi sự trói buộc của số liệu, hình thành vận mệnh mới.
Chỉ là sản phẩm của số liệu, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó nó học được suy nghĩ và cũng có tình cảm.
Điều này khiến Dịch Thủy Ca tán thưởng, thậm chí anh ta còn định đòi Nam Cực Tinh từ Nam Chu, và đương nhiên không có kết quả.
Lý Ngân Hàng biết, Nam Chu không có ký ức sau khi rời khỏi “Vĩnh Vô”.
Và trong khoảng thời gian cậu mất ký ức, Nam Cực Tinh vẫn luôn ở bên cạnh, khi cậu xuất hiện ở trên xe bus, nó cũng đi cùng với cậu.
Thậm chí nó thông minh đến mức có thể hiểu tiếng người, hiểu cách sắp xếp, biết tiến biết lùi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, cửa chính đột nhiên vang lên tiếng gõ gấp gáp.
Giọng vội vã của Tào Thụ Quang vang lên ngay ngoài kia:
– Cậu Nam, Noah, mở cửa ra, chúng tôi đây.
Ba người trong phòng đều không cử động.
Không ai có thể xác định thứ bên ngoài gọi là thật hay giả.
Song, cánh cửa đã từng bị phá hỏng một lần đã không thể chịu nổi cú đập mạnh như vậy.
Cánh cửa lung lay sắp đổ dưới bàn tay đập cửa dồn dập.
Cùng với tiếng gõ vội vã ấy, người bên trong phòng đã chẳng thể phân rõ rốt cuộc thứ đang gõ lên cửa là nắm đấm hay cán dao quái vật cầm trong tay.
Hết chương 177
------oOo------