***
Trong toa tàu nhất thời im lìm như cái chết, khi tàu đến một khúc cua nhỏ, thân tàu và đường ray va vào nhau phát ra âm thanh trầm trầm khiến bầu không khí áp lực tựa sương mù dày đặc càng nặng nề hơn.
Bởi vì không thể thao tác giao diện trò chơi tránh nghi ngờ của khán giả, cho nên đến giờ Nguyên Minh Thanh còn chưa biết rõ rốt cuộc người phát sinh tranh chấp ở đầu tàu với Giang Phảng và thất bại rốt cuộc có phải Đường Tống hay không?
Nguyên Minh Thanh dựa cả người vào thành tàu đang rung lắc, kìm nén tâm trạng hoảng loạn, tập trung suy nghĩ.
… Đừng nghĩ chuyện khác, nghĩ chuyện trước mắt đã.
Ai nói… nguy cơ không thể đại diện cho cơ hội chứ?
Lần tàn sát đầu tiên của Nam Chu và Giang Phảng kết thúc bằng thất bại, nhưng anh ta không ngại làm người đứng đằng sau xúi giục gây ra màn hỗn chiến thứ hai.
Trong lúc Giang Phảng chưa tới, còn Nam Chu thì đang chăm chú quan sát quang cảnh ngoài cửa sổ, anh đã lặng lẽ thu thập tất cả những thông tin có tác dụng.
Anh ta nhận thấy chiếc tàu điện này sắp sửa đi qua một đường hầm.
Với tốc độ hiện tại của tàu, chưa tới hai phút nữa, toa tàu của bọn họ sẽ hoàn toàn bị bóng tối nuốt trọn.
Dây điện trong hộp đèn quảng cáo bán trong suốt đã đứt hơn phân nửa, dây sợi quang xuất hiện từng đoạn đen ngòm, có thể thấy phần lớn nguồn có thể cung cấp ánh sáng trên tàu đã bị tổn hại.
Điều này có nghĩa rằng, giây phút tàu điện chạy vào trong đường hầm, bọn họ sẽ bị tước đoạt thị giác.
Bóng tối chính là môi trường mà sợ hãi, bất an và nghi ngờ yêu thích nhất.
Một khi bước chân vào bóng tối, anh ta sẽ có vô số cơ hội gây rối loạn.
Và trong mắt khán giả có tầm nhìn của Thượng Đế, anh ta hoàn toàn mất trí nhớ.
Khi đối diện với một con quái vật có giá trị vũ lực không thể đánh giá chính xác giá trị cùng với một kẻ biến thái rõ rành rành thần kinh có vấn đề, anh ta đã nhân cơ hội châm ngòi ly gián, ngư ông đắc lợi, đồng thời cũng bảo vệ được bản thân mình.
Chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ ê-kíp chương trình bật đèn xanh cho anh ta.
Anh ta âm thầm kéo khuy tay áo của mình xuống, định bụng ngay khi bóng tối ập đến sẽ dùng khuy áo chất liệu thép cứng rắn này bắn vào song sắt phía sau lưng Nam Chu.
Đến lúc đó, tiếng động phát ra đủ để đánh nát thần kinh căng thẳng trong sự im lặng kéo dài này.
Chẳng biết từ khi nào lòng bàn tay Nguyên Minh Thanh đã toát đầy mồ hôi lạnh, dẫn đến khuy áo trơn tuột khỏi tay anh ta như một con cá.
… Chết tiệt.
Đối diện với đối thủ như Lập Phương Chu, anh ta không thể bình tĩnh tựa mặt hồ lặng sóng được.
Cho dù biết trước, có được nhiều thông tin tình báo và độ tự do hơn, nhưng Nguyên Minh Thanh cũng không định xem thường bọn họ.
Anh ta không cử động, không lau mồ hôi lạnh đi, không dám làm bất cứ động tác dư thừa nào, cố gắng hết sức ra vẻ sợ hãi vì màn đe dọa không đầu không đuôi của Giang Phảng.
Vẫn còn một phút rưỡi nữa.
Không, tính chắc chắn thì chỉ còn một phút mười bốn giây thôi.
Trong lúc Nguyên Minh Thanh bình tĩnh đếm giây, bên cạnh chợt vang lên giọng nữ run rẩy:
– Hai người…
Nguyên Minh Thanh: …
Câu nói đột ngột vang lên đã quấy rầy tinh thần Nguyên Minh Thanh, số giây anh ta đang đếm cũng biến thành đống rối loạn.
Lý Ngân Hàng lên tiếng, thành công thu hút ánh mắt của hai người đang giằng co về phía này.
Nguyên Minh Thanh thầm hít sâu một hơi, siết chặt khuy áo trong tay.
Bỗng dưng trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt trong toa tàu chật hẹp, Lý Ngân Hàng thở ra một hơi.
Cô nói:
– Tôi nghĩ… trước hết chúng ta đừng tàn sát lẫn nhau vội có được không?
– Hình như chúng ta đang rơi vào hoàn cảnh giống nhau.
– Vậy thì tại sao chúng ta lại phải tiêu hao sức lực vào chuyện này chứ.
Nói đến đây, giọng cô từ từ xìu xuống:
– Tôi… nghĩ như vậy đấy.
Để thể hiện sự thành khẩn của mình, cô chỉ vào bản thân:
– Tự dưng tôi bị dịch chuyển đến đây.
Mọi người thì sao?
Cô nhìn Nguyên Minh Thanh ở gần mình nhất.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Nguyên Minh Thanh không thể không gật đầu:
– Đúng.
Cô nhìn sang Nam Chu.
Nam Chu:
– Ừ.
Giang Phảng giơ tay:
– Tôi cũng thế.
Nguyên Minh Thanh biết, nếu như bản thân tiếp tục im lặng, bầu không khí tốt đẹp chứa đựng đầy cảm xúc tiêu cực để anh ta lợi dụng sẽ bị đôi ba câu của Lý Ngân Hàng xua tan.
Anh ta hỏi Giang Phảng một vấn đề nham hiểm bằng giọng ôn hòa:
– Anh gì ơi, tại sao anh lại đặc biệt thế nhỉ?
Anh ta đang nhắc nhở hai người khác có mặt ở hiện trường Giang Phảng là một kẻ đặc biệt và đáng nghi.
Chỉ mình Giang Phảng có vũ khí nguồn gốc không rõ ràng, xuất hiện với vết máu trên người, đồng thời cũng chủ động tấn công người khác và nhắc đến bản chất “bệnh” của thế giới này.
Đây chính là thông tin mà hai người còn lại không nắm được.
Trong mắt người có góc nhìn của Thượng Đế như Nguyên Minh Thanh.
Trước tiên với điều kiện thỏa mãn tiền đề “mất trí nhớ”, dựa vào những dấu vết trên người và giọng điệu của Giang Phảng, cùng tiếng súng bắn vỡ của kính truyền tới từ đầu tàu, có thể phán đoán nhất định anh đã gặp phải sự tấn công bất thường nào ở đó.
Trong hoàn cảnh như vậy, bất cứ ai có được vũ khí bảo vệ mình trong tay thì đều sẽ muốn giết chết tất cả kẻ đáng nghi xung quanh mình.
Đây cũng là lẽ thường.
Nhưng trong khi con người ta đang căng thẳng sẽ không để ý đến chuyện “lẽ thường” này.
Bọn họ sẽ không quá mẫn cảm với những gì “không hợp lý” rõ ràng rất hợp lý trong hoàn cảnh cực đoan.
Nguyên Minh Thanh đã nghiệm ra được điều ấy qua vô số phó bản PVP, giẫm lên vô số thi thể của những người chơi yếu ớt khác.
Những nội dung này không thể nói rõ ràng chỉ trong một hai câu được.
Cảnh giác và bất an sẽ liên tục dồn nén trước khi đi vào đường hầm.
Quả nhiên, nghe thấy nghi ngờ của anh ta, rõ ràng Lý Ngân Hàng trở nên căng thẳng và cứng đờ.
Bầu không khí vừa mới dịu đi một chút bất thình lình biến đổi.
– Giang Phảng.
– Giang Phảng tự giới thiệu bản thân, nhưng hoàn toàn không quan tâm đến nghi ngờ của Nguyên Minh Thanh mà còn quay sang nhìn Lý Ngân Hàng với vẻ hứng thú – Còn cô…
Lý Ngân Hàng sợ hãi giới thiệu tên mình:
– Lý Ngân Hàng.
– Cô Lý.
– Giang Phảng tỏ ra ôn hòa đưa câu hỏi – Rõ ràng cô rất sợ.
Chắc hẳn trong mắt cô tôi giống như tên biến thái cuồng sát đấy nhỉ? Ban nãy tôi còn nổ súng về phía người bên cạnh cô chỉ vì anh ta cử động.
Tại sao cô lại dám nói chuyện với tôi?
– Đúng, tôi sợ.
Tôi cũng sợ nói chuyện sẽ bị anh đánh chết, bây giờ chân tôi đang mềm nhũn ra đây.
Lý Ngân Hàng rất thoải mái thừa nhận sự sợ hãi của mình:
– Nhưng tôi thấy phía trước có đường hầm.
Lỡ như nơi này tối sầm xuống, có ai trong số bốn chúng ta tấn công trước, không cần biết ba người ra sao, tôi chạy không nhanh, cũng không đánh lại được, khả năng cao sẽ là người chết trước.
Không bằng chúng ta giảng hòa trước khi chuyện tồi tệ xảy ra, như vậy sẽ có lợi cho tôi nhất.
Nguyên Minh Thanh lập tức đứng hình.
Chỉ trong nháy mắt thôi, anh ta còn tưởng rằng Lý Ngân Hàng mới chính là người im hơi lặng tiếng mà hiểu rõ toàn bộ ý tưởng của mình.
Giang Phảng nhìn Nam Chu, bật cười một tiếng:
– Tôi đáng sợ đến thế à?
Nam Chu suy nghĩ:
– Cũng tạm, không đáng sợ như anh tưởng tượng.
– Tôi coi nó như một lời khen đấy nhé.
Giang Phảng chợt bật cười, xoay họng súng xuống dưới.
Anh cúi người lịch sự với Lý Ngân Hàng, nói:
– Chẳng qua tôi khá tinh tế nhạy cảm mà thôi, nếu như làm phiền đến cô Lý đây thì cho tôi xin lỗi.
Lý Ngân Hàng: …
Cô có móc mắt ra nhìn cũng chẳng nhìn ra Giang Phảng có liên quan quái gì đến “tinh tế nhạy cảm” hết.
Nhưng mà, hẳn là nguy cơ đã được… giải trừ rồi chứ nhỉ?
Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này, đầu Lý Ngân Hàng nổ ầm một tiếng, mồ hôi tuôn như suối, cả người mềm nhũn dựa vào thành tàu.
Hành động này đã hoàn toàn để lộ bản chất ngoài mạnh trong yếu của cô.
Nguyên Minh Thanh đâu ngờ kế hoạch giết người có hiệu quả mình dày công suy nghĩ vậy mà lại bị hủy trong tay Lý Ngân Hàng nhỏ bé vô dụng.
Bởi vì tự biết bản thân mình quá yếu ớt cho nên mới càng thêm cẩn thận ư?
Trong lúc nói chuyện, đường hầm cuồn cuộn bóng tối đã cắn nuốt sạch đầu tàu.
Anh ta hoàn toàn mất đi cơ hội tốt nhất.
Nguyên Minh Thanh đang ảo não, bỗng nhìn thấy vạt áo quen thuộc chợt lóe lên rồi biến mất ở phía đối diện ô cửa kính vừa bị Giang Phảng bắn nát.
Đường Tống…
Đường Tống đang ở ngoài cửa sổ!
Nguyên Minh Thanh còn chưa kịp mừng, bóng tối rít gào kéo tới bao trọn tất cả.
Đúng theo dự đoán của Nguyên Minh Thanh, sau khi vào trong đường hầm, đèn không sáng lên.
Bóng tối vô cùng tận ùa vào từ cửa sổ, bốn người muốn giữ gìn mối quan hệ tin tưởng không dễ gì mới thành lập được này bèn đứng tại chỗ không cử động.
Đây là bia ngắm bắn không thể nào tốt hơn.
Nguyên Minh Thanh nghĩ như vậy, Đường Tống cũng thế.
Đường Tống nhanh nhẹn chui vào tàu qua ô cửa kính vỡ nát chẳng khác nào một con mãng xà linh hoạt.
Điều kiện mà anh ta đang có tốt xa so với bốn người tập trung ở toa tàu thứ mười ba.
Anh ta bị nhốt trong toa điều khiển.
Tàu điện tự động di chuyển, không có lái tàu.
Người canh giữ anh ta ôm một khẩu súng săn bản dân dụng, đang ngủ gà ngủ gật thì bị anh ta dùng chân siết chết.
Anh ta cũng tìm được chìa khóa còng tay trên người người kia.
Tất cả đều thuận lợi vượt quá tưởng tượng.
Rất nhanh sau đó, Đường Tống nghe thấy tiếng động Giang Phảng cướp súng và bắn chết người canh giữ anh.
Anh ta không hành động ngay mà lặng lẽ gia cố thêm khóa cửa toa điều khiển.
Quả nhiên, sau một phát súng đoạt mạng người canh giữ mình, Giang Phảng thử mở cửa toa điều khiển.
Đường Tống cầm súng, ngồi xổm trong một góc chờ quân địch mệt rồi sẽ tấn công.
Đợi khi Giang Phảng phá cửa xông vào, Đường Tống sẽ cho anh ngay một phát.
Tiếc thay, Giang Phảng không phá cửa xông vào.
Phát hiện không thể mở cửa, anh bèn đi luôn.
Đường Tống thoáng chán nản, song anh ta cũng không vội mà liều lĩnh tấn công từ sau.
Anh ta mang theo súng trèo lên nóc tàu điện, thoăn thoắt tựa con cáo bám đuôi con mồi ngây thơ của mình trong tiếng gió rít gào.
Bây giờ chính là thời khắc đi săn tốt nhất.
Huống hồ, anh ta đang chiếm ưu thế địa hình mà người khác không có.
Anh ta quan sát được tầng hầm rõ ràng hơn bất cứ ai.
Đường hầm rất dài, dựa vào tốc độ tàu thì cũng phải mất một phút mới đi qua.
Anh ta lẻn vào trong toa tàu, dựa theo trí nhớ trước khi thị giác bị tước đoạt, chĩa họng súng thẳng về phía Nam Chu và Giang Phảng.
Bây giờ có dư thừa thời gian tới mức Đường Tống do dự.
Anh ta âm thầm di chuyển họng súng trong bóng tối.
Giết ai trước đây nhỉ?
Giết Giang Phảng, người nắm giữ súng ống có thể bắn trả bất cứ lúc nào, hay Nam Chu, người linh hoạt nhanh nhẹn, có súng cũng chưa chắc khống chế được.
Cách nào mới đạt được hiệu quả cao hơn đây?
Hay bắn quét luôn?
Khoảng cách ngắn như vậy, còn ở trong không gian khép kín, bây giờ mà bắn quét liệu có bị phản đạn không?
Đường Tống ngừng thở, vui vẻ tính toán được và mất, nụ cười bên môi ngày một rộng hơn.
Anh ta biết rõ, nếu bản thân mình vẫn còn thời gian và không gian để tính toán thì chứng minh khả năng thắng lợi của bọn họ rất lớn.
Không có mở đầu nào thoải mái hơn thế này.
Quan hệ nhân vật không tin tưởng lẫn nhau.
Bóng tối đột ngột buông xuống.
Áp chế đạo cụ tuyệt đối.
Nắm bắt thời cơ tài tình.
Đường Tống còn không nghĩ đến anh ta có thể thua thế nào?
Song, tất cả của tất cả đều hóa thành hư ảo khi âm thanh “lách cách” quái dị vang lên.
Huyệt Thái Dương vẫn nóng ấm tiếp xúc với họng súng, máu nóng chảy trong đầu Đường Tống như ngâm trong sông băng, “tách” một tiếng lập tức đóng thành băng.
Giọng nói mang theo ý cười của Giang Phảng chẳng khác nào một lời nguyền rủa châm chọc:
– Để tôi đoán xem trong đầu anh đang nghĩ gì nào?
Giang Phảng chỉ mất nửa giây, dùng thành giày đá vào búa đập đã được kéo về điểm an toàn.
(Búa đập: Một bộ phận trong cấu tạo của súng)
Nói cách khác, khẩu súng thoạt nhìn đã kéo nòng xuống này có thể tạo ra bất cứ thương tổn nào mà anh muốn.
Đường Tống giật mình, song không né tránh, đầu ngón tay móc vào cò súng, chuẩn bị một màn bắn quét không quan tâm sống chết.
Chỉ cần Nguyên Minh Thanh còn sống, bọn họ có thể giành thắng lợi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta cảm thấy tay mình chợt trống không.
Ngón tay đặt trên cò súng hơi lõm xuống, khoảnh khắc bóp cò, một đôi tay nhanh nhẹn trong bóng đêm nắm lấy súng hướng lên trên, sau đó nhẹ nhàng cướp đi.
Nam Chu ước lượng súng trong tay, cảm thấy thật mới lạ.
Giang Phảng hỏi trong đêm tối:
– Có muốn thử không?
Nam Chu:
– Được.
Cậu học theo Giang Phảng, tìm kiếm vị trí của cò súng trong bóng tối.
Rõ ràng Nam Chu chính là người mới trong số người mới.
Nhìn động tác lần mò thân súng gượng gạo kia, Đường Tống chỉ muốn cười.
Trời giúp anh ta rồi.
Đúng là ngu, sao lại đưa súng vào tay một người không biết dùng chứ?
Nam Chu còn đang nghiên cứu cách sử dụng, không có lòng nào quan tâm đến anh ta.
Chỉ cần hai khẩu súng này không đồng thời khống chế anh ta, khả năng thoát thân của anh ta sẽ tăng lên gấp bội.
Trong lúc Đường Tống đang rục rịch suy nghĩ làm thế nào để dựa vào bóng tối thoát thân.
Chợt nghe thấy âm thanh xé gió từ trên xuống dưới, khẩu súng quét ngang đầu.
Nam Chu cầm giữa thân súng, dùng nó như Thiêu Hỏa Côn, đập thẳng vào Đường Tống còn không kịp đề phòng khiến anh ta ngã lăn ra đất.
Cậu vừa lòng áng chừng súng:
– Dùng tốt đấy.
Giây phút Đường Tống chảy máu ngã ra đất, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Mẹ kiếp, cậu dùng như vậy đấy à?
Hết chương 189
------oOo------