***
Giọt nước chảy dọc theo gò má rơi vào trong tóc Nam Chu.
Đã không thể phân rõ nước mắt hay mồ hôi.
Rõ ràng chỉ là cảm xúc nhỏ bé cực độ, nhưng lại khơi dậy cơn run rẩy không thể khống chế.
Trong đầu Nam Chu đang diễn ra một vụ nổ quy mô nhỏ, thiên lôi địa hỏa, sóng cả cuồn cuộn.
Song, chỉ nhìn vào biểu cảm của cậu thì chẳng thể nhận ra những điều này.
Từ đầu đến cuối cậu vẫn tỏ ra trấn định, biểu cảm không thay đổi gì nhiều, ngay cả tiếng thở gấp cũng rất bình thường.
Dòng khí chậm chạp thổi qua những sợi tóc rối rủ lên chiếc đai che kín mắt cậu.
Cả người cậu ngây dại, đầu ngón tay vô thức cắm sâu vào đệm giường mềm mại.
Chẳng biết rốt cuộc do cậu không thể chấp nhận bị người khác hoàn toàn chi phối dụ.c vọng hay quá chậm chạp nên vẫn chìm trong tàn dư của cảm xúc vui sướng ấy, chưa thể thoát được ra.
Giang Phảng gọi tên cậu:
– Thầy Nam?
Nam Chu vẫn im lặng.
– Nam Chu?
Cuối cùng Nam Chu cũng phản ứng:
– Ưm.
Tôi đây.
Giang Phảng nắm tay Nam Chu, hôn lên mạch đập trên cổ tay cậu.
Tim Nam Chu đập chậm một nhịp, cổ tay được hôn dừng trên không trung mấy giây mới chậm chạp rụt về, nhét vào chăn.
Giọng điệu của cậu mơ màng trong nghi hoặc:
– Tại sao lại thế này?
– Bởi vì tôi muốn.
– Giang Phảng nói – Cậu cũng muốn.
Bấy giờ tư duy của Nam Chu đã mất đi sự sắc bén, sự chậm chạp ngây dại xâm lấn vào tinh thần mẫn cảm, tạo thành một cơ thể mâu thuẫn kỳ lạ:
– Tôi…
Giang Phảng ngắt lời cậu:
– Có thoải mái không?
Ánh trăng đổ từ trên cao xuống như trút nước, bị chia cắt khi chiếu nghiêng qua song cửa sổ, đồng thời cũng phân cơ thể Nam Chu thành hai nửa.
Một nửa chìm trong bóng tối, tôn lên đường nét gương mặt rõ ràng của nửa còn lại.
Mắt hoa đào, mũi cao, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, khiến người ta muốn chạm vào.
Giang Phảng buông lỏng thứ trói buộc chỗ quan trọng, quỳ một chân bên giường, lịch lãm nhìn ngắm trạng thái hiện tại của Nam Chu.
Dây lưng xuyên qua vòng chân cậu, đầu bên kia buộc chặt ở đầu giường, khiến chân cậu treo cao lên, không thể khép vào, bởi vậy phong cảnh rộng mở vô ngần.
Nửa người trên của Nam Chu vẫn ngay ngắn, áo măng tô kiểu Âu rủ xuống theo đường cong đùi, lộ ra cẳng chân dính vệt nước trong suốt.
Nam Chu vẫn giữ nguyên tư thế này, cảm nhận rung động đáp lại từ tận sâu trong cơ thể, trả lời:
– Ừ, rất thoải mái.
Giang Phảng vốn chỉ trêu đùa nhưng câu nói thật lòng trong mơ màng của cậu khiến anh rung động thêm lần nữa.
Anh cúi đầu nhìn dụ.c vọng của mình, ra vẻ không thấy.
Nam Chu khép hờ mi, dùng ngón chân quắp lấy gấu quần anh kéo xuống.
Giống như chú mèo nhà đang làm nũng.
Giang Phảng ngạc nhiên nhích cơ thể, ngón cái đặt trong đùi Nam Chu vô ý chạm vào một vật, anh sững người, không khỏi bật cười:
– Còn muốn lần nữa à?
Nam Chu ngửa mặt, vùng đỏ mỏng manh lan rộng ra khỏi đai bịt mắt, giống như bông hoa đào thấm ướt mưa xuân.
– Rất thoải mái.
– Cậu ưỡn hông, chủ động đưa vào ngón tay Giang Phảng – Anh làm tiếp đi.
Ánh mắt Giang Phảng dịu dàng, anh cúi đầu xuống cọ vào má cậu, giọng nói mang ý cười:
– Được.
Kết thúc màn an ủi, sóng tình mãnh liệt đã hoàn toàn đánh gục Nam Chu, Giang Phảng tháo đai lưng che mắt cậu, mang khăn mặt nóng tới, lau sạch vết bẩn trên chân cậu.
Nam Chu hệt như một chú mèo được đút no, thả lỏng toàn thân để mặc Giang Phảng xoa bóp hông cho mình.
Giang Phảng đã lăn lộn trong thế giới ngầm bao nhiêu năm, tận mắt chứng kiến những vụ làm ăn xá,c thịt kiều diễm hoặc thô bạo, mưa dầm thấm đất đương nhiên anh cũng hiểu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ sử dụng những kinh nghiệm đó vào thực tiễn.
Bởi vì nó đồng nghĩa với việc phải trả giá tình cảm.
Cho dù chỉ một phần vạn, cũng đại diện cho vô số rắc rối.
Anh từ chối tất cả tình cảm, dịu dàng trêu chọc, thờ ơ lạnh nhạt tựa chuồn chuồn lướt nước, tuyệt đối không bao giờ trói buộc tình cảm với bất cứ ai.
Giang Phảng không biết cảm xúc của mình với Nam Chu lúc này đã phá vỡ mấy phần giá trị tình cảm của mình.
Có lẽ, một khi anh muốn trả giá, cũng đồng nghĩa với vi phạm, là bước qua ranh giới, mang theo sự điên cuồng di truyền trong dòng máu.
Gắng kiềm chế xúc động muốn cắn cổ Nam Chu chảy máu để chứng minh cậu thuộc về mình, anh giả vờ giả vịt hỏi:
– Eo có mỏi không?
Nam Chu:
– Không.
Nam Chu dần khôi phục năng lực tư duy, rơi vào dòng suy nghĩ miên man.
Lần đầu tiên cậu trao toàn bộ cơ thể mình cho một người xa lạ tìm hiểu.
Chuyện này quá mức kỳ quái, không hợp logic.
Nhưng giây phút ấy, vô số dục niệm tấn công trong đầu Nam Chu, cần có một người sắp xếp lại từng chút một.
Năng lực của cậu có hạn, nhất định phải nhờ Giang Phảng giải quyết mới được.
Vấn đề ở đây là, tại sao cậu cứ cảm thấy người khác đều không thể?
Rõ ràng trong khách sạn này vẫn còn người khác.
Nam Chu đặt bàn tay lên ngón tay Giang Phảng, chợt hỏi:
– Trước đây tôi từng gặp anh rồi à?
Bàn tay đặt trên hông Nam Chu chợt đứng hình.
Nam Chu phân tích trái tim mình:
– Sáng nay anh còn muốn giết tôi, bây giờ lại muốn yêu tôi.
Nhưng tôi không hề ghét anh.
Giang Phảng ôm cả người Nam Chu vào lòng từ phía sau:
– Xin lỗi.
– Xin lỗi gì?
– Đáng lẽ ra tôi phải yêu cậu ngay từ đầu.
Nam Chu suy nghĩ, đưa ra câu trả lời công bằng:
– Sẽ không thể nào có chuyện này đâu.
Ngay từ đầu anh đã bị người tấn công trên tàu, không thể tin tưởng người tự dưng xuất hiện như chúng tôi được.
Nụ cười Giang Phảng càng thêm tươi, áp gò má ấm áp vào hõm vai Nam Chu, nhỏ giọng nói:
– … Đó là do tôi sắp xếp.
Cách quá gần, âm thanh phân tán, Nam Chu không nghe được rõ:
– Gì cơ?
Giang Phảng không nói nữa, chỉ ôm cậu chặt hơn.
… Nói cách khác, màn tập kích trên tàu là do cả hai người họ cùng sắp xếp.
Sở dĩ không nói cho Lý Ngân Hàng biết bởi vì kỹ năng diễn xuất của cô quá tệ.
Nếu nói kế hoạch với cô trước sẽ rất dễ bị lộ tẩy.
Cả kế hoạch này đều do Giang Phảng và Nam Chu cùng nhau sắp đặt.
Trong chiến trường 99 người, bọn họ thu được tổng cộng bốn [Máy Liên Lạc Tâm Linh].
Tặng mỗi người một máy, trong tay bọn họ vẫn còn hai bộ.
Vì thế, mỗi lúc ở trong khách sạn, Nam Chu gối lên đùi Giang Phảng, bọn họ ngoài mặt thì tán tỉnh, trong lòng thì bàn chuyện.
Trở về từ phó bản “Tà giáng”, bọn họ ngay lập tức bàn tính kế hoạch phản kích lại Adam.
Không thể kéo dài chiến trường thêm được nữa.
Giáng đầu vốn dĩ là kỹ năng bọn họ vừa mới học được, bọn họ đã gắng hết sức không phơi bày sự mạnh mẽ của nó, nhưng không thể đảm bảo những sinh vật trong không gian đa chiều đang dòm ngó bọn họ sẽ lơ là cảnh giác.
Một khi cho những người đó thời gian update sửa lỗi cấm sử dụng giáng đầu giống như lần mà bọn họ “cấm thu nhận sinh vật trong phó bản”, vậy thì cơ hội bọn họ nắm trong tay cũng sẽ tan biến.
Đã xác định ra tay rồi, việc quan trọng đầu tiên cần làm là xác nhận thân phận Adam.
Cho nên Giang Phảng liên lạc với Dịch Thủy Ca theo con đường bí mật mở ra lúc trước.
Dịch Thủy Ca cười híp mắt: “Tôi không quen Adam.
Tôi cũng đang bận rộn chuyện xây dựng trạm tín hiệu.”
Anh ta chợt đổi giọng, ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Nhưng mà…”
Đều là những con người tinh ranh, đương nhiên Giang Phảng hiểu ám thị của Dịch Thủy Ca.
Nhờ sự gợi ý của Giang Phảng, Nam Chu tặng Dịch Thủy Ca thuốc kích tình trấn lột được từ chỗ Sampo làm quà kết bạn.
Nhận được ưu đãi và nghiệm thu hiệu quả thành công ngay trong đêm, Dịch Thủy Ca mới đưa ra thông tin đáng giá.
“Tôi phát hiện có mấy đội vô cùng hứng thú với việc xây dựng trạm tín hiệu, luôn xuất hiện ở quanh đây quan sát tình hình.
Các anh cũng biết rồi đấy, trước giờ tôi không thích chơi những trò chơi nhàm chán mà người ta đặt ra quy định.
Từ khi bước vào hệ thống, tôi luôn quan sát những người chơi, tìm được nhân vật đáng ngại, cho vào ba danh sách trắng, đen, xám.”
“Ví dụ nhé, trước đây Lập Phương Chu của các anh được tôi đặt trong danh sách đen.
Sau này mới được đưa vào danh sách xám.
Khi hệ thống liệt các anh vào đối tượng phải truy sát, hiềm nghi của tôi với các anh hoàn toàn được giải trừ và mọi người được xếp vào danh sách trắng.
Tiểu Tạ nhà tôi vẫn luôn ở trong danh sách đen.”
“Trùng hợp làm sao, trong mấy đội kia, có hai đội hành vi bất thường, đang được đặt trong danh sách xám để quan sát thêm.
Rõ ràng biểu hiện của bọn họ rất bình tĩnh, không cần chật vật sống sót, cũng không muốn vào phó bản.
Nhưng ít nhất ba lần có hành động nhìn về trạm tín hiệu, hay đi quanh quẩn xung quanh quan sát.”
Khi Lý Ngân Hàng vội vàng muốn vượt qua Adam, cho rằng bản thân là thái giám, “Hoàng đế không vội thái giám đã vội”, Nam Chu và Giang Phảng đi loanh quanh mấy điểm an toàn, lặng lẽ làm rõ thông tin của mấy đội đáng ngờ mà Dịch Thủy Ca đã cung cấp.
Ngay buổi sáng ngày hôm ấy, bọn họ đi vào nhà hàng mà đội cuối cùng trong danh sách xám Dịch Thủy Ca cung cấp đang ngồi.
Lúc đến gần hàng ghế đội kia ngồi, vừa hay cây bút trong tay một trong hai người đó rơi xuống.
Nhà hàng vắng tanh, tiếng bút rơi trên mặt đất vang vọng lạ thường.
Nam Chu nhặt chiếc bút kia lên, đưa cho người đàn ông mang gương mặt tuấn tú:
– Không cần khách sáo.
Nguyên Minh Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, cười ôn hòa:
– Cảm ơn.
Adam ngỡ rằng mình đã ngụy trang hoàn hảo, thực ra đã bại lộ từ sớm trước mặt Nam Chu và Giang Phảng.
Trải qua màn truy kích nghìn người, những người chơi từ đầu đến cuối không định tham gia có lẽ mấy ngày ấy còn đang ở trong phó bản, những người chơi không thể tham gia cuộc truy kích cũng có thể biết được tất cả những thông tin liên quan đến Lập Phương Chu trên kênh thế giới.
Hai nam một nữ, cổ tay có hình xăm bươm bướm, choker, tóc đuôi sam màu bạc.
Kết hợp những đặc điểm này với nhau, gần như chính là Lập Phương Chu mà mọi người nhắc tới.
Người chơi bình thường sau khi trải qua màn tấn công bạo lực liên tiếp thì ắt hẳn phải e sợ những người đặc biệt này mới đúng.
Nhưng nhìn biểu hiện của đội người chơi trước mắt, từ nụ cười, phản ứng, thái độ đều quá mức cẩn thận, không có gì để soi mói.
Trừ phi bọn họ không nhạy tin, chẳng biết gì về tình huống của Lập Phương Chu cả.
Nói cách khác, bọn họ nhất định phải là những người chơi lành tính không nghe thông tin bên ngoài, cũng không muốn liên quan đến rắc rối phiền phức nào.
Đồng thời, bọn họ cũng có trong danh sách xám của Dịch Thủy Ca, là người chơi vô cùng hứng thú với việc xây dựng tháp tín hiệu.
Còn một điểm tương đối quan trọng nữa.
Đây là đội hai người hiếm hoi trong danh sách xám của Dịch Thủy Ca.
Vừa hay Adam có hai người.
Lợi dụng màn hỗn loạn mà Nam Cực Tinh gây ra, Nam Chu cũng lấy được một sợi tóc rơi trên vai Nguyên Minh Thanh.
Mọi chuyện sẵn sàng.
Xác định đối tượng.
Vậy còn bối cảnh thì sao?
Nam Chu biết, mặc dù trò chơi này có vẻ đang nhận thua thiệt nhưng trên thực tế nó vẫn nắm quyền chi phối tuyệt đối với người chơi.
Thông qua tạo áp lực nhiều mặt, không gian sinh tồn và trò chơi của Lập Phương Chu luôn bị thu nhỏ.
Tổng hợp vô số tình huống trước mắt, Lập Phương Chu còn muốn thắng thì bắt buộc phải đi trên con đường PVP.
Nếu đã phải PVP thì Nam Chu sẽ chế tạo riêng cho bọn họ một trận PVP hoàn toàn mới mẻ.
Giang Phảng suy đoán, khi bọn họ lựa chọn hình thức PVP, bên sản xuất nhất định sẽ sắp xếp bọn họ đấu với Adam, cho bọn họ một đòn trí mạng.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Adam vốn dĩ mang danh con đỉa hút máu phía sau Ánh Bình Minh, nhất định sẽ thiếu tính thuyết phục trong mắt khán giả.
Bởi vậy, Adam nhất định phải tự tay giết Lập Phương Chu.
Đây là nhu cầu cần thiết để tạo sự phô trương và hợp lý cho chiến thắng cuối cùng của Adam.
Cho nên, rất có khả năng bọn họ sẽ lựa chọn cơ hội này.
Xoay chuyển Càn Khôn, nắm bắt số mệnh trong tay.
Vào đêm khuya, Giang Phảng và Nam Chu nằm cùng nhau, trong lòng thầm ấp ủ một kế hoạch phản kích khổng lồ.
Mấu chốt của kế hoạch là để Adam bước vào trong chiếc “vò” của bọn họ tự tay chế tạo mà không hay biết gì.
Nam Chu nói:
“Tôi muốn thử dùng giáng đầu không gian của Sampo để giế,t chết bọn họ.”
“Nhưng nếu giống như lần Chamras tới giết chúng ta, cảnh tượng xung quanh bọn họ sẽ không xảy ra thay đổi, như vậy rất phiền phức.
Còn nữa, chúng ta không có đủ nguyên vật liệu trong tay, trừ phi dùng máu thịt để nguyền rủa, bằng không sẽ chẳng thể thay đổi ký ức của bọn họ.”
Giang Phảng lắc đầu:
“Chuyện này không ổn.
Chúng ta tiếp xúc với Adam một lần đã đủ rồi.
Nếu tiếp xúc gần thêm một lần nữa nhất định sẽ thu hút sự chú ý của nhà sản xuất.”
Nam Chu im lặng một lát.
“Vậy thì tạo ra một phó bản liên quan đến mất trí nhớ, nhưng để bọn họ vẫn nhớ được.” – Nam Chu nói – “Làm như vậy có thể khiến Adam cảm thấy màn chơi này hoàn toàn nghiêng về phía họ.”
Giang Phảng quấn một lọn tóc của Nam Chu, suy nghĩ rồi nói:
“Vậy thì sử dụng giáng mê mộng kéo bọn họ vào mộng cảnh? …Cũng không ổn, chúng ta chỉ lấy được tóc của một người, cho dù chúng ta có dùng giáng đầu thì chỉ ảnh hưởng đến một người trong đó được thôi.”
Nam Chu rút ra tấm thẻ chọn cửa PVP, đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Giang Phảng lập tức mỉm cười:
“Ý của cậu là lợi dụng thẻ chọn cửa làm một trong những nguyên liệu của giáng đầu, lợi dụng cơ chế tổ đội kéo cả hai người họ cùng vào trong à?”
Nam Chu:
“Đúng vậy.
Chỉ cần nắm bắt ngay thời khắc chọn phó bản PVP.
Dùng thẻ chọn cửa khởi động giáng đầu, như vậy cảnh tượng nơi bọn họ ở sẽ xảy ra thay đổi.
Ký ức của bọn họ vẫn được giữ lại, theo cơ chế tổ đội thì bọn họ sẽ bị kéo tới cùng một nơi.
Bọn họ cũng sẽ không biết rốt cuộc bản thân mình đang bước vào phó bản hay là thế giới của chúng ta.”
“Một khi dùng thẻ PVP làm nguyên liệu giáng đầu, cơ chế tổ đội cũng sẽ có tác dụng với chúng ta.” – Giang Phảng nói – “Vấn đề mới đến rồi đây.”
“Ừ.” – Nam Chu cũng nghĩ đến điểm này.
– “Ngân Hàng không giỏi nói dối.”
Giang Phảng:
“Cho nên cô ấy nhất định phải mất trí nhớ, chúng ta mới có thể diễn tiếp màn kịch này.”
Nam Chu:
“Trong cơ chế tổ đội của PVP, trạng thái trong cùng một đội sẽ giống hệt nhau, chỉ cần một trong ba người chúng ta mất trí thì cả ba người chúng ta đều tương tự.”
Giang Phảng rất quyết đoán:
“Vậy thì cùng nhau mất trí đi.”
Nam Chu cũng đồng ý với điểm này:
“Ngay khi chúng ta nhập cuộc sẽ sử dụng giáng mê hồn để sửa ký ức của cả ba người, đồng thời lùi về cùng một điểm thời gian.
Chỉ có chủ nhân của giáng đầu mới có cơ hội xóa bỏ trạng thái mất trí nhớ.
Hai người còn lại sẽ tiếp tục bị nhốt trong trạng thái ấy.
Cho nên chúng ta cần một người làm chủ giáng đầu.
Người đó vừa là người bố trí cảnh tượng trong mơ, vừa là người có cơ hội xóa bỏ trạng thái mất trí nhớ.”
“Để tôi đi,” – Giang Phảng nói – “Tôi rất hiểu về bản thân mình.
Muốn để người mất trí như tôi tin tưởng người xa lạ một cách vô điều kiện thực sự quá khó.”
Xác định xong chuyện quan trọng nhất, hai người tiếp tục cụng đầu bàn kế hoạch.
Anh một câu, tôi một câu, sửa chữa bổ sung từng chi tiết, thiết kế nên một chiếc lưới vô hình khổng lồ.
“Có thể xây dựng cảnh tượng trên đường ray xe điện tự động.”
“Đường ray xe điện tự động là gì?”
“… Ha.
Để cho tôi đi.
Chúng ta phải tách bọn họ ra ngay từ đầu, đồng thời để một người tách ra nhận được thứ vũ khí thoạt nhìn khá mạnh.
Người kia sẽ sắp xếp gần cậu.
Không vấn đề gì chứ?”
“Ừ, như vậy có thể khiến bọn họ nới lỏng cảnh giác, cho rằng bản thân chiếm hết ‘thiên thời, địa lợi, nhân hòa’ trong phó bản.”
“Cùng lúc ấy, tôi cũng sẽ có vũ khí.
Để kịch bản thêm hợp lý, tôi sẽ thiết kế một màn kịch cướp vũ khí nho nhỏ, khiến quá trình nhận được vũ khí của tôi khó khăn hơn… Sắp xếp cho người bị bỏ lại kia một cây súng trường đi.
Thứ vũ khí này thoạt nhìn thì rất lợi hại, nhưng cận chiến bất lợi, chỉ có thể tấn công từ xa, rất dễ bại lộ, cho nên anh ta chỉ có thể âm thầm tấn công.
Cũng có thể đi con đường khác, chẳng hạn như trèo lên nóc tàu để thuận tiện tấn công chúng ta bất cứ lúc nào?”
“Vậy có nên để cho anh ta một cơ hội không?”
“Đương nhiên.
Tôi sẽ thiết kế thêm một con đường hầm tối tăm trong giấc mơ, cũng sẽ thiết kế nóc tàu mỏng hơn một chút.
Tranh thủ trước khi tàu đi vào đường hầm sẽ làm lộ hành tung mai phục trên nóc tàu của anh ta cho chúng ta biết.”
Giang Phảng nói tiếp:
“Trước lúc tàu đi vào hầm và trước khi anh ta bị bại lộ, tôi sẽ giành đủ thời gian gặp mọi người trong toa tàu.
Có lẽ tôi sẽ tấn công cậu, nhưng tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu.
Bởi vì cho dù có quay ngược trí nhớ, tôi cũng nhớ rõ gương mặt cậu.”
Nam Chu nói:
“Tôi sẽ chủ động tấn công người khác.
Chỉ cần không giết tôi tôi cũng sẽ không giết người ta ngay.
Vậy nếu Ngân Hàng rơi vào bẫy của anh ta thì sao?”
“Ngân Hàng? Cô ấy sẽ không vậy đâu.”
“Tại sao?”
“Cô ấy thích những người mạnh thể hiện tài năng và có đủ năng lực để bảo vệ cô ấy một cách tuyệt đối.
Giống như chúng ta vậy.
Những người chơi thuộc kiểu che giấu như Adam sẽ không mang lại cảm giác an toàn cần thiết cho cô ấy đâu.”
“Vậy cụ thể cần phải xây dựng phó bản như thế nào? Anh khôi phục ký ức kiểu gì?”
Giang Phảng chợt bật cười:
“Cụ thể à, cứ giao cho tôi là được.”
Bọn họ thiết kế rất nhiều chi tiết nhỏ, nhưng không thiết kế sau khi chủ nhân của giáng đầu khôi phục trí nhớ thì bọn họ sẽ phải sống chung với nhau thế nào.
Nam Chu giao quyền lợi cho Giang Phảng, để anh tùy ý phát huy.
Vì thế, Giang Phảng thành công phát huy trên giường.
Nam Chu mất trí nhớ nằm bên cạnh anh, trong lòng có vô số câu hỏi:
– Nếu chúng ta chưa từng gặp mặt, tại sao chúng ta đến nơi đây? Tại sao tôi sẽ gặp anh? Tại sao chúng ta…
Lại ôm nhau và quan hệ thân mật thế này, hơn nữa tôi còn chẳng hề ghét.
– Tại sao nhỉ?
Giang Phảng lặp lại lời cậu, nói một câu mang hai tầng ý nghĩa:
– Bởi vì… vạn vật hấp dẫn.
Quả thực Vạn Vật Hấp Dẫn đã mang tới cho bọn họ lần đầu gặp gỡ.
Nam Chu nghiêng đầu:
– Nghĩa là sao?
Giang Phảng siết chặt cánh tay:
– Giữa vạn vật đều tồn tại lực hấp dẫn.
Cho nên, tôi gặp được cậu.
Hết chương 196
------oOo------