***
Một tiếng sau khi bọn họ lục soát quy mô toàn bộ nhà thờ, mục sư Keith đã tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Đợi khi nhận thức được mình bị đám người làm thuê trói lại, gương mặt đơ như quân bài của hắn cũng chẳng vì thế mà sinh ra bất cứ dao động nào.
Nam Chu cũng không định đánh ngất hắn thêm lần nữa.
Có thể nói Keith chính là người duy nhất nắm trong tay toàn bộ tình hình hiện tại.
Nếu bọn họ muốn hỏi nhiều chuyện hơn, không thể dựa vào việc đánh ngất hắn được.
Đáng tiếc bản thân Keith không có ý muốn tâm sự, hắn nằm trên giường như cái bánh tét, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm trần nhà, tư thế như thể mặc kệ người khác muốn làm gì thì làm.
Bọn họ để Hoa Tư Tư lại trông chừng hắn ta, đề phòng hắn ta chạy thoát.
Trước lúc đi, Nam Chu còn đưa cho Hoa Tư Tư một cây gậy gỗ.
Cậu nói:
– Cần thiết thì cứ đánh ngất hắn ta.
Hoa Tư Tư bĩu môi:
– Bạo lực quá.
Nhỡ đâu đánh chết thì sao?
Nam Chu nghiêm túc;
– Vậy thì cậu nhẹ tay thôi.
Tiễn Nam Chu đi rồi, Hoa Tư Tư ngồi bên giường, ôm chặt cây gậy gỗ vào lòng, nhìn mục sư Keith nằm đơ trên giường như một người giấy.
Cậu ta biết nhiệm vụ Nam Chu giao cho mình là gì, cũng biết tại sao Nam Chu muốn nói mấy lời hung ác trước mặt Keith.
Một người diễn vai lành, một người diễn vai ác.
– Không sao, tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình, sẽ không đánh người bừa bãi đâu.
Hoa Tư Tư vốn dĩ là một thanh niên hoạt bát và hiền lành, diễn vai người khoan dung cũng có sức thuyết phục.
Cậu ta khẽ nháy mắt:
– Ngài cứ yên tâm.
Mục sư Keith đảo tròng mắt đen sâu thẳm nhìn về phía Hoa Tư Tư.
Hoa Tư Tư vuốt vuốt má mình, cười gượng gạo:
– Ngài muốn nói chuyện với tôi hả?
Mục sư Keith nhìn chằm chằm gương mặt Hoa Tư Tư, trả lời một câu không liên quan gì đến câu hỏi:
– … Cậu, không đủ?
Hoa Tư Tư xoa xoa gáy: Hả?
Mặc dù không hiểu ý của mục sư Keith, nhưng cậu ta cũng lờ mờ đoán ra hắn ta đang chê mình không đủ tư cách nói chuyện với hắn.
Hoa Tư Tư không ủ rũ chút nào.
Chỉ cần đối phương không hoàn toàn từ chối nói chuyện, vậy thì vẫn còn có hi vọng.
***
Phía bên kia, Nam Chu dùng chùm chìa khóa lục được trên người Keith, mở tất cả những căn phòng đóng kín.
Mọi người đều cho rằng phó bản này rất đơn giản, vì thế luôn giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái.
Bọn họ lục soát từng gian phòng một, hiệu quả thu được không tệ.
Nhưng, thật kỳ quái, bọn họ không nhìn thấy trận pháp biến hóa kỳ lạ hay vật phẩm hiến tế tà ác cần thiết.
Ngay cả Ban Hàng luôn chắc chắn luận điểm “biết đâu Keith là ma cà rồng” đều không thể tìm được chứng cứ nào.
Trong những căn phòng “bí mật” bị khóa lại, không bày la liệt ghế cầu nguyện hỏng, giá sách mục nát, cầu thang gỗ bị gãy thì cũng chỉ có những công cụ làm vườn bình thường không dùng đến.
Còn trong phòng làm việc thường ngày không dễ để người khác bước vào của mục sư Keith toàn sách vở thần học bình thường hắn ta hay dùng mà thôi.
Bọn họ không tìm được bất cứ hình ảnh tà ác nào từng xuất hiện trong đầu họ ở nhà thờ nhỏ bé này.
Không có ngăn bí mật, không có đường ngầm, không có mật thất.
Nhà thờ sạch sẽ lạ thường, cũng rất kỳ dị.
Càng tìm kiếm, mọi người càng cảm thấy khó hiểu.
Tống Hải Ngưng sờ lần giá sách hơi ẩm ướt trong phòng làm việc của Keith, nhỏ giọng lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ NPC này không cung cấp cho chúng ta một vật phẩm đạo cụ nào sao?
Cô cho rằng bản chất của phó bản này không khác gì nhiều so với trò chơi trốn thoát khỏi phòng kín hoặc giết người bí ẩn ngoài thực tế.
Ít nhiều cũng phải để lại cho bọn họ chút manh mối tượng trưng hoặc đạo cụ của nhiệm vụ chứ?
Tất cả những manh mối mà bọn họ nắm trong tay đều không chân thực, khiến họ phải đau đầu suy nghĩ.
Bọn họ âm thầm quan sát thư đến và đi trong ba ngày nay, chỉ có thể nhìn ra được mấy chuyện.
Công tước bệnh nặng.
Mục sư có cách chữa bệnh nhưng vẫn đang trong kế hoạch.
Quan hệ của Công tước và mục sư không phải thân bình thường, thậm chí còn có thể coi như mờ ám.
Song, bọn họ không thể tìm được “cách chữa bệnh” mà Keith đã nói tới trong nhà thờ này.
… Lẽ nào, mục sư chỉ nói đại những lời kia để Công tước Shelley mắc bệnh nặng bớt buồn?
Tống Hải Ngưng thầm nghĩ, có lẽ quan hệ của bọn họ không hề tốt đến mức ấy?
Tống Hải Ngưng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Công tước Shelley là chủ của vùng đất này, năng lực thống trị đương nhiên không tầm thường.
Vậy nên mục sư mới đành phải nói bản thân có cách chữa trị song trên thực tế chỉ nói bừa để chống chế?
Kết hợp với tình huống hiện tại bọn họ chẳng tìm được ra thứ gì, Tống Hải Ngưng càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình đáng tin cậy.
Hôm nay Công tước Shelley không phái người đến đưa tin, chưa biết chừng là bệnh nặng hơn rồi, người trong lâu đài quá bận rộn, bởi vậy đồng đội của bọn họ không bớt chút thời gian đi được.
Chưa biết chừng ngày mai Công tước sẽ phái người đến tìm mục sư hỏi cách chữa bệnh.
Lỡ như mục sư không thể đưa ra cách chữa trị, vậy nhất định sẽ phải gánh tội danh lừa dối Công tước.
Mà bọn họ thân là một phần tử trong nhà thờ hiện tại, chắc chắn sẽ phải chịu khổ cùng với mục sư.
Rõ ràng phó bản đã quy định không được qua cầu, có lẽ chính vì cố ý vạch ra ranh rới không cho bọn họ chạy thoát.
Trừ phi bọn họ có thể giết sạch những người mà Công tước phái tới.
Tới lúc ấy, phó bản này sẽ biến thành một phó bản bạo lực.
Nếu thực sự phát triển theo hướng ấy, bọn họ hoàn toàn không cần phải sợ.
Bọn họ có Nam Chu, hơn nữa còn có cả vũ khí tầm xa lực sát thương mạnh không thể tồn tại ở thời đại này.
Thế nhưng khi cô nói với Giang Phảng vừa bước vào phòng câu “không tìm thấy thứ gì có giá trị hết”, Giang Phảng lập tức hỏi thẳng:
– Thư từ qua lại giữa hai người họ đâu?
Ắt hẳn hai người kia đã liên lạc với nhau với tần suất một ngày một lá thư từ trước khi bọn họ đến đây.
Vậy thì thư đâu rồi?
Tống Hải Ngưng phụ trách tìm kiếm ở phòng làm việc của Keith.
Nghe vậy, cô sững sờ, khẳng định đáp án:
– Em không tìm được.
Giang Phảng hỏi tiếp:
– Vậy thư từ của ba ngày nay đâu?
Tống Hải Ngưng vẫn lắc đầu;
– Không tìm được.
Giang Phảng không nghi ngờ phán đoán của Tống Hải Ngưng.
Trước giờ Tống Hải Ngưng luôn là người thận trọng.
Cô nói không tìm được, vậy thì cô đã mò từng khe sàn nhà cũng không tìm thấy.
Giang Phảng liếc mắt nhìn về phía chiếc lò sưởi âm tường trong phòng.
Anh đi tới đó, cúi người lục lọi trong đám tro tàn màu trắng.
Tống Hải Ngưng:
– Em cũng lục rồi, trong đó không có thứ gì.
Giang Phảng thổi bay bụi dính trên tay:
– Tìm tiếp.
Tống Hải Ngưng ngoan ngoãn làm theo chỉ thị, lục lọi cẩn thận thêm một vòng nữa.
Dẫu vậy, cô thực sự không tìm được gì từ đám tro rời rạc trong lò sưởi.
Cô nhìn Giang Phảng với vẻ khó hiểu.
Giang Phảng nói:
– Có tro.
Tống Hải Ngưng: …
Cô bắt đầu nghi ngờ.
Đương nhiên trong lò sưởi phải có tro rồi.
Câu này làm người ta hoang mang không kém gì khi hỏi trong thùng rác tại sao lại có rác vậy.
Nhưng khi tầm mắt cô dừng trên đám tro của lò sưởi chừng ba giây, ánh mắt dần nảy sinh biến hóa.
Hiện tại là mùa hè, cho dù trong lò có tro cũng phải là của mấy tháng trước.
Giang Phảng nhắc nhở cô:
– Nhật ký nhà thờ.
Tống Hải Ngưng như bừng tỉnh giấc mộng, vội vàng chạy ra ngoài đi lấy mấy tài liệu quan trọng.
Mấy ngày nay bọn họ chỉ có thể tiếp xúc với những công việc công khai của nhà thờ.
Nhật ký của nhà thờ chính là một trong những thông tin bọn họ có thể tiếp xúc, bên trên ghi chép đầy đủ tất cả công việc của nhà thờ trong mấy tháng gần đây.
Nhật ký vừa dài vừa nặng mùi, xem cũng như không xem.
Lúc đầu Ban Hàng chưa mở được mấy trang đã ngáp liên tục.
Tống Hải Ngưng nhịn cảm giác nhàm chán, mở nhật ký trong vòng một năm nay ra xem.
Cuối cùng, cô cũng chỉ đưa ra được một thông tin không thú vị.
Trước đây mỗi tuần Công tước đều đến nhà thờ cầu nguyện.
Bắt đầu từ đầu mùa đông năm ngoái, Công tước đổ bệnh, nằm giường liên miên cho nên không tới đây nữa.
Nhận được nhật ký, Giang Phảng cũng chỉ thuận tay giở ra xem, không nghiên cứu nó như món đạo cụ quan trọng.
Dẫu vậy anh đã sớm chú ý đến một chi tiết.
Trong nhật ký, mỗi ngày đều ghi lại nhiệt độ sáng và tối dựa theo nhiệt kế trong nhà thờ.
Tính cách của mục sư Keith ngăn nắp đâu ra đấy, hắn ghi chép những con số vô vị này, chưa từng bỏ sót một ngày.
Tống Hải Ngưng dùng tốc độ nhanh nhất lật lại ghi chép nhiệt độ sáu tháng gần đây một lần, phát hiện vùng đất này có khí hậu ẩm ướt, mùa đông cực ngắn, thời điểm lạnh nhất cũng chỉ xuống tới sáu bảy độ.
Đừng nói bây giờ đang là giữa hè cây cối xanh tươi.
Theo lý thuyết, bắt đầu từ tháng hai thì trong nhà thờ đã không cần thiết phải đốt than củi làm ấm nữa.
Nhất là trong gian phòng làm việc không thấy mặt trời, không có cửa sổ, chẳng khác nào một căn lồng giam khép kín.
Đáng lý tro trong lò âm tường đã phải bết thành cục dưới tác động của hơi nước dày đặc từ cây cối um tùm xung quanh đây mới phải.
Ví dụ giống như chiếc giá sách gỗ tỏa ra mùi gỗ đặc biệt khi bị ẩm ấy.
Thế nhưng kết cấu của tro trong lò rời rạc, nắm được một nắm lớn, hiển nhiên vẫn luôn sử dụng mới có kết cấu như vậy.
Hơn nữa màu sắc của tro mang cảm giác xám tinh khiết.
Không giống như màu của tro củi.
Mà tựa như… giấy.
Tống Hải Ngưng suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đã hiểu ra ý của Giang Phảng.
Gợi ý cho Tống Hải Ngưng xong, Giang Phảng đứng dậy, đưa ra chỉ thị đúng trọng tâm:
– Tìm tiếp.
Tống Hải Ngưng dứt khoát:
– Vâng thưa sếp.
Giang Phảng đi ra ngoài, đồng thời dặn dò:
– Còn nữa, đừng coi Keith như NPC.
NPC có thể cung cấp manh mối cho cô, nhưng con người sẽ che giấu và tiêu hủy manh mối, phải coi hắn ta như một con người…
Nói đến đây, anh chợt giật mình, nghĩ đến điều gì đó.
Ngón tay anh khẽ xoa môi, không nói gì hết, chỉ quay gót đi tìm người tiếp theo.
***
Không chỉ mình Tống Hải Ngưng rơi vào thế bí.
Ban Hàng tìm thấy một căn gác nhỏ bị khóa.
Lối vào của căn gác nằm trên trần nhà của một căn phòng, khóa chặt bởi một tấm ván cùng màu với trần nhà.
Ổ khóa treo trên không tựa một chiếc chuông đồng, dường như đang cất giấu một bí mật không muốn cho người khác tìm thấy.
Móc khóa khảm trên trần nhà đã sớm mục nát.
Kỳ quái ở chỗ, trong cả nhà thờ, chỉ có mỗi căn gác nhỏ này là không có chìa khóa.
Ban Hàng tìm một chiếc ghế gỗ để lót chân, kéo thử mấy cái, bởi vì không tìm được điểm dùng lực cho nên cậu ta đành túm lấy chiếc khóa giật mạnh, kéo luôn cả tấm ván kia xuống.
Kết quả, cậu ta bị cả đống bụi đất đổ ập thẳng từ đầu tới chân, còn bị chiếc thang gỗ xếp đập vào đầu.
Cậu ta tốn công sức bận rộn một vòng, trên gác xép cũng không có thứ gì đáng giá hết.
Ngoại trừ tơ nhện dày đặc, không có vật dư thừa.
Ban Hàng đội cả đầu bụi bặm cúi đầu tìm kiếm một vòng quanh gác xép, cậu ta ho sù sụ nhưng cuối cùng chẳng phát hiện ra được gì.
Cậu ta không từ bỏ hy vọng, ló đầu ra khỏi tấm ván, vừa hay nhìn thấy Nam Chu đi đến bên cửa chỉ cách cậu ta mười mấy bước.
– Anh Nam, anh lên đây xem thử đi.
– Vẻ mặt cậu ta hoảng loạn – Em không tin được vào em nữa rồi.
Nam Chu nghe lời cậu ta bước lên cầu thang cót két, cầm lấy ngọn đèn từ tay Ban Hàng, nhìn xung quanh căn phòng nhỏ chật chội bẩn thỉu này.
Chút ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ hình vuông.
Luồng trăng bàng bạc mỏng manh cuốn theo những hạt bụi cũng mỏng manh như vậy.
Nam Chu vạch màn bụi bay múa xung quanh giống như vạch màn liễu rủ, thong thả bước về nguồn sáng duy nhất trong căn phòng này.
Nam Chu chống tay lên song cửa sổ đã rỉ sét.
Nhìn từ cửa sổ ra ngoài, Nam Chu phán đoán, ắt hẳn nơi đây là nơi cao nhất nhà thờ, thậm chí còn có thể là nơi cao nhất bên bờ Đông mà con người có thể đặt chân đến.
Đương nhiên, chỉ cần trèo lên theo vách tường bên ngoài, leo lên đỉnh nhọn phong cách Gothic vẫn có thể bước đến nơi cao hơn.
Ở nơi đó sẽ nhìn thấy xa hơn.
Chứ không phải như hiện tại, vừa hay có thể nhìn thấy một cánh cửa sổ bên lâu đài hoa lệ tựa chú hạc trắng ẩn sâu trong rừng rậm bờ Tây.
… Cùng với bóng người đang bình tĩnh chăm chú nhìn về bên phía cửa sổ này.
Tinh thần Nam Chu chấn động, cậu vội thổi tắt cây nến trong tay.
Nơi đây cách quá xa, cho dù thị lực của cậu rất tốt cũng không thể nhìn rõ người ở bờ bên kia có phải Công tước Shelley hay không.
Nam Chu ẩn mình trong tối, trông về bóng người phía xa ấy, trái tim như bị bóp chặt từng chút một.
Chờ khi Ban Hàng đứng bên dưới cầu thang nhận thấy ánh sáng trên gác xép biến mất, cậu ta không khỏi ló đầu lên, cất tiếng hỏi:
– Anh Nam, sao thế?
Nam Chu lùi về sau mấy bước, mỗi một bước lùi, trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ.
Cậu nghe thấy rõ ràng tiếng động khi Ban Hàng mở cửa lầu gác, từ đó đến giờ căn bản chưa thể vượt qua năm phút được.
Tại sao đối phương có thể đứng trước cửa sổ trong lâu đài đối diện như đang cố tình đợi để nhìn thấy cậu?
Hay là, hai bên có cảm ứng tâm linh gì?
Hay là, người kia luôn đứng đợi ở đó nhìn sang cánh cửa bên này, chờ đợi đèn nơi này sáng lên.
Nam Chu lùi về sau một bước, ngửi mùi gỗ mục và bụi bặm thoang thoảng nơi đây.
… Thế nhưng nơi này có gì cần phải nhìn chăm chú như vậy chứ?
Dựa theo mức độ tích bụi của nơi này, ít nhất cũng phải nửa năm không có ai sử dụng tới.
Tại sao Công tước Shelley phải nhìn chăm chăm vào căn phòng gần như không thể sáng đèn này?
Rốt cuộc căn phòng này có tác dụng gì?
Nam Chu không biết.
Song cậu cảm thấy, bọn họ đang bước vào trong chiếc bẫy được dày công thiết kế.
Bình thường mục sư Keith đều ở trong nhà thờ, không bước ra ngoài nửa bước.
Nếu bọn họ không khống chế mục sư Keith, bọn họ sẽ không thể mở cánh cửa căn phòng gác xép hoàn toàn khép kín mà không thu hút sự chú ý của hắn ta.
Nơi đây không hề có đèn, muốn tiến hành tìm kiếm thì nhất định phải đốt đèn.
Nếu đốt đèn, phía đối diện có thể phát hiện ra căn gác xép này có người ngay lập tức.
Giống như… phát một tín hiệu nào đó với bờ bên kia.
Nếu bọn họ không làm gì hết, có khả năng thiếu manh mối dẫn tới không thể qua màn.
Nhưng một khi bọn họ hành động thử khống chế nhà thờ thì nhất định sẽ phát hiện ra căn gác xép không thể mở này, nhất định sẽ dùng đèn cầm tay để lên trên kiểm tra tình hình, nhất định sẽ bị người luôn nhìn chằm chằm bờ Đông phát hiện ra.
Đây chính là thế cục chết.
Lúc này đây chỉ còn lại một người duy nhất có thể giải đáp vô số câu hỏi trong lòng Nam Chu.
Nam Chu không để tâm đến nghi vấn của Ban Hàng, cậu bước xuống cầu thang, đang định tìm kiếm Keith thì chợt nghe thấy âm thanh hỗn độn từ ngoài truyền tới.
Ngay sau đó, một tiếng hô biến điệu vang lên.
– Nam Chu! Ban Hàng! Qua đây!
Giọng của Quan Tuấn Lương.
Nam Chu nghe thấy âm thanh vội vàng chạy tới căn phòng nhốt mục sư Keith, Giang Phảng đang ngồi xổm trước giường, bàn tay cũng vừa mới bỏ ra khỏi mũi hắn ta.
Trong giọng của Giang Phảng đầy vẻ nghi ngờ khó hiểu.
– … Hắn ta chết rồi.
Nam Chu vội bước lên trên.
Cùng lúc đó, một mùi máu tanh ngai ngái xộc thẳng vào mũi cậu.
Mục sư Keith mặc bộ lễ phục màu đen sậm, thánh giá luôn đeo trên người cắm sâu vào tim hắn, chỉ còn một phần đầu nhọn ánh bạc lộ bên ngoài.
Nhìn vào hình dạng nếp nhăn xoắn ốc trên áo hắn ta, có thể thấy khi cắm thánh giá vào tim hắn, hung thủ còn xoay mấy vòng, đảm bảo tim hắn vỡ nát mới thôi.
Thủ pháp thật tàn độc.
Nam Chu nhìn những người xung quanh, mây đen kéo tới bủa vây trái tim cậu:
– Hoa Tư Tư đâu?
Giang Phảng trầm giọng:
– … Không thấy cậu ấy đâu nữa?
Hết chương 256
------oOo------