***
Không ai có thể đưa ra được đáp án chính xác cho chuyện này.
Ngay cả Nam Chu cũng không đưa ra được kết luận.
Đặt mình trong mờ mờ ảo ảo, cậu vẫn cảm thấy có gì đó đã bị mình xem nhẹ.
Ví dụ, tại sao ác ma phải giấu kín Hoa Tư Tư mười mấy tiếng đồng hồ, sau đó mới quăng xuống vách đá?
Những người đã lăn lộn qua biết bao phó bản như bọn họ, trái tim cũng đã lạnh hơn phân nửa, cho dù có nghe thấy tiếng kêu cứu của đồng đội trong sương mù dày đặc thì thông thường đều sẽ cho rằng đó là cái bẫy để rồi lựa chọn lờ đi hoặc chỉ đứng nhìn.
Đương nhiên, người mềm lòng và hay lo lắng như Quan Tuấn Lương là trường hợp ngoại lệ.
Nhưng nếu không ai đi thì sao?
Lẽ nào cứ treo Hoa Tư Tư ở vách đá mãi? Để mặc cậu ta rơi xuống? Hay định kéo về lợi dụng tiếp?
Còn nữa, rốt cuộc ác ma đã ám lên người Quan Tuấn Lương kiểu gì?
Căn cứ vào những tri thức về tôn giáo mà mấy ngày nay bọn họ bổ túc gấp, Nam Chu phát hiện, không phải ác ma muốn ám lên người ai là có thể ám lên người đó.
Một là đối phương chủ động từ bỏ cơ thể, mời gọi ác ma.
Hai là ác ma nhân lúc thần kinh con người ta yếu ớt nhất để xâm nhập vào.
Cũng chính vì thế nên ác ma vô cùng thích dọa người, ép tinh thần người ta suy nhược.
Khi ấy Quan Tuấn Lương chỉ một mực quan tâm đến việc cứu bạn mình, tinh thần có yếu ớt không?
Hơn nữa rõ ràng ác ma đã nắm trong tay sinh mệnh của Hoa Tư Tư, tại sao không ám lên người cậu ta luôn?
Còn một số chuyện nhỏ nhặt không liên quan nhiều đến thế cục cũng khiến Nam Chu chẳng thể nào an tâm được.
Thấy hai người nòng cốt đều có tâm tư của riêng mình, Ban Hàng thử hỏi dò:
– Vậy… bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Giang Phảng và Nam Chu nhìn vào mắt nhau, đều nhìn ra quyết tâm trong lòng đối phương.
Hai người đồng thời mở miệng.
Giang Phảng:
– Phá cầu.
Nam Chu:
– Qua cầu.
Ban Hàng và Tống Hải Ngưng: …
Hiện trường của việc hai học sinh xuất sắc đọ kết quả khác nhau sau khi thi xong.
Còn hai người học dốt hoàn toàn không có suy nghĩ gì, chỉ có tư cách ngồi nghe.
Giang Phảng nhún vai:
– Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta có ý kiến khác nhau trong phó bản đấy.
Nam Chu nghĩ ngợi một lát mới trả lời:
– Không phải.
Giang Phảng:
– Lần nào? Tôi không nhớ đấy?
Nam Chu hơi ngạc nhiên:
– Tại sao anh lại không nhớ chứ? Anh hôn tôi đâu có được sự đồng ý của tôi? Như vậy không tính là bất đồng ý kiến à?
Giang Phảng: …
Ban Hàng và Tống Hải Ngưng đồng thời nhìn trời.
Thấy gò má Giang Phảng bắt đầu đỏ ửng, Nam Chu vỗ vai Giang Phảng như thể xung quanh không có ai:
– Tôi không trách anh đâu.
Chỉ hơi đau thôi, lần sau có thể nhẹ hơn một chút.
Ban Hàng không nhịn nổi, bật một tràng ho khụ khụ kinh động đất trời.
Phía bên kia, bàn tay an ủi Giang Phảng còn chưa kịp thu về đã bị anh khẽ nắm lấy:
– Tôi muốn nghe lý do cậu muốn qua cầu.
Nam Chu không hề để tâm, cứ giữ nguyên tư thế như thể sắp được Giang Phảng ôm vào lòng, bắt đầu phân tích:
– Quy tắc “không được qua cầu” không phải quy tắc vốn có của cả hai bờ đúng không?
Nhật ký của nhà thờ có ghi chép, trước đây hai bên bờ Đông Tây qua lại rất thân thiết, tần suất dày đặc.
Có thể nói sự tồn tại của nhà thờ để phục vụ riêng cho Công tước Shelley và những người khác trong nhà thờ.
Kể từ lúc Công tước đổ bệnh, hai bên bờ rất ít giao lưu với nhau.
Dẫu vậy sau đó một khoảng thời gian, khách đến với nhà thờ cũng không hoàn toàn hết hẳn.
Vẫn có những tín đồ thành khẩn mỗi tuần đều qua cầu đến nhà thờ nghe giảng đạo.
Chẳng qua hoạt động đi lại này cũng dần dần giảm xuống cùng với bệnh tình của Công tước ngày một nghiêm trọng.
Ban đầu đến đây, Nam Chu đã cảm thấy rất cổ quái rồi.
Công tước bệnh nặng, thuốc thang không hiệu quả, đáng lẽ đám nô bộc và quản sự của hắn ta phải gửi gắm hy vọng vào thần linh mới phải?
Giống mẹ của Hoa Tư Tư cầu xin thần linh khắp nơi cứu chồng mình một mạng vậy.
Ngày đầu tiên đưa thư, Nam Chu đã hỏi Triệu Lê Thụy về phân bổ nhân sự trong lâu đài.
Bởi vì ngày thường quá bận rộn, trải qua mấy ngày đi lại, cuối cùng đến ngày thứ tư Triệu Lê Thụy mới đưa cho cậu một danh sách đại khái.
Sau khi so sánh với danh sách đến nhà thờ cầu nguyện, quả nhiên những tín đồ thành kính của lâu đài bây giờ đã không còn làm việc ở đó nữa.
Căn cứ vào thông tin mà Triệu Lê Thụy thăm dò được, do Công tước mắc bệnh nặng, lương bổng trong lâu đài eo hẹp cho nên đã giải tán một đám người.
… Đặc biệt nhằm vào những tín đồ kia.
Thú vị thật.
– Cho dù lâu đài hay nhà thờ đều không phái người đi trông coi cây cầu treo.
Không có gì cản đường, không có ai trông coi, cũng không có bẫy rập.
Nam Chu nói tiếp:
– Phía lâu đài hoàn toàn không có khái niệm “không được qua cầu”.
Nếu tôi không cản lại thì chắc chắn người tối qua giao súng đã sang bên bờ Đông rồi.
Ban Hàng hoàn toàn mơ hồ:
– Chuyện này… có ý nghĩa gì? Thực ra có thể qua cầu? Quy tắc đang lừa chúng ta?
Nam Chu lắc đầu:
– Quy tắc có thể chơi chữ, nhưng yêu cầu này hoàn toàn không có cửa để chơi chữ.
Giang Phảng bổ sung ngay cho cậu:
– Có nghĩa rằng qua cầu chắc chắn sẽ nguy hiểm.
Nói cách khác, một khi qua cầu sẽ xảy ra chuyện vượt quá sự khống chế của chúng ta.
Tống Hải Ngưng dường như đã tìm được manh mối tư duy:
– … Mục sư ở bờ Đông đang triệu hồi ác ma, Công tước ở bờ Tây sẽ làm phẫu thuật mà “Thượng Đế nguyền rủa”…
Nam Chu gật đầu:
– Hai bên bờ Đông và Tây vốn dĩ là hai vùng đất bị nguyền rủa độc lập với nhau.
Keith triệu hồi ác ma, còn chúng ta thăm dò điều tra sâu hơn, trói Keith lại, không cẩn thận châm đèn trên gác xép, vừa khiến Keith thả ác ma, vừa khiến Công tước Shelley lựa chọn làm phẫu thuật.
Vốn dĩ chỉ có bờ Đông là mắt xích của nguyền rủa, bây giờ nó đã lan sang cả bờ Tây, và “cầu” trở thành đường nối thông suốt giữa hai lời nguyền.
Giang Phảng nói tiếp:
– Nếu khi ấy có vật sống qua cầu thì sao?
Hai người còn lại ban đầu còn không hiểu gì, nhưng ngẫm thông sự âm hiểm phía sau câu nói này thì lập tức nổi da gà.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới “cầu” sẽ có ý nghĩa như vậy…
Nếu như tiếp tục suy nghĩ theo hướng này thì…
Một khi phá vỡ vách ngăn, lời nguyền rủa của hai bên cầu hợp thành một, sợ rằng sẽ không thể giải quyết bằng cách trói người rồi lẩm nhẩm câu trừ ma được.
Giang Phảng nhìn Nam Chu:
– Cho nên hủy cầu đi mới là cách triệt để nhất.
Nam Chu quay đầu:
– Lời nguyền bên này đã được giải quyết rồi, chắc hẳn lời nguyền rủa hai bên cầu đã không còn cơ hội dung hợp với nhau nữa.
Bờ Đông có thể trừ ma, vậy thì bờ Tây cũng nhất định sẽ có cách giải quyết, huống hồ chưa biết chừng còn đơn giản hơn phía bọn họ.
Ban Hàng và Tống Hải Ngưng đồng thời im lặng.
Bọn họ đều tán thành cách làm của Nam Chu.
Bờ Đông của bọn họ có nhân tố huyền học là ác ma, còn bên kia là sự kiện khoa học dị hợm có thể giải quyết bằng sức người.
… Chỉ cần đánh ngất bác sĩ ép buộc dừng cuộc phẫu thuật là xong chuyện.
Chắc hẳn Tô Thanh Yểu, Triệu Lê Thụy cũng đã từng có cơ hội như vậy.
Nhưng bởi vì lúc trước quá ít manh mối, bọn họ còn bị Công tước bắt làm này làm kia, không tìm được cơ hội trao đổi thông tin thuận lợi.
Để đảm bảo an toàn ở mức độ cao nhất, đương nhiên bọn họ sẽ lựa chọn cách ổn thỏa nhất, đi theo nội dung phó bản, đợi nguy hiểm xuất hiện mới tùy cơ ứng biến.
Dẫu vậy, chẳng ai ngờ đến chuyện châm đèn trên gác xép lúc nửa đêm.
Bọn họ đang ở bên bờ Đông càng không thể kịp thời thông báo cho những người đồng đội bên lâu đài xa xôi.
Đương nhiên những người đồng đội ở bên bờ Tây cũng bất ngờ khi Công tước bất thình lình trở mặt.
Tô Thanh Yểu nhảy vực, Lão Khang bị kéo vào phòng phẫu thuật và Triệu Lê Thụy bị truy sát e rằng cũng lành ít dữ nhiều.
… Biết đâu vẫn có thể cứu ba người còn lại.
Nhưng đến bản thân mình bọn họ còn khó cứu.
Nam Chu muốn qua cầu, chỉ vì nghĩ rằng muốn cứu được người nào hay người đó.
Tiễn ác ma đi rồi, cảm xúc của Ban Hàng và Tống Hải Ngưng đều dâng trào, vừa nghe thấy có thể cứu người, bọn họ xoa tay, hai mắt phát sáng.
Song một câu nói của Giang Phảng đã dội ngay gáo nước lạnh lên hai con người đang hăm hở kia:
– Hai người thực sự cảm thấy chuyện bên chúng ta đã kết thúc rồi đấy à?
Bị hỏi vậy, hai người cũng lập tức trở nên do dự.
-… Có lẽ…nhỉ?
Nam Chu:
– Anh Phảng, anh đang nghi ngờ điều gì? Có chứng cứ không?
Giang Phảng thản nhiên trả lời:
– Chứng cứ à? Không có, trực giác thôi.
Thực ra, Nam Chu cũng chưa cảm thấy chuyện này đã ổn, cậu luôn cảm thấy đã lờ đi thứ gì đó.
Dẫu vậy, giống như Giang Phảng, phán đoán của cậu không hề có chứng cứ.
Vậy thì cậu không cần phải lo lắng như thế nữa.
Nếu đã không có chứng cứ, chứng minh vẫn có giá trị để sang bờ bên kia mạo hiểm một lần.
Nam Chu đưa cho anh một lý do:
– Bờ bên kia vẫn còn ba đồng đội của chúng ta.
Giang Phảng vẫn kiên định:
– Để tôi tính thử.
Nam Chu:
– Tôi cho rằng có 1% nguy hiểm cũng đáng để thử.
Giang Phảng:
– Tôi cho rằng không đáng.
Phá cầu đi, phá hủy hoàn toàn ranh giới hai lời nguyền mới chính là cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Nam Chu đưa ra một vấn đề tồn tại khách quan:
– Anh muốn phá hủy cầu? Không có tôi giúp đỡ thì anh phá kiểu gì?
Giang Phảng mỉm cười:
– Tôi sợ cao, nhưng ở đây còn có Ban Hàng.
Từ tận đáy lòng mình, Ban Hàng không hề muốn phá hủy cầu, cho nên cậu ta nhanh nhẹn đứng về phía Nam Chu:
– Chẳng phải chúng ta cũng nên để lại một con đường sống hay sao? Chặt đứt cầu, chúng ta sẽ bị nhốt luôn bên này.
Giang Phảng vẫn bình tĩnh lý trí như trước:
– Vẫn còn hơn nửa ngày nữa là đến ngày thứ bảy.
Tôi thà để hai bên bờ cách biệt, tự cứu lấy mình cũng không…
Mắt thấy hai người tiếp tục giằng co, bỗng dưng, Nam Chu đặt ngón trỏ lên môi Giang Phảng:
– Suỵt.
Giang Phảng ngoan ngoãn im lặng, đồng thời cũng nhướng mày.
Nam Chu dỏng tai lắng nghe cẩn thận tiếng động kia, quyết đoán ra lệnh:
– Hải Ngưng, ở lại chăm sóc Tuấn Lương.
Dứt lời, cậu lấy một khẩu súng hỏa mai cò mồi trong ô vật phẩm ra quăng vào lòng Tống Hải Ngưng.
Sau đó vạt áo măng tô phất lên, cậu bước nhanh mấy bước, biến mất ở cửa phòng.
Giang Phảng theo sát sau lưng.
Ban Hàng cũng rút súng ống trong kho chứa đồ của mình ra, một chân đặt bên ngoài cửa, một chân đặt bên trong cửa, bày ra tư thế phòng ngự tuyệt đối.
Chẳng qua vừa nhìn ra bên ngoài, cậu ta sững người.
Từ vị trí phòng ngủ, xuyên qua hành lang gấp khúc uốn lượn, cậu ta nhìn thấy rõ ràng một bóng người tối tăm đứng ngược sáng trước cửa nhà thờ.
Một người xa lạ.
Một người không nên xuất hiện ở bờ Đông.
Một người… của bờ Tây.
Bọn họ không nhìn thấy rõ mặt của người đến, nhưng người kia lại có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng.
Người kia đối diện với Nam Chu đứng trên cùng, tháo mũ mình xuống đặt trước ngực và khẽ cúi người.
… Động tác chào rất quen mắt.
Rõ ràng người này và người quản sự đã rơi xuống vực cùng được bồi dưỡng lễ nghi.
Vị khách đến từ lâu đài bên bờ Tây nhẹ nhàng lên tiếng:
– Xin chào, cho hỏi ngài mục sư Keith có đây không?
– Tôi là Harris, quản sự bên lâu đài của Công tước Shelley, tôi mang tin tức tốt đến cho mục sư Keith đây ạ.
– Cuộc phẫu thuật của Công tước đã hoàn thành rồi.
Cuộc phẫu thuật của Công tước đã kết thúc rồi.
Cũng có người bình thường phá vỡ giới hạn, bước qua cây cầu.
Song, “lời nguyền của Thượng Đế” không xảy ra.
Những thay đổi nghiêng trời lệch đất trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện.
Trời vẫn là khoảng trời ấy, đất vẫn là mảnh đất này.
Trải qua một ngày sương mù dày đặc, hôm nay cả khoảng đất trời đã hoàn toàn sáng sủa.
Cụm mây mềm như bông thoải mái trôi cuối chân trời, mang theo bầu không khí lười biếng thoải mái dễ chịu.
Nam Chu nhìn chằm chằm người kia rất lâu, chợt bước xuống cầu thang.
Người tới truyền tin vẫn mỉm cười lịch sự nhưng xa cách:
– Tôi muốn tận mắt nhìn thấy mục sư Keith, chuyển tin tốt lành này đến cho ngài ấy.
Nam Chu bước tới trước mặt ông ta, lễ phép đưa cho ông ta một đáp án:
– Được, mời đi theo tôi.
Sau đó, cậu dùng tay dứt khoát đập mạnh vào gáy người tới báo tin.
“Phạch” một tiếng vang lên, người kia ngã gục xuống đất, lặng lẽ chìm vào cơn hôn mê.
Nam Chu đỡ lấy chiếc mũ suýt nữa trượt khỏi tay phải của người nọ, đắp trên mặt ông ta, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Giang Phảng.
Trước đây nhận thấy những người trong lâu đài không có khúc mắc gì với vấn đề “qua cầu”, Nam Chu đã nhận ra nếu bọn họ không phái người trông chừng cầu, người bên kia có thể qua cầu bất cứ lúc nào.
Mà để đề phòng năng lực còn chưa biết của ác ma, bọn họ phải đề cao mười phần cảnh giác, không thể phân tán mọi người trong giờ phút quan trọng ra trông chừng cầu được.
Hiện tại, điều nguy hiểm nhất đã xảy ra rồi.
Bên bờ Đông bọn họ vừa mới giải trừ được nguy hiểm, phía lâu đài đã có người qua cầu.
Cho dù thực sự có ranh giới nguyền rủa gì thì bây giờ cũng đã bị người này phá vỡ rồi.
Chuyện đã đến nước này, Giang Phảng khẽ thở dài một hơi:
– Được, chúng ta có thể thử qua cầu.
Nhưng anh nhanh chóng thêm một điều kiện:
– Nam Chu, cậu nghĩ cách đưa tôi qua đó đi.
Hết chương 264
------oOo------