***
Ban Hàng lập tức nắm lấy sơ hở trong lời cô nói.
– Cô nói tên mục sư kia có khả năng di chuyển sinh mệnh, cô bị hắn chuyển đổi cơ thể với anh Quan, cô bị đánh ngất, sau khi tỉnh giấc cô quay về với cơ thể của mình… Hắn có lý do gì phải để cô còn sống đâu?
Ban Hàng kích động tới mức cơ thể run rẩy, mấy lần suýt nữa đã cắn vào lưỡi.
– Còn nữa, cô nói, anh Quan cũng… chết rồi, vậy thì linh hồn anh ấy đã đi đâu?
Tay Tống Hải Ngưng cũng cầm một khẩu súng ngắn tương tự.
Nghe thấy cậu ta nói anh Quan “mất rồi”, lửa giận trong lòng cô bùng lên, hàm răng trắng nghiến ken két, lòng bàn tay nóng hầm hập nhưng ngón tay lại lạnh buốt.
Trước nay Tống Hải Ngưng luôn là cô gái ôn hòa nhất trong đội.
Chỉ khi có người làm hại đến bạn bè của cô, cô mới nổi điên, vừa hung hãn vừa ác liệt như một con sư tử.
Cả người Tống Hải Ngưng ngùn ngụt lửa giận, giọng nói lạnh căm:
– Anh Nam vừa mới đưa anh Phảng qua bờ đối diện, trong khoảng thời gian này trong nhà thờ chỉ có anh với tôi.
Nam Chu nhắc nhở thiện ý:
– Trên tầng còn có người.
Cậu vẫn còn nhớ tên của người kia, người quản sự đến báo tin có tên Harris.
Đây là người đầu tiên phá vỡ ngăn cách giữa hai bên bờ.
Cậu đột ngột nói chen vào cắt ngang dòng cảm xúc đang dần dâng trào của Tống Hải Ngưng.
Cô cụp đôi mắt giăng đầy tơ máu, để máu nóng rút đi, cho đại não có không gian suy nghĩ.
Ban Hàng ngắm thẳng súng vào đầu Tống Hải Ngưng không chệch một li, cậu ta cất lời:
– Anh Nam, anh cứ yên tâm, em trói ông ta rất chặt.
Em cũng đã lục soát người ông ta rồi, sạch sẽ không mang theo gì hết.
Nam Chu:
– Ờ.
“Ờ” xong một tiếng, cậu lùi về sau một bước, nhường ra một vị trí giữa hai người đang tranh chấp, thuận thế ngồi bệt xuống mặt cỏ.
Ban Hàng: …
Cậu ta đã từng tưởng tượng muôn kiểu phản ứng của Nam Chu, vậy mà không nghĩ tới chuyện này.
– Mời.
– Nam Chu chống tay lên đầu gối, lịch sự cất lời – Tôi không xen vào giữa hai người, hai người cãi nhau ra một kết quả nào đó, sau đó nói với tôi.
Tóm lại ai nổ súng với ai trước, tôi đều sẽ giúp người đó nhặt xác.
Tống Hải Ngưng, Ban Hàng: ….
Đơn giản và thô bạo.
Nhưng quả thực đây là cách nhanh và có hiệu quả nhất giúp bọn họ bình tĩnh.
Chắc chắn bọn họ sẽ không lựa chọn nổ súng chỉ vì nghi ngờ đối phương được.
Ban Hàng lau khóe miệng cứng đờ, nhổ một ngụm nước bọt không tồn tại sang bên cạnh.
Cậu ta hơi hơi buông súng xuống, quyết định lùi bước trước:
– … Mẹ kiếp.
Dần dần tỉnh táo từ cơn sợ hãi và chóng mặt, Tống Hải Ngưng đưa ra một cách kiểm chứng thân phận đơn giản nhất:
– Ban Hàng, nói ra chuyện hai chúng ta đều biết đi.
Từng trải qua một lần kiểm tra, Ban Hàng đã thành thạo hơn nhiều:
– Trước đây cô đã từng yêu thầm sếp.
Tống Hải Ngưng cũng chẳng hề nể nang vạch vết sẹo của Ban Hàng lên:
– Lần đầu tiên qua phó bản kinh dị cậu đã bị ma nữ kia tụt quần.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, đồng thời buông vũ khí xuống, đồng thanh:
– Đệt.
Nhưng sau khi miễn cưỡng chứng nhận đối phương chưa bị thay thế, Tống Hải Ngưng vẫn rất cảnh giác:
– Anh Nam, anh chắc khi Keith di chuyển qua cơ thể khác không đọc được ký ức của chúng ta chứ?
Ban Hàng trợn mắt xem thường:
– Xin chị! Nếu như hắn thực sự có thể đọc được ký ức, hắn có thể giả trang anh Quan thất bại ư?!
Mắt thấy màn tranh đấu kết thúc, Nam Chu bèn chỉ chiếc bóng dưới đất, nói phát hiện của cậu cho bọn họ nghe.
Không nằm ngoài dự đoán, hai người đều ngạc nhiên há hốc miệng.
Nam Chu phân tích:
– Ác quỷ mà Keith triệu hồi tới để hoán đổi cơ thể cho người bạn của mình, nhưng thoạt nhìn thời gian cũng xảy ra thay đổi rồi.
Mục sư và Công tước, một người quay lưng với Thượng Đế, lựa chọn làm bạn cùng ác ma.
Một người phá vỡ dòng chảy thời gian.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, thứ quanh quẩn bên nhà thờ bờ Đông cũng chẳng phải “ác ma” gì hết, mà cùng là một lời nguyền rủa của Thượng Đế.
Ban Hàng hiểu được ý Nam Chu, cậu ta cắn răng nói:
– Chuyện quái gì thế này? Lời nguyền của hai bên bờ bắt đầu dung hợp rồi sao?
Sự thực chứng minh, trước đây bọn họ đã bị diễn xuất của Keith lừa.
Cộng thêm bọn họ không có thuật phân thân, thực sự chẳng có cách nào chia ra trông coi cầu.
Ranh giới lời nguyền rủa ở hai bên bờ đã hoàn toàn bị phá vỡ.
– Nhưng mà không đúng.
– Tống Hải Ngưng đưa ra nghi vấn – Thời gian đã ngừng trôi vậy tại sao chúng ta vẫn có thể hành động?
Cô khoa tay nói:
– Theo lẽ thường, nếu thời gian xảy ra vấn đề, chúng ta cũng phải đứng yên tại chỗ mới đúng chứ?
Trái tim vất vả lắm mới bình tĩnh được của Ban Hàng bắt đầu trở nên sốt sắng.
Cậu ta quay sang nhìn Nam Chu cầu xin giúp đỡ:
– Anh Nam, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Nam Chu đứng dậy, phủi vụn cỏ trên người:
– Tập hợp.
Ban Hàng:
– Sang bên bờ Tây hả?
– Đúng.
– Nam Chu nói – Tôi không yên tâm để anh ấy một mình.
Ngay sau đó cậu bổ sung một loạt vấn đề:
– Còn nữa, nếu Keith không ở trong chúng ta thì hắn có thể đi đâu?
– Hắn có bay được giống như ma không?
– Hắn có thể duy trì như vậy được bao lâu?
– Rốt cuộc cần điều kiện gì hắn mới có thể trao đổi cơ thể với người khác? Tiếp xúc cơ thể như với Hải Ngưng sao? Cụ thể là bao nhiêu giây?
Những vấn đề này khiến hai người bị hỏi cũng ngây ra.
Thế vậy mà Nam Chu vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa hỏi.
Công tước ở bờ Tây đã làm trò gì?
Việc hắn ta làm có ảnh hưởng đến bờ Đông không?
Rốt cuộc lời nguyền rủa hai bên bờ dung hợp sẽ mang đến thay đổi thế nào?
Cho dù chuyện gì xảy ra, đối với bọn họ mà nói, bây giờ phải hành động tập thể rời khỏi mảnh đất bên bờ Đông mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Nam Chu nói:
– Đợi tôi mang theo Tuấn Lương ra ngoài.
Hoa Tư Tư đã không tìm được, bây giờ không thể làm mất luôn cơ thể của Tuấn Lương…
Tống Hải Ngưng há miệng, nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Vừa dứt lời, linh cảm bỗng dưng xuất hiện khiến cậu nhìn về phía cầu.
Ban Hàng chợt quay đầu, không khỏi mở to mắt:
– Cầu…
***
Bên phía cầu treo, lửa hừng hực dữ tợn, khói đen nghi ngút đan xen trên không trung như rồng rắn.
Giang Phảng tóc bạc cầm rìu đang đứng bên bờ Tây.
Một đồng đội khác đứng ngay sau lưng anh, sắc mặt trắng bệch của cậu ta được ánh lửa ngùn ngụt điểm tô thêm màu máu.
Là một con chuột bạch, nhưng cậu ta khá may mắn.
Sau khi cuộc phẫu thuật thời gian thành công với Khám Bác Văn, cậu ta chỉ bị nhốt lại, hoảng hốt chờ đợi vận mệnh cuối cùng của mình.
Cho tới khi bên ngoài nhà lao giam cầm cậu ta phát ra tiếng gào thét kinh hoàng của người điên.
Cho tới khi Giang Phảng đập rơi chiếc khóa nhốt cậu ta.
Cậu ta khẽ hỏi Giang Phảng:
– Chúng ta… thực sự phải đốt cầu à?
– Bọn họ nhìn thấy cầu cháy sẽ chạy đến đây ngay, còn nhanh hơn để cậu qua đó đưa thư nhiều, đốt lâu đài chưa chắc đã có được hiệu quả ấy.
Giang Phảng lạnh lùng đút cho cậu ta một viên “định tâm hoàn” để cậu ta yên tâm hơn:
– Yên tâm, cây cầu sẽ không cháy gãy nhanh đến vậy đâu.
Nghe vậy, đồng đội cúi gằm mặt.
… Giang Phảng không cần thiết phải phóng hỏa đốt cầu.
Là do cậu ta không muốn qua cầu mới ép Giang Phảng phải làm như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Khi nghe Giang Phảng nói về khả năng liên quan tới “lời nguyền” kia, cậu ta sợ hãi.
Cậu ta không tin sự việc sẽ tồi tệ như Giang Phảng đưa ra.
Nhưng phán đoán của Giang Phảng đã khiến cậu ta kinh hãi.
Ban đầu Giang Phảng không định nói cho đồng đội biết suy nghĩ của anh về kết quả của việc dung hợp lời nguyền.
Dẫu vậy, cứ để mặc cậu ta qua đó mà không hay biết gì, rất có khả năng cậu ta sẽ trở thành một biến số bị lợi dụng.
Quả nhiên, sau khi nghe Giang Phảng nói xong, người đồng đội dao động:
– Một mình em qua đó ư…?
Thoáng nhìn vào mắt cậu ta, Giang Phảng chắc chắn:
– Đúng vậy, nếu như Nam Chu không thể xử lý ổn thỏa, cậu qua đó cũng chỉ tặng mạng vô ích mà thôi.
Cậu ta thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Đến cuối cùng, bản thân cậu ta chợt cảm thấy hổ thẹn.
Cậu ta dè dặt:
– Vậy mấy người anh Nam phải làm thế nào?
Giang Phảng:
– Chúng ta không qua đó được thì gọi cậu ấy sang đây.
Vì thế, anh mới có hành động đốt cầu.
Để tìm cho mình một lý do trốn tránh hợp lý cậu ta tích cực tham chiến:
– Em… về lâu đài xem thử xem… còn có ai khác không.
Giang Phảng nhìn phía đối diện, sắc mặt lạnh lùng:
– Ừ.
Chú ý an toàn.
Đồng đội khẽ thở phào một hơi, cầm súng trong tay, xoay người bước vào rừng cây.
Cậu ta nhấc chân chạy để giải tỏa nỗi bất an trong lòng, trong đầu vang vọng đoạn đối thoại vừa rồi của cậu ta với Giang Phảng.
Cảm giác tim đập nhanh nấn ná trong lòng không tài nào xua đi.
“Anh Phảng, anh nói… gì cơ?”
“Tôi nói, lời nguyền rủa bắt đầu dung hợp.
Cậu cũng thấy rồi đấy, người trong lâu đài đều nổi điên, có lẽ chạm vào cơ thể của người khác mấy giây là linh hồn sẽ dịch chuyển.
Dựa vào nhận thức của những con người ở thời điểm hiện tại thì không thể giải thích nguyên nhân của chuyện này, chỉ cảm thấy mình gặp ma.
Sự trao đổi không gian không phải lời nguyền rủa Công tước mang tới, mà chính là lời nguyền Keith ở bờ Đông mang tới.”
“Công tước ở bờ Tây có năng lực xuyên qua thời gian, tư duy của hắn không chịu sự trói buộc của thời gian, có thể xuyên qua bất cứ điểm thời gian nào.
Cho nên hắn có quyền năng nhìn xem chúng ta sẽ đối phó với hắn thế nào để áp dụng một loạt hành động tiếp theo.”
Giang Phảng nói: “… Vậy nên có lẽ Công tước có thể tiếp xúc với Keith ở bất cứ điểm thời gian nào, nhắc nhở Keith đề phòng tất cả hành động tiếp theo của chúng ta.”
“Keith điều khiển không gian, Công tước điều khiển thời gian, đối phương có thể dự đoán trước cậu sẽ sang bên kia cầu, cậu không sang, đối phương cũng có thể đoán trước được.”
Nói đến đây, Giang Phảng nhìn chằm chằm cậu ta: “Tôi muốn cậu qua đó nhắc nhở bọn họ cẩn thận tất cả người xung quanh mình, cẩn thận với bất cứ sự đụng chạm nào.”
“Cho dù làm vậy có lẽ Keith vẫn dự đoán được trước.”
Đã qua đi mười mấy phút nhưng đồng đội vẫn còn nhớ rõ cảm giác chấn động và sợ hãi từ nội tâm khi Giang Phảng phân tích những câu kia.
Cậu ta không muốn qua cầu một mình và đối diện với cảnh tượng mờ mịt chẳng rõ ràng như thế.
Trong lúc nội tâm kích động, tinh thần bất an, bóng đen của một kẻ điên chợt lao ra từ sau cây túm lấy mắt cá chân của cậu ta.
Không biết cơ thể trong linh hồn này đã trải qua mấy đời chủ nhân, thể xác cũng thương tích đầy mình.
Đồng đội bị túm chân không kịp đề phòng, chỉ kịp hét lên một tiếng, ngã xuống đất, liều mạng đạp tên điên kia đi.
Có lẽ qua mấy giây, có lẽ qua mấy thế kỷ, cuối cùng cậu ta cũng thoát được khỏi bàn tay như gọng kìm ấy.
Người đó ngẩng đầu nhìn trời, toàn thân co quắp như thể đã yếu tới cực hạn.
Tay chân đồng đội mềm nhũn, bò lổm ngổm tránh xa mấy bước mới chợt sững người.
Dường như cậu ta đã hiểu tại sao chỉ hoán đổi cơ thể cũng khiến những người kia nổi điên đến thế.
Và đây cũng là suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng cậu ta để lại trên cõi đời này.
***
Suy đoán của Giang Phảng về Công tước không hề sai.
Công tước đã trở thành một đoàn tàu chệch khỏi quỹ đạo của thế giới tạo thành từ hai bên bờ.
Đi trên chiếc tàu ấy, hắn có thể tùy ý xuyên qua quỹ đạo thời gian của bản thân.
Hắn đi ngược hướng với tất cả tuyến thời gian của thế giới này.
Ngài Công tước không ghét cảm giác ấy, trước giờ hắn vẫn luôn thích mạo hiểm.
Nếu không có Keith, với tính cách của hắn, hắn sẽ chẳng nhốt mình trong tòa lâu đài đơn điệu xa hoa quý phái này đâu.
Tất cả chỉ vì muốn gần Keith hơn một chút, gần Keith thêm chút nữa.
Cơ thể của hắn sẽ biến mất vì vượt qua thời gian quá dài, nhưng nhờ có ảnh hưởng của bùa chú, tinh thần của hắn sẽ tồn tại mãi mãi.
Hắn có cơ hội kéo tọa độ này thật dài, dài đến mức có thể vươn xúc tu thời gian khẽ chạm vào chiếc đuôi của loài khủng long ăn cỏ thời viễn cổ xa xôi.
Chú khủng long vươn cổ dài ăn cỏ chợt quay đầu nhìn, song chỉ thấy cỏ cây lay động, sương sớm mờ ảo.
Đây là chuyến lữ hành thuộc về riêng hắn.
Đương nhiên, cũng là chuyến lữ hành đã định trước phải cô độc.
Hắn cũng biết hiện nay Keith đang phải đối mặt với cục diện thế nào.
Đương nhiên hắn sẽ vượt qua vách ngăn thời gian, đến giúp đỡ tình nhân của mình vô điều kiện.
Giang Phảng đã suy nghĩ đến điểm này.
Song anh không có năng lực suy nghĩ đến, sau khi lời nguyền rủa thuộc về Keith lan rộng ra như virus sẽ sinh ra biến thể và hỗn loạn thế nào.
Anh chỉ cảm thấy vô cùng bất an.
Giang Phảng đứng bên bờ Tây, cho tay vào túi nắm lấy chiếc còng mà anh đã từng có ý định dùng để cầm tù Nam Chu.
Mau đến đây.
Đến bên tôi này.
***
Nhìn cây cầu bốc cháy, Nam Chu suy nghĩ tức tốc và đưa ra quyết định:
– Chúng ta mau qua đó!
… Đúng rồi, bọn họ không thể mang theo cơ thể của Quan Tuấn Lương.
Nhưng cậu còn chưa kịp quay đầu, một bóng đen đột ngột hướng thẳng về phía lưng cậu.
Thân nhiệt thuộc về con người đã đánh thức bản năng tấn công nguyên thủy nhất của Nam Chu.
Cậu quay phắt người, dùng tốc độ nhanh nhất túm lấy cổ áo người kia, nhanh nhẹn dứt khoát bẻ gãy cổ người tấn công từ sau lưng.
Một giây trước khi cổ người kia gãy vụn, Nam Chu mới nhìn rõ gương mặt của người đó.
Đã ra tay thì khó mà thu về.
… Là Quan Tuấn Lương.
Cơ thể còn mang nhiệt độ của Quan Tuấn Lương bị ném ngang không trung.
Linh hồn của Quan Tuấn Lương đã theo cơ thể Hoa Tư Tư rơi xuống vực sâu, bây giờ anh ta chỉ còn một cái xác trống rỗng mà thôi.
Song Nam Chu vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, xương cốt của anh ta đã gãy nát thế nào.
Bởi vì mất đi chiếc đầu giữ thăng bằng, cơ thể anh ta mềm nhũn đổ sầm xuống, gục xuống trước người Nam Chu.
… Người dịu dàng đến thế, khi chết đi lại hoàn toàn thay đổi.
Gương mặt luôn tươi cười bị nước thánh ăn mòn nát bấy.
Mà người quăng thi thể của Quan Tuấn Lương đi chính là “Tống Hải Ngưng” đứng trên bậc cầu thang!
Sắc mặt cô trắng bệch, nhếch môi cười với Nam Chu, giống như một con quỷ hung tợn.
Cô vẫn luôn giấu thi thể Quan Tuấn Lương trong túi đồ!
Hết chương 269
------oOo------