***
Lần thứ hai Nam Chu đến đây khiến {Giang Phảng} bất ngờ.
Anh không làm khó cậu nữa, sử dụng năng lực của mình sai khiến những cư dân thị trấn tản ra ngoài, giúp những con rối của cậu tìm kiếm mảnh vỡ có khả năng rơi rớt ở một nơi nào đó trong từng ngóc ngách nào đó của thị trấn.
Anh mượn một con rối vải của Nam Chu, mang về trong phòng, tò mò nghịch nó.
Con rối đã được “Vũ Điệu Của Rối” thao tác, một số phản ứng cơ thể sẽ xuất hiện trên người thao tác, có thể khiến người thao tác phát hiện ra con rối đã gặp phải chuyện gì.
Vào giờ phút này, Nam Chu đang ngồi trên mái hiên, buông bên chân phải bị gãy xương từ góc mái hiên xuống, bỗng dưng cảm thấy… ấm áp thoải mái.
Nam Chu bám vào hiên nhà, cúi người nhìn vào phòng qua ban công.
Một con rối vải trắng như tuyết được {Giang Phảng} bày ngay ngắn trên giường.
Anh đang dùng một thanh nẹp đơn giản cố định chân bị thương cho con rối.
Khi Nam Chu chạy trốn, {Giang Phảng} nhìn ra chân cậu đã bị thương.
Anh cũng có thể dựa vào cách thức Nam Chu điều khiển những con rối không có sinh mệnh để phán đoán sự thực “năm giác quan của con rối có liên kết với chủ nhân”.
Cho nên anh bằng lòng băng bó vết thương cho con rối, cũng vì băng bó vết thương cho Nam Chu.
Anh chăm chú tỉ mỉ băng bó chiếc chân ngắn ngủn mập mạp của con rối.
Bởi vì động tác của anh quá nghiêm túc, đối tượng quá ngây thơ đáng yêu, chẳng hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác buồn cười.
Nhận thấy tầm mắt của Nam Chu từ bên ngoài, {Giang Phảng} quay đầu, nhướng mày khiêu khích:
– Không phải nói “anh ta” tốt lắm cơ mà? Bây giờ “anh ta” có thể băng bó cho cậu không?
Ánh mắt anh ngập tràn ánh sáng không chịu thua.
… Rõ ràng đôi mắt có hình dáng tương tự như Giang Phảng của cậu, nhưng lại mang cảm xúc hoàn toàn khác biệt.
Nam Chu nói:
– Anh không phải anh ấy.
Cậu nói thật, rạch ròi như lúc {Giang Phảng} vạch trần thân phận của cậu.
Dứt lời, Nam Chu nhổm dậy, vừa mới định ngồi thẳng thì chợt cảm thấy chân mình đạp vào khoảng không.
{Giang Phảng} bước đến ban công, túm lấy chân trái cậu đang buông thõng, kéo thẳng từ trên nóc nhà xuống như một trò đùa dai.
Hiện tại vẫn là trăng tròn, cơ thể Nam Chu mệt mỏi, cho dù cậu đã lén lút thích ứng với ánh trăng, nhưng cũng không chịu nổi bị kéo như vậy.
Mắt thấy mình sắp ngã xuống, một sức mạnh đỡ lấy hông cậu, giúp cậu nhẹ nhàng đứng vững trên lan can ban công, cũng không chạm vào chân phải bị thương.
{Giang Phảng} nở nụ cười đùa giỡn, ngước mắt nhìn Nam Chu đang đứng trên thanh lan can ban công với cơ thể hơi lảo đảo:
– … Ai bảo cậu cao hơn tôi.
Người này vừa ấu trĩ vừa xinh đẹp, hoàn toàn không giống như Giang Phảng phiên bản thật.
… Nhưng đều sinh động tràn đầy sức sống.
Nam Chu không để ý đến trò đùa của anh, thuận thế ngồi xuống lan can, bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của trò chơi này.
Trước nay cậu vẫn luôn giỏi trong việc suy nghĩ vấn đề theo góc độ thiết kế trò chơi.
Dựa vào những thông tin trước mắt có thể phân tích được độ khó của trò chơi lần này, và mục tiêu của nó khác với “hoàn thành một nhiệm vụ nào đó” trong các trò chơi bình thường khác.
Mấu chốt của trò chơi nằm ở chỗ không thể xác định “cách chơi”.
Theo lý mà nói, nếu phân chia năm người Lập Phương Chu vào từng trò chơi độc lập trong cuộc chiến cuối cùng, kết hợp với những bình luận trò chơi trên màn trời không biết tới từ đâu, trò chơi độc lập của Nam Chu là một trò chơi có độ thăm dò tự do cao bao gồm các nguyên tố hành động, thám hiểm, hộp cát.
Lấy ví dụ.
Nếu người không gian đa chiều muốn xây dựng trò chơi này thành trò chơi hành động bình thường, có thể cho cậu phần thưởng “mảnh vé tàu” khi cậu vượt qua một thế giới, cũng là một cách chơi khá thú vị.
Song người không gian đa chiều không áp dụng cách chơi như vậy.
Bọn họ lựa chọn cách bắt Nam Chu đi vào vòng tuần hoàn.
“Vé tàu” và “hộp sắt” chỉ là mồi câu.
Một thứ dẫn cậu không ngừng mở ra những chiếc hộp, từ đó tiếp xúc với mồi dẫn trong hai chiếc hộp khác.
Tại sao người không gian đa chiều lại sắp đặt một vòng tuần hoàn gồm ba thế giới trong chiếc hộp? Hơn nữa đều chỉ giới hạn trong hoàn cảnh cậu khá quen thuộc?
Tại sao người không gian đa chiều không sắp xếp cho cậu một [Nam Chu] mạnh mẽ không có suy nghĩ độc lập, hay một {Giang Phảng} vô cùng hung hãn vì nhiễm virus Quang Mị?
Giả sử người không gian đa chiều thực sự thiết lập như vậy, Nam Chu có thể đã chết trong cuộc chiến bạo lực luân phiên này.
Là vì có khán giả đang xem nên phải chú trọng đến tính cân bằng của trò chơi, năng lực chiến đấu không thể quá chênh lệch, Boss không thể quá khó sao?
Có lẽ một phần nguyên nhân nằm ở phương diện ấy, nhưng ngoại trừ nó ra, còn lý do nào bắt buộc [Nam Chu] và {Giang Phảng} phải có nhân cách thật đến thế không?
Dù sao trong thế giới của ba chiếc hộp này, khó khăn nhất là phải đối phó với [Nam Chu] và {Giang Phảng}, hai NPC hoàn toàn có được tư duy và nhân cách độc lập.
Chỉ bất cẩn chút thôi “người xâm nhập” là cậu sẽ bị bọn họ tiêu diệt.
Bởi vì bọn họ có năng lực tư duy độc lập, nếu có thể thuyết phục được thì ắt hẳn sẽ có khả năng kết liên minh.
Điều quan trọng nhất là ký ức của bọn họ không bị xóa bỏ.
Chuyện này đồng nghĩa với việc Nam Chu sẽ bớt được bước rắc rối khi phải giải thích sự thật với bọn họ hết lần này đến lần khác.
Suy nghĩ theo logic ấy, chỉ cần Nam Chu biết cách chơi thì có thể thuận lợi kết liên minh với NPC có đầu óc, càng về sau trò chơi sẽ càng đơn giản hơn nhiều.
Nhưng đối với việc cậu tìm “vé tàu” thì không giúp ích được gì, bởi vì mọi chuyện quá bình thản.
Cậu nhất định phải nghĩ cách phá vỡ cục diện, tìm được cách chơi thực sự của trò chơi tuần hoàn này mới được.
Nói cách khác, “điểm” khó thực sự trong phó bản này là gì?
Giống như cửa kính xe đóng kín, chỉ khi tìm được chính xác “điểm”, mới có thể dùng búa thoát hiểm đập vỡ vụn trong một lần.
Nghĩ đến đây, trong đầu Nam Chu chợt nảy ra một suy nghĩ.
Vậy những bình luận trò chơi xuất hiện trên chân trời mỗi khi thế giới trong hộp tan vỡ có ý nghĩa gì?
Phải chăng… cậu cần phải kiếm điểm cảm tình của những “người chơi bên ngoài” kia, sau đó kéo đánh giá của trò chơi này lên cao hơn?
Tại lần thứ hai nhảy từ thế giới trong chiếc hộp số hai sang thế giới hiện tại, Nam Chu cố ý nhìn phía chân trời và đã thấy một bình luận nhảy ra ngay khi thế giới tan vỡ lần nữa.
[Trò chơi nhàm chán, đánh giá không đồng nhất, cẩn thận khi chơi.]
Chính vì những bình luận ác ý đã khiến tính cạnh tranh của trò chơi giảm.
Cũng là lý do bọn họ đánh giá thấp, khiến điểm đánh giá trung bình của trò chơi tụt xuống.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy bình luận là khi đánh giáp lá cà với [Nam Chu], và bị [Nam Chu] đánh bay chiếc hộp sắt trong tay.
Lúc ấy, bình luận và đánh giá Nam Chu nhìn thấy tương đối tốt.
Vậy… nếu như cậu thử tăng độ khó thi đấu cho trò chơi, tăng thêm tính lựa chọn và đáng chơi trong chính trò chơi này, cậu có nhận được phần quà gì không?
… Ví dụ, vé tàu chẳng hạn?
Nhận thấy ánh mắt Nam Chu nhìn sang mình, {Giang Phảng} nhạy bén quan sát được suy nghĩ của cậu đã thay đổi.
Anh cười lạnh:
– A, tôi nhìn thấy thứ khiến tôi ghét rồi.
Dứt lời, anh áp sát cậu:
– … Cậu muốn giết tôi à?
Nam Chu thành thật:
– Tôi vừa mới nghĩ vậy thôi, bây giờ không nghĩ vậy nữa rồi.
{Giang Phảng} không có thói quen biết điểm dừng như [Nam Chu], một khi trong lòng anh dấy lên nghi ngờ, khớp tay vang lên răng rắc mấy tiếng kỳ quái, diễn tập trong đầu cảnh tượng làm thế nào để bóp tím cổ Nam Chu, khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời mình.
Nếu anh đã khăng khăng muốn Nam Chu nói thật những suy đoán vừa mới xuất hiện trong đầu mình, Nam Chu cũng chỉ nghe theo.
Thời gian trò chơi đã qua hơn phân nửa mà cậu vẫn chưa tìm được manh mối qua cửa, đương nhiên không cần thiết phải đắc tội bạn đồng minh, tăng thêm độ khó trò chơi cho mình.
Thông qua mô tả và biết được đại khái mong muốn của Nam Chu, {Giang Phảng} chống hai tay lên lan can, chỉ ra điểm tinh túy:
– Nói cách khác, cậu muốn người ta thích mình, như vậy có thể tìm được vé tàu?
Nam Chu:
– Ừ.
{Giang Phảng} châm chọc:
– Nghĩ vậy cũng hợp lý.
Nếu không gian hoạt động của cậu chỉ có trong ba chiếc hộp theo lời cậu nói, cho dù cậu có tìm tòi nát cả hộp cũng không tìm được nhà ga hay tàu hỏa nào đâu.
Nam Chu:
– Ừ.
{Giang Phảng} nghiêng đầu:
– Vậy tôi phải hỏi cậu Nam đây rồi, cậu muốn làm gì tôi mới nhận được sự yêu thích của người khác?
Nam Chu lặp lại những đánh giá và yêu cầu xuất hiện ở đường chân trời theo trí nhớ của cậu cho anh nghe.
Trong đó còn đề cập đến những màn đánh lộn với mức độ tự do cao, cùng với những tư thế cơ thể khó tưởng tượng nổi.
Đương nhiên Nam Chu chưa từng nghĩ đến chuyện phía sau.
Nhưng cho dù chuyện phía trước thì Nam Chu cũng không dễ dàng thử.
Không ai biết được rằng nâng cao đánh giá của những người chơi kia có phải cách chơi chính thức của phó bản này không.
Nếu cậu thực sự tận tay gi.ết chết nhân vật duy nhất có ý thức cá nhân trong chiếc hộp, phải chăng thế giới trong chiếc hộp sẽ hoàn toàn tan vỡ?
Liệu rằng cậu có tự chặn đường lùi của mình để rồi chết ở đây không?
Đến khi ấy, cậu hối hận cũng đã muộn.
Trước giờ Nam Chu vẫn lãnh cảm ở phương diện tình ái, cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì khi miêu tả những nội dung đánh giá kia.
Vậy mà {Giang Phảng} càng nghe càng đỏ mặt.
Cuối cùng, thậm chí anh còn bất ngờ nắm chặt lan can khiến nó vang lên một tiếng khe khẽ.
Anh tức giận trừng Nam Chu:
– Cậu… cậu không biết xấu hổ!
Nam Chu ngây người.
Chẳng qua, cậu nhanh chóng hiểu được điều khiến anh rối rắm.
{Giang Phảng} sống hai mươi lăm năm trong thế giới chẳng có gì, anh không có kiến thức du lịch khắp nơi như Giang Phảng.
Anh đã quen để máu người khác vấy bẩn gương mặt mình, nhưng không quen có người thảo luận chuyện giường chiếu quang minh chính đại trước mặt.
{Giang Phảng} vừa tức giận vừa xấu hổ, anh quay phắt người đi vào phòng, đóng cánh cửa thông ra ban công cái “rầm”, thuận tay cho con rối một tát bay thẳng xuống đất, nổi giận đùng đùng giằng co với Nam Chu qua một cánh cửa thủy tinh.
Nam Chu thầm nghĩ: … Trẻ con.
Để nhanh chóng kéo tinh thần về quỹ đạo tư duy ban đầu, Nam Chu thuận tay mở ra giao diện trò chơi của mình, đọc lại quy tắc trò chơi một lần nữa.
Liếc nhìn qua một cái, cậu bỗng thấy năm khung nhắc nhở nho nhỏ không bắt mắt chồng lên nhau bên dưới góc phải màn hình.
Khung nhắc nhở này giấu trên bối cảnh vỏ Cây Sự Sống khô cằn vốn dĩ đã không có gì đáng chú ý.
Lúc trước trong trạng thái căng thẳng nguy cấp, Nam Chu chỉ ấn vào phím tắt gọi ô vật phẩm ra, không hề chú ý đến sự tồn tại của khung nhắc nhở nhỏ này.
… Nó là một chiếc bẫy thị giác chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bỏ qua.
Nam Chu chạm vào, tổng cộng có năm thành tựu tranh nhau nhảy ra.
[Du lịch thế giới]: Chúc mừng chú kiến nhỏ của chúng ta đã hoàn thành màn vòng quanh thế giới vĩ đại đầu tiên!
[Giao lưu kết bạn]: Chú kiến nhỏ của chúng ta đã tìm thấy hai người bạn đáng tin cậy, để chúng ta cùng chạm râu, vui vẻ chào hỏi nào!
[Cái giá của trưởng thành]: Khi chú kiến nhỏ đi thám hiểm, khó tránh khỏi phải trả giá, phải chăng cái giá phải trả là trưởng thành?
[Bắt đầu lại cuộc hành trình]: Đi thăm hỏi hai người bạn nào, chú kiến nhỏ cô độc phải cần có bạn đồng hành chứ.
[Người thu thập những chiếc hộp]: Chúc mừng! Chú kiến nhỏ của chúng ta đã có lịch sử mở ra năm chiếc hộp, vẫn còn tương lai vô tận đang chờ đợi chú kiến của chúng ta đi thăm dò đó!
Những thành tựu này ứng với việc cậu đã đi qua ba thế giới, thành lập liên minh tạm thời với [Nam Chu] và {Giang Phảng}, chân phải bị thương do đánh nhau, bắt đầu vòng tuần hoàn thứ hai cùng với số lượng những chiếc hộp cậu đã từng mở.
Đều là ghi chép về con đường cậu đã trải qua trong trò chơi, thoạt nhìn không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Nam Chu chú ý đến một chuyện khác đáng nghi hơn.
Tất cả những thành tựu này đều không liên quan gì đến “vé tàu” hết.
… Chỉ vì đến hiện tại cậu vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào có liên quan đến vé tàu ư?
Hết chương 288
------oOo------