***
Nam Chu sững người, nhanh chóng ra hiệu với Lý Ngân Hàng vừa mới định nói gì đó rồi chạy vọt lên toa tàu số 6.
Lý Ngân Hàng đưa mắt hỏi Nguyên Minh Thanh: Xảy ra chuyện gì vậy.
Nguyên Minh Thanh nhún vai xòe tay.
Nam Chu bước vào trong toa tàu lần nữa.
Mùi trong tàu là mùi đặc trưng của không gian khép kín, còn thoang thoảng hơi ẩm mốc.
Cậu xuất phát từ toa tàu số 6, đi ngược lên trên.
… Không còn.
Tất cả những thứ kỳ quái mà cậu nhìn thấy đều không còn.
Vũng máu hỗn độn dưới đất.
Cửa kính vỡ vụn.
Dấu máu dưới rèm cửa.
Bàn nhựa gãy cùng với vết máu bắn ra theo hình người.
Sạch sẽ, nền đất sạch sẽ, không có dấu vết ẩu đả.
Nam Chu đi tới toa tàu số 3, cầm “Ghi chép khởi hành” treo trên tường lên tàu.
Bên trên kẹp tấm bảng mới tinh, không ghi chép gì hết.
Nam Chu đi thẳng lên trên, khăn phủ đầu ghế, ghế ngồi và mặt bàn chiếu vào trong mắt cậu đều gọn gàng sạch sẽ.
Không có tạp chí và vỏ hạt dưa, không có chai nước suối vứt đi, cũng không có miến cay hỏng.
Đây hoàn toàn là một chiếc tàu hỏa mặc dù hơi cũ kỹ nhưng không có điểm nào bất thường.
… Bình thường tới mức cơn rét lạnh dâng lên từ sâu trong lòng Nam Chu.
Cậu bước ra khỏi toa tàu số 1, vạch lớp sương mù giống như gạt hoa phất liễu, tập hợp với mấy người Lý Ngân Hàng vẫn đứng yên tại chỗ.
Lý Ngân Hàng thấy Nam Chu đột ngột chạy lên tàu cũng không đi loanh quanh như ruồi nhặng mất đầu mà ngoan ngoãn đứng trên nhà ga chờ đợi và nhỏ giọng trao đổi thông tin với Nguyên Minh Thanh, hai người đều chẳng hiểu gì hết.
Đợi cậu về rồi, Lý Ngân Hàng cũng hiểu được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
… Nói cách khác, bản thân chiếc tàu hỏa này có chỗ nào không bình thường.
Trước giờ cô luôn tin tưởng Nam Chu trăm phần trăm.
Bởi vậy cô còn chưa lên tàu đã bắt đầu sinh ra ba phần cảnh giác với “chuyến tàu” này.
Lý Ngân Hàng mở miệng gọi:
– Thầy…
Nam Chu lập tức hỏi ngược lại:
– Theo quy tắc thì trò chơi của cô kéo dài trong bao lâu.
Lý Ngân Hàng không hiểu cậu có hàm ý gì, trả lời rất nhanh nhẹn lưu loát:
– Hai mươi tư tiếng.
Nam Chu:
– Cô ra trước à?
Lý Ngân Hàng tỏ thái độ:
– Đúng.
Tôi ra trước mười tiếng hai mươi phút.
Nguyên Minh Thanh nghe hai người một hỏi một trả lời như giáo viên và học sinh, cảm thấy buồn cười:
– Haiz, tại sao không hỏi xem cô ấy gặp nguy hiểm gì? Những lúc thế này thì con gái cần phải được an ủi.
Nam Chu hỏi ngược lại:
– Cho dù cô ấy có gặp nguy hiểm gì đi chăng nữa, chẳng phải bây giờ vẫn đứng ở đây đó sao.
Tại sao tôi phải hỏi vấn đề không liên quan chứ?
Nguyên Minh Thanh tự rước lấy nhục im lặng không nói gì.
Nam Chu kéo Lý Ngân Hàng ngồi xuống:
– Cô gặp trò chơi thế nào?
Lý Ngân Hàng:
– Chúng tôi chơi…
Cô không hiểu về thuật ngữ trò chơi, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói:
– Là trò chơi thuộc kiểu mạo hiểm thăng cấp, đại khái giống trò ngẫu nhiên gặp quái vật trong biệt thự.
Nguyên Minh Thanh có thể hiểu được đại khái:
– Giống như Pokémon hả?
– Ừ, cũng tương tự như thế.
Lý Ngân Hàng khoa tay:
– Nhìn chỉnh thể thì phong cách trò chơi tôi tham gia khá giống hoạt hình, thuyết minh rằng: “Chú kiến nhỏ thoát khỏi nông trường, đi xem ước mơ ở phương xa.
Cô có một người bạn muốn chạy trốn cùng mình.
Nhưng nông trường động vật không cho phép phản bội và chạy trốn.
Mỗi con vật đều có vị trí của riêng mình.
Nếu lựa chọn rời khỏi, tương lai sẽ bị vô số bàn chân giẫm tàn phế.”
– Cho nên, để chú kiến nhỏ là tôi không chết vì hiện thực, những động vật khác trong nông trường sẽ để tôi “chết trong giấc mộng hạnh phúc”.
Ngay từ khi bước vào trò chơi, Lý Ngân Hàng đã bị mê hoặc bởi thiết kế ngày xuân nắng ấm, gió nhẹ thoảng qua, cây cỏ đong đưa kia.
Khi nghe xong quy tắc, da gà cô nổi lên, mồ hôi lạnh túa ra ngoài, không còn ôm tâm lý may mắn nữa.
– Bản đồ là một nông trường có tên Hoa Ngày Xuân, nhiệm vụ của tôi là trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ phải tìm ra được lối ra nông trường.
Không có phương tiện giao thông nào khác, tôi chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình.
Trong nông trường sẽ xuất hiện quái vật ngẫu nhiên.
Đợi quái vật xuất hiện, chúng tôi sẽ phải đánh theo lượt.
Có thể chạy, nhưng có tỉ lệ không thể chạy thoát… Nếu thắng, trên người quái vật đối diện sẽ rơi xuống tích điểm, quái vật trung cấp trở lên sẽ rơi ra mảnh bản đồ.
Tích lũy được mảnh bản đồ nhất định, có thể ghép được bản đồ chính xác của nông trường và tìm được lối ra chính xác nằm ở đâu.
Còn về tích điểm… chúng tôi có thể dùng để mua một số loại đạo cụ hồi máu như bình máu hay cỏ hồi máu ở một số “cửa hàng” cố định.
Vừa nói, cô vừa lấy sổ ghi chép ra, rõ ràng trong phó bản cô cũng là một học sinh ba tốt ghi chép cẩn thận tỉ mỉ.
Đáng tiếc, cũng giống như bức tranh của Nam Chu, sổ ghi chép của cô không thể mang ra khỏi phó bản.
Cô chỉ đành dựa vào trí nhớ của mình, cố gắng hết sức mô tả lại.
– Có rất chiều chủng loại quái vật, sơ cấp có mấy loại tinh linh nhỏ như tinh linh Slime, tinh linh cây cỏ.
Cao cấp hơn thì có người đầu lợn, bộ xương trâu.
– Tôi nhớ rõ chỉ tính số quái vật chúng tôi gặp qua cũng đã lên tới bảy mươi hai loại, thuộc tính và cách tấn công của mỗi loại quái vật đều khác nhau.
– Thời gian mỗi ván đấu thì phải xem tình huống.
Nhanh nhất hai phút là xong, khó nhất là một lần chúng tôi đánh hai mươi phút vẫn chưa xong, phát hiện không đánh được nên thử chạy trốn vài lần, kết quả đều thất bại.
Nguyên Minh Thanh hỏi:
– Cô có thể triệu hoán những loại thú nào?
– Theo quy tắc, chỉ có một người bạn bằng lòng giúp đỡ “tôi” chạy thoát khỏi nông trường.
– Lý Ngân Hàng nói – … Chỉ có mỗi Nam Cực Tinh thôi.
Hơn nữa tôi là một nhân vật trong trò chơi, mang theo Nam Cực Tinh thì không bị tính vào danh sách chiến đấu.
Ngay từ đầu tất cả các màn đánh nhau đều do Nam Cực Tinh đánh cả… Đúng không Nam Cực Tinh?
Dứt lời, cô quay sang xoa Nam Cực Tinh nhưng chỉ xoa vào khoảng không.
Màn biểu lộ chân thành ban nãy đã khiến cho khi Nam Cực Tinjh hoàn hồn về xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái hốc cây chui vào.
Hắn nhanh nhẹn biến về thành sóc bay, dùng hai chân trước ôm chặt chân ghế im lặng nhìn tường tự kỷ, giả vờ như mình không tồn tại.
… Quả thực là phó bản đo ni đóng giày cho Lý Ngân Hàng.
Cô không nhớ bản thân mình là người giả.
Đối với một người thật thà như cô, sau khi làm rõ quy tắc đơn giản này, ngay từ đầu cô đã ngoan ngoãn tìm kiếm trong phó bản.
Bởi vậy cô đã ghi chép cẩn thận tất cả số liệu của quái vật đối diện, đồng thời tiến hành phân phối thời gian tương đối thực dụng: Phần lớn thời gian cô đều dùng để đánh quái sơ cấp, áp dụng cách tìm kiếm vòng quanh thảm cỏ, mở rộng từng vòng ra bên ngoài, cố gắng hết sức tìm ra những quái cấp thấp.
Cô không vội tìm kiếm bản đồ ngay mà chuyên tâm góp nhặt tích điểm, chuẩn bị đẩy đủ tích điểm trong khả năng nhằm phục vụ cho trận chiến ác liệt phía sau.
Nam Cực Tinh vẫn chiếm ưu thế khi chiến đấu với những con quái vật sơ cấp kia.
Hắn đã khôi phục hoàn toàn cơ thể của một Boss nhỏ, cắn một miếng là vỡ sọ đối phương.
Lý Ngân Hàng bền bỉ chiến đấu những trận nhỏ có khả năng thắng lợi, kiên trì thủ vững khu vực người mới, không ra ngoài một bước, tích cóp chừng ba tiếng đồng hồ, sau khi xác định trò chơi không xuất hiện quái vật sơ cấp mới nữa mới không cam lòng đi ra bên ngoài.
Bước ra khu vực bên ngoài gồm những quái vật trung và cao cấp, bọn họ không còn chiến đấu dễ dàng như trước nữa.
Cũng may Nam Cực Tinh còn có thể biến thành người.
Dưới sự ảnh hưởng lâu dần của Nam Chu, hắn có thể dễ dàng vặn gãy đầu một con quái vật đầu dê, đánh những đòn cấp bậc chí mạng.
Chẳng qua hắn không thể tránh khỏi bị thương trong chiến đấu.
Bởi vì trò chơi cưỡng chế quy định, Nam Cực Tinh muốn hồi máu thì nhất định phải mua đồ trong cửa hàng.
Vậy nên để tiết kiệm tích điểm, đến tình huống bất đắc dĩ hắn mới cắn bình máu hồi máu, gần như mỗi trận Nam Cực Tinh đều mang theo thương tích tham gia chiến đấu.
Tuy rằng thanh máu đại diện cho cơ thể khỏe mạnh có thể hồi phục, nhưng cơn mệt mỏi về tinh thần vì chiến đấu trong thời gian dài sẽ không thể bù được.
Bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi.
Còn phạm vi của nông trường thực sự quá lớn.
Gay go hơn, khi bọn họ tập hợp được nửa bản đồ, Lý Ngân Hàng mới phát hiện ra căn cứ theo ký hiệu trên bản đồ, chắc hẳn bọn họ đã chọn sai hướng ra rồi.
Nếu tiếp theo màn chiến đấu còn dày đặc, cứ đi năm phút lại gặp quái như hiện tại, sợ rằng càng về sau kẻ địch sẽ càng hung hãn, vậy thì tình cảnh trước mắt của họ thực sự khó khăn.
Cho dù chỉ sơ xuất chút thôi, bọn họ cũng có khả năng bị thương nặng.
Mười tiếng đồng hồ sau khi vào trò chơi, Lý Ngân Hàng gặp được một người đầu heo có cấp bậc cực kỳ cao.
Máu dày, công thủ đều cao, cho dù Nam Cực Tinh có biến thành người thì đứng trước nó vẫn là một thanh niên mảnh mai yếu ớt, còn không bằng một nửa người nó.
Lý Ngân Hàng chạy trốn không thoát, nó lao theo với tốc độ cao, húc răng nanh bén nhọn qua người Nam Cực Tinh, cắn người hắn đầm đìa máu tươi.
Vất vả lắm mới gimết chết được nó, Nam Cực Tinh đã yếu tới mức quỳ xuống đất muốn đứng dậy cũng khó.
Cả cơ thể hắn dính máu, gục tại chỗ thở gấp, mái tóc thấm ướt bởi dòng máu tuôn ra từ cổ hắn.
Thanh máu bị đánh đến mức chỉ còn lại một lớp mỏng manh.
Lý Ngân Hàng đau lòng, chỉ có thể đút Nam Cực Tinh một bình máu lớn, để hắn gối đầu lên đầu gối mình.
Bàn tay áp lên tim hắn như thể sợ hãi tiếng tim đập yếu ớt này sẽ biến mất.
***
Bởi vì cũng hiểu tính cách của Lý Ngân Hàng, khi nghe cô kể đến đây, Nguyên Minh Thanh càng thêm tò mò về chuyện cô đã phá game thế nào.
Nghe anh ta hỏi mình đã thoát khỏi phó bản thế nào, Lý Ngân Hàng ngại ngùng trả lời:
– Thực… thực ra tôi cũng không hiểu.
Nguyên Minh Thanh:
– Cô không hiểu? … Vậy cô ra đây kiểu gì?
– Sau khi đánh xong người đầu heo kia, tôi cảm thấy cứ tiếp tục làm bừa như vậy không đúng.
– Lý Ngân Hàng nói – Nếu cứ tiếp tục đánh có lẽ Nam Cực Tinh sẽ chết trước khi rời khỏi nông trường.
Đến lúc ấy dựa vào sức chiến đấu của tôi thì không thể tham gia chiến đấu, cũng không thể sống một mình.
Tôi đã lấy chuyện này ra bắt Nam Cực Tinh nghỉ ngơi nhưng anh ấy không chịu.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế nằm trên đầu gối kia, cãi nhau một trận.
Lý Ngân Hàng cúi đầu nói:
– Anh ấy quát tôi… bảo tôi nghĩ sai rồi, chỉ cần anh ấy chết là tôi có thể sống.
Nam Chu chau mày suy nghĩ.
… Suy nghĩ của Nam Cực Tinh khá hợp lý.
Dựa vào những màn chiến đấu lúc trước có thể nhận ra, Nam Cực Tinh là thú triệu hoán của Lý Ngân Hàng.
Nếu Nam Cực Tinh không có ở đây, chưa biết chừng “Triệu hoán sư” Lý Ngân Hàng đi tiếp một mình sẽ không kích hoạt trận đấu.
Cho nên, theo suy nghĩ của Nam Cực Tinh, chỉ cần hắn chết, Lý Ngân Hàng có thể rời khỏi nông trường mà không gặp chướng ngại gì.
Nam Cực Tinh tính toán, trước khi mình chết vì kiệt sức sẽ dốc hết khả năng ghép một tấm bản đồ hoàn chỉnh cho Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng lúng túng:
– Tôi không nghĩ sẽ đơn giản như vậy, nhưng tôi không tìm được lý do thuyết phục anh ấy, cũng không muốn anh ấy chết.
Cô nhìn Nam Chu, cất giọng áy náy:
– Thầy Nam, tôi không đạt yêu cầu… Thực ra khi ấy tôi không lý trí chút nào.
Nam Chu gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Mười tiếng đồng hồ, cũng là mười tiếng đồng sinh cộng tử.
Theo lý thuyết, Nam Cực Tinh đúng là một sinh vật trong trò chơi, hắn tồn tại không khác gì một món đạo cụ của cậu.
Nhưng sau khi cùng nhau trải qua những chuyện kia, không phải tất cả mọi người đều có lý trí để nhận định Nam Cực Tinh là vật phẩm có thể hi sinh và quyết đoán vứt bỏ sinh mệnh hắn.
– Trên cả quãng đường đi, hai chúng tôi đã cãi nhau vì chuyện này hai tiếng đồng hồ, anh ấy lại bị thương thêm mấy lần, lần nào cũng rất nghiêm trọng.
Tôi không tin anh ấy có thể chống chọi qua hai mươi tư tiếng… Sau đó, để nghiệm chứng suy đoán của mình là đúng, khi bước vào chiến đấu, tôi cưỡng chế thu Nam Cực Tinh vào trong túi đồ.
– Quả nhiên, anh ấy vừa biến mất khỏi đội ngũ, người tiếp theo bị trò chơi tự động kéo vào chiến đấu chính là “Triệu hoán sư”.
Cho dù hy sinh anh ấy, tôi cũng không thể sống sót một mình.
Nói đến đây, cô mím môi, khẽ cười một tiếng:
– Kết quả da tôi rất giòn, đối diện lại là một người đầu heo, chỉ nhoáng cái thôi… tôi cũng tiêu tùng.
– Giây tiếp theo, tôi có mặt ở nhà ga này.
… Quả thực nói theo một ý nghĩa nào đó, hành vi của Lý Ngân Hàng có thể coi như hi sinh để bảo vệ bạn bè, cũng là hành vi tự sát “cam tâm tình nguyện”.
Kể đến đây, Lý Ngân Hàng liếc mắt nhìn, chợt thấy một người đàn ông cao lớn cứng đờ đứng im lặng trong sương mù chỉ cách bọn họ năm mét, chẳng khác nào một linh hồn.
Không ai biết anh ta đã đứng đó từ khi nào.
NPC mang gương mặt như người chết khiến Lý Ngân Hàng giật mình nhảy dựng, cô lén nhìn Nam Chu và Nguyên Minh Thanh, phát hiện sắc mặt bọn họ vẫn vậy, bỗng cảm thấy an tâm hơn.
NPC bắt đầu hỏi theo lệ thường:
– Xin chào cô và hai cậu đây.
Có muốn lên tàu không ạ?
Lý Ngân Hàng lịch sự xua tay:
– Không cần, chúng tôi còn đang đợi người.
Không đợi anh ta lặp lại lần thứ hai, Nam Chu bèn hỏi câu cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cậu chỉ vào đoàn tàu cũ kỹ trước mặt:
– Sau khi chuyến tàu này khởi hành, chuyến tàu tiếp theo sẽ xuất phát khi nào?
NPC đờ đẫn trả lời:
– Không có chuyến tiếp theo.
Lý Ngân Hàng giật mình, giơ bản hợp đồng trong tay:
– Nhưng trong bản hợp đồng đã viết sau khi chúng tôi nhận được vé tàu, có thể sử dụng trong vòng sáu tiếng…
Nghe vậy, NPC quay đầu qua, nhìn chằm chằm Lý Ngân Hàng.
Gương mặt cương thi gầy như que củi, đôi mắt mở rất to, tròng mắt có cảm giác tròn bóng loáng như động vật thuộc loài cá.
Anh ta nhìn chằm chằm Lý Ngân Hàng bằng cặp mắt nhiều tròng đen, lặp lại câu nói không cảm xúc:
– Không có chuyến tiếp theo.
Hết chương 296
------oOo------