Lưu Vinh Thụy luống cuống ngã vào ghế ngồi.
Một đám người xé quần áo gã thành vải vụn, bắt chéo hai tay gã sau lưng, trói chặt gã lại.
Chẳng mấy chốc, vòng tay của gã đã bị bỏ bảy tám phiếu.
Sinh viên nóng nảy Ngô Ngọc Khải vẫn còn nhớ Lưu Vinh Thụy có ý muốn bỏ phiếu chết mình, thù mới hận cũ đồng thời dâng lên trong lòng, cậu ta ấn liên tục “tích” “tích” lên vòng bạc của Lưu Vĩnh Thụy như muốn trả thù.
Ban đầu Lưu Vĩnh Thụy còn muốn giãy giụa, sau đó cũng chết lặng.
Gã dựa vào hàng ghế phía sau, ngực phập phồng, ánh mắt dại ra.
Theo chiếc xe lắc lư, ánh mắt gã một lần nữa chạm vào người đầu nấm đã hoàn toàn biến thành nấm.
Lưu Vinh Thụy bất giác chậm chạp nhận ra vận mệnh sắp tới trên đầu mình.
Gã đứng phắt dậy, muốn xông thẳng về phía trước nhưng lại mất đi thăng bằng, vấp ngã một cái.
Gã bò dưới đất, khuôn mặt vàng như nghệ, cố gắng nâng cơ thể dậy, điên cuồng gào rống:
– Tôi không muốn chết!
Nội dung mà gã nói ra ngay sau đó khiến người nghe đều sởn da gà.
– Tôi không phải ma, tôi là người!
– Tôi là người chơi, tôi giống với mọi người, tôi cũng là người chơi mà!
– Tên thật của tôi không phải là như thế!
– Tôi là Lưu Kiêu, là người thành phố D. Ngày tháng tôi bị ném vào trò chơi chó má này!
– Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, tôi chỉ muốn thăng lên mấy vị trí trong bảng xếp hạng nên mới tốn chút điểm tích lũy đổi lựa chọn hình thức PVP, sau đó tôi bị đưa tới chiếc xe này…
– Tôi chỉ sắm vai diễn ma mà thôi, tôi không phải là ma thật!
– Xin các anh, các chú, các em đấy. Trong nhà tôi còn có bố mẹ, tôi vẫn là xử nam, chưa từng yêu đương gì hết, tôi không muốn chết!
Người đàn ông nước mắt giàn dụa đầy mặt không ngừng gào khóc mất hết cả tôn nghiêm rất dễ dàng làm người ta xúc động.
Có mấy người không đành lòng chỉ biết quay mặt đi.
Nhưng cũng có những người không đồng ý.
Anh mập lạnh lùng nói:
– Trừ phi anh nói với chúng tôi, đồng bọn của anh là ai.
Dường như lúc này người chơi Lưu Kiêu mới ý thức được trong tay mình còn nắm giữ lợi thế, sắc mặt xám xịt dần đỏ lên một cách không bình thường:
– Mọi người hãy cứu tôi đi! Cứu tôi rồi, tôi sẽ nói cho mọi người!
– Chúng tôi cứu anh kiểu gì?
Trong lúc cảm xúc phập phồng lên xuống, hai mắt của Lưu Kiêu nứt ra từng sợi tơ máu, thoạt nhìn giống như mắc chứng cuồng loạn:
– Vậy các người đừng hòng biết được ma là ai!
Nhưng ngay giây tiếp theo, gã lại xụi xuống.
Gã gắng gượng đứng dậy, hai đầu gối quỳ xuống đất, đập đầu rầm rầm, đôi môi không ngừng run rẩy:
– Có điều tôi có thể nói cho mọi người, quy tắc trò chơi mà tôi nhận được là phải che giấu thân phận “ma” của mình cho tới khi…cho tới khi thời gian trò chơi kết thúc.
– Tới lúc đó, chúng tôi sẽ là người thắng, có thể lựa chọn làm hại mọi người hay không…
– Mạng của mỗi người đều có giá trị một trăm tích điểm…
– Tôi thề, tôi sẽ bỏ qua quyền lợi đòi mạng mọi người. Tôi cũng không cần cả điểm tích lũy để vào cửa này nữa… Tôi thật sự sẽ không làm hại mọi người đâu! Thật đấy! Thật đấy!
– Mọi người buông tha cho tôi đi! Buông tha cho tôi đi!
Sau khi được biết “ma” cũng có khả năng là người, trong lòng một vài người đã nảy sinh biến hóa.
Tạ Dương Dương nãy giờ vẫn im lặng chợt rụt rè lên tiếng:
– … Hay là, chúng ta hòa giải đi.
Cô bạo gan, hơi cao giọng nói:
– Trong mọi người ai là ma thì đứng ra đi.
– Chúng tôi không tìm mọi người, mọi người cũng đừng hại chúng tôi, chúng ta hòa bình với nhau cho tới khi trò chơi kết thúc không được hay sao?
Nhưng mà lời kêu gọi đầy thiện ý của Tạ Dương Dương lại kêu gọi tới một sự im lặng chật vật.
Thậm chí còn có người khinh thường cười nhạo một tiếng.
Tạ Dương Dương thoáng cái đỏ bừng mặt.
Nam Chu cảm thấy cô gái này có chút đáng thương, vì thế cậu chủ động phá vỡ sự im lặng xấu hổ này.
Cậu nói rất chân thành:
– Chuyện này không thể được.
Tạ Dương Dương: “…”
Không ai để ý đến cô còn đỡ.
Nam Chu vừa mở miệng, khiến cô lúng túng tới mức chỉ có thể dùng ngón chân cào đất.
Bởi vì cô đã nhận ra mình đã nói lời ngu ngốc cỡ nào.
Theo lời cô nói, nếu mọi người hòa bình với nhau cho tới điểm cuối, ma sẽ tự động giành thắng lợi.
Tới lúc đó, “ma” dựa vào đâu mà nhất định phải bỏ qua cho con người chứ?
Cho dù Lưu Kiêu có nói thật, gã bằng lòng từ bỏ tích điểm, vậy còn hai đồng đội “ma” còn lại thì sao.
Hai người đó còn chưa bại lộ, sao có thể liều lĩnh tự bại lộ thân phận để mọi người tấn công chứ?
Dù sao người sắp chết cũng là Lưu Kiêu chứ không phải bọn họ.
Trong sự im lặng khiến người khác tuyệt vọng này, Lưu Kiêu đã hoàn toàn biết được vận mệnh của bản thân.
Gã cười thảm mấy tiếng, cuối cùng cũng vứt bỏ tất cả hi vọng. Gã lảo đảo đứng dậy từ dưới đất, lớn giọng gào thét:
– Tất cả các người đều nhớ lấy cho tôi!
– Tôi tên Lưu Kiêu, là bị các người hại chết!
– Tất cả các người đều là tội phạm giết người!”
– Nhất là mày…
Gã nhìn chằm chằm Giang Phảng, gằn giọng như muốn cắn nát cả răng:
– Đều là mày hại tao…
Giọng nói đau đớn và thù hận của một người sắp chết khiến người ta không rét mà run.
Nhưng Giang Phảng không có phản ứng gì, ánh mắt anh thản nhiên nhìn gã, không có nụ cười khi chiến thắng, cũng không có thương xót.
– Đều là do mày hại chết tao…
– Nếu không phải là mày, làm sao tao sẽ chết chứ…
Huyễn thính liên tiếp tựa như thủy triều, không ngừng thì thầm bên tai Giang Phảng.
Nhưng Giang Phảng cũng chỉ vươn tay ôm lấy một bên choker, nhẹ nhàng hoạt động cổ theo thói quen.
Nam Chu tưởng rằng mình đã an ủi được Tạ Dương Dương, quay đầu lại nhìn thấy Lưu Kiêu đang chửi mắng Giang Phảng không ngớt.
Nam Chu có chút hoang mang.
Khi Lưu Kiêu hít thở chuẩn bị mắng tiếp, Nam Chu xen vào, nghiêm túc đặt câu hỏi:
– Anh Lưu này, là anh chơi không tốt, tại sao lại trách người khác chứ?
“…”
Lưu Kiêu đang chuẩn bị lấy hơi lại bị nghẹn ứ ở cổ họng.
Trong lúc nói chuyện, dường như Nam Chu đã hiểu ra rồi.
Cậu gật đầu:
– Đương nhiên, nếu như nghĩ như vậy có thể làm anh vui hơn một chút, vậy thì anh cứ mắng đi.
Sau đó, cậu xoay người nói với mọi người:
– Mọi người nghe một chút là được, không cần để trong lòng.
Ảo giác bên tai Giang Phảng chợt biến mất.
Anh quay đầu qua nhìn về phía Nam Chu.
Đúng lúc ấy Nam Chu cũng quay ra nhìn anh.
Trong giây phút ánh mắt hai người chạm vào nhau, chiếc xe rít gào lao vào bóng tối vô biên.
Một tiếng nổ rất nhỏ vang lên.
Tiếng khóc thút thít run rẩy cũng im bặt theo.
Đường hầm lần này dường như dài hơn lần trước.
Lần trước cũng dài hơn so với lần trước nữa.
Trong bóng tối kéo dài hơn mười giây, Nam Chu không nhìn thấy gì cả.
Cậu chớp chớp mắt, không biết Giang Phảng có còn đang nhìn mình hay không.
Nhưng cậu cảm giác tựa như có hai đốm lửa nhỏ ấm áp ẩn sâu trong bóng đêm lặng lẽ nhìn về phía cậu.
Trực giác của Nam Chu cảm thấy, ánh mắt đó không có ác ý.
Chỉ đơn thuần là nhìn cậu, giống như nhìn thấy được cả thế giới rực rỡ trong bóng tối này.
Khi trời sáng lên, Nam Chu cố ý nhìn qua nhưng lại phát hiện Giang Phảng không nhìn mình nữa.
Nam Chu tò mò nghiêng đầu qua theo hướng ánh mắt anh về phía Lưu Kiêu.
Một cây nấm màu trắng ngã ra nền đất ở hàng ghế phía sau, mười ngón tay vẫn còn nguyên hình dạng đang co rút.
Nhưng mà, ngay cả nước mắt của gã rơi xuống mặt đất cũng đã bị sợi nấm đói khát tham lam hút sạch.
Nam Chu không nhìn thảm cảnh này nữa.
Cậu đứng ở gần phía cuối xe, nhìn về một góc khác.
Nhưng Nam Chu nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Cậu không lựa chọn quay lại vị trí ban đầu của mình mà tìm bừa một ghế ở bên cạnh ngồi xuống.
Bọn họ vẫn còn ba cơ hội bỏ phiếu.
Có điều, bởi vì thành công giải quyết xong một người. Cảm giác nôn nóng của mọi người giảm bớt, bọn họ đều đặt ánh mắt tràn ngập hi vọng lên người Giang Phảng vừa mới ngồi xuống kia.
Giang Phảng cúi đầu, có vẻ không định đáp lại sự chờ mong của mọi người mà chỉ nghịch ngón tay.
Ngón tay của anh dẻo dai, kiểu dáng thon thả mà mạnh mẽ. Áo len trắng mềm mại trượt xuống dưới cổ tay, để lộ ra cổ tay với đường cong hoàn mỹ cùng gân xanh hơi nổi lên.
… Nhìn làm Nam Chu cũng muốn có bàn tay và cổ tay như vậy.
Lý Ngân Hàng định bụng an ủi Giang Phảng:
– Anh đừng để trong lòng, gã Lưu Kiêu kia… cũng là bị ép quá mà thôi.
Giang Phảng cười nói:
– Tôi đã nhìn thấy quá nhiều người kiểu như thế, nếu như ai tôi cũng để trong lòng vậy thì đã trầm cảm từ lâu rồi.
Lý Ngân Hàng: “…” Anh làm nghề gì mà có thể nhìn nhiều người giống như vậy chứ.
– Mọi người cũng đừng nhìn tôi nữa, – Giang Phảng ngẩng đầu lên, cười thản nhiên – Ban đầu tôi cũng không biết ai là “ma”. Việc lợi dụng camera hành tình cũng chỉ là một mánh khóe nho nhỏ mà thôi. Còn dùng lại lần nữa sẽ không ai mắc lừa nữa đâu.
Mọi người nghe anh nói vậy, suy nghĩ một lát cũng cảm thấy không sai.
Bọn họ không mong đợi Giang Phảng dẫn đầu nữa mà ai nấy đều nhao nhao thảo luận.
Tuy rằng trước khi chết Lưu Kiêu mắng chửi xung quanh nhưng ít nhất bọn họ cũng nhận được một vài thông tin có ích.
“Ma” cũng là người chơi, bọn họ lập tức bớt đi nỗi sợ khó miêu tả kia.
Vì thế, mọi người trên xe bận rộn đi lại, hỏi thăm lẫn nhau.
Chỉ cần bắt được chút sơ hở trong lời nói của đối phương, bọn họ lập tức hỏi tới tận cùng. Đồng thời, bọn họ cũng quan sát kỹ càng vẻ mặt khi nói chuyện của đối phương, nghiền ngẫm xem đối phương có đang nói dối hay không.
Nam Chu không tham dự cùng.
Cậu gục vào hàng ghế trước, áp nửa khuôn mặt lên cánh tay, xem xét Giang Phảng ngồi ở góc nghiêng phía đối diện.
Cậu không hề cảm thấy việc lợi dụng camera hành trình lừa người là mánh khóe nho nhỏ.
Dù sao camera hành trình là chi tiết nhỏ ngay cả cậu cũng không chú ý tới.
Có lẽ anh ta đang suy nghĩ biện pháp mới.
Bởi vì thông tin mà Lưu Kiêu đưa cho bọn họ trước khi chết không chỉ “đơn giản” dừng lại ở việc “ma” là người chơi được.
Nhưng mà bây giờ Giang Phảng đã không cần thiết phải tốn nhiều công sức nữa rồi.
Kết hợp với thông tin này, cộng với miếng mồi mà Nam Chu cố ý nhả ra cũng đã đủ để cho cậu phán đoán được hai người chơi “ma” còn lại rốt cuộc là ai.
So với chuyện đó thì Nam Chu càng muốn biết, rốt cuộc Giang Phảng là ai hơn.
Hết chương