VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển : Dập lửa
Edit: Cá trê
__________
"Cậu nói gì á?"
Thanh âm Đường Thiệu Nguyên quá thấp khiến Lộ Tranh không nghe rõ.
"Không có gì." Đường Thiệu Nguyên cười cười, trong mắt lộ ra vài tia dịu dàng: "Cột xong rồi."
Lộ Tranh nói cảm ơn, chỉnh sửa lại khẩu trang và mũ trên đầu, đây là lần đầu tiên anh mặc đồng phục giải phẫu nên có hơi không quen.
"Vừa nãy lúc kiểm tra thi thể, tôi phát hiện ra hai mảnh vải dưới nách nạn nhân." Đường Thiệu Nguyên cẩn thận lấy cái khay qua, trên khay có hai khối màu đỏ thẩm, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn vải dệt bên trên, các góc đã bị đốt rụi, phía trên cũng có không ít dấu vết bị thiêu huỷ: "Tôi nghĩ không chừng sư huynh sẽ thấy hữu dụng nên trước cứ để lại."
Lộ Tranh thấy thế liền kinh hỉ.
"Khẳng định là có ích!" Anh cao hứng nhận cái khay, cẩn thận dùng nhíp gắp một mảnh trước mắt, hơi híp mắt lại nhìn, từ từ di chuyển tầm mắt, tiếp đó đem hai mảnh vải nhỏ bỏ vào túi vật chứng.
Ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn chiếu thẳng xuống, vừa lúc chiếu vào người Lộ Tranh, anh hơi nghiêng đầu để tránh bị ánh sáng chiếu phải, từ trong hòm khám nghiệm lấy ra kính lúp và một cây nhíp nhỏ, từ đầu nạn nhân anh bắt tay vào kiểm tra từng li từng tí trên thi thể đã bị đốt cháy hoàn toàn.
Quá trình kiểm tra rất buồn chán, trong phòng giải phẫu không có người sống thứ ba, trong mắt Lộ Tranh toàn là thi thể, không nói tiếng nào.
Song Đường Thiệu Nguyên cũng không cảm thấy nhàm chán, Lộ Tranh nhìn thi thể, cậu ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Lộ Tranh, nhìn đôi mày thỉnh thoảng cau lại, nhìn vào đôi mắt to tròn luôn tràn đầy năng lượng, nhìn đến những ngón tay linh hoạt được bọc trong bao tay của anh.
Khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt của Lộ Tranh nhưng Đường Thiệu Nguyên dường như cảm thấy tầm mắt của bản thân xuyên qua được lớp vải màu xanh kia, nhìn thấy được đôi môi không tự giác hơi bĩu xuống của Lộ Tranh khi anh đang rơi vào tập trung như thường ngày.
Có chút giống một chú mèo nhỏ, cũng hơi giống một chú chó con, thậm chí cũng tương tự một bé thỏ con, dù sao thì đều giống hết với tất cả những động vật nhỏ đáng yêu trên thế giới này.
Kim giây trên tường tích tắc di chuyển, không hề mệt mỏi lướt qua một vòng lại một vòng, nhìn mà hoa cả mắt.
Lộ Tranh rốt cục cũng đem tầm mắt chuyển ra khỏi thi thể, đăm chiêu nhìn túi vật chứng trong suốt trên tay.
Trong cái túi nho nhỏ này là chiến lợi phẩm của anh trong hai tiếng qua ____ Vài sợi màu xanh đen được lấy ra từ bụng của thi thể cháy đen.
"Không đúng." Anh lẩm bẩm, trên mặt đầy nghi hoặc.
"Sao vậy, sư huynh." Trong phòng bất thình lình vang lên giọng của người thứ hai làm Lộ Tranh sợ hết hồn, túi vật chứng trong tay suýt rơi mất, may mà anh phản ứng nhanh kịp ôm lại, anh ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Đường Thiệu Nguyên vẫn chưa cởi bỏ đồ giải phẫu cách một khối thi thể cháy đen đang đứng ngay ngắn ở đối diện.
"Thiệu Nguyên? Cậu chưa đi sao?" Lộ Tranh lắp bắp kinh hãi, nhớ lại bản thân vừa nãy toàn là vùi đầu làm việc nên chưa từng chú ý tới bên cạnh vẫn còn một người sống, không khỏi xấu hổ: "Tôi tưởng cậu đi làm kiểm tra chất độc rồi."
Đường Thiệu Nguyên cách khẩu trang nở nụ cười, khoé mắt sau mắt kính cong lên: "Giao cho lão Nhiễm của Cảnh cục rồi, vừa lấy được báo cáo thôi, anh tập trung quá nên chắc không nghe được tiếng tôi ra khỏi cửa.
Có phát hiện gì sao?"
"Có thì có." Lộ Tranh đăm chiêu nhìn vào vật chứng trước mắt: "Chỉ là có lẽ ngày mai cần phải tìm đội phó Hàm xác nhận một chuyện ____ Báo cáo kiểm tra chất độc sao rồi?"
Đường Thiệu Nguyên lật báo cáo độc chất bước tới, đưa tay chỉ vào mấy chữ như gà bới trước mắt: "Các chất độc thông thường đều được kiểm tra, loại trừ khả năng ngộ độc thuốc trừ sâu, thuốc mê an thần, xyanua hay ngộ độc kim loại.
Trong cơ thể người chết ngoại trừ cacbon oxit thì không phát hiện chất độc khác."
Lộ Tranh gật đầu nhưng hàng mày vẫn không dãn ra.
Sắc trời đã tối muộn, ngày mai còn phải tham gia cuộc họp của Cảnh cục với các nhân viên liên quan cùng nhân chứng của vụ hoả hoạn, hai người hợp sức sửa sang dung nhan thi thể xong liền chuẩn bị rút lui.
Lộ Tranh vươn tay kéo hai lần nhưng không với tới dây thắt phía sau lưng, anh đành dùng sức kéo lên trên.
"Rắc" một tiếng, cổ anh phát ra tiếng nguy hiểm.
Đau đến mức Lộ Tranh "Shhh___" hít một ngụm khí lạnh.
Ngón tay hơi lạnh chạm vào gáy anh, nhẹ nhàng đầy ôn nhu xoa vài cái, Đường Thiệu Nguyên không biết từ lúc nào đã cởi bỏ trang phục giải phẫu và bao tay ra, đang hơi cúi đầu giúp anh mát xa.
"Cảm ơn người anh em." Lộ Tranh nghiến răng trợn mắt cảm thán, nhịn không được trêu đùa Lộ Tranh: "Tay cậu sao như lạnh như tay con gái vậy? Phải chú ý cơ thể nha đồng chí Tiểu Đường."
Ngón tay đang nhẹ nhàng mát xa cổ không dấu vết dừng lại một khắc rồi tiếp tục xoa bóp với tiết tấu ban đầu, chỉ là lực ngón tay hơi lớn, ấn vào khiến cổ Lộ Tranh có hơi đau.
"Sư huynh từng sờ rất nhiều tay con gái rồi sao?"
Nhìn không thấy biểu cảm của Đường Thiệu Nguyên, Lộ Tranh còn tưởng rằng cậu đang nói đùa với mình, ha ha cười hai tiếng: "Nào có được may mắn này chứ, còn không phải vì vừa đến mùa đông thì mấy đồng nghiệp nữ đều cầm túi chườm nóng che tay à."
Không biết có phải lỗi cảm giác hay không mà Lộ Tranh cảm nhận được lực tay đang mát xa trên cổ mình nháy mắt dịu dàng trở lại.
Ngày hôm sau, Cục cảnh sát thành phố.
"Tính chất của vụ án này đã rất rõ ràng." Người nói chính là phó đội trưởng Hàm Hồng Nho: "Hôm qua dưới sự giúp đỡ của nhóm chuyên gia của Sở, chúng tôi đã tiến hành khám xét hiện trường một lần nữa."
Thời điểm Hàm Hồng Nho nói bốn chữ "chuyên gia của Sở" mang theo tia không bằng lòng rõ ràng.
Trong phòng hội nghị đầy ắp người, tất cả đều là cảnh sát tham gia điều tra vụ hoả hoạn lần này, có vài người dưới vành mắt xanh đen, vừa nhìn là biết bận rộn đến nửa đêm không ngủ đủ giấc.
Mấy người Lộ Tranh cũng chen chúc ngồi bên trong, tham gia phân tích vụ án lần này.
"Đầu tiên, xuất phát từ hiện trường, bên đại đội Phòng cháy đã đưa ra ý kiến, kết luận đưa ra giống với phân tích của nhân viên kỹ thuật của chúng tôi, đó là ngọn lửa bắt nguồn từ phía tây bắc của căn phòng, cũng chính là địa điểm vốn đặt sô pha vải, không phát hiện chất dẫn cháy còn sót lại." Hàm Hồng Nho hướng về phía Tiết Nhất Duy gật đầu, Tiết Nhất Duy ngồi thẳng lưng, một bộ dáng của học bá khi được giáo viên khen ngợi, còn làm động tác không dám nhận về phía Hàm Hồng Nho, đi đầu vỗ tay cho Hàm Hồng Nho.
Mọi người ngồi đây đều có chút xấu hổ, suy nghĩ vỗ tay theo thì không được, không vỗ tay cũng không xong.
"......! Thương mại thổi phồng lẫn nhau à, má ơi, da gà em rớt hết luôn rồi." Nguỵ Hùng Phong phun tào bên tai Lộ Tranh, "Nếu không thì biểu diễn hiện trường trực tiếp của buổi lễ nhận cha nuôi luôn đi."
Một tấm ảnh chụp giáo sư Quản Bân đang ngồi trong văn phòng không biết lấy từ đâu ra được chiếu trên màn hình lớn, cái sô pha vải màu trắng rõ ràng nằm trong góc văn phòng, trên sô pha có một cái gối dựa nhỏ cùng màu, trên đó còn có sách vở, vài cái hộp, túi nhựa cùng một ít đồ vật linh tinh, chỗ tay vịn có vắt một cái áo khoác dù màu xanh lam.
Dễ nhận thấy giáo sư Quản giống với Nguỵ Hùng Phong, đều không quá giỏi trong việc sắp xếp đồ vật cá nhân.
Chính giữa tấm ảnh là giáo sư Quản Bân đang ngồi sau bàn làm việc, bộ dáng cao gầy, tóc hơi rối, đeo cặp kính rất dày, trên mặt không có biểu cảm gì, chồng sách trên tay càng tôn lên khí chất giáo sư đại học của anh.
"Ài, đáng tiếc, một nhân tài như thế." Cảnh Chí Trung lắc đầu.
Lộ Tranh cố gắng dời tầm mắt ra khỏi người giáo sư Quản, cẩn thận quan sát kết cấu và cách trang trí trong phòng.
Giọng đội trưởng Hàm bên kia truyền đến: "......!Đồng thời trên thi thể giáo sư Quản không có dấu vết bị trói, nguyên nhân tử vong là bị thiêu cháy, trong cơ thể không phát hiện thuốc an thần, thuốc mê hay chất độc gì, cộng thêm điểm bắt lửa và cánh cửa sổ duy nhất trong phòng xa nhau nên không tồn tại khả năng người bên ngoài phóng hoả, cửa ra vào và cửa sổ đều bị khoá trái, hơn nữa bản thân người chết có thói quen ngủ trưa trên ghế sô pha, bình thường cũng hay hút thuốc.
Tóm lại vụ hoả hoạn này rất có khả năng là tai nạn ngoài ý muốn, nạn nhân là giáo sư Quản trước khi ngủ trưa đã hút thuốc trên ghế sô pha, vô tình ngủ quên khiến mẩu thuốc lá rơi xuống đốt cháy vải ghế sô pha, bởi vì giáo sư Quản đã tự tay tháo pin của chuông báo khói nên chuông không phát ra âm thanh báo nguy, cuối cùng lửa lan rộng, tạo thành sự việc bất hạnh."
Đội phó Hàm mạnh mẽ kết thúc báo cáo, khán giả trung thành Tiết Nhất Duy của anh ta liên tục gật đầu, bộ dáng không thể đồng ý hơn.
Nhóm cảnh sát đang ngồi đây đều khép sổ ghi chép lại, báo cáo của Hàm Hồng Nho đã vô cùng đầy đủ, đã xác định được tính chất vụ án, nếu là sự cố tử vong ngoài ý muốn vậy thì công việc còn lại đơn giản hơn nhiều.
"Chờ đã, đội phó Hàm, tôi có một vấn đề." Lộ Tranh thấy đội phó Hàm chuẩn bị nói tan họp, vội vàng nhấc tay hỏi.
Hàm Hồng Nho rất có phong thái lãnh đạo, cho dù bị cắt ngang cũng không lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn mà nâng tay lên ép xuống, ra hiệu người trong phòng an tĩnh lại: "Tổ trưởng Lộ mời nói."
"Áo khoác dù màu xanh lam vắt trên ghế sô pha trong ảnh chụp nhìn qua hình như là trang phục mùa đông, nhưng từ cách ăn mặc của giáo sư Quản trong bức ảnh thì rõ ràng là trang phục mùa hè, vậy cái áo trên ghế sô pha có tác dụng đặc biệt gì không?"
Hàm Hồng Nho không ngờ Lộ Tranh lại hỏi ra vấn đề không liên quan như thế, song phong cách làm việc của anh ta luôn phải toàn diện, bèn lấy sổ ghi chú ra lật vài trang, rất nhanh đã tìm được vấn đề liên quan: "Chúng tôi lấy tấm ảnh này từ người nhà của nạn nhân, căn cứ vào cách nói của người thân thì cái áo khoác dù màu xanh đậm này được nạn nhân đặc biệt đặt ở văn phòng, dùng để phủ lên bụng trong lúc nghỉ trưa phòng ngừa cảm lạnh.
Chúng tôi cũng lấy ra được vài mảnh nhỏ của cái áo lưu lại trên ghế sô pha, hôm qua tổ trưởng Lộ cũng có mặt ở hiện trường, hẳn là có ấn tượng nhỉ."
Lộ Tranh quả thật có ấn tượng với vải áo còn sót lại, anh gật đầu ném ra vấn đề thứ hai.
"Cảm ơn Hàm đội.
Đêm qua tôi đến phòng giải phẫu kiểm tra cẩn thận bên ngoài thi thể một lần nữa, trên bụng thi thể cũng tìm được một ít sợi vải áo lưu lại, nhưng bởi vì dính quá chặt vào da người chết nên chỉ lấy ra được một ít." Vừa nói Lộ Tranh vừa lấy ra túi vật chứng đựng sợi vải màu xanh đậm ngày hôm qua, để ra giữa bàn họp: "Tôi cho rằng trong vụ hoả hoạn này vẫn còn điểm đáng ngờ, giáo sư Quản không sử dụng thuốc ngủ, vậy thì vì sao giữa đám cháy anh ấy vẫn có thể duy trì tư thế nằm thẳng trên sô pha, thậm chí trên bụng còn phủ áo khoác mà không hề giãy dụa hay có hành động chạy trốn nào?"
Cả hiện trường yên tĩnh lại.
Hai gương mặt đen thui của đội phó Hàm và Cảnh Chí Trung nháy mắt nghiêm túc hẳn lên.
"Tôi không cho rằng điểm đáng ngờ này được thành lập." Giọng Tiết Nhất Duy phá vỡ im lặng: "Nếu đã nói giáo sư Quản Bân có thói quen đắp áo khoác lúc ngủ trưa, vậy thì không phải không tồn tại khả năng này ____ Giáao sư Quản đã chuẩn bị tất cả để đi ngủ, áo khoác cũng đắp lên người nhưng không ngờ lại quên dập thuốc lá, tàn thuốc châm lửa sô pha, ngay ở thời điểm anh ấy chưa kịp tỉnh táo lại hoặc có hành động chạy trốn thì đã lâm vào hôn mê do đã hít một lượng lớn bụi than và cacbon oxit.
Cũng không phải chưa từng xảy ra các vụ hoả hoạn khi nạn nhân đang trong trạng thái ngủ say."
Quan điểm của Tiết Nhất Duy như một hòn đá đập vào mặt nước yên tĩnh, trong phòng chợt vang lên từng trận âm thanh thảo luận.
Lộ Tranh như đã sớm đoán được từ trước, họ nhẹ một tiếng, đi đến bật lên tấm ảnh chụp khám nghiệm tử thi trong phòng giải phẫu.
"Nếu nói người chết châm cháy sô pha trong lúc ngủ trưa ____ vậy thì vì sao thời điểm tử vong, trên mặt giáo sư Quản vẫn còn mang mắt kính?"
Anh ngồi trên ghế gỗ trong phòng họp, chống khuỷu tay lên mặt bàn, đôi mắt tròn nhìn thẳng vào Tiết Nhất Duy ở đối diện, ánh mắt sắc bén tựa như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nói ra thì rất buồn cười, thời điểm sưu tầm tư liệu thực tế để viết quyển này thì một bác sĩ pháp y mà tôi quen biết đã đặc biệt nhấn mạnh rằng tôi ngàn vạn lần không được viết cảnh tượng bác sĩ pháp y mặc áo blouse trắng dài giải phẫu thi thể khiến cho một thân áo trắng dính dầy máu, tác giả cảm thấy vô cùng ngạc nhiên bởi vì trong phim đều diễn như vậy mà, thế nhưng người bạn pháp y rất thẳng thắn tỏ vẻ trong phim đều là vô nghĩa, nếu thật sự mặc áo blouse trắng dài thì chính là đang khoe khoang, thi thể trước mặt sẽ bật dậy dạy bạn cách làm đấy _(:зゝ∠)_
== Hết chương ==.