Thái dương Nguỵ Hùng Phong căng ra, cảm giác khó xử vô cùng.
Tổ trưởng của mình bị Tiết Nhất Duy đáng ghét kia trào phúng làm mất mặt, mà lại do chính tay mình đẩy ra.
A a a! Có dự cảm sự nghiệp sắp gặp nguy cơ ghê!
Ngay lúc trong lòng cậu đang suy nghĩ xem nên nói gì để làm dịu bầu không khí, Lộ Tranh lại nở nụ cười, tựa như anh không hề thấy thanh âm mang mười phần châm chọc của Tiết Nhất Duy: "Không tồi, Đại Hùng, làm tốt lắm!"
"Cho tới lúc này tất cả mọi chứng cứ đều chỉ về hướng tử vong ngoài ý muốn, kế tiếp chúng ta sẽ xác nhận với pháp y lần nữa, cơ bản đã có thể xác định tính chất vụ cháy.
Các anh em vất vả rồi."
Nguỵ Hùng Phong nghe xong vội vàng cổ vũ tổ trưởng nhà mình: "Không vất vả!"
Dưới sự tích cực của cậu, không khí ngưng trệ trong phòng họp bỗng chốc sinh động trở lại, không ít tiếng vỗ tay đồng tình vang lên.
"Tổ trưởng Lộ, thứ cho tôi nói thẳng, anh có chút đi vào ngõ cụt rồi đấy." Bầu không khí đương lúc hài hoà, trong góc phòng họp lại truyền đến âm thanh lạnh lùng.
Trong lòng Nguỵ Hùng Phong căng thẳng, vội vàng xoay đầu nhìn.
Quả nhiên là đầu gỗ Tiết Nhất Duy, lúc này cậu ta khoanh tay, vẻ mặt không phục: "Có thể tổ trưởng Lộ thăng chức lên Tỉnh, lâu rồi không xuống cơ sở nên không biết hiện giờ nhân lực ở cục thành phố khan hiếm thế nào, hiện giờ ngoại trừ vụ hoả hoạn này chúng tôi còn phải chia người ra để điều tra vụ án nữ thi thể không đầu, rồi cả vụ án đâm xe rồi bỏ chạy cùng với tỉnh B cách vách, tôi cho rằng không cần thiết phải lãng phí thời gian của các anh em vì vụ án này."
Lộ Tranh lần thứ hai bị cậu ta cắt ngang, tượng đất còn có ba phần tức giận, giờ phút này không khỏi nghiêm khắc hơn: "Tiểu Tiết, không có lý do gì để tổ chuyên án chúng ta giải tán trước thời hạn, xử lý vụ án thì phải làm từ đầu đến cuối, nếu đội trưởng Hoàng đã giao nhiệm vụ này cho chúng ta thì chúng ta phải nghiêm túc loại trừ tất cả các trường hợp mới được hoàn thành vụ án, nếu cậu có bất kì phản đối nào hiện tại có thể ra ngoài tìm đội trưởng Hoàng rời tổ, tôi nghĩ mọi người sẽ hiểu thôi."
Anh bình thường hay cười, kết hợp thêm khuôn mặt em bé khiến anh nhìn qua vô cùng gần gũi, một chút cũng không giống lãnh đạo, bởi vậy tuy rằng quan hệ của anh và nhóm điều tra viên cấp dưới không tồi nhưng lại thiếu đi vài phần răn đe.
Lúc này anh nghiêm mặt, khí chất cả người lập tức nghiêm túc hẳn lên khiến Tiết Nhất Duy sững sờ, cậu ta không quá tán thành lẩm bẩm thêm hai câu, cuối cùng vẫn thành thành thật thật ngồi bất động tại chỗ.
Rượu mời không uống, uống rượu phạt, chậc chậc, đáng! Nguỵ Hùng Phong vui sướng khi người gặp hoạ.
Hai người giương cung bạt kiếm khiến không khí trong phòng họp đầy căng thẳng, một đám điều tra viên trẻ tuổi đều co đầu rụt cổ, không dám thở mạnh.
Lộ Tranh là người của tỉnh, cấp bậc cao, mà Tiết Nhất Duy là nồng cốt của tổ tinh anh cục thành phố, hai thần tiên đánh nhau, tôm tép nhỏ như bọn họ căn bản không dám xen vào.
Lộ Tranh chậm rãi nhìn một vòng những người trẻ tuổi trong phòng họp, trên mặt lại lộ ra nụ cười toả nắng hiền lành: "Tốt lắm, mọi người đều đã xốc lại tinh thần, hy vọng đang ở ngay phía trước, hãy tin rằng chúng ta cách chân tướng không còn xa nữa.
Mọi người dựa theo nội dung vừa mới thảo luận tiếp tục công việc, có vấn đề gì có thể báo cáo với tôi bất cứ lúc nào ____ tan họp."
Nguỵ Hùng Phong cũng bị uy nghiêm của Lộ Tranh doạ sợ lập tức phản ứng lại, mang theo một đội chụp hình do mình quản lý lớn tiếng đáp ứng rồi lần lượt ra phòng họp.
Tiết Nhất Duy là người cuối cùng ra cửa, trước khi đi còn liếc nhìn Lộ Tranh một cái, không chịu khuất phục.
Mà Lộ Tranh cũng không xoay đầu lại, yên lặng ngồi tại chỗ giả vờ không nhìn thấy.
Đợi cho tất cả mọi người ra ngoài hết, trong phòng họp trống rỗng, Lộ Tranh mới vùi mặt vào lòng bàn tay, qua một lúc thì thở ra một hơi thật dài.
"Ài____"
Lầu hai trung tâm vật chứng cục cảnh sát thành phố, phòng kiểm nghiệm độc học.
Đường Thiệu Nguyên mặc áo blouse dài trắng, cau mày, cẩn thận nghiên cứu tệp tư liệu trên tay, nghe thấy tiếng ken két chỗ cửa vang lên, một thân ảnh mặc thường phục màu lam nhạt bất chợt xuất hiện.
Trong nháy mắt nhìn thấy người nọ, lông mày cậu lập tức giãn ra, ngay cả khoé mắt cũng mang ý cười: "Anh đến rồi."
Lộ Tranh dùng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trả lời cậu: "Ừm, sao rồi, có phát hiện gì mới không?"
Đường Thiệu Nguyên tinh ý phát hiện độ cong trên nụ cười của Lộ Tranh hôm nay nhỏ hơn vài phần so với bình thường, ngay cả lúm đồng tiền cũng không sâu như mọi ngày.
"......!Không có." Cậu dừng chút, nhưng vẫn không kiềm chế được quan tâm hỏi: "Sư huynh sao thế? Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Cái này cũng nhìn ra được á?
Lộ Tranh kinh ngạc với sự nhạy bén của cậu, song lúc này anh cũng thật sự buồn rầu, có người để tâm sự ra hết cũng tốt, anh kể lại: "Thật ra thì không sao, theo videos theo dõi thì trong thời gian xảy ra vụ án không có ai khả nghi tiến vào hiện trường.
Theo lý mà nói thì tôi hẵn phải vui vẻ, nhưng không biết vì sao vẫn luôn cảm thấy trong đầu trống rỗng, trực giác của tôi cho rằng vụ án này không đơn giản như vậy, chỉ là hiện tại không tìm thấy chứng cứ."
Dứt lời, anh không tự chủ nhíu mày, bĩu môi, thoạt nhìn rất phiền não.
Đường Thiệu Nguyên lẳng lặng nghe, buông tư liệu trong tay xuống nhìn thẳng mắt anh: "Tôi tin trực giác của anh."
"Cảm ơn người anh em." Lộ Tranh nghe thế thì nhịn không được mà bật cười: "Nhưng mà trực giác không thể làm chứng cứ phá án a."
"Cho nên chúng ta phải tìm chứng cứ." Ánh mắt Đường Thiệu Nguyên kiên định, vươn tay cầm tay Lộ Tranh: "Tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp anh tìm được chứng cứ."
Tim Lộ Tranh khẽ lỡ nhịp, sự ủng hộ không chút che dấu của Đường Thiệu Nguyên khiến ngực anh nóng lên, nhịn không được nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu.
Đường Thiệu Nguyên cảm thấy tay mình nóng lên, cúi đầu xuống nhìn, tâm tình lập tức kích động nói ra lời từ đáy lòng: "Tôi sẽ giúp anh bắt hết những gì anh muốn, sư huynh."
Thời điểm nói những lời này, ánh mắt cậu sáng rực, sự nóng bỏng không che giấu được, song thần thái đầy kiên định, rất giống với lúc cậu cùng Lộ Tranh thảo luận về vấn đề DNA của song bào thai cùng trứng, cả người cậu toát ra khí chất khiến người khác vô cùng yên tâm.
Cảm giác tin cậy kỳ lạ cùng với sự rung động không thể giải thích lại đến nữa rồi, Lộ Tranh vừa cảm động không kìm chế được run run bả vai.
Tê tê, ấm áp dễ chịu.
"Thiệu Nguyên, có cậu thật tốt." Lộ Tranh không biết sao lại bất chợt thốt ra lời thật tình.
Lời vừa ra khỏi miệng chính anh cũng cảm thấy xấu hổ.
Moá......!Sao mà đầy mùi gay vậy nè.
Vội vã ho khan hai tiếng, thả lỏng tay Đường Thiệu Nguyên ra nói: "Cậu tiếp tục đi, tôi tìm nhóm Đại Hùng có việc, hẹn gặp lại."
Đương lúc hoảng hốt nên Lộ Tranh không chú ý đến Đường Thiệu Nguyên phía sau mặt đã đỏ ửng lên, hai tai chỉ kém bốc hơi nước.
Sau khi được sư huynh thân ái cổ vũ Đường Thiệu Nguyên như được tiêm máu gà, tinh thần tăng mười phần.
Cậu trước tiên bỏ báo cáo kiểm nghiệm chất độc xuống, quyết định đem tầm mắt tập trung vào thi thể.
Những bức ảnh trong lúc giải phẫu được cậu xếp thành trên chiếc bàn giải phẫu thật lớn, tỉ mỉ kiểm tra từ phần đầu.
Đầu......! Về cơ bản vẫn còn hoàn hảo, còn sót lại mắt kính bị thiêu rụi, gương mặt đã bị cháy rụi, chỉ còn sót lại một ít tóc phía sau gáy.
Cơ thể......!Bị tổn hại nghiêm trọng, ngực, bụng, đùi, cánh tay đều bị cháy nứt nẻ da, không còn hình hài con người nữa.
Lưng......!Từ từ!
Ngay lúc Đường Thiệu Nguyên kiểm tra đến ảnh chụp đặc tả lưng thi thể thì một tia sáng chợt loé trong đầu cậu.
Tình trạng đốt cháy của thi thể giáo sư Quản Bân vô cùng nghiêm trọng, cả phía trước và sau đều bị tổn hại do nhiệt độ cao, nhưng nhìn ảnh chụp, Đường Thiệu Nguyên bỗng ý thức được một vấn đề bị mọi người xem nhẹ.
So với phần phía trước thì tình trạng bị thiêu cháy của phần lưng quá nhẹ!
Vì sao phần trước đùi và bụng của giáo sư Quản đã bị cháy thành từng mảng nhưng phần lưng so ra thì lại bỏng rất nhẹ?
Mặc dù đúng là phần lưng xác chết gần chiếc ghế sofa trong hiện trường vụ hỏa hoạn sẽ không cháy dữ dội như phần bụng phía trước, nhưng với trận cháy này mà còn có thể nhìn thấy dấu vết rất nhỏ của lò xo để lại, không khỏi quá rõ ràng rồi sao!
Toàn bộ đều bị thiêu đốt bởi nhiệt độ cao, chỉ có một lời giải thích duy nhất cho tình trạng này, đó là phía sau lưng quá thiếu không khí hỗ trợ quá trình đốt cháy ____ nói cách khác, thời điểm chết cháy giáo sư Quản Bân gần như không có hành động giãy dụa, ngay cả rung lắc nhẹ hoặc chuyển động theo bản năng cũng không có, thành thành thật thật nằm trên sô pha tuỳ ý để ngọn lửa đốt cháy cơ thể mình!
Giống như......!Một khối tử thi.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Trong chớp mắt Đường Thiệu Nguyên cảm giác được tiếng tim mình đập vang khắp phòng thí nghiệm.
"Bình tĩnh nào, đúng, bình tĩnh." Cậu thì thầm tự nói: "Thế nhưng lần trước lúc kiểm nghiệm thi thể, giáo sư Quản đích thật là bị chết cháy, hơn nữa không có vết thương do bị trói......"
Chân ghế phát ra tiếng "két____" chói tai, Đường Thiệu Nguyên lập tức đứng dậy lấy ra một mẫu máu khi giải phẫu được bảo quản trong tủ đông.
truyện tiên hiệp hay
Chết cháy khi đang còn sống, nằm bất động, hai điều này nằm cùng nhau đã vạch cho cậu một con đường rõ ràng ____ khi giáo sư Quản bị cháy thì đã đánh mất năng lực hành động!
Trong lần kiểm nghiệm chất độc trước, lão Nhiễm của thị cục đã loại trừ khả năng tồn tại thuốc ngủ và các chất độc khác trong cơ thể giáo sư Quản, sau đó chính cậu cũng đã tự mình tiến hành kiểm tra độc chất, xác minh một số loại thuốc tương đối hiếm gặp, nhưng cũng không phát hiện được gì.
Chẳng qua......
Từ từ, nếu nói không có thuốc, thứ hấp thụ vào cơ thể giáo sư Quản Bân không phải là chất độc từ bên ngoài mà là những chất dẫn truyền thần kinh dư thừa đã có sẵn trong cơ thể thì sao?
Phòng giám định dấu vết trung tâm vật chứng thị cục, Lộ Tranh đang sắp xếp lại từng mảnh giấy vụn của hiện trường vụ cháy, bởi vì rất nhiều mảnh đã bị vòi chữa cháy làm ướt, cùng ngày xảy ra vụ án anh đã dùng máy sấy hong khô chúng, hiện giờ đúng là thời điểm để thu dọn.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, tiết tấu rất nhanh, người tới dường như đang rất gấp gáp.
"Vào đi!" Lộ Tranh xoay đầu, không còn tay rảnh bèn hướng ra cửa hô lên.
Một bóng người cao gầy mặc áo blouse trắng đẩy cửa tiến vào.
"Sư huynh." Đường Thiệu Nguyên ba bước thành hai bước vọt vào, đứng trước mặt Lộ Tranh thở hổn hển lấy hơi, dùng đôi mắt sâu thẫm ánh nước nhìn anh, vài giây sau cậu bỗng nở nụ cười.
Lộ Tranh đến tỉnh thời gian dài như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Đường Thiệu Nguyên cười thật lòng như thế, nụ cười đầy thoải mái, khoé mắt cong cong, đôi đồng tử màu nâu chất chứa cả câu chuyện.
"Sư huynh, đến xem này." Cậu vừa cười vừa đẩy tờ giấy tới trước mặt Lộ Tranh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường sư đệ: Đến chiến nào! Tiết Nhất Duy! Nhìn xem ai mới thật sự là học bá!
Nguỵ Hùng Phong: Sếp và đồng nghiệp tui ngày nào cũng bùng nổ khí gay, cảm giác đồng nghiệp muốn thượng vị, cho hỏi một thẳng nam sắt thép như tui nên làm gì để phá vỡ nó? Online gấp.
______
Chương này là sân nhà của Tiểu Đường sư đệ, tri thức chính là sức mạnh, smart is the new sxy, diễn biến tình cảm nhanh chóng login.
Mọi người có thể đoán được Tiểu Đường phát hiện thứ gì không? Cạc cạc cạc, thực ra gợi ý đã rất trực tiếp rồi, nhìn xem nhóm đại lão trong khu bình luận có thể đưa ra đáp án nhanh hơn pháp y Đường không nhé!
Ngày mai sẽ là hiện trường vả mặt, a ha ha ha.