Thuyền lớn rời khỏi bến tàu của đô thành Dung Quốc, thuận theo Quái thuỷ hướng về phía Bắc, trở về Hữu doanh.
Chiếc thuyền này đi nhanh hơn so với tốc độ của những chiếc khác, nô lệ phân phối mái chèo trên thuyền đều là thanh niên trai tráng, để trần cánh tay, chỉnh chỉnh tề tề vung mái chèo gỗ.
Bách phu trưởng[1] đứng ở đầu thuyền phóng tầm mắt nhìn mặt trời đang ngả dần về phía Tây, thì thầm với binh lính cạnh đó: “Thời gian đã không còn sớm nữa, vung roi lên, gọi đám quỷ lười này dốc sức chèo thuyền!”
[1] Bách phu trưởng: ý chỉ người chưởng quản.
Binh linh giám sát vung roi, âm thanh chát chúa vang vọng, có một hai lần quật cả vào người nô lệ đang gắng sức chèo thuyền, còn lại đều đánh lên boong thuyền, phát ra tiếng lanh lảnh.
Chẳng phải binh sĩ hạ thủ lưu tình, mà là bốn năm trước, từ khi Ngu quan tiền nhiệm bị bãi chức, tân Ngu quan không cho bọn họ tuỳ tiện ngược đãi nô lệ nữa. Nô lệ là tài sản của Quốc quân, hao tổn quá nhanh thì sẽ bị trách tội.
Dưới sự thúc giục, nô lệ chèo thuyền cật lực, một khắc cũng không ngừng. Vai lưng và cánh tay vận động theo tần số cao, toàn thân họ chảy đầy mồ hôi. Dưới ánh mặt trời lấp lánh, mồ hôi và bọn nước vẩy lên từ lòng sông trộn lẫn vào nhau, không nhận ra được cái nào là mồ hôi, cái nào là thuỷ châu.
Trước khi trời tối, thuyền lớn cũng về tới Hữu doanh phương Bắc. Nô nhân một đường mệt mỏi đến sức đứng lên cũng chẳng có, lúc này mới dồn dập vứt bỏ mái chèo, nằm ở trên thuyền, toàn thân nhão ra như bùn.
Binh sĩ bắt đầu xua đuổi Nô nhân rời thuyền, hùng hùng hổ hổ.
Việt Tiềm không đợi tới khi binh sĩ đuổi mới đi. Trên người vẫn còn sức lực, hắn đứng lên đi lại, xiềng chân bị kéo lê tạo ra âm thanh vang vọng.
“Cạch” một tiếng, xích chân cồng kềnh cuối cùng cũng mở ra. Việt Tiềm rời thuyền, phía sau còn có Nô nhân lục tục kéo theo. Bọn họ mệt mỏi hành tẩu theo bờ con nước nhỏ, bước đi chậm rì rì, khom người ôm lấy thân thể, mệt hơn cả chó.
Chờ đến khi toàn bộ Nô nhân đã lên bờ, bách phu trưởng kiểm tra lại chìa khoá xiềng xích, binh sĩ thả neo rồi buộc chặt thuyền lớn, lại mang theo mái chèo gỗ, cùng nhau trở về quân doanh.
Nô nhân lao động cả một ngày, hai tay trống trơn trở về nhà tranh rách nát, thân thể đau xót vô cùng.
Binh sĩ đã đi xa, Nô nhân không còn bị quản chế lúc này mới cảm thấy có mấy phần tự tại. Bọn họ tụm năm tụm ba, thấp giọng trò chuyện.
Mùa thu năm ngoái, huyện Vân Xương chuyển một nhóm Vân Việt nhân tới, có ba mươi tư người sống sót, đều là thanh niên trai tráng, bổ sung cho số lượng Nô nhân trong Hữu uyển.
Trong số đó, có một Việt nhân tên Phàn Ngư, là người quen cũ của Việt Tiềm. Hai người ở gần nhau, tuổi tác lại xấp xỉ, thiếu niên Phàn Ngư cao ráo, vẫn luôn đảm nhiệm vai trò bẻ lái, là người sống thống khổ nhất, là kẻ hứng tội nặng nề nhất.
Phàn Ngư đi vài bước, đội nhiên dừng lại cúi đầu kiểm tra cổ chân cổ tay đang chảy máu của mình. Y vặt vài nhánh thảo dược mọc ở ven đường, bóp nát rồi xoa lên miệng vết thương đang lở loét, chảy đầy máu tươi.
Đó là vết thương do xiềng xích mài rách, chảy ra dòng máu đỏ tươi ấm nóng.
Xoa rồi vẫn chẳng thấy khá hơn, mỗi lần vết rách vừa kết vảy, xích chân sẽ lại mài ra máu, lặp đi lặp lại liên lục.
Việt Tiềm cũng phải mang xiềng chân, nhưng cổ chân cổ tay hắn không còn chảy máu nữa, có điều vẫn có thể thấy những vết thương cũ lớn lớn nhỏ nhỏ.
Đau đớn khiến Phàn Ngư nhe răng trợn mắt, tức giận bất bình: “Mỗi ngày đều phải mang xích nặng như vậy, sớm muộn gì hai chân cũng sẽ phế!”
“Nếu chúng ta tàn phế, bọn họ còn được ích lợi gì nữa! Không ai bắt cá, không ai chèo thuyền, còn có ích lợi gì!” Trong lòng Phàn Ngư phẫn uất. Chân y đau đến khó chịu, bực tức đầy bụng.
Việt Tiềm nhàn nhạt nói: “Bọn họ không thiếu người.”
Nô lệ vô cùng đông đảo, đám này chẳng còn dư lại bao nhiêu, bọn họ sẽ lại đưa tới một nhóm khác.
Phàn Ngư ngẩng phắt đầu lên, tựa như kinh ngạc, lại tựa kinh hoàng.
Hai người không nói nữa, đi về nơi ở, trở về nhà tranh cư trú của chính mình.
Từ mùa thu năm ngoái, mạn Bắc Quái thuỷ có thêm vài căn nhà tranh, đến bây giờ nhìn rách rách rưới rưới, vừa thấp vừa nhỏ, phong cách toàn thể vô cùng thống nhất.
Trời còn chưa sáng đã phải xuống sông bắt cá, còn phải vận chuyển cá tươi đến đô thành, quay đầu đã trở thành người bẻ lái, tận khi tối mịt mới được trở về nhà. Công việc lao động khổ cực như vậy, đến người bình thường cũng chẳng chịu nổi.
Bước chân Việt Tiềm vẫn vô cùng vững vàng. Hắn lớn lên tuy gầy, nhưng thể lực lại tốt hơn nhiều so với những kẻ khác, còn rất dẻo dai.
Việt Tiềm đi vào nhà tranh, ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, múc nước trút vào miệng. Hắn nghe thấy Thường phụ ở phía sau nói: “Ta nấu được chút mạch nha, coi như đường, ngươi lại đây nếm thử.”
Kẹo mạch nha.
Đối với Nô nhân như bọn họ mà nói, là mỹ vị khó gặp.
Thường phụ đẩy chén sứ thô ráp qua, dưới đáy bát chỉ có một lớp kẹo mỏng manh. Chỉ là khi vừa thấy, trong miệng đã sinh ra cảm giác thèm thuồng.
Ngón tay chấm vào lòng chén, ngậm vào khoang miệng, vị ngọt phân tán, dư vị nồng nàn.
Ngọt ngào đối lập với sinh hoạt khổ cực, thậm chí khiến cho người ta sinh lòng yếu ớt. Việt Tiềm chỉ nếm thử một lần rồi cầm chén nhét vào tay Thường phụ, nói: “Ngươi ăn đi.”
Bốn năm trước, Ngu quan trong Hữu uyển đổi thành người mới. Từ lúc ấy, Nô nhân được phép trồng trọt thóc lúa, gieo giống hoa màu bên bờ con nước nhỏ, có điều diện tích gieo trồng vẫn chẳng đáng bao nhiêu, hơn nữa đến thời điểm thu hoạch sẽ còn phải chịu sự bóc lột của binh sĩ trông coi.
Năm nay, Thường phụ và Việt Tiềm trồng lúa mạch. Lúa mọc xanh mướt, phủ kín mảnh đất nhỏ.
Thường phụ chậm rãi thưởng thức, mặc dù ăn rất từ tốn, thế nhưng dư vị thơm ngọt cũng chẳng kéo dài bao lâu, rất nhanh đã biến mất trên đầu lưỡi, phảng phất còn chưa đã thèm.
Ăn xong, hắn gác đũa, nhìn về phía Việt Tiềm vừa nhai một miệng đồ ăn vừa uống canh cá, nói rằng: “Lại đến lễ săn mùa Hạ rồi. Một năm lại một năm, thời gian trôi qua nhanh quá.”
Khi ấy, tiểu tử bên cạnh này chỉ mới mười tuổi, hiện tại cũng đã mười bảy tuổi, lớn lên cao cao gầy gầy, dáng dấp nom như đã trưởng thành trước tuổi.
Bảy năm trước, hai người cùng bị bắt, Thường phụ còn tưởng rằng Việt Tiềm sẽ không chịu đựng nổi, tuổi cũng còn nhỏ, e là không sống được bao lâu.
Ai ngờ rằng, mệnh của tiểu tử này vô cùng cứng.
Thường phụ đấm đấm cái eo già vì mệt nhọc quá độ mà sinh bệnh, cũng không đoái hoài đến sầu não của chính bản thân mình, trái lại còn nghĩ, bộ xương già của mình chôn ở nơi này cũng chẳng có gì tiếc nuối, thế nhưng với tiểu tử này, nhân sinh chỉ vừa mới bắt đầu, thật sự vô cùng đáng hận.
Một chậu lớn đầy thức ăn hỗn tạp rất nhanh đã bị Việt Tiềm ăn hết hơn nửa. Hắn buông đôi đũa trúc, cầm chén nhỏ tự múc thêm một bát canh cá. Đồ ăn cũng chẳng phải thứ gì ngon lành, hắn ăn uống kham khổ, sinh hoạt gian nan, sớm đã trở thành thói quen.
Việt Tiềm đến mi mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, đáp: “Nếu đã tới đây, ta sẽ đi thu lồng trúc về.”
Mỗi khi vương công quý tộc Dung Quốc tới Hữu uyển săn thú, binh sĩ tuần tra ở nơi này sẽ tăng mạnh. Đã vào mùa săn, Việt Tiềm cần phải thu lồng trúc về.
Đêm đen heo hút, Việt Tiềm đi sâu vào rừng. Hắn thu lại ba cái lồng trúc, trong lồng trống trơn, cũng không phải lần nào cũng sẽ bẫy thêm được đồ ăn.
Việt Tiềm giấu lồng trúc vào bụi rậm phía sau nhà, trong lòng cũng chẳng hề sầu não. Kỹ năng bơi của hắm rất tốt, nếu không đủ đồ cho hắn và Thường phụ ăn, ban đêm hắn sẽ lén lút mò xuống sông bắt cá.
Cá ở ngay trước cửa nhà, có kẻ ngu mới không vớt.
Dù sao hắn cũng chẳng phải một nô lệ tuân thủ quy củ, e ngại đòn roi nắm đấm.
Việt Tiềm bò lên giường, ôm lấy hai tay chuẩn bị ngủ. Thường phụ nằm trong góc nhà tranh đã vào giấc ngủ say, phát ra tiếng ngáy khò khè.
Đêm hè oi bức, cửa sổ mở toang. Tronh rừng, chim chóc ếch nhái không hừng hót kêu, âm thanh không dứt. Việt Tiềm không ngủ được, đầu óc hồi tưởng lại cảnh mình mạnh mẽ vung mái chèo gỗ, đưa cá tới bến cảng đô thành, ven đường lén học hỏi được rất nhiều thứ.
“Líu lo!”
Một con chim đậu xuống bên cửa sổ, hoạt bát hót vang. Trong núi rừng lương thực sung túc, có rất nhiều quả dại, côn trùng để nó lấp đầy cái bụng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng.
“Líu lo, líu lo!”
Chim nhỏ uyển chuyển hát lên. Nó không muốn rời đi, cảm thấy bản thân đã tìm được một nơi vô cùng thư thái.
Việt Tiềm mở mắt, nhìn về phía cửa sổ. Hắn thấy một con chim nhỏ màu vàng đang hót vang dưới ánh trăng, thanh âm ca múa, thập phần hăng hái.
Còn nhớ mấy năm trước, đã từng có một con chim bé xinh hơi mập, mào ngũ sắc trên đầu phát sáng lấp lánh, mỗi đêm rảnh rỗi sẽ ghé qua thăm hắn.
Nó tựa như Phượng Hoàng, chim thần của người Dung Quốc.
Sau đó, chim nhỏ không trở lại nữa, Việt Tiềm cũng chưa bao giờ trông thấy con chim nào giống như nó.
Trong tiếng chim líu lo, Việt Tiềm tiến vào mộng đẹp. Hắn hoá thành một con thanh xà có đôi kim đồng óng ả, hình thể của thanh xà lớn đã hơn nhiều so với năm năm trước đây, là một con mãng xà trưởng thành.
Thanh xà khổng lồ quấn quanh cây ngô đồng, đầu cành nở ra từng chùm hoa diễm lệ. Ánh trăng như tuyết chiếu xuống bờ sông, lưu động trên lớp vảy bóng loáng của thanh xà, vây dài bờm rậm nhẹ nhàng rung rung trong gió.
***
Ánh nắng ban mai chiếu xuống thượng nguồn Quái thuỷ, Việt Tiềm lặn xuống nước như con cá, lâu lâu hắn lại trồi đầu lên, giơ cánh tay ra dấu với người trên thuyền đánh cá. Nắm chắc lưới đánh cá, hắn hơi vung tay, hô lên với Thường phụ và Phàn Ngư đang đứng trên thuyền: “Chèo thuyền qua đây!”
Thuyền cá nhỏ rất nhạn đã tới gần, Việt Tiềm bò lên thuyền. Thân trên hắn trần trụi, bên hông chỉ quấn một mảnh vải dài tới đầu gối. Ngày hè vừa khô vừa nóng, đa số Nô nhân bắt cá đều không mặc quần áo.
Việt Tiềm đứng trên mạn thuyền kéo lưới đánh cá. Lưới đánh cá rất nặng, Thường phụ và Phàn ngư cùng qua đây hỗ trợ, kéo toàn bộ lưới lên con thuyền nhỏ. Kéo lên rồi, lưới đánh cá nằm la liệt trên khoang thuyền, vô số cá tươi nhảy tanh tách trong lưới.
Khi làm việc, Nô nhân không thể trò chuyện với nhau, ngược lại, hai tên lính giám sát bên bờ sông lại không ngừng trò chuyện, nói về lễ săn mùa Hạ năm nay. Một binh sĩ trong đó được Ngu quan an bài đi bãi săn ở phía Nam, hiện tại vô cùng hưng phấn. Nếu hầu hạ thoả đáng, Quốc quân khảng khái, sẽ có ban thưởng.
Hai tên lính nói chuyện phiếm cả một đường, mãi cho đến khi Nô nhân dồn dập cập bờ, bọn họ mới tạm dừng câu chuyện, cùng gia nhập với những binh lính khác, chỉ huy Nô nhân thu hoạch cá tươi, đựng vào sọt trúc.
Hai kẻ này xưa nay ăn nói lỗ mãng, ghét bỏ Nô nhân làm việc không đủ lưu loát, trong miệng hùng hùng hổ hổ.
Tên trẻ tuổi hơn thoá mạ: “Vừa già vừa bệnh, một đám cũng không có tích sự gì!”
Quả thực, những Nô nhân ở đây phần lớn đều không khoẻ mạnh.
Nhưng rõ ràng, những Nô nhân trai tráng trẻ tuổi được đưa tới trước đó (trừ một hài tử), đều vì không chịu nổi sự tàn phá của cường độ lao động quá vất vả khổ cực mà ngã bệnh hết rồi.
Binh lính lớn tuổi hơn nói: “Ta nghe nói mấy ngày nữa sẽ lại có thêm một nhóm người Vân Việt tới đây, số lượng còn không ít.”
Việt Tiềm vẫn luôn lao động, tay chân không ngưng nghie giây nào. Có điều, hắn đang nghe trộm cuộc trò chuyện của hai tên lính này.
“Lại sao đột nhiên lại pháo nhiều người đến vậy?” Binh lính trẻ tuổi giật mình. Trong lòng gã biết rõ, để vận chuyển Việt nhân về Hữu uyển Dung Quốc phải đi một quãng đường rất xa, vô cùng trắc trở.
Binh sĩ lớn tuổi đè thấp âm thanh: “Vân Việt nhân ở Mạnh Dương thành tạo phản, mấy ngày nữa Quốc quân sẽ phái Hoàn Tư Mã xuôi Nam bình loạn, nhất định lại bắt không ít tù binh.”
Thanh âm quá thấp, tên trẻ tuổi hơn nghe mãi mới rõ rành. Gã bảo: “Làm gì mà thần thần bí bí, cũng đâu phải việc ghê gớm gì, không phải là tạo phản thôi sao!”
“Suỵt!” Binh sĩ lớn tuổi khoa tay, làm hành động nhắc gã ngậm miệng.
“Sợ cái gì? Bọn họ cũng chẳng nghe hiểu, mà kể cả nghe hiểu thì đã làm sao?” Tên trẻ tuổi kia phản đối, cảm thấy binh sĩ lớn tuổi chuyện bé xé ra to rồi.
Việt nhân ốm yếu như vậy, đến lao động cũng chẳng xong, lẽ nào cũng muốn học theo mà tạo phản? Xem binh sĩ trông coi bọn họ là đồ trang trí à?
Từng sọt trúc đựng cá tươi được gom lại một chỗ, sau đó Nô nhân sẽ mang chúng tên chiếc thuyền gỗ lớn để đi tới bến cảng đô thành. Việt Tiềm và Phàn Ngư lần thứ hai bị binh sĩ điểm danh lên thuyền, bọn họ mang gông chân nặng trịch, phụ trách chèo lái cả con thuyền.
Trong đầu Việt Tiềm có suy nghĩ, trên mặt lại chẳng có biểu tình gì. Tay hắn không ngừng vung mái chèo gỗ, trải qua nhiều năm như vậy, hắn rất ít khi nghe được tin tức có liên quan tới Vân Việt Quốc.
Vân Thuỷ thành thất thủ, Việt Tiềm bị Dung Quốc bắt làm tù binh khi mới chỉ mười tuổi, thế nhưng hắn biết rõ vị trí của Mạnh Dương thành. Mạnh Dương thành cách Vân Thuỷ thành chỉ bảy mươi dặm, là một thành phố trong núi, địa thế vô cùng hiểm trở, được coi như trọng địa quân sự[2].
[2] Trọng địa quân sự: vùng đất quan trọng trong quân sự.
Mùa thu năm ngoái, khi Phàn Ngư mới tới đây đã đem theo một tin tức tốt: Thánh địa của tộc nhân Vân Việt Quốc — núi Thanh Việt, nơi dựng Thần điện thờ Thanh Vương không rơi vào tay người Dung Quốc.
Quận Nam ở Vân Việt Quốc toàn những đầm lầy lớn nhỏ và rừng rậm nguyên thuỷ, độc trùng trải rộng. Nơi đó không bị người Dung Quốc chinh phạt, phần lớn di dân Vân Việt vẫn sinh sống ở đó.
Sau khi phụ huynh của Việt Tiền qua đời, chính quyền Vân Việt Quốc đã hoàn toàn chấm dứt, tính đến nay cũng xấp xỉ bảy năm.
Hôm nay, hắn lại biết được rằng, Vân Việt nhân ở Mạnh Dương thành tạo phản, xem ra vẫn có những người Vân Việt còn đang chống chọi lại sự thống trị của chính quyền Dung Quốc.
Thuyền chạy băng băng một đường, cuối cùng cũng đã tới bến cảng. Việt Tiềm mang sỏ trúc đựng đầy cá tươi lên bờ, nhìn bến tàu phồn hoa náo nhiệt, ngựa xe như nước.
Nhìn cảnh sắc rực rỡ ở nơi này, hắn không khỏi nhớ tới sinh hoạt thời thơ ấu ở đô thành Vân Việt Quốc — Vân Thuỷ thành.
Đó là một toà thuỷ thành, trong thành có tới sáu bến cảnh lớn. Mỗi ngày tàu bè đều vây chật ních bến tàu, từng đoàn người đông đúc đến đến đi đi, vật phẩm khắp tứ phương Vân Việt Quốc cuồn cuộn không ngừng, tiến nhập thủ đô.
“Chát” một tiếng, roi da quất mạnh lên vai Việt Tiềm, lưu lại vết hằn thật sâu, rớm máu.
Việt Tiềm lấy lại tinh thần, nghe tiếng binh sĩ đang chửi mắng hắn, quát lớn bảo hắn mau trở lại trên thuyền. Thuyền sắp rời khỏi bến cảng, hiển nhiên trước đó binh sĩ đã lên tiếng giục giã, thấy hắn không phản ứng, liền đánh.
Roi này hạ xuống, Việt Tiềm bỗng nhiên ngẩng đầu, tóc tai rối bù tung bay trong gió. Hắn thô lỗ siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên cánh tay.
Binh sĩ cầm roi răn dạy hắn: “Muốn làm gì! Còn không mau lên thuyền!”
Roi trong tay không quất xuống nữa, chẳng biết vì sao khi đối diện với tên nô lệ này, đáy lòng binh sĩ lại sinh ra một cảm giác ngột ngạt khó có thể giải thích được.
Thần sắc hung hãn của Việt Tiềm chỉ vút qua trong chốc lát. Hắn ẩn giấu tức giận sâu trong lòng, yên lặng lên thuyền.
Thuyền lớn rời khỏi bến cảng, thừa dịp binh sĩ trong khoang ồn ào uống rượu, Phàn Ngư dịch người tới bên cạnh Việt Tiềm: “Vừa nãy nhìn cái gì mà thất thần, ta đã lén lút kéo quần áo ngươi, thế mà một chút phản ứng cũng không có.”
Thấy Việt Tiềm không đáp lời, Phàn Ngư lại nói: “Trên bến tàu có vài ngư nữ[3] thật sự rất xinh đẹp, ngươi nhìn thấy sao?”
[3] Ngư nữ: người con gái làng chài.
Thời điểm thuyền dừng ở bến tàu, cảng nhỏ cạnh đó có mấy ngư nữ đương tuổi thanh xuân, Phàn Ngư không nhịn được mà liếc thêm hai lần.
Phàn Ngư sa thân làm đầy tớ, nhưng chỉ cần tiếp xúc với những sự vật tốt đẹp, y sẽ lại dấy lên lòng nhiệt tình với cuộc sống.
“Không.” Việt Tiềm không hề hứng thú.
Hắn không chú ý tới ngư nữ, ngược lại để ý tới một cỗ xe tứ mã dừng trên bến cảng, người trong xe là một vị thiếu niên Vương tộc.
Sở dĩ hắn biết đó là Vương tộc Dung Quốc, là bởi chiếc xe kia vô cùng tráng lệ, thân xe còn vẽ tộc huy hình chim Phượng thuộc về Vương tộc Dung Quốc.
Trên bến cảng, đây không phải lần đầu tiên Việt Tiềm nhìn thấy cỗ xe ngựa và vị thiếu niên kia.
Lằn roi trên bả vai thấm ra vết máu, huyết dịch chảy xuôi vẽ thành một đường dài ngoằng. Việt Tiềm vung mái chèo gỗ, máu đỏ rơi xuống, tan vào Quái thuỷ.